Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

01. Đồ tể của thôn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một cơn mưa rơi xuống, đã cuối thu rồi.

Gió cuốn theo vài chiếc lá của cây hoa quế khô héo rơi xuống sân, mưa rơi tí tách thấm ướt mặt đất, lọt vào căn phòng rách nát.

Nghe bảo rằng: Nếu có người chuẩn bị ra đi, một cái cây ngoài sân cũng sẽ chết theo.

Vốn dĩ Trương Phóng Viễn chẳng hề tin những chuyện mê tín này, mãi đến khi chính mắt hắn nhìn thấy qua cửa sổ, cây hoa quế cao lớn xanh biếc trước sân trở nên vàng khô, héo úa, thân cây cũng già cỗi chẳng vững nổi gốc chỉ trong một đêm, mới xem như là tin.

Cây hoa quế này được hắn trồng vào năm 20 tuổi, vào lễ trưởng thành, đến giờ chắc cũng được 50 năm rồi. Mấy năm nay, chẳng kể mùa hè khô nóng đến đâu, mùa đông tuyết dày chừng nào, chỉ cần thu sang thì cả sân nhà sẽ tràn ngập hương thơm của hoa quế.

Một cây hoa quế ngoan cường đến vậy mà lại chết đi không hề có dấu hiệu báo trước.

Mấy năm gần đây nhà họ Trương cũng chỉ có một ông già độc thân, sống cô độc mấy chục năm, chính là Trương Phóng Viễn. Giờ đây cây quế trước sân đã chết, vậy người sắp từ biệt cõi trần cũng chỉ có hắn mà thôi.
Hắn nằm trong căn phòng lạnh băng giữa cơn mưa cuối thu, thân thể mềm yếu giống một đống bùn nát, hãm trong đệm chăn cũ mục, đến cả thở một hơi cũng có thể rút mất sức lực của hơn nửa người.

Trong phòng không đốt đèn, trông coi bên cạnh chỉ có cơn gió lạnh len vào qua khung cửa sổ chưa được dán giấy. Mưa rơi xuống, trời tối đi, trong phòng càng thêm vắng lặng, quạnh quẽ.

Từ lúc hắn bắt đầu nằm xuống, ngày tháng trôi qua đều trở nên mơ hồ, lúc tinh thần tỉnh táo chút còn vịn tường ngồi dậy đi làm vài miếng cơm ăn. Lúc không dậy nổi thì chỉ nằm lì trên giường chịu đói. Căn nhà hẻo lánh này của hắn mười ngày nửa tháng cũng sẽ chẳng có người nào ngó qua.

Mấy ngày nay ý thức hắn cứ luôn mơ hồ, nhưng hôm nay thật kỳ lạ, sau khi đêm xuống hắn cảm thấy rất lạnh, nghe được tiếng mưa rơi bên ngoài ý thức của hắn đột nhiên thanh tỉnh. Hắn có thể cảm nhận được trời nóng hay lạnh lên.
Lòng Trương Phóng Viễn thả lỏng, hắn biết đây là hồi quang phản chiếu*, đêm nay là thời khắc cuối cùng.

*là hiện tượng một người đang bị bệnh nặng, cơ thể suy yếu, đột nhiên trở nên tỉnh táo, thân thể khỏe mạnh, hoặc nói cười sảng khoái, muốn ăn uống.

Sau khi tỉnh táo hắn lẳng lặng nằm nghe tiếng mưa rơi khắp nhà, nóc nhà cũ nát không chắn được cơn mưa, nước mưa rơi thẳng tắp vào trong, gần nhất là dột vào gần thành giường hắn. Trương Phóng Viễn lòng có dư mà lực không đủ, chỉ có thể giống như cảnh cây ngọn cỏ bị đặt trên giường, nằm hồi tưởng lại cả cuộc đời bừa bộn hỗn loạn của mình.

Trước đây nhà họ Trương vốn không quạnh quẽ đến như vậy, nó cũng đã từng vô cùng náo nhiệt. Trương Phóng Viễn không phải cô nhi, trước năm 12 tuổi hắn cũng là một đứa trẻ có cả cha lẫn mẹ, cũng có thúc bá, anh em họ hàng. Lúc đó, ngày tháng của hắn trôi qua rất là thoải mái. Hôm nay xuống ruộng đánh cá, ngày mai lên núi bắt chim, còn học được tay nghề đồ tể của ông già góa vợ đầu thôn.

