Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

02. Chủ ý thật sự của nhà họ Hứa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Sao thằng nhóc nhà họ Trương còn chưa tới?"

"Không phải có thằng tư nhà họ Trần đến gọi rồi sao, chắc là ngủ quên rồi".

"Giờ là mấy giờ rồi, có ngủ nướng cũng không đến mức nướng đến giờ này chứ? Nhưng thà là ngủ quên còn đỡ, đừng có say khướt rồi rớt xuống sông là được. Hôm kia ta nghe bảo thôn kế bên có một tên nát rượu, trên đường về say quá rơi luôn xuống sông, may mà có người qua đường đi qua vớt lên chứ không thì cũng mất mạng rồi. Trời rét thế này, giờ tên nát rượu kia còn nằm bẹp ở nhà đấy.

"Thằng nhóc nhà họ Trương đúng là phá của, nhớ trước đây cha hắn cũng thuộc dạng chăm chỉ, chắc cũng để cho hắn không ít bạc, để giờ hắn ngày ngày ngâm mình trong thành uống rượu vui chơi".

Trong sân nhà họ Hứa để hai cái bàn, các cô các bà và mấy tiểu ca nhi ngồi xung quanh thái đồ ăn, lột tỏi, đàn ông thì ngồi hoặc đứng ở một bên làm hạt bí, mọi người đều đang chờ đồ tể tới. Nhân lúc đó cũng nói chuyện về mấy nhân vật tiếng tăm không tốt trong thôn.

"Uống rượu đã là gì, hắn còn đến hoa lâu chơi, theo mấy thiếu gia trong thành đến sòng bạc, chuyện nên hay không nên làm cũng dính vào hết cả rồi".

"Làm bậy thật, ta phải bảo cô nương, tiểu ca nhi nhà ta cách xa hắn chút, người này không đi đường ngay, nếu bữa nào uống nhiều quá xảy ra chuyện gì không phải người chịu khổ là nữ tử và tiểu ca nhi à".

Vừa dứt lời thì có tiếng chủ nhân nhà họ Hứa, Hứa Trường Nhân vang lên: "Trương đồ tể đến rồi đấy à, cái nồi nấu nước cạo lông heo này sôi mấy lượt rồi đấy!"

Thôn dân đang nói chuyện tới đoạn cao trào thì nhìn thấy thanh niên cường tráng, hung hãn bước tới, mọi người cùng lúc tắt tiếng.

Trương Phóng Viễn vào sân thì thấy mọi người đều đang nhìn mình. Mới nãy ở ngoài hắn có nghe thấy ở đằng này ồn ào náo nhiệt lắm, thế mà hắn vừa tới lại không còn chút âm thanh nào. Mọi người vừa nãy đang nói về ai không phải rõ rành rành rồi sao.

Người trong thôn thích đàm tiếu cũng không phải chuyện ngày một ngày hai, trước đây chính bởi vì không nghe nổi những người này ở sau lưng đàm luận về cha mẹ mình, hắn mới buồn lòng chạy vào thành uống rượu, dăm bữa nửa tháng không về thôn. Sau này thì tốt hơn, mọi người không còn bàn luận về chuyện cha mẹ hắn nữa mà lại bắt đầu đề cập đến chuyện hắn chỉ lo chơi bời, không làm việc đàng hoàng. Việc này tưởng chừng không dừng nổi.

Cả đời cưỡi ngựa xem hoa, khi lại đối mặt những chuyện này lần nữa hắn chợt thấy buồn cười. Vì những lời nói linh tinh không căn cứ này mà phiền lòng thì thật chẳng đáng.

"Xin lỗi Hứa thúc, trên đường có việc nên ta đến trễ, mau kéo heo béo ra đây đi".

Hứa Trường Nhân nghe vậy cũng không bắt bẻ thêm nữa, vội dẫn người bắt heo qua. Sức của heo đực khỏe kinh người, phải bốn người đàn ông mới giữ được.

