Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

14. Bắt trộm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nghe tiếng động, Trương Phóng Viễn nhận ra bên ngoài có chuyện. Hắn vội vàng choàng vội quần áo rồi ra khỏi phòng. Đi xuyên qua nhà chính, mở cửa lớn ra, một cơn gió lạnh phả thẳng vào nhà, mưa phùn lất phất cũng theo đó phả vào mặt.

Trương Phóng Viễn bất chấp cơn lạnh, không thèm đội nón cói mà đội mưa ra ngoài.

"Làm bậy quá! Nhìn thấy ngươi rồi, còn không đứng lại mau!"

Tiếng chiêng đồng loảng xoảng trong cơn mưa. Lúc này, không chỉ có Trương Phóng Viễn, rất nhiều nhà trong thôn đều bắt đầu sáng đèn, còn có tiếng mở cửa kẽo kẹt vang lên không ngừng.

Trương Phóng Viễn nghe tiếng người đang la to hơi quen quen, nhưng mưa to quá, không có cách nào đốt đuốc cả, chung quanh tối om mịt mù hoàn toàn không thấy rõ ai.

Tiếng la kia lớn dần về phía nhà hắn, theo đó còn có cả tiếng khóc hu hu:

"Phóng Viễn, ngươi mau đuổi theo giúp đại bá với! Trộm đến nhà trộm đồ rồi!"

Trương Phóng Viễn nhíu mày: "Đại bá?"

"Mau. mau lên đi!"

Trương Thế Hâm xách theo cái chiêng đồng, vừa mắng vừa chạy tới trước sân nhà Trương Phóng Viễn. Chắc bởi vì suốt một đường đuổi theo kẻ cắp ông đã bị ngã mấy lần, bây giờ cả người đều lấm bùn đen.

Trương Phóng Viễn nghe vậy thì cảm thấy chuyện này đúng là khôi hài, hắn khoanh tay: "Đêm khuya rồi mà đại bá không ngủ đi, bắt trộm cái gì chứ, có phải nhìn nhầm rồi không?".

Trương Thế Hâm nóng nảy dậm chân: "Có nhầm chuyện gì nhưng chuyện này sao mà nhầm được".

"Ngươi chạy nhanh, mau mau giúp đại bá bắt trộm với! Tên trộm trộm mất một miếng thịt lớn rồi, nếu không phải đúng lúc ta đi tiểu đêm phát hiện ra, có khi tất cả thịt hôm nay đều bị trộm đi hết. Đống thịt đó giờ còn rơi đầy ngoài cửa nhà kia kìa".

Trương Phóng Viễn nói: "Vậy có nhìn thấy ai trộm không?"

"Tối lửa tắt đèn như vậy sao mà thấy rõ, tên trộm vừa nghe tiếng thì vội ôm thịt nhảy ra ngoài, là một người đàn ông".

Chuyện hôm nay tuy rằng làm Trương Phóng Viễn cảm thấy rất khó chịu, nhưng trong thôn có trộm không phải chuyện của riêng ai. Hôm nay nhà mình may mắn không bị trộm ghé nhưng không chừng ngày mai đến lượt nhà mình mất đồ. Đối với chuyện xử lý kẻ cắp, người trong thôn đều xem như xử lý kẻ địch chung, Trương Phóng Viễn cũng không ngoại lệ.

Lấy đại cục làm trọng, hắn nhìn chằm chằm Trương Thế Hâm: "Kẻ trộm chạy hướng nào?"

Trương Thế Hâm vôi chỉ đằng trước, Trương Phóng Viễn không nhiều lời nữa, đuổi theo về hướng bên kia.

Đêm mưa thật sự không phải là thời điểm tốt để bắt người, chỉ là Trương Phóng Viễn đã sinh ra và lớn lên trên mảnh đất này, nơi đây có mấy con đường, mấy sườn núi hắn nhắm mắt cũng có thể biết được.

Giờ chỉ cần nghe thấy từ trộm Trương Phóng Viễn bất giác sẽ nghĩ đến hộ gia đình phía rìa thôn kia. Mưa lớn tầm tã, trời tối đen không thể nhìn dấu chân, hắn chỉ có thể chạy về con đường tới rìa thôn theo vô thức, không nghĩ thật đúng là tìm thấy được chút dấu vết tên trộm để lại

Trương Phóng Viễn dẫm lên dấu chân hãm sâu xuống bùn đen, đi theo cả một đường. Không bao lâu sau, trong cơn mưa hắn nhìn thấy một bóng dáng đen xì đang kinh hoàng nhảy về phía trước. Trương Phóng Viễn không nhiều lời, nhảy mấy bước vồ lấy người kia đè xuống đất.

