Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 5: Công chúa

Tác giả: Thanh Thanh Điệp

Editor: Haki-chan

DONT TAKE OUT

Chương 5: Công chúa

Vào đêm, Lê Tương Khinh nhìn bức tường vây so với mình cao hơn bao nhiêu, nhận mệnh mà "phi hổ trảo" xuất từ, dùng sức bám lên đầu tường, treo cả người trên không, xác định đã bám chắc, bò lên nhảy qua.

May cho Lê Tương Ứng, mấy năm nay vì giúp Liễu Tố Dung để ý hắn, Lê Tương Khinh đã là tay bò tường chuyên nghiệp, động tác nhẹ nhàng như luyện khinh công.

Nhảy khỏi tường, Lê Tương Khinh thu phi hổ trảo, phủi phủi ống tay áo, nhẹ nhàng đi vào trong.

"Hoa Phương uyển" chính là sân nhà trắc phu nhân Đào thị. Theo lý thuyết, Đào thị chỉ có thể là một thiếp, cũng không có quyền lợi có sân, bất quá năm đó Lê phủ vì lấy lòng tiên hoàng, nâng lên trở thành "Trắc phu nhân" có tên tuổi, hưởng đãi ngộ của một "Phu nhân".

Năm đó cũng là tạo hóa trêu người, ngay lúc đó thế tử thành Quốc công phủ Lê Vạn Hoài yêu mến tiểu thư Hưng quốc hầu phủ Liễu Tố Dung, mà cô cô của Liễu Tố Dung lại là thái tử phi, Hưng quốc hầu phủ dĩ nhiên là thái tử đảng, Lê Vạn Hoài muốn cưới thiên kim Liễu gia, mấy thế hệ Lê gia đều đứng trên vị trú trung lập trong cuộc tranh vị, sau vì thế mà ngồi an vị trên thuyền Thái tử.

Và khi ấy, Lê Vạn Hoài thoả thích ôm ấp mỹ nhân về.

Chỉ là trăm triệu lần không đánh lại lựa lúc này để đánh, cuối cùng Thái tử thất thế bị phế, kế vị chính là Hiền Vương tàn nhẫn độc ác. Hiền Vương vừa đăng cơ, đối với Thái tử đảng tất không thể thiện. Ngay lúc đó thành quốc công đi tìm kiếm lão hoàng đế che chở, lão hoàng đế đối với thế lực Lê gia kiêng kị đã lâu, thuận thế ép thành quốc công nộp binh quyền, lấy đó là điều kiện trao đổi, lão hoàng đế cũng bảo vệ Lê phủ thừa kế vinh quang võng thế.

Hiền Vương đăng cơ xong quả nhiên tìm Thái tử đảng báo thù, hơn nữa lúc trước tay Thái tử đích xác cũng không sạch sẽ, Hưng quốc hầu phủ bên Thái tử làm không ít chuyện dơ bẩn, Hiền Vương nhất nhất bày ra, quyết xử Hưng quốc hầu phủ đến cùng. Tuy nói tội không liên quan đến nữ nhi đã gả ra ngoài, nhưng sự tồn tại của Liễu Tố Dung lại như nhắc nhở Hiền Vương, Lê phủ lúc trước là Thái tử đảng.

Lê phủ có lão hoàng đế che chở, không thì cũng đã chịu dư hỏa đảng tranh, bất quá sợ lại đắc tội Hiền Vương đã đăng cơ, thái độ với Liễu Tố Dung cũng chuyển biến, mã bất đình đề mà để Lê Vạn Hoài cưới thứ nữ Công Bộ thượng thư Đào Cẩ Lan, cũng cho nàng đãi ngộ của một "Phu nhân".

Công Bộ thượng thư lúc trước là đảng Hiền Vương, Lê phủ làm vậy là tỏ lòng trung thành với Hiền Vương.

Chỉ tiếc, Hiền Vương trời sinh mệnh lao lực, tranh đảng nhiều năm hao hết tâm huyết, sau khi đăng cơ lại vô cùng cần chính, không mấy năm liền băng hà.

Lê Tương Khinh nhìn quanh sân, trong lòng không thế nào sảng khoái.

Hắn khi sinh ra đã có ý thức, tuy rằng lúc ấy các loại cảm quan của trẻ con còn không rõ ràng, nhưng hắn nhớ rất rõ ràng, khi đó có vị phu nhân tiến vào ôm mình, bóp lấy cổ hắn, nếu không phải hắn bỗng nhiên trợn mắt nhìn nàng dọa nàng, người nọ cũng đã bóp chết hắn rồi.

