Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

04. Kẻ trộm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Tira
Những cây cổ thụ phải chịu mưa to, sét đánh ăn mòn nghiêng đổ của mùa hè, qua mùa thu đông đều đã được gió thổi phơi khô.

Trương Phóng Viễn sức lớn, thở hồng hộc chặt đổ mấy cành cây thô to hơn cả lưng hắn. Sau đó kéo đến chồng ở miệng núi chuẩn bị bổ ra làm củi.

Hắn chọn lựa mãi, mấy cây gỗ cứng rắn, thẳng tắp hắn đều không nỡ bổ ra làm củi đốt. Cây gỗ như thế này có thể để lại làm vật liệu sau này xây nhà, dựng chuồng gia súc, không thì khiêng đến xưởng mộc cũng sẽ có người thu mua. Cây gỗ này rắn chắc, có thể bán được cỡ mười đến ba mươi đồng không chừng.

Tuy rằng bán gỗ chặt về cũng có thể kiếm tiền nhưng đây là công việc cần sự may mắn hạng nhất, cùng sự tiêu hao thể lực lớn. Nếu không có thể chất tương tự Trương Phóng Viễn, người dân trong thôn thường sẽ không kiếm tiền bằng hướng này. Bởi vì hàng năm, trong thôn đều có người bị trật lưng, gãy chân hoặc bị thương gân cốt.

Thỉnh thoảng muốn mua cân thịt, cải thiện chút thức ăn thì cũng có thanh niên trẻ tuổi khiêng vài cây gỗ đến xưởng mộc bán. Nếu không phải bất đắc dĩ sẽ chẳng có ai xem việc này như công việc sống tạm.

Chỉ nửa canh giờ, Trương Phóng Viễn đã tìm được mười cây gỗ, trong đó chỉ có hai cây là vật liệu tốt. Còn lại đều là xiêu vẹo, nghiêng lệch không thể bán. Hắn lấy dao chẻ củi và rìu trong sọt ra, chặt những cây gỗ không tốt thành đoạn ngắn hoặc là bổ nhỏ ra ngay tại chỗ.

Chặt củi khiến người mệt rất nhanh, cho dù mùa đông mặc mỏng manh chút nhưng chỉ cần khoảng một khắc* (mười lăm phút) cả người đã đổ đầy mồ hôi. Tứ phía vắng lặng, Trương Phóng Viễn dứt khoát lột áo ra luôn, tiện tay vắt lên trên một cành cây gần đó. Hắn thầm nghĩ, đợi sau này làm thịt thêm vài con heo hắn sẽ lấy tiền đi mua cái cưa về dùng, chỉ dùng rìu và dao chẻ củi mệt quá.

Bản thân hắn chỉ muốn có dụng cụ càng tốt mà không nghĩ tới, mấy cái dao rìu này của hắn cũng đủ để làm người khác hâm mộ. Người từ nhỏ đến lớn chỉ có một cái liềm cùn để lên núi nhặt củi - Hứa Hòa, là một trong số đó.

Hai tay Hứa Hòa cong lên túm chặt dây thừng vắt trên vai, dây quai sọt to bằng ngón cái, trong sọt không có đồ nặng còn đỡ, đến khi phải cõng sọt chứa đầy củi từ trên núi về nhà, vai cậu đều bị dây thừng cọ xát rách da.

Vì thế mỗi khi lên núi Hứa Hòa thường sẽ cố ý thu gom những vỏ cây cọ mềm xốp, nếu đủ nhiều có thể mang về bện thành dây thừng rộng cỡ nửa lòng bàn tay, như vậy có thể giảm bớt áp lực phụ trọng.

Nhưng mà cái sọt chuyên dùng vừa mới được thay dây thừng mới của cậu đã bị mẹ lấy dùng mất rồi, Hứa Hòa chỉ đành lại phải đeo sọt có dây thừng tròn. Bấy giờ cậu mới lại cố ý tranh lên núi, cũng tiện nhặt chút củi lửa.

Còn đang xuất thần nghĩ hôm nay có thể gom được nhiều vỏ cọ không, Hứa Hòa chợt nghe thấy tiếng đốn củi rầm rầm liên tiếp không ngừng, như là người kia có sức lực dùng mãi không hết vậy, làm cậu không khỏi bước nhanh hơn một chút.

Mọi người đều thích kéo củi gỗ đến gom ở sườn núi rồi bổ củi ở đây, hoặc không thì cũng để gần đường xuống núi. Thứ nhất là làm vậy mang xuống núi sẽ tiện hơn, thứ hai là những chỗ này vừa rộng vừa thoáng, lúc nào cũng có thể để ý thời tiết và thời gian.

