Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 16: Đuổi đi

Tác giả: Thanh Thanh Điệp

Editor: Xích9

DONT TAKE OUT

Chương 16: Đuổi đi

Lê Tương Khinh cũng không tức giận với một đứa trẻ, nhưng thực sự hắn cảm thấy rất là khó chịu, liền cầm vài thứ đi đến thư phòng nhỏ của mình tiếp tục sáng chế mỹ phẩm.

Đối với tên ngốc Lê Tương Ứng đó, hắn đã xem như dùng hết hoàn toàn sự kiên nhẫn, không ngờ kết quả cuối cùng vẫn như vậy. Nếu đây là con của Đào thị, hắn khẳng định sẽ không quản, nhưng thân phận của tên nhóc đó thực sự rất xấu hổ, nếu như mặc kệ, mẫu thân không biết sẽ ấy náy và đau lòng thế nào.

Nhưng nếu muốn lưu nó lại, nhất định phải dạy dỗ lại một phen, Lê Tương Khinh thật sự không muốn phải ở cùng với tên Bạch nhãn lang này.

Mân mê một đêm, không biết phải ngủ như thế nào, Lê Tương Khinh rốt cuộc điều chế được loại dược liệu thơm, Chờ một lúc hắn lại đến hầm băng của Quốc công phủ, sau đó lọc, rót, là có thể đại công cáo thành. Nếu hiệu quả không tồi, cũng có thể lập tức đầu nhập tuyên truyền.

Đến sáng sớm, Lê Tương Khinh khoá mình trong thư phòng, hai mắt đầy quầng thâm, chuẩn bị trở về phòng bổ giác. Mới ra cửa thư phòng, liền thấy Thanh Diệp vội vã chạy tới.

"Thiếu gia, Trắc phu nhân tới muốn đưa tam thiếu gia đi! Phu nhân đã sắp không được rồi! Ngài mau đi xem một chút đi!"

Lê Tương Khinh nghe vậy, cũng không phản ứng gì, ngáp một cái, lảo đảo mấy bước đi theo Thanh Diệp.

Đào thị đến đón Lê Tương Ứng, hắn cũng không cảm thấy kỳ quái, ngày hôm qua Lê Vạn Hoài không thể lấy được Thất Nguyệt Lưu Huỳnh, khẳng định sẽ bồi thường cái khác, mà trước mắt, đối với Đào Thị mà nói thì chuyện đón Lê Tương Ứng mới là quan trọng nhất. Nàng chưa chắc đã nhìn chúng đứa nhỏ này, nhưng tuyệt đối sẽ không làm bọn họ thấy thỏa mãn, đối với nàng mà nói quả thực Lê Tương Ứng là một lợi thế.

Tới viện, đã thấy Đào Thị mang theo thị nữ, một bộ dạng ăn nói khép nép, đối diện là Liễu Tố Dung. Mà Liễu Tố Dung lúc này đang nắm lấy bàn tay nhỏ của Lê Tương Ứng, thế nào cũng không chịu buông ra, lặp đi lặp lại một câu: "Người gọi lão gia đến đây."

Khó thấy được mẫu thân lại có thái độ quyết liệt như vậy với Đào Thị, lại vì nuôi tay áo một tên Bạch nhãn Lan, Lê Tương Khinh hừ nhạt một tiếng

"Phu nhân chớ gây khó dễ cho thiếp, vốn là do cả hai đứa nhỏ đều bị thương, thiếp không thể một tay chăm sóc cả hai, mới để phu nhân chăm sóc vài ngày, hiện tại thương thế của Y nhi đã tốt lên nhiều, thiếp sẽ dành thời gian chăm sóc Ứng nhi, lão gia cũng đồng ý rồi, phu nhân cứ tỏ ra độc chiếm như vậy là ý gì? Mấy năm nay cũng đều là Ứng nhi lớn lên bên cạnh thiếp."

Ngụ ý là đứa nhỏ đã lớn lên bên cạnh mẹ nó, phu nhân mặc dù là mẹ cả, đứa nhỏ cũng sẽ không thân thiết với nàng.

Điều này thật đúng là chọc vào chỗ đau của Liễu Tố Dung, nàng nhìn Đào thị, không phản bác được gì.

"Ứng nhi, nào, cùng nương trở về đi, ca ca cùng tỷ tỷ đều rất nhớ ngươi."

Đào thị nói, hơi hạ eo, sắc mặt ôn nhu, vươn tay về phía Lê Tương Ứng tạo thành bộ dạng từ mẫu.

Lê Tương Ứng nhìn Đào thị, lại trộm nắm thật chặt bàn tay của Liễu Tố Dung, đôi chân nhỏ theo bản năng lùi ra sau.

