Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

18. Tặng quà

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Tira
Lưu Hương Mai ăn một bữa no nê ở nhà muội muội xong thì sắc mặt càng thêm hồng nhuận.

Người có được tay nghề này chỉ có đưa út nhà họ Hứa. Nhớ trước đây, lần đầu tiên bà đến nhà họ Hứa, ăn đồ ăn Hòa ca nhi nấu cảm thấy rất ngon. Về nhà, bà vội xách cô nương nhà mình đi học nấu ăn. Kết quả nhận ra rằng việc này vẫn cần chút năng khiếu trời sinh, có ép buộc cũng không được.

Trên bàn có măng mùa đông Lưu Hương Mai thích ăn, bà rất vui, muốn khen Hòa ca nhi hai câu nhưng lại ngại vì Hứa Thiều Xuân cứ gắp đồ ăn vào bát mình liên tục. Bà chỉ đành nuốt lời muốn nói xuống bụng.

Chiều đến, Lưu Hương Mai chuẩn bị quay về. Mấy ngày đầu năm bảo nhàn thì cũng nhàn, nói bận cũng rất bận. Lưu Hương Lan không giữ người, hẹn thời gian tới vào lúc họp chợ sẽ đến nhà tỷ tỷ thăm hỏi.

Mấy ngày trước Trương Phóng Viễn vội vàng buôn bán, đi sớm về trễ nên người trong thôn chưa phát hiện ra. Hôm nay hắn bán hết thịt heo nên đánh xe ngựa quay trở về sớm, dọc theo đường đi đều có người nhìn thấy. Hắn không hề ngoảnh lại nhìn những người đang nhìn trộm mình mà tiếp tục về thẳng nhà.

Trương Phóng Viễn bỏ hết tiền kiếm được mấy hôm nay vào cái bình dưới gầm giường. Lúc ôm bình ra thì nghe thấy âm thanh leng keng, tiếng động của sự an tâm. Đổ tiền ra đầy một cái bàn nhỏ, thật ra trông thì nhiều nhưng trên thực tế cũng chỉ có mấy ngàn. Nếu hắn đem tiền đến tiền trang đổi thì sẽ tiện hơn rất nhiều, nhưng làm buôn bán cũng cần có tiền lẻ để trả lại, trong tay vẫn cần có một ít tiền lưu động mới được.

Hắn đếm một lát, có khoảng 4000 đồng.

Mua lợn sống hết 2460 đồng, làm thịt xong, bỏ nội tạng và đầu ra thì còn khoảng 70% đến 85% thịt. Heo hắn mua không tệ, số thịt bán ra cũng được 80%. Bận rộn mấy ngày, kiếm lời khoảng 1000 đồng, hắn cảm thấy rất vừa lòng.

Nếu cứ tiếp tục thế này, có lẽ không bao lâu nữa là hắn có thể chuộc lại vòng bạc của mình. Nhưng hiện tại chưa phải thời điểm đó, hắn cần phải mua heo để bán, trên tay phải có đủ tiền quay vòng.

Đếm tiền xong, Trương Phóng Viễn đứng trong sân dỡ xe đẩy ra, lại cho ngựa ăn rất nhiều cỏ. Sau đó hắn cầm theo một ít đồ ăn vặt và một ít đồ ngày thường cần dùng mà hắn mua trong thành, sang nhà tứ bá ăn ké miếng cơm.

"Buôn bán được không?"

"Cũng được ạ. Ta nghỉ một ngày xong sẽ đi xem heo tiếp". Trương Phóng Viễn ăn đồ ăn tứ bá nương mới xào. Mấy ngày nay hắn chưa được ăn bữa cơm tử tế nào, tâm trí đặt hết vào chuyện mở quầy bán hàng. "Ta đã treo biển cạnh quầy hàng, nếu ai có heo thì có thể liên hệ với ta".

Trương Thế Thành ngồi trên ghế cạnh ngạch cửa, hôm nay nhà ông tới thăm họ hàng rồi mới về nhà, cơm đã dùng xong. Giờ ông chỉ ngồi cùng với Trương Phóng Viễn, trông hắn ăn. Thấy cháu trai và từng miếng cơm to, ông cũng thoải mái duỗi thẳng chân dựa vào ghế, nói chuyện giá heo ngoài thị trường với hắn.

Hà thị và Hiểu Mậu thì ngồi trong phòng mở đồ mà Trương Phóng Viễn đem qua. Có một gói quả khô, là đồ ăn vặt cho tụi con nít. Không cần chờ mẹ phải nhắc, Hiểu Mậu cười ha ha ôm gói đồ của mình vào lòng.