Trương Phóng Viễn lấy ra cây đao màu bạc sắc lạnh, khóe mắt ánh lên sự tàn nhẫn, giơ tay chém xuống. Cho dù nhiều năm rồi không làm lại nghề này, nhưng động tác của hắn vẫn thành thạo như cũ.

Sau khi lấy huyết heo thì dội nước nóng làm sạch lông. Mấy người đàn ông khiêng heo để lên hai băng ghế dài, heo béo đã cạo đến trắng bóng bị chặt thành từng miếng nhỏ, những thôn dân muốn mua thịt lập tức xông đến.

Muốn thịt ở chỗ nào, mấy cân Trương Phóng Viễn cũng đều có thể cắt cho bọn họ dù chẳng cần cân, trọng lượng không chênh nhiều.

Mọi người vốn coi thường hắn, nhưng nhìn thấy tay nghề này của hắn vẫn có người không nhịn được lên tiếng: "Tay chân Trương đồ tể nhanh nhẹn phết!"

Trương Phóng Viễn lau lưỡi dao: "Làm nhiều mới ra nghề".

Đây là công việc có được nhờ tay nghề của hắn, còn không với tính nết kia của hắn thì chẳng có người gọi hắn tới mổ heo đâu.

Tuy là Trương Phóng Viễn có thế ước chừng trọng lượng nhưng Lưu Hương Lan, người đàn bà đẫy đà, là vợ Hứa Trường Nhân vẫn không yên tâm. Dù sao cũng là gia súc nhà mình cực khổ nuôi hơn nửa năm, nếu tính thiếu cân thì tiền sẽ lời thêm một ít. Bà ưỡn ngực mang cái cân ra: "Mọi người tới cân thịt nào!"

"Hưa nương tử, heo nhà bà nuôi tốt quá, thịt cũng dày".

Lưu Hương Lan nghe lời này thì lòng đắc ý: "Chứ gì nữa, đám gia súc này nhà ta một ngày ba bữa toàn dùng cám heo loại tốt nuôi đấy, trắng nõn béo tốt thế này".

Bận việc hơn nửa canh giờ nhà chủ con heo đã bán được hơn nửa phần thịt. Heo béo, mọi người đều ham chút thịt mỡ nên thịt heo cũng rất dễ bán trong thôn. Trong túi Lưu Hương Lan chất nhiều tiền, cũng hài lòng vui vẻ.

Bán thịt xong, chuyện trong bếp có đàn bà tiểu ca nhi lo liệu, đám đàn ông đến hỗ trợ không còn bận gì bèn xúm lại một góc bày bàn xúc xắc, cá cược nhỏ. Mùa đông sang cũng chính là sắp đến Tết, lại có thêm thịt ăn, mọi người đều muốn vui vẻ một chút.

"Phóng Viễn, qua chơi hai ván không?"

Trương Phóng Viễn xua tay: "Ta đi giành nhà xí đây, mọi người cứ chơi trước đi".

Hắn chui vào nhà, nhà họ Hứa tính ra thì không giàu cũng chẳng nghèo, ngày tháng chắt bóp chút sống cũng được, nhà không nhiều nhưng tổ tiên để lại phòng ở tương đối rộng lớn, cấu tạo khác với nhà họ Trương. Trương Phóng Viễn bước qua ngạch cửa trái rồi lại qua cái ngạch cửa phải, không biết làm sao mà lại xông tới cái căn nhà nhỏ bên hông.

"Hòa ca nhi, mau nấu thịt đi, có bao nhiêu cứ bỏ cả vào nồi, nấu xong xuôi thì vào trong nghỉ một lát, ngươi cũng bận cả buổi rồi, để nhị tỷ ra làm nốt cho".