Người đó lúc đó chính là quốc công phu nhân, mẫu thân Lê Vạn Hoài, cũng chính là Lê lão phu nhân hiện giờ.

Hiện tại hồi tưởng lại, Liễu Tố Dung lúc trước hoài thai tám tháng đột nhiên động thai sinh non. Đó thật sự chỉ là động thai? Bảy sống tám không sống, có lẽ đứa bé kia thật sự đã chết, cho nên mới có Lê Tương Khinh hiện giờ.

Bon hạ nhân gác cửa phòng, mơ màng sắp ngủ, trong tay cầm đèn lồng có ánh nến phập phùng, ánh nến chiếu lên mạt người, chiếu mặt lúc sáng lúc tối, ở trong đêm khuya mạc danh có chút dọa người.

Lê Tương Khinh kề tại bụi hoa bên cạnh đi tới, thấy những hạ nhân không chú ý, mới chậm rãi tới gần sương phòng Lê Tương Ứng, đẩy cửa đi vào.

Lúc trước là Đào thị tự nhận nuôi đứa trẻ này, tự nhiên cũng làm đủ bộ dáng từ mẫu, cũng không bạc đãi đứa trẻ ngoài sáng, bởi vậy Lê Tương Ứng cũng có được sương phòng của mình, chỉ là đồ dùng bên trong lại những thứ thừa lại của Lê Tường An và Lê Tương Y.

Trên bàn chén trà còn bị thủng, mâm hoa quả đã hỏng, đĩa điểm tâm bị mốc, một đứa trẻ nhỏ ở vào buổi tối thậm chí không có hạ nhân gác đêm.

Lê Tương Khinh nhìn mấy thứ này trên bàn, hận không thể thay đứa bé ném toàn bộ đi, nhưng lại sợ Đào thị phát hiện, cho rằng Lê Tương Ứng có lòng phản kháng, sẽ tiếp tục đánh mắng nó.

Nhẹ nhàng đi đến giữa gian, liền nhìn thấy một thân mình nho nhỏ ghé lên trên giường, chăn cũng không có, trên cái áo nhỏ màu trắng có vết máu ẩn hiện.

Hai mắt đứa trẻ nhắm nghiền, Lê Tương Khinh nhẹ nhàng ngồi vào mép giường, nhẹ nhàng xốc áo nó lên, liền thấy trên lưng đầy những vết hồng, hẳn là đã được hạ nhân rửa sạch cho, bất quá lại không thượng dược.

Thấy khuôn mặt nó hồng hồng, Lê Tương Khinh đưa tay sờ sờ, quả nhiên có chút nóng lên, may mắn hắn đã liệu sự, mang theo thuốc đến.

Lê Tương Ứng đau đến mơ mơ màng màng, cảm giác được bàn tay ấm áp, theo bản năng mà nhích tới, ỷ lại mà cọ cọ, trong miệng lẩm nhẩm lầm nhầm gọi "Nương".

Nó tuy rằng nhỏ, nhưng cũng biết Đào thị không phải mẫu thân nó, thân mẫu sẽ không làm như vậy với nó. Thân mẫu sẽ thực ôn nhu, tựa như sau mỗi lần bị đánh, sẽ như mẫu thân xuất hiện trong mộng của nó, cho nó uống thuốc, xoa miệng vết thương cho nó, còn sẽ ôn nhu mà sờ đầu của nó.

Lê Tương Ứng sợ bị đánh, mỗi khi bị đánh no sữ tự an ủi mình, khi bị đánh mẫu thân sẽ xuất hiện trong mộng, nó lại có thể cảm nhận được sự ôn nhu của mẫu thân, cũng thất tốt.

Ta cũng không phải là mẫu thân ngươi, Lê Tương Khinh bất đắc dĩ nghĩ, đút thuốc cho nó, lại cầm thuốc mỡ giảm nhiệt bôi lên vết thương của nó. Thấy đứa nhỏ đáng thương hề hề mà rên hừ, Lê Tương Khinh một bên chờ thuốc mỡ tan, một bên duỗi tay nhẹ nhàng xoa đầu nó.

Lê Tương Khinh vốn không thích trẻ con, đặc biệt là kiểu tính cách ghét trẻ con, hắn thật sự không có một chút kiên nhẫn. Nhưng đối với Lê Tương Ứng thì lại có chút khác.

