Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

08. Rất, rất xinh đẹp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Tira

"Sao ngươi về trễ vậy Hòa ca nhi?"

"Trời mưa không có việc gì thì lo làm cơm sớm đi".

"Ta lên núi nhặt củi bị thương ở chân, lại gặp mưa nên hơi bị cảm, phải rửa sạch vết thương".

Hứa mẫu nhìn cái sọt trống không trên lưng cậu một vòng, thấy cả người cậu bị ướt mưa, đi ra ngoài có một chút mà cũng đem được áo cọ về. Ngoài miệng bà  ta không nói gì nhưng đôi mắt lại đảo qua đảo lại quanh cái sọt, có ý gì còn không rõ hay sao.

"Thỉnh thoảng ai mà không dính chút bệnh vặt, vào mùa đông mọi người đều dễ bị cảm lạnh. Không thấy hôm kia nhị tỷ ngươi cũng hơi bị ho khan à, chuyện bình thường thôi, không cần lo lắng quá".

"Đứa nhỏ này đã lớn đầu vậy rồi, củi chưa đốn mà đã ngã rách đầu gối, quần cũng bị thủng một cái lỗ to ơi là to. Nhà chúng ta có phải gia đình giàu sang phú quý gì đâu, hằng ngày lo giữ gìn quần áo chút không được à. Quần áo của cả nhà chỉ có ngươi làm hư tổn nhanh nhất, ngay cả cha ngươi cũng không bằng".

Hứa Hòa nghe những lời hiền từ như thể quan tâm nhưng lại chẳng có một câu quan tâm đến thân thể mình thì nghĩ, nhị tỷ chỉ xước miếng da mẹ đã như con kiến bị nướng trên chảo nóng, đến lượt mình thì thái độ lại bình tĩnh đến vậy. So sánh hai bên thật sự làm cho cậu không muốn nói nhiều, lê chân bị thương về phòng xử lý.

Ban đêm nấu cơm trễ, một nhà bốn người thì ba người đều ngồi oán trách.

. . .

Mấy năm nay Hứa Hòa cho là mình đã sớm tự hiểu vị trí của mình ở đâu trong cái nhà này, tâm cũng đã vững như sắt đá, nhưng mà cho dù là sắt, gặp nhiệt độ thì cũng sẽ nóng lên.

Cậu ngồi trên ghế, nghĩ lại mọi chuyện từ lúc bị thương tới giờ, hơi hơi cúi đầu, nước mắt trong hốc mắt kiềm chế không nổi mà trở nên quay cuồng.

"Khó chịu đến vậy cơ à? Đại phu sắp tới rồi".

Trương Phóng Viễn nhìn tiểu ca nhi ngồi ôm đầu gối co rúc thành một nắm nhỏ, sống lưng gầy yếu run nhẹ lên. Biết là cảm xúc của người này đang khá tệ hắn cũng không nói nhiều lời dỗ ngọt. Trước nay hắn vốn đã chẳng giỏi chuyện dỗ  dành ai, chỉ biết lại giục y đồng sắp xếp xem bệnh nhanh hơn chút.

Y đồng kia thấy lúc hắn cúi đầu nói chuyện với tiểu ca nhi thì ôn hòa, vừa ngẩng đâu lên lại là dáng vẻ hung thần ác sát thì than thở một tiếng về trình độ lật mặt, rồi đành vội chạy một chuyến tới xem đại phu đã trị xong cho người trước chưa.

"Đại phu xong rồi, vị lang quân này có thể đưa người bệnh nhà ngươi qua khám được rồi".

Trương Phóng Viễn nghe vậy thì cúi người đỡ lấy Hứa Hòa: "Có đứng lên được không?"

Hứa Hòa vội xoa xoa hai mắt, chống ghế. Trương Phóng Viễn vẫn đỡ lấy cổ tay cậu. Trong phòng khám bệnh có một lão đại phu đang viết đơn thuốc, nhìn hai người bước vào thì tiếp đón ngồi xuống.