Bởi vì vóc dáng cao lớn nhất, cả người toàn cơ bắp, đám trẻ trong thôn tôn hắn làm vua của lũ trẻ. Trương Phóng Viễn hô mưa gọi gió, hắn nói một, đám trẻ con trong thôn không ai dám nói hai.

Khi đó hắn vui sướng thuận lợi biết bao nhiêu, còn vỗ ngực nói với mẹ, sau này mình phải làm địa chủ của thôn, vung ra mấy ngàn xâu tiền xây nhà ở, cười năm ba bà vợ sinh một đống con cháu, để gia tộc nhà họ Trương phát triển rực rỡ.

Mẹ hắn còn cười hắn chẳng hiểu được trời cao đất dày, chẳng chững chạc tí nào, lúc nào cũng chỉ biết mạnh miệng chém gió.

Trương Phóng Viễn đã thề với lòng rằng hắn phải chứng minh cho mẹ xem. Nào ngờ những ngày tháng đó còn chưa tới, ông già nhà hắn uống say khướt trở về, thượng cẳng tay hạ cẳng chân với mẹ hắn. Mẹ Trương Phóng Viễn suy nghĩ không thông, nhảy sông tự vẫn, khi đó hắn hận đến mức muốn cắn chết cha già. Nhưng chẳng kịp chờ đến khi hắn cắn được, ngày thứ hai cha hắn đã uống xx tự tử. Lúc này hắn mới hiểu ra, là mẹ hắn vụng trộm với đàn ông bên ngoài, ông già giận không chịu nổi...

Trương Phóng Viễn lo liệu tang sự cho cha mẹ xong thì bắt đầu trải qua những ngày tháng hỗn loạn.

Hắn cầm tiền cha mẹ tích góp cho hắn cưới vợ đi uống rượu nghe hát, giao du với mấy thiếu gia nhà giàu không nên thân trong thành, bị người xem như cây đao mà cầm. Hắn còn vui vẻ cho rằng mình rất có bản lĩnh. Kết quả chịu tiếng xấu thay người ta, bị nhốt vào nhà lao, ra ngoài cả người bệnh tật không tìm được việc gì làm.

Tự cho là sống một đời tùy ý phóng khoáng, kết quả đến ngay cả người dưỡng lão, chăm sóc lúc lâm chung cũng chẳng có. Thúc bá anh chị em họ hàng chẳng có ai thích hắn, sớm đã gạch tên thằng ranh xấu xa này ra khỏi gia phả rồi.

Thanh danh của hắn trong thôn cũng giống như bùn nát, là một lão côn đồ vô dụng trong miệng người ta, là tên đầu đường xó chợ chẳng bao giờ chịu làm việc đàng hoàng... Bị bệnh lâu rồi, phần lớn người có lòng trắc ẩn trong thôn cũng không để ý nữa, cuối cùng rơi vào cảnh đơn côi chết già trên giường.

Gần đến thời khắc phải đi Trương Phóng Viễn mới suy nghĩ cẩn thận lại, đây là cả một đời bị chà đạp bừa bãi.

Đôi mắt hắn mở thật to, trong lòng tràn ngập hối hận và bất cam. Hắn nhìn chằm chằm cây hoa quế đã chết ngoài sân, có lẽ chính bản thân hắn cũng không biết được, mình đã tắt thở từ lúc nào.

...

"Trương Phóng Viễn, Trương Phóng Viễn! Ngươi có ở nhà không?"

"Trương Phóng Viễn!"

Trong mơ màng, Trương Phóng Viễn như thể nghe thấy có người đang gọi tên mình, theo tiếng gọi còn có tiếng gõ cửa kịch liệt. Hắn thấy hơi bực mình, cả cái thôn này còn có tiểu bối nào dám gọi thẳng tên hắn chứ, dù thế nào vai vế của hắn cũng ở hàng cụ ông rồi mà. Chỉ là tiếng người gọi cửa rất ồn, hắn lăn long lóc bò dậy khỏi giường.

Đến lúc này Trương Phóng Viễn mới phát hiện ra có gì đó không đúng. Người mình trở nên có sức, di chuyển nhẹ nhàng thế này từ lúc nào? Hắn không thể tin được chuyện này, đi ra khỏi phòng. Bên ngoài gió lạnh thổi từng cơn, cây cỏ khô héo, sân trước vắng vẻ quạnh hiu, cây hoa quế đã ở bên hắn mấy chục năm chẳng thấy đâu nữa.

