Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 18: Bố cục

Tác giả: Thanh Thanh Điệp

Editor: Xích9

DONT TAKE OUT

Chương 18: Bố cục

Hôm nay Thiều Hoa lâu không có phong hoa tuyết nguyệt, thế nhưng vẫn chật kín người.

Nếu có người lúc này đi qua ngôc ở Bắc phố, khẳng định có thể nghe được âm thanh vang dội, càng gần tiếng càng vang, thanh âm này nối tiếp thanh âm khác, chỉ nghe thấy tiếng giá bạc không ngừng tăng lên.

"600 lượng!"

"650 lượng!"

"700 lượng!"

Những kẻ ăn chơi trác táng cùng tâm phúc trừ việc mua một hộp son ra, thì cũng là đứng trong tối ám, nếu như hôm nay chỉ vì thế mà không mua được, ngày sau thật thiếu chỗ đứng ở hoàng thành, gân cổ lên liều mạng kêu.

Trên lầu Thanh Điệp vừa nhìn vừa đếm trên đầu ngón tay, chỉ cảm thấy đời này cũng chưa kiếm được nhiều như vậy, một hộp son môi là có thể bán được nhiều tiền như thế, ngày sau không biết khó lường thế nào!

Lê Tương Khinh che mình dưới lớp rèm châu, đưa mắt nhìn xuống, khóe miệng cong lên.

Đây chính là chỗ tốt của việc bán đấu giá đợt son môi đầu tiên, không có giá tiền quy định, kẻ có thể mua được chỉ có thể là kẻ có tiền và kẻ có quyền, đám người đó nhất định phải có được, ai cũng không nhường ai, tất cả đều khiến hắn trở thành 'Ngư ông' đắc lợi.

Cuộc sống sinh hoạt của con dân Đại Yến vẫn khá tốt, nhưng sống dưới chân kẻ có tiền thì vẫn vô cùng kém, son môi này được đấu giá đến mức tiền ấy, bá tánh bình thường nếu muốn mua thì tuyệt đối sẽ táng gia bại sản.

Bảy trăm lượng, ở Đại Yến, tương đương với số tiền ở hiện đại là bốn mươi hai vạn. Lê Tương Khinh tính toán, âm thầm kinh hãi, nếu ở hiện đại, 42 vạn mua một cây son, khẳng định sẽ bị người ta mắng vốn.

Đấu giá dưới lầu còn đang tiếp tục, tựa hồ không có người cảm thấy không ổn, vật lấy hi vi quý, huống chi là ngay cả hoàng thất cũng muốn có được.

Mắt Lê Vạn Hoài thấy tất cả mọi người đều tranh nhau không bỏ, có chút sốt ruột, rất sợ mình thất hẹn với vợ cả, liếc mắt nhìn quản gia còn đang chậm rãi đấu giá, cắn răng một cái, đi lên trước, hét lớn một tiếng: "Một ngàn lượng thêm một chuỗi tơ vàng bạch ngọc châu!"

Một tiếng rống này vang lên ngay trung tâm, thanh âm dội vào, dư âm còn văng vẳng bên tai.

Những kẻ tâm phúc và mấy người ăn chơi trác táng đều sửng sốt chớp mắt một cái, quay đầu nhìn vị quốc công gia tôn quý mà kích động. Lúc này mọi người mới chú ý tới, vì nụ cười mỹ nhân, thành quốc công vậy mà tự mình tới. Cả thành nói nói Quốc công phủ ngưỡng mộ vợ cả, quả nhiên danh bất hư truyền.

Cũng ngờ vậy mà không gian im lặng trong chốc lát, tình cảnh cạnh tranh kết thúc khiến mọi người bình tĩnh đôi chút, bắt đầu nghĩ lại, đều cảm thấy không thể tiếp tục nữa, giá cả này thực sự quá cao, những hộp sau sẽ càng khó mua hơn.

Lê Vạn Hoài thấy chung quanh đều an tĩnh, một đám đều nhìn ông, tức khắc cảm thấy có chút xấu hổ, ông liền nói.

"Nếu là chư vị không còn dị nghị gì nữa, hộp son môi đầu tiên sẽ để bổn quốc công mang đi."