Trương Phóng Viễn nghe thấy giọng nói ngọt ngào mềm mại kia thì bật cười, làm xong xuôi hết thì vị nhị tỷ này còn gì để làm "nốt" nữa? Hắn không khỏi nghiêng đầu muốn nhìn thử xem là cô nương nào có thể nói ra những lời này, ngẩng đầu thì thấy trong phòng có hai người tuổi không lớn lắm, một cô nương và một tiểu ca nhi.

Chẳng cần chạy ra hỏi hắn đã biết hai người này là ai.

Mọi người đều nói nhà họ Hứa không có con trai, thằng cả lúc bé đã chết non, giờ cũng chỉ còn một cô nương và một tiểu ca nhi. Nhị cô nương Hứa Thiều Xuân được nuôi dưỡng trắng nõn tươi tắn, xinh đẹp mềm mại, là hoa khôi thôn nổi tiếng khắp làng trên xóm dưới, nhưng em út Hứa Hòa lại có dáng vẻ xanh xao vàng vọt, thân thể yếu đuối, mặt xám mày tro, chẳng theo kịp gót chân tỷ tỷ cậu.

Người trong thôn lúc buôn chuyện thường thích lắm miệng rằng cùng là cha sinh mẹ đẻ sao lại sinh ra hai đứa con khác nhau đến vậy. So sánh với tỷ tỷ, trông Hòa ca nhi càng mờ nhạt.

Trương Phóng Viễn nhìn cô nương đứng chống hông buông lời du dương thánh thót trong bếp, da trắng má hồng, môi đỏ như anh đào. Nàng mặc một bộ quần áo mùa đông màu xanh ngọc lót bông xinh đẹp, nhanh nhẹn linh động giống như nữ nhi bảo bối được chăm bẵm của nhà giàu có. Khó trách Trần Tứ nhắc tới đều phải nuốt nước miếng, bề ngoài quả thực khá tốt.

Trái lại, tiểu ca nhi lo liệu kệ bếp ở một bên thì gầy trơ xương, bọc bên ngoài là bộ quần áo bằng vải bố được chắp vá tùm lum, khuôn mặt gầy gò vàng vọt trông chẳng được hai lạng thịt làm đôi mắt vốn tròn to trông càng to bất ngờ, nhưng trong mắt lại chẳng có chút thần thái, quanh vành mắt cũng thâm đen, cả người đều bụi bặm cũ nát, giống như một chú khỉ nhỏ gầy. Thật sự là so với tỷ tỷ cậu thì khác nhau một trời một vực.

"Củ cải hầm tim phổi cần nấu trong một nén nhang, ta đã nêm nếm nước vừa đủ rồi, chỉ cần đảo đồ ăn chút là được".

Tiểu ca nhi nói nhàn nhạt, giọng còn hơi khàn khàn vì cái lạnh mùa đông, vừa không mềm mại xinh đẹp như cô nương, cũng chẳng trong trẻo như giọng tiểu ca nhi bình thường, ngược lại giống giọng một đứa bé lang thang kiếm ăn bên cạnh bờ sông thỉnh thoảng kêu một tiếng.

Tiểu ca nhi buộc lại vạt áo đứng trước kệ bếp xào rau, động tác rải muối vào nồi cũng rất nhanh nhẹn, chẳng bao lâu sau mùi hương đã tràn ngập phòng bếp.

Trương Phóng Viễn sờ sờ cằm, đồ ăn thơm thế này cũng bằng quán ăn tốt nhất trong thành rồi đó.

"Trương đồ tể!"

Bỗng nhiên có tiếng gọi, làm Hứa Thiều Xuân đứng gần đấy bị kinh động vơ vội cái bình sứ.

Trương Phóng Viễn nghiêng đầu, nhìn thấy Lưu Hương Lan đang hoang mang rối loạn chạy lại đây, hắn bình tĩnh nói: "Hứa nương tử, ta đang tìm xem nhà xí ở đâu".

"Bên tay trái người đó, cứ đi dọc theo mái hiên đến cái góc kia là thấy".

