Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

12. Ngươi xem ngựa của ta này

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đang cuốc đất à, nghỉ ngơi chút đi, cũng sắp đến Tết rồi".

Hứa Hòa nghe thấy tiếng nói thì nhìn lướt qua nam tử trước mặt, người này là con trai nhà họ Vương ở đầu thôn. Nghe nói người nọ đi làm trong thành, một tháng kiếm được hơn một ngàn đồng, làm Vương mẫu khoác lác đến tận trời, cậu cũng từng nghe được.

"Có việc?"

Tuy Vương Lang khó chịu vì Hứa Hòa lạnh lùng, nhưng bản thân hắn ta cũng không đặt tâm tư lên người cậu. Đàn ông trong thôn đều biết, bình thường rất khó gặp được Hứa Thiều Xuân, Lưu Hương Lan trông chừng nữ nhi như trông chừng châu báu vậy nên họ chỉ đành ra tay từ phía người đệ đệ này.

"Hôm nay được nghỉ, ta thanh toán tiền công xong thì mang chút đồ về cho nhị tỷ của ngươi, ngươi đưa cho nàng giúp ta được không?"

"Sao ngươi không tự đưa tận tay nàng?"

"Ôi chao, Hòa ca nhi à, không phải ngươi hiểu rõ chuyện này hơn bất cứ ai sao".

Hứa Hòa cuốc đất tiếp, bình tĩnh chậm rãi đáp: "Sao ta phải dọn đường giùm ngươi".

Vương Lang vô cùng biết điều: "Sao ta dám chứ, không dám".

Hắn ta vội lấy mấy đồng trong túi ra: "Làm phiền rồi".

Hứa Hòa mặt không đỏ tim không đập nhận lấy tiền: "Đưa đi giúp ngươi là một chuyện, người có nhận hay không lại là chuyện khác. Ta cũng không dám đảm bảo".

Đây cũng không phải lần đầu Vương Lang tặng quà cho Hứa Thiều Xuân, cũng hiểu cách thức rõ ràng rồi. Hứa Hòa là người rất có chữ tín, nếu Hứa Thiều Xuân không nhận đồ Hứa Hòa sẽ mang trả lại. "Ta hiểu mà, hiểu mà. Chắc chắn tỷ tỷ ngươi sẽ thích".

Hứa Hòa nhận đồ, đồng ý với Vương Lang rồi lại tiếp tục đào đất.

Nam tử kia thấy chuyện muốn nhờ đã nói xong, không bắt chuyện với Hứa Hòa nữa. Nói vào chuyện chính còn được, chứ còn tán gẫu với Hứa Hòa thì nửa ngày cậu cũng chẳng đáp được một câu. Ai mà thèm tự mình chuốc khổ nói thêm vài lời với cậu. Vương Lang cũng mừng rỡ vì không phải năn nỉ nhờ vả lâu, chắp tay sau lưng vui vẻ quay về.

Trương Phóng Viễn đứng phía xa không khỏi bật cười. Tiểu ca nhi này đúng là nhìn thì thật thà nhưng trong bụng cũng ma lanh lắm.

"Đang bận à?"

Hứa Hòa nghe tiếng thì nghĩ thầm sao hôm nay việc làm ăn suôn sẻ thế? Vừa ngẩng đầu, chân mày cậu khẽ động khi nhìn thấy bóng dáng cường tráng.

"Không nghĩ là ngươi cũng biết cách làm ăn phết".

Hứa Hòa đối mặt với sự trêu trọc của đối phương cũng không giận: "Không phải là để kiếm tiền trả ngươi à."

Trương Phóng Viễn lại cười một tiếng, cảm thất rất hứng thú: "Ồ, có phải thường xuyên có người muốn tặng đồ cho tỷ tỷ ngươi không?"

"Ừ"

"Đều phải qua tay ngươi hết à?"

Hứa Hòa nhướng mày: "Sao nào, ngươi cũng có gì muốn nhờ ta chuyển giùm?"

Trương Phóng Viễn nghe được cậu có ý gì, nói: "Vậy ngươi xem bằng vào giao tình giữa chúng ta, có phải không cần mất phí giao giùm không?"

Hứa Hòa tức giận: "Trừ vào tiền khám bệnh bốc thuốc".

"Sao ngươi tính toán rạch ròi thế". Trương Phóng Viễn cảm thấy rất thú vị: "Ta thấy Vương tam kia nói là ngươi làm chuyện này đã lâu rồi. Người trong thôn đều muốn rước được tỷ tỷ ngươi về làm vợ, chắc ngươi đứng ở giữa kiếm chác cũng được kha khá nhỉ".

"Quan phủ thu thuế má cũng không điều tra rõ ràng như ngươi". Hứa Hòa nói: "Ta cũng không tốt bụng đến mức làm chân sai vặt cho người khác".