Rầm một tiếng, người đàn ông vô cùng hoảng sợ, gã giống như bị một con gấu đen thật bự vồ lấy, ngã ầm xuống vùng nước. Khối thịt to mà tên trộm đang ôm trong ngực bay ra ngoài.

"To gan phết đấy, dám trộm cả thịt trong thôn cơ à!"

Người nọ bị sặc một ngụm nước, thịt rơi mất nhưng tay vươn ra lại bắt không được. Gã không quan tâm thịt nữa, trong lúc kích hoàng gã rút cái liềm bên hông ra, quay người định chém người đằng sau.

Trong bóng đêm, Trương Phóng Viễn cũng không thấy rõ người kia có dao, hắn chỉ thấy tên trộm muốn công kích mình, ánh sáng lạnh lẽo lóe lên, lưỡi liềm bổ thẳng về phía bàn tay hắn.

Trương Phóng Viễn nhíu chặt mày, ngửa ra sau né tránh những nhát chém không có kết cấu của tên trộm. Hắn dùng lực đạp lên mắt cá chân của người kia. Tiếng răng rắc vang lên, tên trộm kêu lên một tiếng thê lương thảm thiết, cánh tay cũng thoát lực. Trương Phóng Viễn thấy thế thì cướp lấy cái liềm, bẻ hai tay người nọ về phía sau lưng giữ chặt.

"Bắt được rồi, Trương Phóng Viễn bắt được trộm rồi".

Thôn dân khoác áo tơi, đội nón cói chạy đến, nghe thấy tiếng kêu thì vui mừng khôn xiết. Trương Thế Hâm nghe thấy thì càng vui mừng, lập tức đứng bên bờ ruộng gõ chiêng la to: "Bắt được rồi!"

Thôn dân càm cây đuốc có bọc dầu hỏa, bung dù chạy tới sau đó vội soi thẳng vào mặt tên trộm: "Mấy năm nay thôn Kê Cửu của chúng ta không có tên trộm nào, ta phải xem xem rốt cuộc là ai mà lại có cái đức hạnh trộm cướp thế này!"

Cây đuốc soi sáng rõ gương mặt người đàn ông trên mặt đất, người dân đang vây xem đều bị bất ngờ, nhất thời không nói một lời nào. Mọi người cảm thấy mất tự nhiên mà nhìn đi chỗ khác.

Mưa rào rạt rơi thẳng xuống người, Trương Thế Hâm khoan thai đi tới: "Ai, là ai! Nhất định phải đưa ngươi tới quan phủ!"

Trương Thế Hâm chen vào trong đám người muốn nhìn rõ xem là ai, bỗng dưng giọng nói hùng hổ như bị ai cắt mất dây thanh, không còn phát ra tiếng.

Trương Phóng Viễn thấy vẻ mặt của mọi người thì cười lạnh một tiếng. Hắn lấy dây thừng mà Trần Tứ đem tới, trói chặt tên trộm kia lại.

Hắn đá người đàn ông một cái: "Lần trước trên núi đã dạy bảo ngươi một lần, ở nhà họ Quảng cũng cảnh cáo ngươi lần nữa nhưng xem ra, cả nhà ngươi được dạy mãi mà không sửa, trời sinh phải làm cái nghề này".

Trương Thế Hâm lau mặt: "Quảng Nhị, mất công hôm nay ta còn gọi mẹ ngươi đến nhà hỗ trợ, tên nhãi nhà ngươi ban đêm lại tới trộm đồ nhà ta! Thật sự là đồ lòng lang dạ sói! Ta phải mang ngươi tới công đường của thôn, xem trưởng thôn xử lý ngươi thế nào. Việc này tuyệt đối không thể bỏ qua được".

Quảng Nhị sớm đã bị Trương Phóng Viễn đánh cho mất tỉnh táo, cả người hoang mang lo sợ, mồm chỉ biết kêu tha mạng không ngừng.

Trương Thế Hâm chạy tới nhặt thịt nhà mình lên, các thôn dân vây quanh kéo Quảng Nhị đến công đường, chỗ hay mở họp trong thôn. Có mấy người chạy về phía nhà họ Quảng, gọi hai vợ chồng nhà họ Quảng sang xem phải trái như nào.

Nửa đêm về sau, toàn bộ người trong thôn đều không ngủ, mọi người đều vội chạy đến công đường của thôn. Chuyện này quá ầm ĩ, trong thôn bắt được một tên trộm nên ai cũng muốn đến xem.