Đại phu nhìn thoáng qua người bệnh, lại nhìn Trương Phóng Viễn có dáng vóc cao lớn hầm hố bên cạnh. Người cao to này nhìn hơi quen quen, hình như có một thời gian thường xuyên tới đây lấy thuốc trị thương, cũng từng nắn lại xương.

Chỉ có điều đại phu không phải chuyên về lĩnh vực xương cốt, cũng không biết tên họ người này: "Ngươi là gì của người bệnh?"

Ông nhìn thoáng qua Hòa ca nhi rồi hỏi Trương Phóng Viễn.

"Ta là ca hắn, lần trước tiểu đệ lên núi đốn củi bị thương ở chân, lại gặp mưa nên bị cảm lạnh, nhờ đại phu xem bệnh giúp".

Lão đại phu ừ một tiếng, bắt mạch theo lệ thường sau đó gọi Hòa ca nhi kéo ống quần lên để xem miệng vết thương trên đầu gối.

"Chà, miệng vết thương đã để vài ngày, không được băng bó bằng thuốc, lại còn không chú ý nghỉ ngơi? Bị nhiễm trùng rồi đây này, chả trách ngươi lại bị cảm. Gặp mưa là một chuyện, miệng vết thương bị nhiễm trùng cũng là lý do bị sốt lên".

Lão đại phu thấy tiểu ca nhi trông đáng thương quá, biết người ta là người nông thôn nghèo khổ, cả đời làm nghề y có khó khăn gì mà ông chưa thấy qua, vì thế nghiêng đầu trách cứ thằng nhóc cao to cường tráng phía sau: "Trong nhà có việc gì làm chưa xong cũng không nên bắt người bị thương đi làm chứ? Nếu không tĩnh dưỡng tốt thì mất còn nhiều hơn được. Bệnh nặng để lại di chứng thì sau này còn làm gì được nữa?"

Trương Phóng Viễn gật gật đầu: "Đại phu nói phải".

Hứa Hòa chớp mắt, không nghĩ là Trương Phóng Viễn sẽ phối hợp như vậy.

Lão đại phu thấy Trương Phóng Viễn cũng có vẻ thành khẩn, không lải nhải nữa, nói: "Bây giờ lão phu sẽ kê một ít thuốc trị thương, miệng vết thương của ngươi phải xử lý lại lần nữa rồi bôi thuốc ngay lập tức. Không thể làm qua loa nữa. Kê thêm một ít thuốc trị cảm, về nhà uống một hai ngày, không bao lâu sẽ khỏe mạnh trở lại.

Viết xong đơn thuốc, đại phu đưa cho Trương Phóng Viễn để hắn đi ra ngoài lấy thuốc.

Hứa Hòa nhìn người đi ra ngoài rồi mới nói ra băn khoăn trong lòng, cậu lí nhỉ hỏi đại phu phí xem bệnh.

Lão đại phu trợn mắt: "Thần Thảo đường chúng ta ở thành Tứ Dương là dược đường lâu đời trăm năm, không phải là hiệu thuốc nhỏ chuyên hãm hại lừa gạt người, giá cả rất hợp lý, không thu tiền lung tung đâu. Với cả ngươi không cần phải lo lắng, không phải đại ca ngươi cũng ở đây à, không để ngươi phải tự bỏ tiền".

Nghe những lời này Hứa Hòa càng thêm khó xử, cậu cũng không dám nói Trương Phóng Viễn không phải anh trai mình, không phải nói xong hiểu lầm càng tăng thêm sao.

Trương Phóng Viễn hành động nhanh nhẹn, cũng có thể tại dược đồng sợ hắn nên động tác cũng mau hơn, không tới một khắc đã bốc xong thuốc. Không chỉ là thuốc đắp bên ngoài vết thương, thuốc uống trừ bệnh cảm cũng đã bốc xong, mấy gói lớn được buộc chung vào một sợi dây thừng.