Hứa Hòa cõng cái sọt to hơn thân thể mình rất nhiều, trông giống một chú ốc sên quật cường không dễ dàng gì mới bò được lên được sườn núi, còn chưa kịp thở một hơi, bỗng nhiên một người đàn ông cao lớn để trần thân trên đang huơ rìu lọt vào mắt cậu.

Người đàn ông đứng bên cạnh đống gỗ giống như núi đá sừng sững, dù cuồng phong gió thổi cũng bất động, cánh tay và tấm lưng màu lúa mạch hơi ngả màu đồng cổ, khi dùng lực cánh tay nổi đầy gân xanh, nhìn đã biết là một cơ thể tràn đầy sức lực.

Không biết người kia lên núi được bao lâu mà số củi được chặt nhỏ để bên cạnh đã chất được thành một ngọn núi nhỏ.

Hứa Hòa hít một ngụm khí lạnh, mãi mới giật mình tránh mắt đi. Lúc bối rối, một chân cậu không vững, thiếu chút nữa đã vấp ngã xuống tảng đá.

Trương Phóng Viễn nghe thấy đằng sau có tiếng động, thừa dịp lau mồ hôi hắn mới quay đầu nhìn thoáng qua. Thế mà lại là đứa út nhà họ Hứa.

Tiểu ca nhi nghiêng mặt, bước đi nhẹ nhàng vì không muốn gây ra động tĩnh quấy rầy người khác, dáng vẻ cực kỳ giống một bé khỉ con vừa đen vừa gầy. Rõ ràng Hứa Hòa cũng xem như là cao hơn so với những tiểu ca nhi cùng tuổi trong thôn, nhưng lại gầy gò yếu ớt hơn đám nấm lùn đó.

Đàn ông nơi thôn dã rất nhiều người có gia cảnh nghèo khó, thế cho nên thường phát triển không tốt, vóc dáng đều không cao. Cũng bởi vậy tiểu ca nhi vóc dáng cao gầy trong thôn thường sẽ không được đám đàn ông thích.

Ca nhi quá cao đứng cạnh nam tử sẽ không chênh lệch chiều cao nhiều, không có cảm giác chim non nép vào lòng. Ít có người đàn ông nào thích kiểu tiểu ca nhi có thể trạng cao lớn nhưng người nhà lại thích kiểu này, cao lớn sức lực tốt thì làm việc cũng mau.

Trương Phóng Viễn thân thiện chào hỏi: "Hòa ca nhi đấy à".

Khỉ con gầy yếu nghe vậy ngẩng đầu, đang định tiến đến, chợt thấy rõ mặt mũi người phía trước. Cả người cậu cứng ngắc, chưa kịp đáp một tiếng đã vội vàng chạy trốn vào trong núi.

Trương Phóng Viễn nhìn theo bóng dáng tiểu ca nhi kia. Nghe bảo đứa út nhà họ Hứa không chỉ có dáng vẻ khác biệt hoàn toàn với chị gái, ngay cả tính tình cũng không so được với người ta. Người đâu mà tính tình vừa lập dị vừa cô độc, nhìn thấy người lớn chào hỏi cũng không lên tiếng đáp lời, có nhiều cách ứng xử mà đứa nhỏ này một chữ cũng chẳng nói, như thể người ta thiếu nợ nhà cậu không bằng.

Tính tình vừa lạnh lùng vừa khó gần, một tiểu ca nhi đã chẳng có nhan sắc cũng không biết cách nói chuyện làm người vui, sao mà gả đi nổi? Tám phần sẽ bị ế trong nhà làm tiểu ca nhi đóng thuế kết hôn muộn.

Hắn lắc đầu không nhìn nữa, chợt thấy tấm vải đang treo ở trên cành cây, cánh tay chợt lạnh. Lúc này hắn mới nhận ra mình còn chưa mặc quần áo tử tế. Trương Phóng Viễn buồn bực sờ đầu mũi. Hắn vốn có ý tốt muốn chảo hỏi hương thân nhưng có lẽ ở trong mắt người ta chính là đang trêu chọc.

Chẻ củi xong, Trương Phóng Viễn nâng hai cây gỗ không tệ lắm kia về nhà, đi đi về về hai lần cũng đã quá trưa, hắn gặm cái bánh nướng áp chảo rồi uống chút nước xong lại lên núi.

Lúc này sườn núi có nhiều cành cây khô, còn có mấy cành cây nhỏ rơi xuống lúc hắn chặt đại thụ nhưng chê không nhặt được gom lại một chỗ, để ở phía đối diện đống củi của hắn. Chẳng cần nghĩ cũng biết đây là củi Hứa Hòa nhặt về. Giờ không thấy người đây, chắc là lại đi tìm củi tiếp rồi.

Nhìn trời có dấu hiệu sắp mưa, Trương Phóng Viễn tính đi xem bẫy mình đã đặt có thu hoạch không. Dù có hay không thì cũng nên thu công cụ về, không thể để qua đêm trên núi. Dạo này người lên núi rất nhiều, không săn được thú rừng là chuyện nhỏ, đi săn mà bẫy cũng không còn thì mất nhiều hơn được.