Trong công đường thôn đốt đuốc sáng lên, Quảng Nhị bị trói lại ném vào trong, xung quanh bị người của thôn đứng chen đầy. Trên con đường tới công đường thôn, mọi người đang bung dù, đội mũ rơm đi tới, mấy người phụ nữ chỉ chỏ nghị luận, ồn ào không thôi.

Giữa trưa thôn dân mới vừa vui vẻ ăn canh lòng heo nhà Trương Thế Hâm, nửa đêm nhà Trương Thế Hâm lại có trộm, kẻ trộm còn là người nhà họ Quảng. Mọi người nhịn không được mà chậc lưỡi.

Họ nghĩ tới trước đó Hà thị dùng vẻ mặt không thể chịu nổi, nói người nhà họ Quảng chân tay không sạch sẽ nhưng chẳng ai tin. Tất cả đều đồng loạt cho rằng Hà thị đang bao che cho Trương Phóng Viễn, chỉ có mỗi Hứa Hòa đứng ra nói lời công tâm. Lúc này, ai nấy đều cảm thấy mặt mũi nóng rát, không dám nhắc đến chuyện trước đây.

"Người nhà họ Quảng này thật đúng là to gan, Quảng mẫu tới nhà người ta trước xem đồ đạc để ở đâu, lại thăm dò nhà cửa. Nhân lúc cả nhà Trương Thế Hâm bận rộn một ngày, đàn ông cũng uống rượu ngủ say, ban đêm trời mưa cho con trai tới nhà người ta trộm thịt, đúng là giảo hoạt.

"Sớm biết thì trước đó phải nói thôn trưởng không nên đồng ý cho bọn họ dọn tới thôn ta, đỡ rước phải tai ương".

"Sợ là trước đây nhà ta mất gà vịt cũng là do nhà họ Quảng trộm".

"Còn không phải à. Nghĩ lại mà xem, từ lúc nhà họ Quảng dọn đến thôn ta thì các nhà trong thôn liên tục bị mất đồ. Mọi người ngẩng đầu đều là thân thích, đưa qua đưa lại không thấy nữa cũng là bình thường. Ai nghĩ đến là có trộm lấy mất chứ, sơ suất quá".

Trương Phóng Viễn dựa vào khung cửa phụ của công đường thôn, cả người ướt đẫm nước mưa. Hắn ngước mắt nhìn đám người tiến vào đang không ngừng nghị luận. Đang lúc xuất thần thì thấy eo mình bị chọc nhẹ một cái, hắn quay đầu lại, thấy Hòa ca nhi không biết đã tới từ lúc nào.

Trương Phóng Viễn còn chưa kịp mở miệng nói chuyện thì tiểu ca nhi đã xoay người đi chỗ khác. Hắn nhìn xung quanh thấy không ai chú ý thì cất bước đi theo.

Hứa Hòa đứng dưới mái hiên ở phòng nhỏ sau công đường thôn, một lát sau Trương Phóng Viễn cũng theo tới. Hắn hỏi: "Sao ngươi cũng tới đây xem náo nhiệt vậy?"

Cậu không trả lời, lấy ra một cái khăn từ trong cổ tay áo, đưa cho Trương Phóng Viễn, đôi mắt nhìn quét qua bàn tay to đang rũ xuống của hắn.

Lúc này Trương Phóng Viễn mới để ý tới bàn tay bị Quảng Nhị dùng liềm khua phải lúc bắt trộm. Tay trái bị rách, máu đông lại chặn kín miệng vết thương. Hắn lấy khăn Hứa Hòa đưa cho buộc vào miệng vết thương. Hắn quấn hai vòng, nhưng tay chân hậu đậu, buộc không được nên đành dùng ánh mắt xin giúp đỡ với người bên cạnh.

Hứa Hòa thở dài một tiếng không dễ phát hiện, tiến đến cầm lấy bàn tay hắn. Đôi tay với ngón tay thon dài này không hổ là đôi thay có thể đan những đồ vật tinh xảo, vèo một cái đã băng được vết thương không lỏng không chặt rồi thắt nút lại.

Trương Phóng Viễn rũ mắt là có thể thấy rõ người đang nghiêm túc băng bó. Tuy rằng Hứa Hòa phơi nắng hơi đen, nhưng nhìn gần sẽ thấy đôi mắt cậu vừa to vừa sáng, lông mi cũng dày, sống mũi cao cao. Ngũ quan người này cân xứng hiếm thấy.