Tiếp đó là mấy gói muối, gói tương, Hà thị vui lắm: "Đường ca của ngươi càng ngày càng hiểu chuyện rồi, biết chọn đồ vật thực dụng để mua. Chỉ là mua hơi nhiều, còn lấy cho cha ngươi một bầu rượu nữa, cái tật tiêu xài phung phí vẫn chưa đổi được".

"Ơ, đây là cái gì vậy ạ?" Hiểu Mậu nghe mẹ mắng yêu đường ca, đang định đáp lại thì lại sờ được cái hộp gỗ bên trong tay nải.

Nhóc khó hiểu lấy hộp mở ra thì nhìn thấy một cái dây lụa buộc tóc xếp chéo nằm yên trong hộp dài.

Dây buộc tóc bằng lụa màu lục đậm, cầm trên tay trơn mượt, xúc cảm ôn hòa dễ chịu. Bên trên thêu hoa văn hoa sen màu vàng kim, phụ trợ là những hình tường vân, trông vô cùng xinh đẹp. Nếu vào mùa xuân mà dùng cái này buộc tóc chắc chắn là đẹp không tả nổi.

"Mẹ ơi, dây lụa này đẹp quá!"

Hiểu Mậu nhịn không được, thở hắt ra một cái: "Sao đường ca lại chọn mua loại đồ này vậy!"

Hà thị hơi cau mày, nhận lấy dây lụa nhìn một lát. Dây lụa buộc tóc này tuy rằng đẹp nhưng màu sắc lại hơi thẫm, không phải kiểu dành cho đứa nhỏ như Hiểu Mậu đeo.

Tuy thấy tiểu ca nhi nhà mình có vẻ rất thích, nhưng bà vẫn bảo: "Chắc đây là đồ đường ca ngươi mua để đi tặng".

Hiểu Mậu có hơi thất vọng một tí, nhưng vẫn rất hiểu chuyện: "Vậy để con đi trả cho đường ca. Đường ca đã mua quả khô cho con rồi, dải lụa này trông cũng không rẻ chút nào".

Hà thị cười, gật gật đầu xoa tóc tiểu ca nhi.

Trương Phóng Viễn rượu cơm no đủ xong, nói hết những điều cần nói với tứ bá mình thì cũng chuẩn bị về. Đang định mở miệng thì thấy Hiểu Mậu chạy ra trước: "A Viễn đường ca, đây có phải quà ca muốn tặng ngươi khác không?"

Trương Thế Thành nghe vậy cũng nhìn về phía tiểu ca nhi nhà mình. Thấy cái hộp trong tay Hiểu Mậu, mặt Trương Phóng Viễn bất chợt đỏ bừng. Hắn vội nhận lại đồ: "À... Phải. Ôi chao, đầu óc của ta. Nãy vừa về đến nhà đã đói đến mức hoang mang rối loạn nên xách đồ qua đây luôn, quên không lấy đồ bên trong ra".

Hiểu Mậu thấy đúng là đồ để đưa cho người khác thì cũng không hề không vui, còn hỏi lại: "Đẹp lắm ạ, đường ca định tặng cho ai thế?"

Trương Phóng Viễn sờ gáy, dưới ánh mắt trêu ghẹo của một nhà ba người, chân tay trở nên luống cuống. Hắn chỉ biết cười ngây ngô, cẩn thận cất đồ vào trong lòng: "Ta còn có việc, phải về đây ạ".

Mọi người cũng không giữ hắn lại, thấy bóng dáng cao lớn vọt ra khỏi cửa thì cười cười lắc đầu.

Trương Thế Thành đứng dậy khỏi ghế: "Thằng nhóc này, cũng biết tìm điểm then chốt rồi đấy".

Hà thị cười sờ đầu Hiểu Mậu: "Mậu ca nhi, chắc không bao lâu nữa là ngươi sẽ có đường tẩu rồi".

Trương Phóng Viễn ra khỏi nhà Trương Thế Thành cũng không về luôn mà tiến về phía trước, tưởng chừng đã xác nhận điểm dừng nhưng lại càng giống đang lang thang, dạo một vòng quanh thôn hơn. Hắn đang u sầu vì muốn tặng quà cho người nhưng lại không biết làm sao để gọi người ta ra khỏi nhà.

Hắn lượn lờ quanh sân sau nhà họ Hứa mấy vòng mà cũng chẳng thấy Hứa Hòa, trái lại còn đụng phải mấy người trong thôn lôi kéo bắt chuyện. Trương Phóng Viễn mất kiên nhẫn, trả lời đôi ba câu đuổi họ đi.

"Hòa ca nhi, năm mới bận lắm hả".

"Ừ".