Đại phu tiêu độc miệng vết thương giúp Hòa ca nhi, cắt bỏ những phần thịt thối mấy ngày nay chưa được xử lý, sau đó mới bôi thuốc lên miệng vết thương cho cậu. Hòa ca nhi là người chịu đau giỏi nhưng đại phu cũng lớn tuổi rồi, động tác khá chậm, từ từ cạo đi những phần thịt hỏng làm cậu đau đến mức hít một ngụm khí lạnh. Cơn tra tấn một lúc lâu sau mới ngừng, cũng may là sau khi đắp thuốc lên, miệng viết thương hơi lành lạnh làm giảm bớt đau đớn.

"Phải giữ miệng vết thương tránh đụng nước, sau khi về nhà mỗi ngày đều phải thay thuốc. Chân ngươi chỉ mới bị thương da thịt, chưa động đến gân cốt, nghe lời đắp thuốc đúng giờ thì chỉ mất vài ngày sẽ kết vảy".

"Vâng ạ". Hứa hòa ngoan ngoãn đáp: "Cảm ơn đại phu".

Băng bó miệng vết thương mất khoảng một nén nhang, suốt thời gian đó Hứa Hòa đều không nghe thấy Trương Phóng Viễn nói chuyện, cậu còn tưởng người đã đi rồi. Đến khi băng bó xong, đứng dậy quay đầu lại cậu mới thấy đồ tể đang đứng yên lặng ở cửa, giống như ông thần giữ cửa vậy.

Đợi đến khi cậu đi qua, thần giữ cửa lại bỗng biến thành ảo thuật gia, móc ra một xâu kẹo hồ lô từ trong ngực.

Hứa Hòa ngây cả người, ngơ ngẩn nhìn những quả sơn tra đỏ rực, bên ngoài bọc đường óng ánh trong suốt kia.

Lão đại phu cười cười: "Người lớn đưa trẻ con khóc nháo ồn ào đến khám mới mua kẹo dỗ dành, ca ngươi không cần ngươi khóc đòi cũng mua dỗ rồi".

Mặt Hứa Hòa đỏ lên, không có mặt mũi nào nhận đồ của tụi con nít, lòng bàn tay lại bị đồ tể nhét xâu kẹo vào. "Cảm ơn đại phu, ta về đây".

"Tiền khám bệnh hôm nay, sau này ta sẽ trả lại ngươi".

Ra khỏi y quán, Hứa Hòa nói:

Trương Phóng Viễn không thoái thác, hắn biết Hứa Hòa muốn thể hiện mình mạnh mẽ. Hơn nữa hai người không thân cũng chẳng quen, đây là phương pháp tốt nhất rồi: "Tùy ngươi. Tổng cộng 65 đồng, không cần sốt ruột trả lại tiền cho ta, khi nào có lại nói".

Hứa Hòa đau lòng xuýt xoa, nhưng nhìn mấy bao thuốc có to có nhỏ trong tay, thật đúng như lời đại phu nói, không coi là đắt. Chỉ cần có thể chữa khỏi bệnh thì bỏ ra số tiền này cũng đáng.

Sau khi ra ngoài hai người không nói chuyện nữa, mãi đến khi ra tới ngoài cổng thành, Hứa Hòa cũng không dám cậy mạnh nữa, đồng ý bỏ mấy đồng ngồi xe bò quay về. Dưỡng thương mau khỏi mới là quan trọng nhất, đã không có người quan tâm mình thì mình càng phải tự thương lấy bản thân.

Lúc này sư phụ đánh xe bò chưa tới, Trương Phóng Viễn cũng muốn đứng đây chờ Trần Tứ, vì thế hai người cùng đứng chờ.

Hòa ca nhi thấy Trương Phóng Viễn cầm theo không ít đồ, khó được chủ động mở miệng: "Nghe nói ngươi sắp đón dâu?"

Trương Phóng Viễn có chút kinh ngạc, sao Hứa Hòa lại biết chuyện này. Nhưng rồi nhớ đến lời Trần Tứ nói hắn lại cảm thấy bình thường: "Chưa xác định, đặt mua đồ tới ra mắt trước đã. Có rất nhiều người xem mặt xong mà không thành, người giống như ta thì lại càng khó".

"Ngươi chân thành vậy, không có chuyện đó đâu".

Trương Phóng Viễn liếc Hứa Hòa một cái, hời hợt đáp: "Vậy sao?"