Năm đó Lục Dương vì giúp Liễu Tố Dung củng cố địa vị, hy sinh bản thân mình đi câu dẫn Lê Vạn Hoài, vì ông sinh con, cuối cùng rong huyết mà chết. Lê Tương Khinh khi đó tuy rằng mới bốn tuổi, nhưng linh hồn của hắn không phải, vì đã được trải qua nên nhớ rất rõ.

Hắn cảm thấy chấn động vì Lục Dương, cũng vì Liễu Tố Dung mà đánh đổi hạnh phúc bản thân và con trai mình. Hắn kính trọng Lục Dương, cũng cảm thấy đáng thương cho Lê Tương Ứng, cho nên mới năm lần bảy lượt thay thế Liễu Tố Dung trộm đến xem đứa nhỏ này.

Bất quá nghĩ đến mỗi lần nhìn thấy mình Lê Tương Ứng đều bày vẻ mặt căm thù, Lê Tương Khinh liền nhịn không được bất mãn mà hừ một tiếng.

Ngốc tử.

Lượng thuốc mỡ trên lưng đã tan hơn, Lê Tương Khinh liền kéo quần áo nó xuống, lại lấy chăn quấn chặt nó lại, bảo đảm đứa trẻ có thể nóng đến toát mồ hôi, mới lén lút rời đi.

Ngày hôm sau nói với Liễu Tố Dung tối qua mình đã qua đây, thấy nàng thoáng yên tâm, Lê Tương Khinh liền trốn vào phòng mình tiếp tục mân mê son phấn.

Hắn còn có rất nhiều đồ muốn làm, nhưng cần chờ Phù Lê đem một vài thành phần ra tinh luyện.

Hiện tại son môi đều là do hắn làm, chờ son đỏ bắt đầu vận đỏ, hạn lượng ngay từ đầu cần thống kê đủ, nhiều người như vậy hắn bán không kịp. Hắn cần giúp đỡ, ngày sau còn cần cửa hàng, vấn đề chờ hắn giải quyết còn có rất nhiều.

Nghĩ tới nghĩ lui, có hai người đối với hắn cực kỳ hữu dụng, chỉ là hắn nên sử dụng như thế nào, còn phải tinh tế tính toán.

Tối hôm qua Thất Nguyệt hẳn là đã bắt đầu bất động thanh sắc mà tuyên truyền "Thất Nguyệt Lưu Huỳnh", Lê Tương Khinh lúc trước kiếm tiền bán đều là son vô sắc, đối với thị trường son đỏ ở cổ đại cũng không có hiểu biết lắm, thật sự gấp đến mức muốn đến coi thành quả tối qua.

Nghĩ đến thành phần tinh luyện của Phù Lê, lại nghĩ hiệu quả của "Thất Nguyệt Lưu Huỳnh", Lê Tương Khinh an vị không nổi.

Cẩn thận đen lượng son đỏ vừa điều chế cho vào các hộp sứ trống, Lê Tương Khinh rốt cuộc đứng lên.

Nhìn ra ngoài cửa, trong lòng phi một câu: Hoàng thành giới nghiêm em gái mi!

Phủi phủi tay áo, chuồn êm.

Nếu Lê Vạn Hoài đã cố ý dặn dò hắn mấy ngày nay đừng ra cửa tìm việc vui, Lê Tương Khinh tự nhiên không thể đi quá mức trắng trợn táo bạo. Quyết định không đưa Thanh Diệp theo, lấy chiêu phi hổ trảo, bay qua tường đi ra ngoài.

Đi đường vòng ra phố, Lê Tương Khinh mới hiểu được chuyện lần này có bao nhiêu nghiêm trọng, trên đường tới tới lui lui rất nhiều đoàn cấm quân tuần tra điều tra, đường phố ngày thường náo nhiệt phồn hoa quạnh quẽ an tĩnh không ít, dân chúng không muốn tìm xúi quẩy đều đóng cửa bế hộ.

Đều nói con gái như cái áo bông nhỏ của cha, kim thượng đem Trân Nhu công chúa sủng lên trời, cõ lẽ trong hoàng cung giá lạnh thật sự chịu không nổi thiếu mất một cái áo bông.

Lê Tương Khinh nghĩ lung tung, xa xa mà nhìn cửa thành đóng chặt, có chút bực mình.

Tường Lê phủ hắn có thể bay, nhưng tường hoàng thành thật không đủ bản lãnh.