Tâm phúc Lễ Bộ Thượng Thư liền nói: "Không biết quốc công gia ở đây, thất lễ thất lễ, quốc công gia, mời."

Ở đây luận cấp bậc, rốt cuộc vẫn là thành quốc công tôn quý nhất, vốn không ngờ tới lúc này lại được những người đến đây đấu giá khen tặng.

Lê Vạn Hoài nhẹ nhàng thở ra, cuối cùng vẫn vì vợ cả mà xông đằng đằng lên trước! Loại cảm giác vung tiền như rác vì phu nhân, thế mà lại thấy tốt như thế, ông thực sự gấp không đợi nổi mà nghĩ đến nụ cười của vợ!

Lê Tương Khinh ở trên lầu gật gù, xuất sắc đó chứ.

Quản gia Phúc bá đang chuẩn bị giao ngân phiếu và ngọc, Thất Nguyệt bỗng nhiên lại xin lỗi và hành lễ.

"Xin lỗi quốc công gia, quý phủ đã mua một hộp Thất Nguyệt Lưu Huỳnh, vì theo đúng thể lệ đã đưa ra, dù giá có cao cũng không thể mua nữa."

Lê Vạn Hoài nghe tiếng lộp bộp trong lòng, trừng lớn đôi mắt nhìn mười hộp son môi chỉnh chỉnh tề tề trước mắt, nói: "Đây không phải là mười hộp sao? Ở nào thiếu một hộp?"

Thất Nguyệt mang vẻ mặt kinh ngạc, hỏi: "Quốc công gia không biết sao? Đêm qua trưởng công tử cầm bảy viên Dạ minh châu Đông Hải do thánh thượng đổi một hộp rồi. Thất Nguyệ còn nghĩ đồ thánh thượng ban là vô giá, không thể ở đây đấu giá, liền cho một hộp trước, hiện giờ chỉ còn mười hộp."

Hoàng Thượng ban thưởng vàng bạc châu báu tuy rằng có thể tùy người được ban thưởng xử trí nó, nhưng thật sự không thích hợp để xuất đầu lộ diện, hơn nữa bảy viên dạ minh châu Đông Hải có giá trị khó có thể đong đến, mặc dù đấu giá ở đâu, bọn họ cũng chưa chắc có được, bởi vậy mọi người cũng không dị nghị.

Huống chi, Quốc công phủ không thể mua tiếp, người đoạt son môi ít đi một người thôi, sao lại không vui.

Những người khác cao hứng, Lê Vạn Hoài thiếu chút nữa nổ đầu vì tức.

Nghịch tử! Nghịch tử! Cứ đối nghịch với ông! Thằng nhóc lại đam lợi dụng đồ Hoàng Thượng ban thưởng lấy lòng mẫu thân, vậy lời hứa với vợ cả phải làm sao bây giờ?!

Sắc mặt Lê Vạn Hoài thay đổi, trước mặt mọi người lại không thể thất thố, đành phải cắn răng hầm hừ mà bỏ đi.

Lê Tương Khinh ở trên lầu nhìn mà buồn cười, biết Lê Vạn Hoài hồi phủ khẳng định chuyện thứ nhất chính là tìm mình, lưu lại Thanh Diệp để hóng chuyện, một mình trở về nhà.

Qua con đường nhỏ đến hậu viện để trở về nhà mình, mới vừa ngồi xuống uống miếng nước, thở một hơi, liền thấy Lê Vạn Hoài nổi giận đùng đùng đi tới, còn không khác gì ăn cướp mà như trốn đông trốn tây.

"Phụ thân đang trốn ai vậy?" Lê Tương Khinh khẽ hỏi, hắn đương nhiên biết Lê Vạn Hoài không còn mặt mũi gặp Liễu Tố Dung, rất sợ bị nhìn thấy.

Lê Vạn Hoài không đáp, dùng sức mà hừ một tiếng.

"Ngươi cái tên nghịch tử này! Đồ Hoàng Thượng ban thưởng là có thể tùy tùy tiện tiện dùng đi sao? Lại còn đưa cho thanh lâu nữ tử! Ngươi còn ra thể thống gì nữa?!"