"Lễ Tết đúng là bận rộn thật, không phải đến chỗ này cũng là chỗ khác, mãi chẳng thấy ngươi đâu".

Hứa Hòa đang nhổ củ cải trong đất, nghe người bên cạnh lải nhải thì hỏi thẳng: "Ngươi có gì muốn nhờ ta giúp đưa cho nhị tỷ à?"

Nam tử nghe vậy thì hơi ngượng một tí, lấy quà của mình ra. Rõ ràng đây là lần đầu tiên người nọ làm chuyện này, năng lực nghiệp vụ chưa thuần thục. Hứa Hòa thấy tuy người này xấu hổ nhưng vẫn biết hỏi thăm rõ ràng, biết trả phí chạy việc cho cậu nên vẫn nói cho đối phương quy tắc của mình một lần. Nam tử nghe xong gật đầu liên tục.

Hứa Hòa khẽ thở dài một hơi. Hôm nay, nghe ý của mẹ mình thì hình như chấm được nhà họ Phí rồi, qua thời gian này cậu cũng không cần chạy việc giúp nam tử trong thôn nữa. Đến lúc đó chắc những người này phải buồn lòng một thời gian.

"Vậy, vậy ta cảm ơn ngươi nhé, ngươi cứ bận việc tiếp đi..."

Hứa Hòa lười nhìn lại luôn: "Ngươi về đi, không cần dài dòng thêm với ta làm gì".

Người nọ hậm hực bỏ đi, vừa xoay người thì thiếu chút nữa đã đâm phải Trương Phóng Viễn. Nam tử bị dọa sợ nuốt nước bọt cái ực, vội vàng chạy ra xa. Vừa chạy còn vừa ngoái đầu lại nhìn đồ tể đang sải bước về phía Hứa Hòa. Người nọ nghĩ, ngay cả đồ tể cũng để mắt đến Hứa Thiều Xuân, mình còn có hy vọng cái quần què.

Trương Phóng Viễn hớn hở nhìn tiểu ca nhi đang vùi đầu nhổ củ cải, lựa chọn không quấy rầy cậu. Hắn ngồi xuống trên bờ ruộng, cạnh chừng giúp đối phương.

Hứa Hòa nhổ một hơi đủ số lượng củ cải nấu cám cho heo hôm nay. Đang định bỏ vào sọt còng về thì cảm giác trên đầu mình có cái bóng giống y chang con chó mặt xệ siêu bự. Cậu sợ hãi, vừa ngẩng đầu thì thấy Trương Phóng Viễn cười lộ cả răng nanh với mình.

Hứa Hòa hoảng sợ: "Ngươi ngồi xổm ở đây làm gì đó!"

"Ngồi xổm canh em".

Hứa Hòa mím môi, chưa giận: "Ngươi lại có chuyện gì?"

Trương Phóng Viễn không ghẹo người ta nữa, từ từ cẩn thận lấy đồ vật cất trong lòng ngực ra, tỏ vẻ ân cần, lấy lòng ngồi ngay bên bờ ruộng đưa cho Hứa Hòa.

Hứa Hòa hơi bất ngờ, thấy dáng vẻ hơi ngốc ngếch của Trương Phóng Viễn thì không khỏi giật mình. Trước mặt cậu là một cái hộp gỗ khắc hoa văn, nhìn sơ qua bên ngoài cũng đã biết đồ ở bên trong chắc hẳn không phải đồ bình thường.

Đã rất lâu rồi cậu không nghiêm túc nhìn món đồ mà người khác nhờ cậu chuyển đi nữa, lần nào cũng cầm nguyên đai nguyên kiện đưa thẳng cho nhị tỷ. Không nghĩ tới...

Nhưng, có gì mà không nghĩ tới chứ. Nhị tỷ cậu là hoa khôi của thôn cơ mà. Giờ Trương Phóng Viễn đã quay đầu hồi cải, lại có công việc đứng đắn, ngay cả dì cậu cũng nhìn trúng người ta, tất nhiên là người ta có điều kiện để đi tỏ lòng thành với tỷ tỷ cậu rồi.

Tự nhiên mình lại muốn xen vào việc của người khác, lòng sinh ra một cảm giác không nói nên lời là sao chứ. Trước kia, cho dù có thấy chồng quà tặng chất thành ngọn núi nhỏ của nhị tỷ, cậu cũng chẳng thèm để vào mắt mà.

À, đúng rồi. Tại vì nhị tỷ muốn đính hôn với nhà họ Hứa, chắc lúc đó Trương Phóng Viễn lại đành thua trắng tay. Chắc là cậu đang tiếc thay cho hắn, dù gì thì người nọ thật ra cũng khá tốt, giống như con nhím núi, dù bề ngoài mọc đầy gai, rất dọa người, nhưng thịt bên trong lại mềm, cũng đã nhiều lần quan tâm cậu.