Đạo quán của Phù Lê ở sườn núi hẻo lánh nằm ngoài thành, hoàng thành còn cấm, hắn không thể đi ra ngoài, trên đường thưa thớt không mấy người, cũng nghe không ít đề tài "Thất Nguyệt Lưu Huỳnh", Thiều Hoa lâu hôm nay không đi được, bị Lê Vạn Hoài biết hắn không chỉ chuồn êm ra ngoài dạo hoa lâu, xác định chắc chắn sẽ bị đánh một trận.

Trái lo phải nghĩ, ở bên ngoài đúng là không bớt chuyện, Lê Tương Khinh lắc đầu, dẹp đường hồi phủ. Đường cũ trở về đi có vài bước, Lê Tương Khinh lại đổi đường để đi.

Phù Lê điên điên khùng khùng, có lẽ càng là lúc giới nghiêm hoàng thành, y càng là dùng sức lăn lộn. Hắn chuẩn bị vòng đến tiểu phố Phù Lê thường xuyên bán thần tiên xem xem, không chừng có thể nhìn thấy y ngồi xổm trong một góc bán tiên đan cũng nên.

Tiểu phố này rất nhỏ, cơ bản ở gần đều là cửa sau nhà bá tánh, Lê Tương Khinh cũng không hiểu vì sao y lại chọn chỗ này bán đan dược, theo lời y nói là thê hiện sự bí ẩn của đạo nhân, Lê Tương Khinh chỉ cảm thấy y bị thần kinh.

Hôm nay tiểu phố vẫn như cũ không có người, lúc đi ngang qua ngõ nhỏ, bỗng nhiên nghe được tiếng thứ gì đó rơi vào nước, Lê Tương Khinh vòng qua góc đường, chỉ nhìn thấy một bóng người tung mình nhảy đi.

Giới nghiêm hoàng thành khiến cho nhân tâm hoảng sợ? Đi đường nhanh như vậy, hận không thể bay lên sao?

Lê Tương Khinh lại đi về phía trước vài bước, ngửa đầu nhìn cái góc mà Phù Lê hay nhìn, không có ai.

Nghĩ cũng đúng, ngày hôm qua còn ở trong Thiều Hoa lâu, tường cao vách kín, nói không chừng căn bản không ra được ngoài.

Hôm nay thế tất bất lực trở về, Lê Tương Khinh phủi phủi tay áo, xoay người hồi phủ.

Vừa muốn bước, liền nghe thấy lu nước phía sau sườn có chút động tĩnh, nhớ vừa rồi nghe thấy tiếng nước rơi xuống, Lê Tương Khinh quay đầu lại nhìn nhìn, chung quanh cũng không có sông nhỏ cũng không có giếng nước, vậy tiếng nước là từ cái lu nước này?

Vội vàng đi qua nhìn, liền thấy một đứa trẻ ở bên trong.

Lê Tương Khinh hoảng sợ, vội vớt đứaoooo trẻ lên.

Đây vẫn là một đứa trẻ ba tuổi, phấn nộn, mặc váy áo mỹ mỹ hoa lệ, bởi vì ngất xỉu đi mà nhắm chặt hai mắt để lộ lông mi dài đen nhánh.

Thiên kim tiểu thư nhà ai, thật là tạo nghiệt.

Đứa nhỏ còn hô hấp, Lê Tương Khinh liềm quỳ một gối xuống đất, để đứa trẻ nằm sấp ở trên đùi hắn, nhẹ nhàng ấn phần lưng của nàng, chờ nàng hộc ra nước thủy, mới đặt nàng nằm trên đất.

Đứa trẻ còn quá nhỏ, hiện giờ tuy là mùa hè, nhưng quần áo bị ướt thì vẫn rất dễ phát sốt, Lê Tương Khinh nhìn đứa trẻ còn mơ mơ màng màng, trong miệng nói thầm một câu "Cháu bé còn nhỏ, chú không phải biến thái, cứu người quan trọng hơn", sau đó liền ôm đứa trẻ tới góc, xác định không ai chú ý, nhanh chóng cởi váy áo bé ra, muốn đổi quần áo mình cho nàng.

Chờ cởi hết quần áo ra, ngọc bội trên cổ đứa trẻ trượt xuống.

Miếng ngọc bội thập phần tinh xảo, Lê Tương Khinh ở cổ đại nhiều năm, đối ngọc khí tốt xấu vẫn có thể phân ra, nhòn chất ngọc này, phỏng chừng là Lê phủ cũng không có.

Thiên kim nhà ai, tôn quý như vậy?