"Sao ngươi còn ở lì trong nhà thế, nhà họ Hứa đã nấu xong nước sôi rồi mà còn chưa thấy ngươi qua, mọi người đều lo lắm đấy! Mau lên, cầm đồ nghề theo, người mua thịt tới hết cả rồi kìa, đừng để người ta chờ".

Trương Phóng Viễn nhìn khuôn mặt trẻ trung vừa quen thuộc mà lại có chút xa lạ. Hắn nhớ thằng nhóc này là thằng con thứ tư nhà họ Trần, người cùng quê với hắn. Lúc còn trẻ thằng nhóc này thường xuyên đi theo sau mông hắn, chỉ là năm 20 tuổi cậu ta rớt xuống vực mà mất, đây là chuyện của mấy chục năm trước rồi, sao bây giờ người lại vẫn êm đẹp mà đứng trước mặt hắn vậy?

"Ngẩn người cái gì đấy!"

Trương Phóng Viễn nói: "Gọi ta có chuyện gì?"

"Ta thấy hôm qua ngươi vào thành uống rượu nhiều quá, giờ còn chưa chịu tỉnh. Hôm nay nhà họ Hứa giết heo năm, người đã đồng ý với người ta sáng nay qua mổ heo rồi mà giờ này còn lề mề ở đây, ngươi nói xem ta đến gọi ngươi làm gì!"

Trần Tứ nhìn người trước mặt trông như thể còn đang ở trên trời, bất đắc dĩ tự mình phải đi vào nhà, lấy đồ làm thịt heo ra giúp Trương Phóng Viễn.

Trương Phóng Viễn ngơ ngác nhìn khung cảnh vừa quen thuộc vừa lạ lẫm xung quanh mình, dường như hắn đã trở về hơn 50 năm trước, lúc hắn mới 19 tuổi. Thời điểm ngay cả trong sân cũng trống rỗng, cây hoa quế của hắn còn chưa được trồng.

Hắn chạy một vòng quanh sân nhà nhìn trước ngó sau, cuối cùng dừng ở bên cạnh giếng, nhìn khuôn mặt trẻ trung của bản thân và thân thể căng tràn, cơ bắp nổi lên qua lớp xiêm y.

Trương Phóng Viễn xoa xoa mặt, dần dần biến thành vừa kéo vừa nhéo đến mức đau nhói thét lên.

Niềm vui sướng bốc lên từ lòng bàn chân khiến hắn gần như không thể đứng vững.

"Ngươi đứng đó làm gì vậy? Ma nhập à!"

Trương Phóng Viễn không để ý tới nghi vấn của Trần Tứ, hắn vui vẻ cướp lấy đồ trong tay cậu ta, tinh tế sờ "ông bạn già" hắn đã từng dùng một số tiền lớn để đặt mua, cán đao vẫn còn là màu gỗ, lưỡi đao cũng chưa bị cùn, dáng vẻ vẫn còn mới tinh.

Trần Tứ đang nghĩ người này hôm nay sao cứ kỳ quái thì đột nhiên bị túm dậy: "Thằng nhóc này, ngươi mới là người phải hồi hồn đấy, nhanh cái chân lên, đừng để mọi người chờ sốt ruột".

Trần Tứ bị Trương Phóng Viễn xách đi, thấy người đằng trước bước đi vội vàng, khóe miệng còn cười sắp chạm đến mang tai thì cảm thấy kinh ngạc.

Trong lòng Trần Tứ ngổn ngang, nhẹ giọng bảo: "Phóng Viễn à, sau này ngươi bớt đến mấy quán rượu trong thành đi. Ta biết ngươi không thiếu chút tiền đó, nhưng ngày nào cũng đi, lâu dần mấy người lắm miệng trong thôn càng được dịp nói ra nói vào. Ta thấy hôm nay ngươi lạ lắm, ngươi thấy chúng ta cũng đã đến tuổi này rồi, chuẩn bị phải hỏi vợ, nếu thanh danh bên ngoài xấu quá còn ai dám tới cửa nữa.