"Được".

Trương Phóng Viễn đi đến chỗ kia dựa theo lời bà nói, thấy người đã đi xa Lưu Hương Lan mới chui vào bếp.

Hứa Thiều Xuân thoáng thở phào một hơi, buông bình sứ trong tay xuống, tiến về phía trước kéo cánh tay Lưu Hương Lan: "Mẹ làm con giật cả mình".

Lưu Hương Lan quát lớn: "Con cẩn thận mà né người kia ra đấy, cả ngày chỉ biết vào thành uống rượu chơi bời. Ta thấy hắn cố ý chạy sang đây tìm con đó, còn ngụy biện nói dối là tìm nhà xí. Đứa nhóc này con đừng có nhẹ dạ như vậy, chẳng để ý gì cả".

"Mẹ đã biết người nọ phẩm hạnh không tốt sao còn mời đến nhà làm gì?"

"Ta gọi đến bao giờ, là cha con gọi sang làm thịt heo đó. Sau khi lão đồ tể qua đời thôn ta cũng chỉ còn mỗi hắn là đồ đệ của đồ tể. Nếu không gọi hắn tới giết heo mà phải sang thôn khác thuê thì phiền lắm, cha con bảo không đáng".

Dứt lời, Lưu Hương Lan liếc Hứa Hòa nãy giờ không nói tiếng nào một cái: "Đồ ăn làm đến đâu rồi? Ái chà, thơm thế".

Hứa Thiều Xuân thấy nói đến đồ ăn thì cả mẹ nàng cũng phải khen Hứa Hòa một câu, không khỏi nói: "Không phải cũng nhờ thịt ngon sẵn sao, mặc dù tay nghề của Hòa ca nhi cũng được đấy nhưng mùi hương nồng quá. Mẹ muốn con đến nhà bếp học hỏi làm bộ quần áo mới mà mẹ vào thành mua cho con cũng bị ám đầy mùi rồi đây".

"Đứa ngốc này, ta biết con không thích bị lây mùi khói lửa, nhưng hôm nay nhiều khách đến vậy phải có gì đó lấy ra gặp khách chứ".

Hai mẹ con nói một hồi lâu mới chợt nhớ đến cạnh bếp còn có một người, Lưu Hương Lan xoay người nói với Hứa Hòa: "Hòa ca nhi, bên này làm đồ ăn xong ngươi cũng đừng ra ngoài nữa, về phòng ăn cơm đi. Không phải mẹ không cho ngươi ra ngoài mà bởi vì hôm nay mấy bà nhiều chuyện trong thôn cũng tới, đến lúc đó lại cứ so sánh ngươi với Thiều Xuân".

Hứa Hòa chẳng buồn nhấc mi, chỉ gật gật đầu. Chẳng để ý là làm việc ở nhà mình hay ở nhà người ta, dù sao lúc nào cậu cũng bị sắp xếp như thế này. Quanh năm suốt tháng chẳng bao giờ ăn được miếng cơm ngon, hôm nay mấy món đều có thịt, đợi mọi người ra ngoài ăn cậu múc thêm một chén cơm lớn, múc đại hai muỗng đồ ăn rồi vào phòng ăn còn thoải mái hơn.

Trương Phóng Viễn đi nhà xí xong quay lại, chơi vài ván xúc xắc với máy người đàn ông trong thôn. Vận may của hắn không tồi, thắng với hòa vài ván, đến lúc thua cũng không hề không vui. Đúng lúc đến giờ chủ nhà gọi đi ăn cơm, bàn xúc xắc đã được dọn xuống.

Mọi người ồn ào vui vẻ gắp đồ ăn.

"Gan heo xào này mềm thế, ngon ghê".

Trần Tứ nếm ngụm rượu, lại khen món hành tây xào gan heo, một bàn người nghe lời này đều sôi nổi động đũa gắp thử.