Tò mò nhìn ngọc bội kia, Lê Tương Khinh sửng sốt, trên ngọc có khắc hai chữ -- bão bảo hoài trân, ngọc nhuyễn hoa nhu.

Người trong thiên hạ đều biết, đây là đề tự của kim thượng dành tặng cho công chúa trong bữa tiệc, cũng lấy loại ngọc thượng thừa nhất trong cung để khắc, chứa đầy sự âu yếm ấu và kỳ vọng tốt đẹp với ấu nữ.

Đây còn không phải là vị công chúa trân bảo mà Hoàng thương nâng trong lòng bàn tay ư!

Lê Tương Khinh có chút do dự, hắn bỗng nhiên nhớ tới, trinh tiết của nữ nhân ở thời cổ đại cực kì quan trọng, hắn hiện tại vì cứu người mà lột sạch quần áo công chúa, ngày mai có thể sẽ bị Hoàng thượng nhai rôm rốp hay không?

Nhưng mà bọc một đứa trẻ trong đống quần áo ướt cũng không phải biện pháp, Lê Tương Khinh cau mày, vừa chậm rãi thoát quần công chúa, vừa nghĩ còn nên tiếp tục hay không.

Bỗng nhiên!

Lê Tương Khinh mở to hai mắt, vẻ mặt mộng bức mà nhìn thứ giữa hai chân công chúa...... con chim nhỏ......

Oh Sh*t!

Lê Tương Khinh nhịn không được chửi thề, vội vàng kéo quần lại, lại nhìn ngọc bội bắt mắt trên cổ công chúa, xác định là Trân Nhu công chúa không thể nghi ngờ.

Hắn luống cuống! Xong rồi! Hắn nhìn thấy thứ không nên thấy!

Một công chúa sao lại có chim được?! Hoàng đế có biết hay không?! Đây là bí mật Hoàng thất hả?!

Lê Tương Khinh không dám nghĩ tiếp, hắn không thể biết chuyện này, hắn cần đẩy chuyện này ra xa!

Vội vàng chỉnh lại quần áo của công chúa cho thật đẹp, xác định không có chỗ hở nào, Lê Tương Khinh mới cởi áo ngoài, bao lấy công chúa, miễn cưỡng có thể cho chút ấm áp.

Quay đầu nhìn khắp nơi, xác định chung quanh không ai, Lê Tương Khinh vội vàng ôm công chúa chạy đến Lê phủ, một bên chạy một bên kêu cứu người.

Hắn nếu cứu Trân Nhu công chúa, thì sẽ khó tránh thoát rội, cũng không thể ném đứa trẻ này ở nơi đó, cho nên hắn hiện tại cần phải khuếch trương thanh thế, tung chuyện mình cứu Trân Nhu công chúa cho cả thành biết, để mọi người đều thấy hắn vừa vất vả hoang mang và kinh hoàng thế nào vừa phải dùng quần áo mình bọc lấy công chúa chạy kêu cúu người.

Chỉ có như vậy, người khác mới sẽ không nghĩ đến chuyện hắn cởi quần áo công chúa ra sưởi ấm, chỉ có như vậy, hắn mới có thể chứng thực mình đã cứu quả tim vàng của Hoàng Thượng, mặc kệ là ai có ý định đem hoàng tử biến công chúa, đều không thể tùy ý động hắn.

Hoàn chương 5

Tác giả có lời muốn nói: Lại ra chậm!!! Vốn dĩ muốn viét hai ngàn, nhịn không nhịn được phải viết bốn ngàn!!! Thế đạo gian nan, bận quá, ngao!!!

------

《 tiểu kịch trường 》

Yến Đoan Thuần: Đau lòng quá, Phò mã không nhận ra ta, còn cảm thấy ta phiền 【 không muốn đối mặt jpg.】

Lê Tương Khinh: Bảo bối nhi, đừng như vậy 【 ta có thể làm sao bây giờ, ta cũng thực tuyệt vọng a jpg.】

Yến Đoan Thuần: 【 mỉm cười giản dị ra một chút mỏi mệt jpg.】

Lê Tương Khinh: Bảo Nhi, nghe ta giải thích, ta chỉ là nhìn thấy con chim nhỏ của ngươi thì có chút khiếp sợ, ta cam đoan ta về sau nhất định nhìn nhiều hơn 【 thuần lương nhìn jpg.】

Yến Đoan Thuần: 【 vẫy tay bye bye 】

------

Hoàng đế: Cảm tạ ngươi đã cứu khuê nữ bảo bối trẫm!

Lê Tương Khinh: ......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top