Hắn tâm huyết dâng trào lấy ra một cái hộp, đưa tới trước mặt Hứa Hòa: "Ngươi nhìn thử xem, các cô nương có thích cái này không?"

Hứa Hòa rũ mắt nhìn hộp trang sức tinh xảo mà hơi có chút chờ mong. Hộp quà vừa được mở ra, bốn đóa hoa hồng xinh đẹp vừa tròn vừa to đập thẳng vào mắt cậu. Khóe miệng Hứa Hòa khẽ cong nhẹ, rất khó để phát hiện ra: "Rất, rất xinh đẹp".

Trương Phóng Viễn nghe vậy thì vô cùng vui vẻ: "Đẹp đúng không! Ta nhờ tiểu nhị chọn đó".

Hứa Hòa còn định uyển chuyển nhắc nhở hắn rằng các cô nương trẻ tuổi không hẳn sẽ thích thứ này thì nghe thấy tiếng hét to truyền đến phía xa: "Xe đẩy đây, xe đẩy đây! Có ai đi không!"

Cậu vội đứng dậy: "Ta về trước đây".

Trương Phóng Viễn gật gật đầu: "Về đi".

Hứa Hòa vẫy tay gọi xe bò, chạy ra được nửa đường lại quay đầu nói với Trương Phóng Viễn: "Cảm ơn".

Trương Phóng Viễn cười lắc đầu.

Xe bò đi chưa lâu, Trương Phóng Viễn ngồi ở lều trà uống một chén trà nhỏ thì thấy Trần Tứ xách theo đồ trong nhà dặn mua quay lại, hai người cùng nhau về thôn.

Về tới thôn sắc trời cũng chưa muộn quá, chỉ mới qua giờ cơm trưa. Trương Phóng Viễn về nhà thấy Hà thị đã chờ ở cửa, Hà Thị thấy hắn về thì chạy ra đón: "Chuẩn bị đồ xong hết rồi?"

Trương Phóng Viễn gật đầu, Hà thị vui mừng: "Vậy thì chiều nay chúng ta sang nhà họ luôn đi, vừa lúc thích hợp".

Trương Phóng Viễn hơi kinh ngạc: "Gấp vậy sao?"

"Tên nhóc ngốc này, làm xong việc sớm không tốt à?"

Trương Phóng Viễn cười một tiếng.

Hà thị chải đầu, chuẩn bị một thân gọn gàng, Trương Phóng Viễn cũng vào nhà thay quần áo, hai người thu xếp quà tặng, cầm theo quà cáp tiến về nhà họ Quảng ở rìa thôn.

Nhà họ Quảng đã dời đến thôn Kê Cửu cũng được tầm mấy năm, ở xa xa chỗ biên giới, không quá thân thiết với người của cả hai thôn, nhà ai có chuyện hỉ chuyện tang cũng ít gọi nhà họ giúp.

Mọi người không hiểu biết nhiều về nhà họ Quảng, chỉ biết hai vợ chồng nhìn trông có vẻ thật thà, gặp mọi người cũng không nhiều lời, vì thế cũng không có địch ý hay xa lánh gì gia đình họ, đụng mặt vẫn khách sáo chào hỏi vài câu.

Hà thị và Trương Thế Thành là bậc cha chú của Trương Phóng Viễn, khắp thôn chẳng bàn chuyện cưới gả được với nhà nào, nay lại hỏi được nhà họ Quảng thấy cũng không tồi. Nhà họ cũng là người trong thôn, khoảng cách gần, qua lại cũng dễ dàng, không có gì không thỏa đáng. So với tìm nhà ở thôn khác còn bớt việc.

Trên đường, Hà thị vui vẻ nói: "Ý của tứ bá ngươi là nếu xem mặt thành công thì gọi người trong thôn tới uống rượu mừng, làm một bữa tiệc lớn vui vẻ nào nhiệt".

"Được".