Nó luôn cho rằng mình nhất định phải trở lại Hoa Phương uyển, cho nên nhất định phải làm tất cả để khiến Đào thị vui, nhưng nó lại muốn ở nơi này, ở đây mẫu thân sẽ không đánh nó, nó sẽ được ăn nhiều đồ ăn ngon, ca ca cũng không bắt nạt nó, uống thuốc đắng thì nó sẽ có mứt hoa quả ngọt để ăn.

Ai đối tốt với nó trong lòng nó đều biết, ca ca nói rằng nó có thể ở lại chỗ này, nhất định là do nó trộm son môi nên ca ca mới tức giận, vì vậy nó sẽ bị đưa về Hoa Phương uyển.

Trong lòng Lê Tương Ứng hoảng sợ tột cùng, rất sợ hãi, cũng rất hối hận, nếu tối qua nó không trộm son thì hôm nay đã được ở lại đây rồi.

Càng nghĩ như vậy Lê Tương Ứng càng lùi ra sau, nó không muốn trở về Hoa Phương uyển, cũng không muốn bị đánh nữa.

Liễu Tố Dung cảm giác được sự kháng cự của đứa nhỏ, nắm chặt bàn tay nó nói lại một lần nữa: "Gọi lão gia đến đây."

Đào Thị vẫn tư thế cong eo, nhìn Lê Tương Ứng lùi ra sau, ánh mắt của ả nhìn nó cũng trở nên ngoan độc, Liễu Tố Dung không phát hiện, Lê Tương Ứng lại thấy rõ ràng, sợ đến mức cả khuôn mặt trắng bệch không dám động đậy.

Cả hai bên đều giằng co, bởi vì lúc trước bị răn dạy cho nên Đào Thị không dám hành động lỗ mãng trước đương chủ mẫu, quyết liệt mang Lê Tương Ứng đi.

Lúc này, Lê Tương Khinh xem đủ thì đi qua, còn chưa nói lời nào đã tách hai tay của Liễu Tố Dung và Lê Tương Ứng ra, đẩy nó đến trước Đào Thị.

Liễu Tố Dung nhìn thấy thì kinh ngạc mở hai mắt, không thể tin hỏi: "Khinh nhi! Con làm gì vậy?!"

Lê Tương Khinh không để ý đến nàng, quay đầu nói với Đào thị: "Vết thương trên người nó cũng tốt lên rồi, Trắc phu nhân dẫn nó trở về đi, nó đang nhớ người lắm đó."

Đào thị vẫn luôn nghĩ trưởng tử là tên khó đối phó, lúc thấy hắn đến đây thì cũng lấy làm đau đầu, vậy mà không ngờ hắn lại không đối phó với nàng?!

Sợ Lê Tương Khinh đổi ý, Đào thị không chút rối rắm kéo tay Lê Tương Ứng đi.

Cả người Lê Tương Ứng cứng lại, mỗi bước đi đều mang vẻ lưu luyến, con mắt hồng lên nhìn Lê Tương Khinh. Ca ca quả nhiên tức giận nó vì chuyện hôm qua.

Nhưng nó cũng đã ăn năn rồi, nó cũng không lấy son nữa, tại sao ca ca lại không cho nó một cơ hội sửa lỗi?

Tưởng tượng đến cảnh quay trở lại Hoa Phương uyển rồi bị bắt nạt và bị đánh, nghĩ đến việc ca ca chán ghét nó, nghĩ đến việc phu nhân biết nó trộm son môi rồi cũng sẽ ghét nó, Lê Tương Ứng bi thống không chịu nổi, nước mắt bắt đầu rơi.

Lúc sắp bước ra khỏi cửa viện nó đột nhiên buông tay Đào Thị ra dùng tốc độ nhanh nhất quay trở lại, vì vậy mất thăng bằng ngã lăn quay ra đất.

"Ca ca! Ca ca!" Đứa nhỏ vô cùng sợ hãi, không bò dậy, nó quỳ rạp trên đất bò về phía trước.

"Ứng nhi!" Mắt của Liễu Tố Dung tức khắc đỏ lên, không hiểu sao nhi tử mình lại đột nhiên nhẫn tâm như thế, nhưng nàng lại không như vậy, vội chạy đến ôm đứa nhỏ về.

Thế nhưng Lê Tương Khinh lại kéo nàng.

Đào Thị rất nhanh kéo Lê Tương Ứng dậy, mang theo thị nữ nhanh chóng rời khỏi.

Trong viện nóng bức yên tĩnh chỉ còn nghe thấy tiếng khóc của Lê Tương Ứng và thanh âm nức nở của Liễu Tố Dung.

