Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 3: Con vợ lẽ

Tác giả: Thanh Thanh Điệp

Editor: Haki-chan

DONT TAKE OUT

Chương 3: Con vợ lẽ

Chủ tớ hai người Lê Tương Khinh ra khỏi Thiều Hoa lâu thì mua chút mứt hoa quả cho mẫu thân.

Trên đường hồi phủ, nhìn thấy khóm hoa dại ven đường, Thanh Diệp tự giác hái được một bó hoa đưa cho Lê Tương Khinh. Trong miệng Lê Tương Khinh ngậm một miếng mứt hoa quả, trong tay cầm một bó hoa, đi đường càng thêm nhẹ nhàng, càng giống một kẻ không đứng đắn phong lưu ăn chơi trác táng.

Nếu tất cả mọi người đều thích hắn "Hái hoa", vậy hắn cũng không ngại biểu diễn mình.

Thanh Diệp ôm mấy túi đồ ăn vặt, trong miệng cũng ngậm mứt hoa quả thiếu gia thưởng. Mắt thấy cách phủ càng ngày càng gần, liền phối hợp nhảy nhót đi theo phía sau thiếu gia, trong miệng nhẹ nhàng ngâm nga câu tiểu khúc.

Cổng lớn Thành Quốc công phủ, hai hạ nhân trông cửa thấy đại thiếu gia trở về mang theo một bó hoa, khóe miệng run rẩy, muốn cười mà không dám cười, nhẫn đến vất vả.

Thật là quái nhân trăm năm khó gặp, đều nói đại thiếu gia phong lưu thành tánh, bọn họ nhìn lại thấy không khác gì đàn bà con gái, nào có nam nhân nào mỗi ngày đều hái hoa?

Lê Tương Khinh nhướng mày, chậm rãi bước đến chỗ một hạ nhân. Tên hạ nhân đó lập tức nghiêm túc, lại nói như thế nào đây cũng là đại thiếu gia trong phủ, gã không dám lỗ mãng.

"Trông cửa vất vả không?" Lê Tương Khinh ôn hòa cười hỏi.

Trong lòng hạ nhân đó rùng mình, nghĩ có lẽ đại thiếu gia muốn trách phạt gã? Không cho gã trông cửa, phạt gã đi đổ dạ hương* thì sao?

*: phân aka shit

Trong lòng hạ nhân đó thấp thỏm, không biết nên trả lời như thế nào, bỗng nhiên liền cảm giác có cái gì đó mềm ấm đụng vào tay gã. Gã cả kinh, theo bản năng cúi đầu nhìn, liền thấy đại thiếu gia chậm rãi sờ lên tay mình, nhẹ nhàng vén, động tác thong thả, làm lông tơ cả người gã đều dựng lên.

"Không...... Không vất vả! Đại thiếu gia! Tiểu nhân không dám!" Hạ nhân hoảng sợ kêu to.

Lê Tương Khinh mỉm cười, bởi vì lùn, ngửa đầu nhìn hạ nhân này, mắt đưa tình, động tác vuốt ve trên tay không ngừng.

"Hư, đừng sợ, thiếu gia yêu quý ngươi mà." Nói xong, đặt bó hoa trong tay mình vào tay gã, chậm rãi khép bàn tay gã lại, lại ra vẻ yêu thương mà vỗ vỗ vài cái.

Tên hạ nhân mở to hai mắt, sợ tới mức cả người không tự chủ mà run nhẹ lên, mặt lại hơi hơi đỏ.

Lê Tương Khinh lại không để ý nhiều tới, tặng hoa dại xong liền vỗ vỗ tay, sửa sang lại quần áo, bước vào đại môn. Thanh Diệp vội vàng đuổi kịp, lúc đi qua chỗ hạ nhân đó, cũng yêu thương mà nhìn gã một cái.

Chờ hai chủ tớ kia vào cửa, hạ nhân kia mới giựt mình hỏi đồng bạn cùng trông cửa, "Đại thiếu gia là có ý gì? Hắn hắn hắn......"