"Mềm thật đó, trình độ xoàng xoàng không nấu được như này đâu".

Lúc này Lưu Hương Lan nghe tin lại đây, dựa vào việc thêm rượu, hất cằm chỉ nữ nhi trong phòng: "Đứa nhỏ xào đó, mất bao nhiêu thời gian đâu, mọi người đừng chê cười con bé".

Trương Phóng Viễn đang vùi đầu ăn ngon lành, nghe vậy không khỏi ngẩng đầu nhìn thoáng qua Lưu Hương Lan đang tươi cười. Đồ ăn này vừa nãy rõ ràng là do Hứa Hòa xào trong bếp, sao vừa mang lên mâm lại thành Hứa Thiều Xuân xào rồi.

"Sớm đã nghe nói Nhị cô nương nhà họ Hứa mềm mại tươi xinh, không nghĩ tới này nghề nấu nướng cũng tốt đến vậy. Nếu ai cười được nàng còn không phải là phúc trời ban à".

Chợt mấy cô mấy bà cũng phụ họa theo, Lưu Hương Lan cười không khép được miệng, hô lớn: "Mọi người cứ nói giỡn hoài".

Trương Phóng Viễn nhìn thấu nhưng không nói trắng ra, ném mấy miếng của cải vào miệng. Nhà họ Hứa này thú vị ghê. Hắn vươn cổ không biết xấu hổ ồn ào với Lưu Hương Lan: "Hứa nương tử à, hôm nay ngày đẹp như vậy sao không gọi cô nương tiểu ca nhi nhà bà ra ăn cơm, bận quanh bếp cả buổi sáng rồi, đến giờ này mà vẫn còn giấu à".

"Ha ha ha ha ha, những lời này cũng chỉ có Trương Phóng Viễn có thể mở miệng nói ra".

Một bàn đàn ông vui vẻ vỗ vai Trương Phóng Viễn.

Không để mẹ phải gọi, Hứa Thiều Xuân nghe lời đám đàn ông lắm miệng đi ra thật, nàng thong thả ung dung nói phải tới rót rượu mời các vị trưởng bối ăn cơm. Thấy Hứa Thiều Xuân khuôn mặt đỏ bừng nũng nịu đi ra, một bàn đàn ông đều dừng động tác gắp đồ ăn lại, người cũng thật ngoan ngoãn hiếu thuận, biết ứng xử.

Khóe miệng Trương Phóng Viễn cong lên, thừa dịp mọi người không chú ý, một mình một người gắp gan heo trong chén lớn. Tay nghề nấu nướng của nhà họ Hứa tốt thật, nhưng mà hơi keo kiệt, một nồi canh củ cải hầm mà chả được mấy miếng thịt.

Đợi đám đàn ông trên bàn thu đôi mắt từ trên người Hứa Thiều Xuân về thì thịt đã bị Trương Phóng Viễn ăn hết sạch.

Ăn xong, Trương Phóng Viễn làm đồ tể không chỉ được ăn một bát canh lòng heo mà chủ nhà còn sẽ đưa một miếng thịt làm tiền công.

Hứa Trường Nhân cũng hào phóng, đưa cho Trương Phóng Viễn hai cân thịt heo cả nạc cả mỡ. Hắn nhận đồ xong cũng không ở lại lâu, cất bước ra về.

Những người còn ở lại đều là những người nhắm vào Nhị cô nương nhà họ Hứa. Nếu hôm nay không gặp hai đứa nhỏ của nhà họ Hứa ở khu bếp, thấy Hứa Thiều Xuân có nhan sắc tốt vậy còn được mẹ nàng tâng bốc thì chắc hắn cũng mê.

Trương Phóng Viễn lắc đầu, vẫn phải gặp nhiều thì mới biết người có tốt không.

Tay xách thịt nhưng hắn không về nhà luôn mà quay đầu đi về phía cái ao trước thôn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top