Hai người đều mong ngóng mọi chuyện sẽ tốt đẹp. Không tới nửa canh giờ sau đã thấy nhà họ Quảng phía xa xa. Nhà cửa của người dân quê đều được dựng bằng bùn đất lều tranh, nhà nào có điều kiện một chút thì dựng nhà mái ngói, tốt hơn nữa thì xây nhà bằng đá gạch xanh. Cả thôn Kê Cửu to như vậy cũng chỉ có ba hộ dân có điều kiện đó.

Thật ra mấy thúc bá nhà họ Trương ở trong thôn cũng là những nhà có tiếng tăm, như nhà đại bá và lục bá của hắn đều xây mái ngói, là hộ gia đình tầm trung.

Nếu không phải Trương Phóng Viễn không làm việc đàng hoàng, vào thành không làm nghề đứng đắn, kiếm được đồng nào tiêu luôn đồng đấy mà lo liệu thành thân sớm, nói không chừng giờ cũng chen được một chân vào tầng lớp trung lưu trong thôn rồi. Nhưng hiện tại hắn cái gì cũng không có, thảm như chó rớt xuống sông.

Chẳng qua bây giờ Trương Phóng Viễn dốc lòng sửa đổi, lại hứa hẹn đảm bảo với tứ bá hắn rất nhiều lần, tứ bá hắn mới bảo mong đợi ngày sau.

Nhìn lại thấy rõ ràng nhà họ Quảng là hộ gia đình tầng lớp nghèo nàn, nhìn căn nhà nhỏ cũ nát cũng có thể nhận rõ, con cái dù nhiều nhưng lại chẳng có đứa nào có tiền đồ, mỗi ngày trôi qua đều rất khó khăn. Cũng bởi vì bần hàn như vậy nên mới chịu xem mặt với một người mà trong thôn ai cũng né giống Trương Phóng Viễn.

"Tới! Tới, người tới xem mặt kìa!"

Đứa trẻ nhà họ Quảng đang chơi bắt sâu ở bên rào tre, nhìn thấy hai người đang dọc theo đường núi tiến lại đây thì vội vã kêu la chạy vào nhà.

Quảng mẫu nghe tiếng thì ra ngoài mở cổng, ngũ cô nương được xem mặt lần này có chút sốt sắng hồi hộp, giấu nửa người nhìn lén qua cửa.

Sớm đã nghe bà mối nói người tới là một đồ tể, thân thể cường tráng rắn rỏi, vóc dáng lại cao lớn. Đêm qua mẹ nàng nói với nàng rằng, tuy rằng đồ tể hung dữ nhưng lại có tay nghề, là một sự lựa chọn rất tốt, trong lòng ngũ cô nương cũng đã chuẩn bị.

Nhưng đến lúc nhìn thấy cái người vai rộng, mày rậm mắt to kia ngẩng đầu, lòng ngũ cô nương vẫn thấy hơi sợ hãi.

Nam tử này có gương mặt rất đoan chính, thậm chí còn tuấn lãng, chỉ là hơi quá mạnh mẽ rắn chắc. Nếu tính tình hắn không tốt, đấm hai đấm chẳng phải có thể đánh chết người luôn à.

Ngũ cô nương nửa đường muốn bỏ cuộc. Dù có thể thấy được chất liệu quần áo trên người người kia rất tốt, đến xem mặt thôi mà cũng mang theo rất nhiều quà nhưng lòng nàng vẫn thấy nửa vời.

Dòng tộc họ Trương được xem như là giàu có trong thôn, gia cảnh khá hơn rất nhiều so với nhà bọn họ, nếu như gả qua chắc chắn sẽ không phải ăn cỏ ăn trấu như khi còn ở nhà. Mặt này khiến ngũ cô nương hơi lung lay.

Còn nữa, hiện nay trong nhà khốn quẫn quá rồi, nhị ca đã lớn tuổi mà còn chưa tìm được cô nương, tiểu ca nhi, vừa rồi đi ra ngoài làm việc lại bị thương, còn phải dùng thuốc. Nếu không có một số tiền đổ vào sợ là cả nhà sẽ không sống nổi nữa.

Giờ nàng thành thân là lựa chọn tốt nhất, chính mình có thể trải qua những ngày tháng tốt hơn, trong nhà cũng sẽ nhận được ít bạc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top