Đồng bạn cũng là vẻ mặt mộng bức nhìn toàn quá trình, ngón tay run rẩy chỉ hoa trong tay hạ nhân kia, nói: "Thanh danh phong lưu của đại thiếu gia quả nhiên không phải tự mà có, hắn để ý ngươi rồi!"

"Ngươi ngươi ngươi nói bậy! Nào có nam nhân coi trọng nam nhân?" Vẻ mặt hạ nhân vừa cầm hoa vừa hoảng.

Đồng bạn lập tức phản bác: "Sao lại không có! Ngươi không nghe nói sao? Sứ giả Tháp quốc hôm nay tiến hiến cho Hoàng Thượng của chúng ta một bam nhân khuynh quốc khuynh thành! Hoàng Thượng lúc ấy cực kì phát hoả! Nghe nói quý tộc Tháp quốc rất thích chơi nam nhân! Thiếu gia sợ là nhiễm phải rồi!"

"Ta...... Ta......" Hạ nhân kia sợ tới mức mặt trắng bệch, ôm chặt bó hoa dại, không tự chủ được mà sờ sờ mặt mình, miên man suy nghĩ một hồi, đột nhiên hỏi đồng bạn: "Ta đẹp không?"

Vì hạ nhân kia mang cảm xúc quá mức kích động, lời nói không tự giác nâng âm lên chút, vào cửa đi chưa được mấy bước Lê Tương Khinh dĩ nhiên là nghe được, hơi hơi nhăn mi.

Hắn trời sinh chính là cong, đời trước cũng vậy. Bất quá đời trước cha mất sớm, hắn do một mình mẹ nuôi lớn, thân thể mẹ hắn vẫn luôn không tốt, hắn vì vậy mà không dám come out. Cũng vài lần hắn đã trộm yêu đương, bất quá đối phương cảm thấy hắn luôn ẩn ẩn tàng tàng không dám để người biết, trong lòng không thoải mái, vì việc không thiếu chuyện cãi nhau, sau đó dĩ nhiên cũng chia tay.

Sau việc đó Lê Tương Khinh không qua lại với bất cứ ai nữa, hắn nếu đã vì mẹ mà không thể come out, cần gì phải khổ người khác. Sau khi mẹ chết bệnh, hắn thật ra cũng muốn một lần nữa bắt đầu chuyện yêu đương, kết quả trời cao lại chấm dứt mạng nhỏ của hắn sớm.

Lúc vừa mới đến thế giới này, Lê Tương Khinh còn đang suy nghĩ, nếu hắn đã xuyên qua, có thật sự có loại tiểu thuyết về thế giới nam nam thành hôn, nam nam sinh con? Như vậy hắn có thể vô ưu vô lự mà cưới một nam nhân để sống.

Đáng tiếc, hiện thực nói cho hắn biết, đừng dễ dàng tin tưởng tiểu thuyết, đó đều là giả! Nơi này không phải 'toàn dân giảo cơ'*, càng không có nam nam thành hôn, triều Đại Yến là triều đại bình thường không thể bình thường hơn. Sinh ở hoàng thành, mà ngay cả chuyện đại nhân dưỡng nam sủng cũng đều chưa từng nghe, có thể thấy, Lê Tương Khinh có bao nhiêu tuyệt vọng.

*: Thế giới đều là gay

Nhưng mà kiếp này Lê Tương Khinh cũng không muốn tự làm khổ mình, đây là cơ hội ông trời cho hắn, hắn muốn tự mình mà sống một lần. Nếu có thể gặp gỡ một người như vậy, hắn nguyện ý chỉ yêu mình y, chỉ sủng y yêu y, không sợ bất luận áp lực gì. Mà hiện tại chuyện hắn có khả năng làm, trừ chờ đợi ra, chính là liều mạng kiếm tiền, tiền có thể giải quyết rất nhiều vấn đề.