Hứa Hòa đưa đồ xong cũng không dây dưa thêm: "Chỗ nào cũng có người, ta vào đây".

Trương Phóng Viễn ngốc nghếch gật đầu, nhìn bóng dáng Hứa Hòa biến mất dưới mái hiên.

Tay nghề của Hứa sư phụ quả thực cao siêu, không chỉ băng bó tốt vết thương cho hắn, cái khăn mang độ ấm hơi người còn thắt một cái nút trong lòng hắn. Lòng bàn tay Trương Phóng Viễn sờ lướt qua khắn tay sau đó cẩn thận nắm chặt bàn tay, giấu cả tay cả khăn vào túi.

"Sao các người, các người có thể ra tay tàn nhẫn đến vậy. thẳng hai à con không sao chứ, ôi con của ta!"

Khi Trương Phóng Viễn quay về phòng thì hai vợ chồng nhà họ Quảng cũng đã tới. Một người thì cúi đầu giấu mặt đi, một người thì lao đến ôm chặt Quảng Nhị đang bị trói trên mặt đất, không biết xấu hổ kêu khóc om sòm".

Thôn trưởng cũng khoác cái áo choàng dày qua đây chủ trì công đạo.

"Lúc trước hai vợ chồng các ngươi đem theo con cái vào thôn Kê Cửu của chúng ta, xin xỏ với ta rằng sau khi đến đây sẽ kiên định làm việc, muốn khai khẩn đất hoang ở chỗ biên giới thôn để trồng hoa màu. Ông già này thấy các ngươi thành khẩn nên mới cho các ngươi gia nhập vào thôn, lại chạy đến chỗ quan phủ báo cáo".

"Đã mấy năm trôi qua, một nhà các ngươi chưa từng khai khẩn đất hoang vùng biên giới cũng đành thôi, nhưng lại dám làm ra hành động không giống người này, ăn trộm cả đến người trong thôn. Ông già này muốn giữ các ngươi lại không phải là giữ tai họa lại cho thôn ư! Hiện tại nhân chứng vật chứng đều có đủ cả, không còn gì để nói, ngày mai khi trời sáng thì tới quan phủ đi".

Thôn dân nghiêm túc nghe trưởng thôn xử lý vụ việc. Nếu đã quyết định đưa người đến chỗ quan phủ, mọi người cũng tương đối vừa lòng.

Chợt Quảng mẫu lại gân cổ gào lên: "Dựa vào cái gì mà bắt nhi tử của ta đến chỗ quan phủ! Không phải đồ vật vẫn còn nguyên đấy ư!"

"Đã bắt được cả tang vật rồi mà ngươi còn giảo biện, ngươi có biết xấu hổ không!"

Có một người phụ nữ nhịn không được, mở miệng mắng. Hôm nay lúc ở nhà họ Trương người này còn giả vờ yếu đuối, đáng thương, sau lưng hóa ra lại là gương mặt khác, còn làm cho Trương Phóng Viễn tức giận không thôi. Những người đã nói giúp cho Quảng mẫu ở nhà họ Trương hôm nay đều cảm thấy cực kỳ ghê tởm, nhất là hai vợ chồng Trương Thế Hâm. Hai người họ thật sự hối hận vì ngứa miệng mà dẫn sói vào nhà.

Trưởng thôn thấy Quảng mẫu có tính xấu không chịu đổi thì lại nói: "Phải đưa Quảng Nhị đến chỗ quan phủ, cả nhà không biết hối cải của ngươi, thôn chúng ta cũng không giữ lại được nữa. Đến lúc đó các người tự đi chỗ khác đi.

"Người thôn các ngươi thật vô lương tâm".

"Từ đầu đến cuối đều đối xử với cả nhà bọn ta như người ngoài!"

Quảng mẫu mắng mỏ khắp chốn không ngừng nhưng cũng không ai thèm để ý bà ta nói bậy bạ. Nửa đêm về sáng đã có chuyện, làm ầm ĩ một hai canh giờ, trời cũng sắp sáng nên mọi người chỉ để lại vài người trông Quảng Nhị.

Sau khi hừng đông, Trương Thế Hâm cùng thôn dân áp giải Quảng Nhị và hai vợ chồng nhà họ Quảng vào thành báo quan.

Trương Phóng Viễn về nhà thay quần áo xong thì nằm phịch xuống giường rồi nhìn chằm chằm tay trái bị thương, nhịn không được cười ngây ngô mãi. Một lúc sau hắn nhịn không nổi, rơi vào cơn mơ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top