Hắn chất củi đã bổ nhỏ ra nhét đầy một sọt to, nhưng vì nhiều quá, một cái sọt căn bản không chứa hết được. Trương Phóng Viễn định chặt ít lá chuối che lại đống củi, nếu không củi bị nước mưa xối ướt rồi không dễ mang xuống núi.

Hắn cầm liềm lên, vừa định đi tìm cây chuối thì thấy phía đối diện, Hứa Hòa đeo một ít vỏ cây cọ trên lưng, trong lòng ôm bó củi, cậu đang đứng cách đó không xa nhìn hắn như thể đang chần chừ không biết có nên tiến tới nói chuyện không.

Trương Phóng Viễn cho rằng Hoà ca nhi thấy trời sắp mưa, muốn xin ít củi còn dư lại của hắn. Thấy tiểu ca nhi trông đáng thương quá hắn bèn nói: "Sắp mưa rồi, ngươi đi đốn thêm củi bỏ thêm vào sọt cũng phải mất cả canh giờ. Lát nữa trời mưa đường trơn không dễ xuống núi đâu, số củi còn dư lại của ta cũng đủ để ngươi bỏ đầy sọt".

Hứa Hòa thấy sau khi mặc quần áo chỉnh tề tên đồ tể này có vẻ ôn hòa hơn vừa nãy một chút, hơi giật mình vì Trương Phóng Viễn cho cậu củi nhưng vẫn chưa nói sẽ nhận. Cậu vẫn lo tự vung liềm cố sức đốn thêm củi, giả bộ không để tâm đáp: "Cái bẫy dưới cây hạt dẻ hoang kia có phải do ngươi đào không?"

Trương Phóng Viễn lại nghe thấy giọng nói khàn khàn hôm qua nghe thấy ở nhà họ Hứa, hắn nhướng mày: "Ừ, có bắt được gì à?"

Hứa Hòa tiếp tục chặt củi của cậu: "Ta thấy hình như có người muốn gỡ bẫy ở đó".

Trương Phóng Viễn nghe vậy giật mình, nhận ra không ổn, vội xách liềm của mình phóng về phía sâu trong núi.

Hứa Hòa thấy người kia chạy nhanh như gió, chân mày hơi nhíu lại, một lúc lâu sau mới quyết định đi theo sau nhìn xem.

Vừa nãy cậu tiến vào sâu trong núi để kiếm chút vỏ cọ, từ xa đã thấy có một người đàn ông đang đào cái bẫy trên đám cỏ dại.

Trong núi thấy người đặt bẫy săn bắt cũng không có gì kỳ lạ, cậu không định lên tiếng hỏi han gì chuyện của người khác. Nhưng cử chỉ hành vi của người kia cứ lén la lén lút, đào một lát lại cảnh giác nhìn ngó khắp nơi giống như thể ăn trộm. Cậu cảm thấy chuyện này có gì đó không đúng nhưng tự mình cũng không thể lại đó quát lớn người kia.

Trong núi sâu rừng già, bị cắn ngược lại một cái đã là may, lỡ gặp phải người tàn ác không biết còn gây nên chuyện xấu gì. Cậu cẩn thận lùi về phía sườn núi, thấy Trương Phóng Viễn lại quay về rồi. Còn đang do dự có nên hỏi hắn xem mấy cái bẫy kia có phải do hắn đặt không. Thế nhưng bình thường, không có chuyện cậu sẽ không nói một lời với những người đàn ông lạ mặt, huống gì còn là nam tử có tai tiếng như Trương Phóng Viễn.

Ngay khi cậu còn do dự thì Trương Phóng Viễn đã mở miệng trước, còn ngỏ ý muốn cho cậu củi. Vậy nên cậu cũng tốt bụng, xen vào chuyện người khác một lần.

Trương Phóng Viễn chân dài chạy cũng nhanh, vào sâu trong núi tới gần chỗ mình đặt bẫy thì bước nhẹ lại, đúng là có một tên trộm đang cong mông muốn dùng cành cây lấy bản đinh sắt dưới hố lên, tới sớm cũng không bằng tới kịp lúc.

Trương Phóng Viễn co chân đá cho tên trộm một cái, người kia bị một cước bất thình lình của hắn đá cho bò xuống đất nghe phịch một tiếng. Tên trộm vừa trừng mắt thì thấy người đối diện là đồ tể cao to, tướng tá hung ác. Nhất thời gã ôm cái bụng bị đá cũng không dám kêu la: "Tha mạng, xin Trương đồ tể tha mạng cho ta!"