"Khinh nhi, con làm gì vậy?" Hoãn trong chốc lát, Liễu Tố Dung mới lau nước mắt hỏi.

Trong lòng Lê Tương Khinh lúc này cũng khó chịu, bởi vì đứa nhỏ ban nãy khóc gọi hắn, mà lúc trước có thế nào nó cũng không chịu gọi.

"Đêm hôm qua đệ ấy vào phòng định trộm lấy Thất Nguyệt Lưu Huỳnh, muốn tặng nó cho Đào Thị."

Liễu Tố Dung sửng sốt, sau lại nói: "Đệ ấy còn nhỏ đâu cần phải nhẫn tâm như vậy."

"Tâm của nó ở chỗ Đào Thị, người nếu muốn đưa nó đến đây thì phải xem nó thực sự muốn ở đâu, con đường cũng chỉ có một, nếu không chọn đúng về sau sẽ khó lường."

Hoa Phương uyển cùng Nhứ Dung uyển ở thế đối lập, Lê Tương Khinh có quá nhiều bí mật, hắn phải thật cẩn thận, lưu lại một con Bạch nhãn lang thì hậu họa khôn cùng.

Trừ phi, con Bạch nhãn làng này có thể toàn tâm toàn ý trở thành một con cún.

Lê Tương Khinh nghe vậy, cũng hiểu sự phiền muộn của Nhi tử, có chút bi thương. Nếu ngay từ đầu đã đưa đứa trẻ ở bên cạnh nàng thì mọi chuyện sẽ không đến nước này.

"Nhưng giờ nếu Ứng nhi quay trở lại nơi đó thì Đào Thị sẽ đánh nó mất."

Lê Tương Khinh hơi khiêu mi, mặc dù là một đứa nhỏ, nhưng cũng nên tự có trách nhiệm với bản thân, chỉ mong nó sẽ sớm hiểu được.

"Ta sẽ đi xem nó."

Nói rồi, Lê Tương Khinh một mình trở về phòng

Tối hôm qua thức đêm mà sáng ra đã có một trận ra trò, Lê Tương Khinh có chút đau đầu, xoa huyệt Thái Dương chuẩn bị trở về bổ giác.

Nằm đến trên giường, phát hiện bên gối có thứ gì, đứng dậy nhìn thấy, trong lòng Lê Tương Khinh cũng hơi động.

Là hộp son kia, Lê Tương Khinh mở hộp ra, bên trong vẫn là lượng son của hôm qua, phần bị Lê Tương Ứng đào ra đã được lấp lại, bên trên còn có dấu vân tay nhỏ.

Tên nhóc này cuối cùng vẫn không mang đi.

Trong lòng Lê Tương Khinh cũng thấy an ủi, lại mở một cái khăn bên gối, bên trong có mấy viên mứt, là cái mà hắn mua cho Lê Tương Ứng mấy ngày trước. Tên nhóc này rất thích ăn nhưng hiện tại lại bọc mấy viên còn dư lại để dưới gối, có ý xin lỗi sao?

Nhớ đến cảnh vừa rồi Lê Tương Ứng gọi ca ca, Lê Tương Khinh vuốt ve hộp son môi, cảm thấy có chút đau lòng.

Xem ra mức độ giác ngộ của tên nhóc này cũng đã tăng lên nhiều, nếu là như vậy, Nhứ Dung uyển cũng không phải là nuôi ong tay áo.

Hoàn Chương 16

Tác giả có lời muốn nói: Tư liệu về các đồ trang điểm 《 Công nghệ phối chất - chế tác mỹ phẩm hiện đại 》《 Nghệ thuật hoá trang của phụ nữ Trung Quốc thời cổ đại 》 và Baidu.

《 tiểu kịch trường 》

Yến Đoan Thuần: Mắt nhìn phò mã của ta đau lòng mẫu thân hắn, đau lòng cho đạo sĩ, đau lòng cho đệ hắn, vậy khi nào mới đau lòng cho ta? 【 Kiên cường cút con mẹ nó, lão tử muốn được ôm jpg.】

Lê Tương Khinh: Người còn không biết xấu hổ nói ta, ngươi con không phải nói với phụ hoàng ta thế này ta thế kia hay sao 【 Nụ cười giản dị có chút mệt mỏi jpg.】

Yến Đoan Thuần: Hầy! Chúng ta còn chưa bắt đầu mà người đã ghét bỏ đề cử của ta 【 vậy ngươi rất tuyệt nga jpg.】

Lê Tương Khinh: Không không không, ta cảm thấy chúng ta cần nhiều lần tiếp xúc về thì xác lẫn tinh thần! Nào tới đây cưỡi ngựa đi!

Yến Đoan Thuần: 【 vẫy tay bye bye 】

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top