Trương Phóng Viễn cười đến không khép được miệng, một lúc lâu sau mới nhớ tới con ngựa mới mua của mình. Hắn kéo dây cương: "Nhìn xem, thấy sao?"

Hứa Hòa đã để ý tới hắc mã cường tráng phía sau Trương Phóng Viễn từ sớm, nó đang thở hổn hà hổn hển.

Hình như trong thôn chỉ có nhà địa chủ mới có ngựa, ngựa có giá rất cao. Mấy năm trước cha cậu muốn mua một con trâu về trồng trọt nên đã tới chỗ bán gia súc một chuyến. Sau đó cũng không thấy ông nhắc đến chuyện này nữa, không biết Trương Phóng Viễn có được con ngựa này bằng cách nào.

Cậu nói lời từ tận đáy lòng: "Tốt lắm".

"Con ngựa này bị thương rồi, phải dưỡng thương thêm một thời gian nữa mới dùng được. Chờ đến lúc ngựa khỏe lại ta sẽ lắp một cái xe đẩy, nếu ngươi muốn vào thành ta có thể đưa ngươi đi.

Hứa Hòa cho rằng Trương Phóng Viễn muốn làm nghề đánh xe nên chào khách trước, cậu ừ một cái.

Trương Phóng Viễn thấy cậu không nói thêm gì thì đứng gãi gãi ót, nghĩ xem nên kiếm chủ đề gì, nhưng nghĩ mãi cũng chẳng ra mà lại nghe Hứa Hòa nói trước: "Lần này ngươi bận đi xem ngựa à?"
"Sao ngươi biết ta không có trong thôn?"

Hứa Hòa rũ mắt: "Lúc lên núi nhặt củi ta có đi qua cửa nhà ngươi".

"Ừ, ta đi tới thôn khác để làm thịt heo". Trương Phóng Viễn nói xong lại cường điệu thêm: "Kiếm chút tiền".

Hứa Hòa không biết đối phương nói với mình những chuyện này làm gì, không phải người ta thường nói có tiền thì không nên khoe sao. Chẳng qua nếu nghĩ lại thì lần này, khi hắn không ở trong thôn, mọi người lại đồn đại nhảm nhí rằng hắn vào thành bừa bãi, hai ngày trước thiếu chút nữa Trương tứ thúc đã cãi lộn với người ta.

"Vậy khá tốt, còn đi nữa không?"

"Sắp đến Tết rồi, không đi nữa. Sau này ta muốn vào thành làm buôn bán nhỏ".

Hứa Hòa hâm mộ nam tử có thể tự nghĩ cách lập nghiêp lắm, muốn làm gì có thể tự đi làm, kiếm được tiền thì là của mình. Không giống như cậu, sinh ra đã là một tiểu ca nhi, ở nhà thì phải dựa vào cha mẹ, xuất giá thì cũng phải nghe lời đàn ông. Cậu đốt một ít than, bỏ vào hai cái lồng gà đem đi bán. Tiền mang về đều bị mẹ cậu cướp sạch, muốn tiết kiệm một ít tiền riêng còn khó hơn lên trời.

May là da mặt cậu cũng dày, giấu người nhà lấy phí của những người muốn tặng đồ cho nhị tỷ, có thể có hai, ba đồng cậu đều nhận hết. Tích lũy ngày qua ngày không nói kiếm được đống tiền lớn nhưng có thể móc ra vài đồng ngồi xe nếu muốn vào thành.

"Sắp đến Tết rồi, người đi làm xa quê cũng quay về thôn, không ra ngoài nữa cũng tốt".

"Đúng vậy".

"Không còn sớm nữa, ta phải về đây".

Hứa Hòa cất cái cuốc đi, cậu tới đây để đào cải thảo mùa đông. Trước khi đi còn tốt bụng nói cho Trương Phóng Viễn: "Chỗ Vũng Hải Đường kia có nhiều cải thảo mùa đông lắm, có thể tới cắt về cho ngựa ăn".

Trương Phóng Viễn ứng tiếng, sau khi nhìn Hứa Hòa đi thì vui vẻ hớn hở dắt ngựa về nhà.

"Ngựa này tốt thật đấy. Da lông mượt mà đen bóng, đôi mắt sáng trong. Nếu khỏe rồi chắc chắn dùng tốt". Trương Thế Thành chắp tay đi vài vòng quanh con ngựa trong sân, ông nhìn đi nhìn lại, vui đến mức nếp nhăn nơi khóe mắt sắp giấu không nổi: "Xem ra lái buôn chỗ bán gia súc không hề chặt chém ngươi với giá cao". Trương Phóng Viễn uống một ngụm nước lớn: "Bọn họ nhìn ta như vậy cũng không dám lừa gạt ta".