"Thiếu gia! Trên đời này thật sự có quái nam nhân yêu quái nam nhân sao?!" Thanh Diệp nghe cuộc nói chuyện bên ngoài, hoảng sợ hỏi Lê Tương Khinh.

Có! Là ta!

Lê Tương Khinh liếc mắt nhìn, không muốn trả lời vấn đề này. Thế đạo có chút gian nan, chỉ có bạc còn có một tia ấm.

Không nói một tiếng mà đi, Lê Tương Khinh nhớ tới Phì Lê đạo sĩ. Theo hắn biết, người Phù Lê yêu cũng là nam, đáng tiếc đã chết, Phù Lê vì có thể cùng người đó đoàn tụ, đi tin mấy chuyện tiên đan phi thăng, cả ngày cố quá hoá đần độn điên điên khùng khùng.

Tình yêu của hai nam nhân, có thể đến chết không phai, cảm động đất trời, vì sao lại không thể vì thế tục mà chia phai?

Nghĩ thế, Lê Tương Khinh không khỏi thở dài một tiếng.

Thanh Diệp nhìn thiếu gia, ra vẻ biết nỗi sầu của hắn, cũng than một tiếng, nói: "Làm nam nhân thật mệt, trừ việc bị nữ nhân thích, còn phải bị nam nhân thích."

Lê Tương Khinh cũng giải thích, cầm mấy túi ăn vặt trong tay, nhanh bước chân đi đến viện của mẫu thân.

Thanh Diệp bĩu môi, đành phải nhanh đuổi kịp.

Đi qua khoanh tay hành lang, lúc qua hậu hoa viên, liền thấy ba hài tử đang chơi đùa nơi đó.

Một nữ hài ngồi trên một chiếc xe gỗ ba bánh, một nam hài khá như chạc tuổi đứng phía sau khom lưng giúp nàng đẩy xe, còn có một nam hài khác ở một bên chỉ huy.

"Tương Ứng, dùng sức chút! Ngươi cư như vậy thì Kính như đi thế nào!" Nam hài lớn bắt đầu cau mày răn dạy.

"Thiếu gia! Đây là nữu xa* của chúng ta! Sao có thể để chúng cầm đi!" Thanh Diệp bất mãn oán giận.

*: Nữu là vặn, xa là xe. Bản QT là xe vặn, là kiểu xe có bánh lái có thể quay được.

Lê Tương Khinh nhìn cái xe gỗ, cũng hơi hơi nhíu mi.

Thanh Diệp gọi xe là "nữu xa", kỳ thật nó kêu "nữu nữu xa", đó cũng chính là loại xe có bánh lái có thể di chuyển của trẻ con thời hiện đại.

Triều Đại Yến dĩ nhiên không có loại đồ này, đây phải kêt đến lúc Lê Tương Khinh sáu tuổi, thấy trong nhà bế có vài thứ đồ chơi bằng gỗ do Ngô đại ca làm, mới nghĩ ra tưởng, nói cho Ngô đại ca một vài nguyên lý, vẽ một bản vẽ đơn giản, để Ngô đại ca giúp đỡ.

Vốn là bỗng nhiên nhớ tới bản thân mình khi còn nhỏ mẹ thường đưa mình đi chơi xe này, mới có ý tưởng đó, cũng không ôm bao nhiêu kỳ vọng, không nghĩ tới chỉ mấy ngày, Ngô đại ca đã làm ra nó.

Lê Tương Khinh rất vui, nhớ hồi đó cjir ngồi với mẹ chơi cái xe vặn lên vặn xuống, lúc ấy thật vô ưu vô tư.

Sau khi con của trắc phu nhân Đào thấy, cũng muốn, nhưng lúc ấy, Ngô đại ca đã không ở Lê phủ. Lê Tương Khinh cảm thấy tay nghề của hắn đặc biệt tốt, đây là kỹ năng hạng nhất, có thể phát huy, không nên mai một ở đây, khuyên hắn rời đi. Những người khác không biết đây là ý của Lê Tương Khinh , chỉ biết đó là tay nghề Ngô đại ca, Ngô đại ca vừa đi thì không ai làm.