Trương Phóng Viễn không nhớ trước kia có ai từng nói với hắn những lời trọng yếu như vậy không, hoặc có lẽ hắn chưa từng bỏ những lời như vậy vào tai. Nhưng sống lại một đời, lại nghe được những lời khuyên nhủ này, đáy lòng hắn không khỏi bị lay động. Quơ tay câu cổ Trần Tứ, hắn hứa hẹn: "Rồi rồi, không vào thành uống rượu đến mơ màng nữa".

Trần Tứ hiểu bản tính con người đâu dễ sửa như vậy, Trương Phóng Viễn cũng là một người đáng thương, rõ ràng rằng trước kia là một tên nhóc rất tốt tính nhưng vì nhà có biến cố mà tính tình thay đổi trở nên hư hỏng. Giờ hắn nhiễm phải cái thói say rượu hoan ca, sao có thể chỉ nhờ một hai câu nói mà có thể khuyên được.

Nếu hắn thật sự có thể nghe vào tai, các Thúc bá nhà họ Trương cũng sẽ không đóng cửa lạnh mặt với hắn, các di nương nhà ngoại hắn cũng sẽ không than ngắn thở dài, muốn tránh mặt hắn không kịp.

Nhưng thấy thái độ thành khẩn của Trương Phóng Viễn, cho dù Trần Tứ biết hắn không để trong lòng nhưng vẫn bị sự vui vẻ của hắn lây nhiễm, khuôn mặt mang theo ý cười: "Đúng rồi, hôm nay nhà họ Hứa giết heo sẽ để lại một nửa, bán một nửa, người đi mua thịt cũng nhiều lắm. Sắp đến đông chí* rồi, mẹ ta cũng bảo ta đến nhà họ Hứa giúp giữ heo, đến lúc mổ thịt thì mua hai cân thịt về làm chút đồ ăn ngon".

*đông chí: khoảng từ 21/22-12 đến ngày 5/6-1, một trong hai mươi tư tiết khí trong nông lịch

Trương Phóng Viễn vui tươi hớn hở nói: "Đông chí đến ăn thịt dê, ấm áp".

Trần Tứ thổn thức: "Thứ đồ kia đắt biết bao nhiêu, còn đắt hơn một nửa so với thịt heo nữa, sao mà mua nổi".

Đôi mắt Trương Phóng Viễn ngập ý cười: "Để ngày mai ta kiếm chút mang về, ngươi đến nhà ta ăn". Hai mắt Trần Tứ tỏa sáng: "Thật không? Thật là gọi ta tới ăn hả?"

"Lừa ngươi làm gì, ăn một mình chẳng có vị gì, phải nhiều người ăn mới ngon chứ".

"Lời này cả thôn chúng ta chỉ có mình ngươi dám nói".

Trương Phóng Viễn cười,

Trong thôn, người có cha mẹ qua đời để lại chút tài sản xác thực chỉ có mình hắn. Xét về mặt rộng rãi so với con nhà bình thường tất nhiên hắn phải hơn rồi.

Trần Tứ vui vẻ lên, bắt đầu nhiều chuyện: "Ta nghe nói những người tới tham gia giết heo năm lần này không chỉ đơn thuần là đi mua thịt, còn có bà mối tới nữa, hình như muốn tìm Hứa nương tử hỏi xem cô nương nhà bà ấy để làm mai".

Trương Phóng Viễn nhướng mày, trước kia hắn chỉ một lòng hướng tới bên trong thành, không biết nhiều về mấy chuyện tản nhàn trong thôn: "Làm mai?"

"Ngươi có ngốc không vậy? Nhị cô nương nhà họ Hứa, Hứa Thiều Xuân vừa mới cập kê năm ngoái nhưng trước mắt chưa thấy ưng người nào, ta cũng phải đến xem náo nhiệt". Trần Tứ lộ ra nụ cười phong lưu của nam nhân: "Chẳng may ta tốt số, được Nhị cô nương để mắt tới thì sao".

Trương Phóng Viễn hơi dừng một chút, Hứa Thiều Xuân này là hoa khôi được công nhận của thôn Kê Cửu, có thể so sánh với vài cô nương con nhà giàu trong thành, bà mối nhìn đều bảo là tướng tá sinh con đẻ cái tốt, đàn ông trong thôn si mê đến mức không phân biệt được đông tây.

Tiểu cô nương này đã đến tuổi có thể gả chồng, tất nhiên liền trở thành miếng bánh ngon.

Nói tới chuyện nay, lòng Trương Phóng Viễn cũng nóng lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top