Trương Thế Thành yêu quý vuốt ngựa không nỡ buông tay: "Chỉ là sợ không biết có thể chữa lành chân không. Lành rồi mới được việc".

Trương Phóng Viễn nói: "Ta từng bị gãy xương rồi, hiểu được nếu bị thương xương cốt thì trông thế nào. Con ngựa này chỉ bị thương da thịt, chắc là bị đồ sắt kẹp vào nhưng cũng không quá nặng. Nếu dốc lòng chăm sóc chắc khoảng hai tháng sẽ khỏi hoàn toàn".

Thấy hắn cam đoan như vậy Trương Thế Thành càng vui hơn. Nhà họ Trương bọn họ chẳng ai có ngựa cả, con trâu nhà anh cả ông là trâu dùng chung, chính là trâu được mấy nhà cùng chung tiền mua về, mỗi nhà sẽ được nuôi một thời gian. Bây giờ Trương Phóng Viễn tự mua một con ngựa, sau này có thể dùng nhiều hơn. Tuy rằng một lần tiêu mất 7-8000 đồng nhưng cũng còn hơn là để hắn tiêu lung tung.

Sau này nếu không cần nữa có bán đi cũng sẽ được giá tốt.

Người này vừa đi đã biệt tích hơn nửa tháng, ông cũng sợ hắn bị chuyện mai mối không thành làm cho suy sụp. Không ngờ Trương Phóng Viễn lại nhờ chuyện này mà khơi dậy ý chí chiến đấu, đi ra ngoài một lần đã mang được ngựa về.

Buổi tối, hai bác cháu lột ít đậu phộng ăn, nhắm chung một vò rượu.

"Ngày mai nhà đại bá ngươi làm thịt heo, ngươi cũng qua hỗ trợ đi".

Trương Phóng Viễn uống rượu, nghe nhắc tới đại bá thì không khỏi buông chén. Nhà đại bá hắn là gia đình có nhiều con đường kiếm ăn nhất của nhà họ Trương. Kiếp trước hắn cũng từng mang theo quà tới cửa muốn nhờ đối phương kết nối, tìm giúp hắn một công việc để làm. Đại bá nương hắn lại chẳng cho hắn bước qua cửa, có công việc nào toàn giới thiệu cho người khác, nhờ thế mà có danh tiếng không tồi ở trong thôn. Căn bản nhà họ chẳng màng đến con cháu thân thích nhà mình nhưng có chỗ tốt thì lại thích chiếm của thân thích nhiều nhất.

Trước kia, hắn tới nhà đại bá làm thịt heo, đại bá hắn chưa bao giờ đưa chút gì. Lúc cha hắn còn trên đời thì thường xuyên qua nhà đại bá giúp làm việc, cũng chẳng được đáp lại. Sau này cha hắn không còn nữa, cả nhà đại bá cũng chẳng còn thân thiện với nhà hắn, thỉnh thoảng tình cờ đụng mặt trong thôn, hắn chào đại bá, đại bá nương, bọn họ còn giả vờ không nghe thấy.

Trương Thế Thành biết Trương Phóng Viễn ngần ngại vì đại bá không gọi hắn nên bèn khuyên nhủ: "Mấy ngày nay ngươi không có ở trong thôn, đại bá ngươi cũng không có cách nào gọi ngươi qua không phải sao. Hôm đó muốn làm thịt hai con heo để bán một con. Người làm việc nhanh nhẹn, có ngươi hộ trợ cũng mau".

Trương Phóng Viễn thở dài, rốt cuộc thì cũng là thân thích, hắn làm con cháu đôi khi cũng phải cho người lớn mặt mũi, chủ yếu là hắn không muốn làm tứ bá hắn khó xử: "Được rồi".

Sáng sớm hôm sau, Trương Phóng Viễn thu dọn đồ nghề đến nhà đại bá hắn.

Đại bá Trương Thế Hâm của hắn có ba nhi tử, không có cô nương hay tiểu ca nhi. Hai đứa lớn lớn tuổi hơn Trương Phóng Viễn, làm nghề bán hàng rong bên ngoài, người nhỏ tuổi hơn cũng chính là đường đệ hắn thì làm thuê trong thành. Việc trong nhà do đại bá nương và hai người đường tẩu lo liệu, thu nhập cũng khả quan.

Vừa nãy hắn ở trên bờ ruộng đã nghe thấy trong sân nhà đại bá rất náo nhiệt, hôm nay người tới đây chắc chắn còn đông hơn hôm bữa ở nhà họ Hứa nhiều.

Hắn bước những bước lớn hơn, đại bá hắn Trương Thế Hâm và đại bá nương đang đứng tiếp đón mọi người, hai đường huynh của hắn chưa về. Lúc này trong sân nhà đã có mấy người phụ nữ và tiểu ca nhi hỗ trợ cắt thái đồ ăn, ngay cả nương tử nha họ Hứa, Lưu Hương Lan cũng tới.