Trắc phu nhân vài lần muốn, Lê Tương Khinh không chịu cho, sau đó gọi cả Lê lão gia tới.

Lê Tương Khinh dĩ nhiên vẫn không chịu, đồ của hắn dựa vào cái gì phải cho người khác, hắn còn cầm búa đập xe, ai cũng đừng hòng!

Lê Vạn Hoài cảm thấy con vợ cả không hiểu đạo lý, không yêu quý ấu đệ, lại bị hắn chống đối như thế, tức giận đến mức bắt Lê Tương Khinh về đánh mông, Lê Tương Khinh từ đó vẫn luôn ghi hận trong lòng.

Chuyện đó về sau cũng không giải quyết được gì, Lê Tương Khinh sau đó trộm đem xe đi sửa, nhưng không linh hoạt bằng lúc trước, cũng không vững chắc không an toàn, vẫn cất trong nhà kho coi như hồi ức, không ngờ hôm nay lại bị lấy ra.

"Thiếu gia, ta đi lấy xe về!" Thanh Diệp căm tức nhìn mấy đứa nhỏ trong hoa viên, vẻ mặt oán giận.

Lê Tương Khinh lắc đầu, cất bước đi, Thanh Diệp vội vàng đuổi theo.

"Nhị đệ lấy xa này ở đâu vậy?" Lê Tương Khinh đi qua, cười đạm hỏi nam hài lớn nhất.

Đứa lớn nhất tên là Lê Tường An, chỉ nhỏ hơn một tuổi so với Lê Tương Khinh, cùng với bé gái đang ngồi trên nữu nữu xa vặn tới vặn lui là do trắc phu nhân Đào thị sinh ra. Còn đứa bé trai đang bị sai sử kia là Lê Tương Ứng, vốn là con của Lục Dương di nương, nhưng Lục Dương di nương khó sinh, sinh xong liền qua đời, đứa nhỏ này liền bị Đào thị cướp đi.

Đối với điểm này, mẫu thân Lê Tương Khinh là Liễu Tố Dung vẫn luôn canh cánh trong lòng.

Lục Dương vốn là nha hoàn của hồi môn của Liễu Tố Dung, lúc trước bởi vì đủ loại nguyên nhân, Lê Vạn Hoài sủng thiếp diệt thê, Lục Dương vì giúp tiểu thư nhà mình củng cố địa vị mới cố ý câu dẫn Lê Vạn Hoài, thành công mà có thai, được nâng lên thành di nương. Vốn tưởng rằng mình sinh hạ hài tử, cũng có thể giúp được tiểu thư một chút, không ngờ tới mệnh quá mỏng, đứa trẻ chưa tới kịp nhìn thì bản thân đã qua đời.

Đào thị khi đó cũng vừa sinh xong con gái không bao lâu, đứa trẻ kia cũng cần sữa mẹ, liền đoạt mất đứa bé trai này di, phòng ngừa Liễu Tố Dung ngày sau thêm một người giúp đỡ.

Liễu Tố Dung lúc ấy đã sớm mất sủng, mấy phen năn nỉ cũng không khiến Lê Vạn Hoài nhả ra. Hiện giờ Lê Tương Ứng đã 5 tuổi, từ nhỏ lớn lên ở bên người Đào thị, mưa dầm thấm đất, đối với Liễu Tố Dung và Lê Tương Khinh luôn ôm thái độ thù địch, mỗi lần đều khiến Liễu Tố Dung đau lòng.

"Đại ca uống hoa tửu đã về rồi!" Lê Tường An chịu sự yêu thương của Lê Vạn Hoài, cũn không có kính sợ gì với vị đại ca này, ngại thân phận trưởng tử của hắn, làm bộ gọi một câu đại ca.

Lê Tương Khinh nói: "Người là mỹ, rượu là điềm, lần sau đại ca đưa ngươi đi kiến thức, để không hổ là một hảo nam nhi."