Trương Phóng Viễn cực kỳ ghét những người tay chân không sạch sẽ, hắn cúi người lôi nam tử hơi béo lùn dậy, xách cổ áo gã lên: "Biết là đồ của ông đây mà còn dám trộm đồ trên đầu ông! Thứ không biết xấu hổ nhất chính là loại người như ngươi đấy. Cái đánh dấu bẫy này không phải làm để cho ngươi tiện tới trộm! Nếu thợ săn cứ bị người trộm mất bẫy, không làm đánh dấu chỗ đặt nữa, làm hại thôn dân lên núi bước nhầm vào bẫy, họ đều sẽ oán chết cái đồ tay chân bẩn thỉu nhà ngươi!"

"Có tay có chân mà không chịu làm chuyện đứng đắn, ta thấy cũng đừng để lại làm gì".

Nói xong, Trương Phóng Viễn ném mạnh người xuống đất, giẫm lên tay tên trộm kia, vung dao chẻ củi trên tay nhắm ngay bàn tay người đàn ông, tính chặt bỏ.

Chỉ nghe một tiếng kêu thảm thiết bén nhọn vang vọng núi rừng, làm kinh động chim rừng, từng đàn, từng đàn vỗ cánh bay đi.

"A a a a, tay của ta, tay của ta!"

Trương Phóng Viễn nhìn người trên đất đã ướt đũng quần, hai mắt cực kỳ hoảng sợ nhìn lưỡi dao chỉ vài li nữa là băm trúng tay mình, vừa khóc vừa gào.

Hứa Hòa đứng núp phía xa xa cũng căng thẳng tới mức tim nhảy lên cổ họng. Trương Phóng Viễn có thủ đoạn thiết huyết, đừng nói là dọa tên ăn trộm, ngay cả cậu cũng sợ tới mức sau lưng đổ mồ hôi lạnh. Người ta thưởng bảo đồ tể rất hung hãn, trước kia cậu cảm thấy chỉ là lúc giết gia súc thì quả quyết chút thôi. Nhưng giờ nghĩ lại, "đâm" nhiều gia súc rồi ai biết chọc phải hắn hắn có "đâm" người luôn không.

Cậu không dám nhìn những chuyện kế tiếp, hai chân mềm nhũn quay về sườn núi.

"Lần sau nếu còn làm chuyện trộm cắp này nữa thì tay ngươi không gặp may mắn như vừa rồi đâu". Trương Phóng Viễn ghét bỏ đạp ăn trộm một cái: "Còn không cút nhanh".

Người kia không dám thở mạnh, sợ hãi bò dậy khỏi mặt đất, cả người đổ mồ hôi lạnh đầm đìa liên tục dập đầu xin tha: "Ta, sau này ta không dám nữa, sau này ta không bao giờ lên núi nữa!".

Nói xong, chỉ sợ Trương Phóng Viễn đổi ý lại cho gã thêm hai đấm nên vội vàng vừa lăn vừa bò bỏ chạy.

Trương Phóng Viễn nhổ nướng miếng. Thỉnh thoảng có nghe thợ săn nói bị mất con mồi, mất luôn công cụ. Hắn còn tưởng rằng là trong núi có gấu mù lui tới, nhất thời hoảng sợ không dám vào núi đi săn. Hóa ra lại là tên chó má này chơi xấu.

Hắn kiểm kê lại công cụ săn bắt của mình. Cũng may là hắn tới kịp thời nên không mất, chỉ là cũng chưa bắt được lấy nổi một con gà rừng. Vào đông người đi săn nhiều, có cả thợ săn lành nghề và gà mờ muốn lên núi cải thiện thức ăn. Cạnh tranh nhiều hơn, con mồi lại ít tất nhiên là lại càng khó kiếm được chút gì.

Trương Phóng Viễn cũng không thất vọng, hắn soạn đồ mang về, thấy Hứa Hòa còn đang chặt củi ở sườn núi. Ở trên đỉnh núi cây cối tươi tốt nên không để ý, xuống đến sườn núi cây cối thưa thớt hơn, có thể cảm nhận rõ ràng mưa phùn rả rích.

Mùa đông mưa không lớn nhưng lại lạnh, gió thổi xuyên qua làn mưa lạnh lẽo lại càng thêm lạnh.

Tóc mái bị ướt đã dán vào trán Hứa Hòa, trên đỉnh đầu cậu cũng có một tầng sương trắng nhẹ.

Nghe thấy tiếng động phía sau, Hứa Hòa dừng tay lại. Cậu thấy Trương Phóng Viễn hình như hơi giận nhìn thẳng vào mình. Bỗng, hắn nhanh chân bước về phía cậu.

Thân hình to lớn mang theo gió mưa lạnh ngắt, Hứa Hòa chỉ ngẩn người trong giấy lát mà cái sọt bên chân đã bị người ta duỗi tay cầm mất rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top