"Không cần Hoàng Thượng ban thưởng, bạc nhi tử lấy ra mua Thất Nguyệt Lưu Huỳnh, phụ thân cũng chưa từng cho ta." Lê Tương Khinh khoan thai uống trà, lấy ra một hộp Thất Nguyệt Lưu Huỳnh ở trong lồng ngực, cố ý thưởng thức nó trước mặt Lê Vạn Hoài.

Lê Vạn Hoài đỏ mắt tức chết, lại chỉ hừ thật mạnh một cái, đổ cho mình ly trà, ngồi xuống uống ừng ực ừng ực, sau đó "bộp" một cái đặt trên bàn.

"Ngươi cũng biết một phủ chỉ có thể mua một hộp Thất Nguyệt Lưu Huỳnh? Ngươi giờ mua rồi, giờ vi phụ lấy đâu ra để mua cho mẫu thân ngươi!"

Lê Tương Khinh tỏ ra không sao cả gật gật đầu, mở son môi ngửi một chút, nhàn nhạt nói: "Vậy thì không tiễn, mấy năm nay cũng không đến mức để phụ thân phải quan tâm mẫu thân, mẫu thân sớm đã thành thói quen. Đừng nói là giá thành son môi hiện giờ, ngay cả mấy loại hạnh và mứt hoa quả để ăn, mẫu thân cũng chưa từng để ý."

Lê Vạn Hoài nghe vậy sửng sốt, trong lòng có chút áy náy, bất mãn nói: "Mẫu thân ngươi là Quốc công phu nhân, những hạ nhân dám đối đãi như vậy đương gia chủ mẫu, thật là to gan!"

Lê Tương Khinh cười một tiếng, "bộp" một tiếng đóng hộp.

"Việc của nội phủ do ai quản lý, hạ nhân chịu ai sai sử, phụ thân còn không rõ?"

Thấy con vợ cả nói như vậy, Lê Vạn Hoài nơi nào còn không rõ, sắc mặt không khỏi trầm xuống. Việc ở hậu viện ông không rõ lắm, nhưng thái độ của Đào thị với vợ cả thì không thể không nhìn ra được, dĩ vãng cảm thấy không có hành động gì quá phận, liền mắt nhắm mắt mở cho qua, không ngờ bên trong còn lén lút cắt xén thực phẩm, thật sự là quá mức vô đức!

Lê Vạn Hoài tức giạn với Đào thị, cũng sinh hờn dỗi với mình. Đào thị càn rỡ như thế nào, đề tự mình chịu đựng, việc chẳng quan tâm vợ cả cũng là do thái độ của ông, có thể giận ai?

Lê Tương Khinh thấy ông không nói, cảm thấy không thú vị, liền đưa Thất Nguyệt Lưu Huỳnh cho ông.

Lê Vạn Hoài sửng sốt, trong lòng ngàn ngàn vạn vạn ý niệm hiện lên, cuối cùng kết luận: Không ngờ tới con vợ cả lại thiện giải nhân ý như thế, sợ làm phụ thân lỡ dịp sẽ không thể mua được, cho nên không tiếc số tiền lớn mua trước cho ông?

Ông có chút cảm động, cảm thấy mình trong quá khứ đã bạc đãi con vợ cả.

"Khinh nhi hiểu chuyện, son môi vẫn nên để vi phun đưa cho mẫu thân ngươi, mẫu thân ngươi mới có thể cao hứng."

Lê Tương Khinh liếc nhìn ông một cái, thầm nghĩ: Lúc yêu đương thì đầu chẳng khác gì heo!

"Nhi tử sở dĩ không tiếc dùng đồ mà Hoàng Thượng ban thưởng để mua son về, cũng không phải là để ngài dùng để dỗ mẫu thân."

Lê Vạn Hoài lại sửng sốt, mặt trầm xuống, cả giận: "Ngươi tên nghịch tử này, số tiền lớn như vậy không mua cho mẫu thân ngươi thì ngươi đưa cho ai?!"