Ý tứ chính là nói ngươi một người nam nhân mà mỹ nhân và rượu cũng chưa chạm qua, đừng cười nhạo người khác.

Lê Tường An tuy rằng chỉ có tám tuổi, nhưng đi theo Đào thị từng ngày nên cũng âm mưu quỷ kế, loại lời này nó nghe có thể hiểu, tức khắc có chút không biết nói sao.

"Muội muội hôm nay đi qua Nhứ Dung Uyển, thấy mẫu thân lấy xe ra nên cũng muốn chơi, mẫu thân cũng hào phóng cho."

Nhứ Dung Uyển là sân Liễu Tố Dung, từ "mẫu thân" là chỉ Liễu Tố Dung. Nàng tuy thất sủng, nhưng vẫn là phu nhân Quốc công phủ, cũng có con là trưởng tử, dù là con được sủng ái hay không vẫn phải gọi nàng một tiếng "mẫu thân".

Nói là hào phóng, Lê Tương Khinh nhìn Lê Tường An đắc ý liền biết không thể co chuyện đó. Mẫu thân biết mình không chịu cho, thì sẽ không dễ dàng mang ra ngoài, sợ lại là do Lê Vạn Hoài ra mặt.

Lê Tương Khinh vốn nên tức giận, nhưng hắn liế mắt nhìn cáu xe đó, lại nhìn cách xe hoạt động, nhàn nhạt mà cười cười, không rõ ý tứ.

"Nếu muội muội muốn chơi thì chơi đi, chỉ là xe hỏng rồi, không an toàn, Nhị đệ chú ý chút."

Lê Tường An chỉ nghĩ là Lê Tương Khinh doạ mình, cũng không để trong lòng, ngoài miệng lại nói: "Tạ hảo ý của đại ca."

Đáy lòng Lê Tương Khinh cười nhạo, không để ý tới nó nữa, nhìn lướt qua Lê Tương Ứng đang bị sai sử như phụ thân.

Lê Tương Ứng hiện đang cong eo nhỏ, cố sức mà đẩy xe cho Lê Tương Y, lê gắn bó không để ý đến nơi kia đang nói chuyện, trong miệng hét: "Hây! Hây! Nhanh lên!"

Thấy Lê Tương Khinh nhìn mình, khuôn mặt nhỏ của Lê Tương Ứng cũng phòng bị mà trừng mắt lại với hắn, tiếp tục đẩy.

Thẳng ngốc.

Lê Tương Khinh ở trong lòng thầm mắng một câu, không hề chu toàn cùng bọn họ, mang Thanh Diệp đi.

"Thiếu gia sao lại không lấy lại xa, ngươi xem nhị thiếu gia đắc ý nhiều như vậy!" Thanh Diệp đi bên người thiếu gia, tức giận không thôi.

Lê Tương Khinh đút vào túi lấy ra một miếng mứt hoa quả, ném vào cái miệng đang lải nhải của Thanh Diệp, vừa chậm rãi đi, vừa nói: "Đắc ý không được bao lâu, sắp có tai nạn rồi."

Thanh Diệp không rõ nguyên do, bất quá thấy bộ dáng bình tĩnh của thiếu gia, nghĩ đến chuyện xấu của nhị thiếu gia, tức khắc cao hứng lên, cắn mứt hoa quả trong miệng đến ngon lành.

Hoàn chương 3.

Tác giả có lời muốn nói: 《 tiểu kịch trường 》

Yến Đoan Thuần: Sờ tay nam nhân khác, hửm?! 【 ta cứ nhìn ngươi như vậy đó jpg.】

Lê Tương Khinh: Ngươi ra đây, ta sẽ sờ ngươi. 【 rụt rè jpg.】

Yến Đoan Thuần: Chờ ta! Chờ ta! Phò mã! Chờ ta! 【 khóc jpg】

Lê Tương Khinh: 【 thuần lương nhìn jpg.】

Yến Đoan Thuần: 【 vẫy tay bye bye 】

------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top