Hắn chăm sóc cậu nhiều lần vậy... là vì tỷ tỷ cậu sao? Giống như Trần Tứ biểu ca ấy. Trương Phóng Viễn đối xử với cậu thân thiện, dẫn cậu đi khám bệnh, mua kẹo hồ lô cho cậu, đào măng với cậu... là vì muốn kiếm cớ làm quen đúng không?

Nhưng mà lúc ở với mình, hình như người nọ cũng không hề nhắc đến tỷ tỷ mà, nếu không thì cậu cũng không thân thiện với hắn vậy đâu... Nhưng cậu cũng nhớ, lần trước, lúc tới nhà làm thịt heo, đúng là hắn có nhìn trộm tỷ tỷ qua ô cửa sổ...

Hứa Hòa giãy giụa trong lòng một lúc, sau đó nhận ra mình vẫn rất cảm kích đối phương. Bất kể có phải đối phương tiếp cận cậu vì tỷ tỷ hay không, Trương Phóng Viễn tử tế như vậy, cậu cũng mong rằng hắn có thể tâm tưởng sự thành, mọi chuyện trôi qua tốt đẹp như ý.

Hứa Hòa cố thể hiện ra vẻ mặt tương đối thoải mái mà nhận đồ: "Đừng tưởng rằng chúng ta thân quen một tí thì ta sẽ không thu phí chạy việc của ngươi. Phí vẫn phải trả".

Trương Phóng Viễn thấy tiểu ca nhi nhận đồ của mình như lẽ đương nhiên, không hề e thẹn đùn đẩy gì cả thì còn đang mừng rỡ khôn nguôi, bỗng nghe cậu nói vậy, lòng thầm không vui: "Không phải vậy chứ".

Giọng Hứa Hòa cũng chua lòm: "Quà thì tặng được, nhưng cho ta chút tiền công chạy vặt thì tiếc à. Sao ngươi keo kiệt thế".

"Đây không phải vấn đề keo kiệt hay không, em muốn bao nhiêu tiền, chỉ cần mở miệng ta sẽ cho em. Nhưng tự mình nhận quà rồi còn muốn nhận cả phí chạy việc thì không hợp lý lắm đâu nhỉ?"

Tay chân Hứa Hòa cứng đờ, cậu quá đỗi kinh ngạc, trong tức khắc chưa kịp phân tích xem ý Trương Phóng Viễn là gì. Một lúc lâu sau cậu mới sắp xếp suy nghĩ rõ ràng. Hứa Hòa không thể tin nổi mà nhìn cái hộp, rồi lại ngẩng đầu nhìn Trương Phóng Viễn, bỗng dưng lắp bắp: "Ý, ý ngươi là gì?"

"Em mở ra thử xem có thích không."

Trương Phóng Viễn hơi ngại ngùng: "Lúc ở trong thành ta nhìn thì thấy cũng khá được, tiện tay mua luôn".

Miệng Hứa Hòa mấp máy một hồi lâu, nhưng vẫn chưa thốt lên thành lời. Cậu không mở hộp ra mà nhìn Trương Phóng Viễn: "Sao tự nhiên lại tặng đồ cho ta?"

Trương Phóng Viễn bị đôi mắt đen trắng tách bạch kia nhìn đến mức đỏ bừng cả mặt. Hắn đứng phắt dậy, vốn đang ngồi thấp hơn Hứa Hòa giờ lại cao hơn hẳn: "Trong thôn này ta cũng đâu còn ai khác để tặng quà đâu. Em, em mau mở ra xem đi, xem có thích không".

Hứa Hòa nhìn hắn không chớp mắt: "Về nhà ta sẽ xem, tay nhổ củ cải đang bẩn".

"Ùm". Tim Trương Phóng Viễn đập nhanh quá, hắn không dám đối diện với Hứa Hòa, ho khan một cái: "Vậy em làm việc xong sớm chút rồi về đi nhé, ta có việc bận rồi, về đây".

Nói xong, Trương Phóng Viễn xoay người co chân chạy mất biến như ăn trộm.

Hứa Hòa nhìn theo đối phương, mãi đến khi bóng dáng người nọ bến mất bên kia bờ ruộng mới từ từ thu mắt về.

Cậu nâng cái hộp trong tay một cách cẩn thận, còn chưa biết bên trong có gì nhưng đã nâng niu như thể sợ làm vỡ. Nhất thời, cậu chẳng dám nắm thật chặt, mà giữ lòng một chút lại càng không.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top