Trương Phóng Viễn đoán có lẽ ý của nhà đại bá hắn là muốn kết thân với nhà họ Hứa? Đường đệ Trương Tam của hắn tuy còn nhỏ hơn hắn hai tuổi, nhưng cũng đã tới tuổi có thể thành hôn rồi. Mấy chuyện này hắn lười chẳng muốn để ý, nhưng lại tò mò không biết hôm nay Hứa Hòa có tới ăn cơm không.

Trương Phóng Viễn vừa đi vừa nghĩ, vừa vào đến sân, mọi người thấy hắn thì đều ngưng một chút, cả sân an tĩnh trong giây lát.

"Sao hắn lại tới đây?"

"Quay về thôn lúc nào thế, còn tưởng hắn say chết bên ngoài rồi".

"Nhà đại bá của người ta làm thịt heo, sao có thể không tới được".

"Tới làm gì chứ, cũng gọi đồ tể khác rồi, người đó vẫn chưa qua đây đâu...".

Trương Phóng Viễn không nghe bọn họ thầm thì, tiến đến chào hỏi Trương Thế Hâm: "Đại bá".

Trương Thế Hâm nhìn Trương Phóng Viễn một cái, hoàn toàn không thân thiện như khi đối xử với hương thân. Ông ta nhàn nhạt đáp: "Ừ".

Trương Phóng Viễn cũng sớm biết đại bá chẳng muốn thấy mình cho lắm, cũng đã sẵn sàng đón nhận chuyện này. Hắn qua đây để lộ cái mặt chút thôi, nói cho cùng cũng là thân thích. Hắn nói: "Có gì cần hộ trợ không".

Vừa dứt lời, Trương Phóng Viễn liền nghe thấy một tiếng nói truyền đến từ bên trong: "Trương đại nương tử ơi, củi lửa của nhà ngươi để ở chỗ nào thế, để ta ôm một ít mang qua bếp".

Trương Phóng Viễn nghe thấy giọng nói quen thuộc, người phụ nữ bận rộn trong bếp chạy ra nhìn thấy hắn cũng sửng sốt.

"Sao bà ta lại ở đây?"

Trương Phóng Viễn cau mày nhìn Quảng mẫu, có dấu hiệu sẽ bùng nổ ngay lập tức. Trương Thế Hâm nói: "Tất nhiên là tới giúp đỡ rồi".

"Hôm nay trong nhà đại bá bận chuyện, hương thân tới giúp còn không ít sao? Thiếu bà ta thì không được à".

Trương Thế Hâm mắng: "Là bà con lối xóm với nhau, người ta tới giúp một chút thì có làm sao? Ngươi làm mai không thành thì thôi, chẳng lẽ còn muốn tất cả mọi người không lui tới với nhà họ Quảng nữa hả".

Quảng mẫu xuôi theo Trương Thế Hâm, hơi cúi đầu tỏ ra ngượng nghịu: "Ta còn tưởng rằng hôm nay nhà Trương đại ca làm thịt heo nên tới giúp đỡ. Vốn nghĩ Phóng Viễn huynh đệ đã buông bỏ được chuyện không vui lúc trước, không ngờ là vẫn khó chịu với ta. Thôi, hôm nay ta tới đây đúng là không thích hợp".

Nói xong còn buông mắt muốn bỏ đi, người trong sân vội giữ chặt Quảng mẫu: "Đừng vậy mà Quảng nương tử, sao lại ầm ĩ đến mức này".

"Phóng Viễn, cái đứa nhỏ này sao còn làm ầm ĩ đến nhà đại bá ngươi luôn thế. Người ta không để bụng thì thôi, ngươi còn mang thù cái gì".

Mọi người nói chuyện thay Quảng mẫu, Trương Phóng Viễn cười lạnh một cái, không phải là bắt nạt hắn không thích giả bộ làm người bị hại à.

"Đại bá tốt bụng nhân hậu, yêu thích kết giao, thật sự làm người bội phục". Hắn buông một lời: "Ta đi".

Trương Phóng Viễn sải bước đi, trong viện cũng không có ai cản hắn, ngược lại chỉ lo trấn an Quảng mẫu. Trương Thế Thành tới muộn, vừa lúc đụng phải Trương Phóng Viễn đang tức giận bừng bừng đi ra ngoài. Ông biết chắc hắn lại lục đục với đại bá hắn rồi, ông muốn giữ người nhưng Trương Phóng Viễn không chịu, đành phải vội chạy đến nhà đại ca mình.

Trương Thế Thành đang định hỏi xảy ra chuyện gì thì thấy Quảng mẫu, tức thì ông vội ngậm miệng, cũng quay đầu đi ra ngoài tìm Trương Phóng Viễn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top