"Phụ thân hồ đồ, hai ngày trước Trân Nhu công chúa muốn một hộp Thất Nguyệt Lưu Huỳnh, chúng ta chỉ cho đồ đã dùng quá, hiện giờ Thất Nguyệt Lưu Huỳnh khai bán, công chúa nương nương tôn quý, tự sẽ không phái người đi hoa lâu mua, chúng ta ở trong phủ mua, có thể yên tâm thoải mái mà dùng của mình?"

Con vợ cả vừa nói, Lê Vạn Hoài liền cảm thấy hộp son trên trên tay nặng như ngàn kim, càng nghĩ kỹ càng thấy kinh khủng.

Trân Nhu công chúa rõ ràng rất muốn có Thất Nguyệt Lưu Huỳnh, hơn nữa còn tới Quốc công phủ, làm sao không nhìn ra được? Tiểu hài tử có lẽ không hiểu cái gì, trong lòng Hoàng Thượng lại rất rõ.

Hộp son này, vô luận giá trị như thế nào, cũng nên đưa cho Trân Nhu công chúa trước, đến nỗi công chúa có muốn, dùng như thế nào, cũng không còn là chuyện của bọn họ nữa.

"Khinh nhi nói phải, vi phụ lập tức phái người đi kho lấy hộp gấm châu để dâng vào cung." Lê Vạn Hoài vừa nghĩ đã muốn làm, vội vàng đứng lên muốn đi chuẩn bị, bỗng nhiên lại chau mày, nhìn Lê Tương Khinh hỏi: "Việc tặng son môi, mẫu thân ngươi bên đó nên như thế nào cho phải?"

Lê Tương Khinh cũng đứng lên, nói: "Mẫu thân bên đó tạm thời còn có để dùng, nhưng cũng không tránh được việc mẫu thân muốn phụ thân bồi thường an ủi."

Lê Vạn Hoài rất tán đồng gật gật đầu, son môi phải đưa vào hoàng cung, nghĩ đến gợ cả thiện giải nhân ý (hiểu chuyện), vậy thì dùng cách thức khác để bồi thượng, Thất Nguyệt Lưu Huỳnh có thể mua sau.

Càng nghĩ càng cảm thấy có lý, cõi lòng Lê Vạn Hoài kích động đi chuẩn bị.

Lê Tương Khinh đứng ở cửa nhìn hướng Lê Vạn Hoài rời đi, chậm rãi cong khóe miệng. Hắn bày thế cục, vì để cho việc bồi thường này, còn bồi thường là cái gì, kế tiếp phải xem Liễu Tố Dung.

Vì để có vẻ tự nhiên một chút, không tiếc lợi dụng Trân Nhu công chúa, nếu chọc phải phiền toái còn không thể đạt thành mục đích, thì sẽ mất nhiều hơn được.

Chỉ là Lê Tương Khinh không ngờ tới mục đích còn chưa đạt thành, phiền toái một bước tìm tới.

Ngày thứ hai, tiểu công chúa bởi vì nhận được lễ vật Lê phủ, thập phần cao hứng, vui mừng lại nắm tay Triệu công công đi tới thành Quốc công phủ, nói rõ muốn cùng Lê Tương Khinh chơi.

Lê Tương Khinh tức khắc gặp một trận đau đầu.

Hoàn chương 18

Tác giả có lời muốn nói: Hoan nghênh người mới cào đọc! Clap clap

------

《 tiểu kịch trường 》

Yến Đoan Thuần: Hoắc! Ta chỉ bị lợi dụng? Ta chỉ bị lợi dụng! Bị lợi dụng còn bị coi là phiền toái! 【 oa một tiếng khóc tu tu jpg.】

Lê Tương Khinh: Bảo Nhi, bình tĩnh! Tất cả đều là bất đắc dĩ a! 【 ta có thể làm sao bây giờ, ta cũng thực tuyệt vọng a jpg.】

Yến Đoan Thuần: Tất cả? Làm phò mã cũng là bất đắc dĩ đúng không? 【 oa một tiếng khóc ra jpg.】

Lê Tương Khinh: Cái này thì không phải, ngươi cưỡi lên người Phò mã, ta rất hưởng thụ, tới cưỡi nào! 【 đột nhiên hưng phấn jpg.】

Yến Đoan Thuần: 【 vẫy tay bye bye 】

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top