Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

22. Có thể đến nhà em cầu hôn được không?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Tira

Hai người yên lặng đi về phía trước, không ai mở miệng và cũng không ai có ý định dừng lại.

Trương Phóng Viễn cắn răng, hắn thầm hối hận tại sao hôm nay mình không uống rượu mà lại như kẻ say, cứ nói những lời mê sảng gì đâu, cũng tại thấy người vui quá nên đầu óc nhũn nước hết cả rồi.

Có người đứng đắn nào mà lại đòi nắm tay đối phương trước khi thành thân không vậy trời?

Cả buổi Hứa Hòa chẳng nói một lời làm lòng hắn càng cuống. Không phải em ấy sẽ nghĩ mình là cái loại người vừa tùy tiện vừa càn rỡ chứ, hắn ho khan một tiếng: "Thật ra ta không phải..."

Còn chưa dứt lời môi hắn chợt mím lại, ngón út và ngón áp út tay phải chợt cảm thấy ấm áp, tay hắn bị nắm nhẹ lấy rồi kìa.

Mặt già của Trương Phóng Viễn đỏ lên, hô hấp cũng trở nên dồn dập. Đến khi hắn phản ứng lại thì vội vàng trở tay, nắm toàn bộ tay Hứa Hòa bọc trong tay mình.

Hứa Hòa là một tiểu ca nhi cao gầy, nhưng đối với hắn thì bàn tay này vẫn rất nhỏ. Rõ ràng mười ngón của cậu nhỏ nhắn, thon dài, nhưng vẫn bị bàn tay to của Trương Phóng Viễn bao lấy toàn bộ.

Hai người lại lâm vào trầm mặc, hai bàn tay kề sát nhau cũng truyền đi cả nhiệt độ cơ thể đối phương. Khóe miệng ai đó khẽ nhếch, ánh mắt còn dịu dàng hơn ánh trăng.

Bỗng nhiên, Hứa Hòa bảo: "Có phải tay của ta nắm không được thích lắm không".

"Hả?" Trương Phóng Viễn không hiểu ra sao: "Sao lại thế?" Hắn còn đang ước gì có thể đính chặt bàn tay này lên tay mình đây.

"Trên tay ta có nhiều vết chai, chẳng mềm chút nào".

Trương Phóng Viễn nghe vậy thì sờ nhẹ lên bàn tay cậu, đúng là sờ được mấy vết chai cưng cứng, nhưng lại làm trái tim bồi hồi của hắn thêm kiên định.

"Sau này ta sẽ không để em phải làm nhiều việc vậy nữa, sẽ dưỡng da mềm hơn".

Hứa Hòa dừng một chút, cười lẩm bẩm: "Việc là của nhà ta, nói cứ như thể ngươi có thể can thiệp vào chuyện nhà ta không bằng ấy?"

Trương Phóng Viễn chợt dừng bước, tuy hắn không muốn buông tay Hứa Hòa chút nào nhưng vẫn thả ra trước. Hắn lấy cái khăn được gấp cẩn thận trong ngực ra, mở ra từ từ. Dưới ánh trăng sáng, vòng tay bằng bạc ánh lên ngân quang.

"Hôm nay ta hẹn em ra là vì muốn tặng thứ này cho em".

Hắn kéo tay phải của Hứa Hòa, đeo vòng tay lên cổ tay cậu.

Tay Hứa Hòa cảm thấy hơi lành lạnh, vòng tay bằng bạc lạnh lẽo không biết đã được giữ trong ngực Trương Phóng Viễn đã bao lâu, giờ cũng nhiễm hơi ấm cơ thể hắn. Thứ này quý giá quá, một khối to như vậy phải có giá ít nhất ba, bốn lượng, đeo trên cổ tay cũng thấy nặng trĩu. Hứa Hòa hoảng hốt lo sợ: "Cái này quý giá quá, ta không thể nhận đ..."

"Đây là vật mẹ ta để lại".

Lúc này, Hứa Hòa đã hoàn toàn rối loạn: "Ý của ngươi là sao!?"

"Ta muốn tới nhà cầu hôn em!"

Trương Phóng Viễn vội vàng nói hết lời trong lòng, hắn đè động tác muốn tháo vòng tay của Hứa Hòa lại, cũng cắt ngang lời từ chối của cậu.

"..."

"Ngươi, ngươi muốn thành thân với ta?"

Trương Phóng Viễn vội vàng nói: "Tất nhiên là vậy rồi!"

Nhất thời Hứa Hòa cảm thấy lòng ngổn ngang trăm mối, đôi mắt rũ xuống: "Bởi vì rất muốn thành thân nên mới chọn ta hả..."

Trương Phóng Viễn nghe vậy thì gấp quá chừng: "Đúng là ta rất muốn thành thân, nhưng không phải vì muốn thành thân nên mới tìm em, mà là bởi vì em, nên mới càng muốn thành thân".

Hứa Hòa không nói gì làm Trương Phóng Viễn cảm thấy lo sợ bất an: "Ta, ta đã nói rõ chưa? Em có hiểu ý của ta không?"

"Vì sao..."

"Tay em ta cũng đã nắm, tất nhiên là phải cưới em rồi!"

Trương Phóng Viễn nói như thể đây là điều đương nhiên.

"Vì sao lại là ta". Hứa Hòa nhìn Trương Phóng Viễn, "Bởi vì ngươi không cưới được nhị tỷ hả?"

"Ta thích em nên mới muốn cưới em! Chả liên quan tí tẹo nào đến nhị tỷ em hết". Trương Phóng Viễn nghe cậu nói như vậy thì bực bội lắm, chỉ tại tất cả mọi người chỉ biết mỗi Hứa Thiều Xuân nên mới làm cho Hứa Hòa biến thành như vậy. Hắn không thể không kiên nhẫn giải thích cho cậu: "Trước kia đúng là ta rất muốn được thành thân sớm, cho nên mới nhờ bà mối đi làm mai, rồi mới tìm đến nhà họ Quảng. Sau này, ta biết ta thích em rồi nên muốn tìm một công việc đứng đắn để làm. Ta muốn trở nên tốt hơn rồi sẽ đến nhà họ Hứa để cầu hôn em".

Có lẽ Hứa Hòa bị dọa sợ rồi, cậu như thể đang tự hỏi lời Trương Phóng Viễn có thật không nên vẫn chẳng nói gì.

Lòng Trương Phóng Viễn đã loạn cào cào, cậu im lặng như vậy càng khiến hắn cảm thấy khó khăn hơn là từ chối thẳng thừng. "Có phải ta nóng vội quá nên làm em sợ rồi không! Tại tứ bá của ta đó, tứ bá dạy rằng trong lòng có người thì phải để cho đối phương biết lòng mình. Tại ta quá sốt ruột... ta quá vội vàng rồi..."

Vẻ mặt Hứa Hòa không hề thay đổi nhưng trong lòng lại dần cảm thấy ấp áp không ngờ, ánh mắt cậu chứa đầy cảm xúc: "Sao... ngươi lại thích ta vậy?" Cậu cũng biết câu hỏi này quá tầm thường, nhưng mà... Cậu không giống mọi người, quả thực cậu rất muốn biết lý do tại sao.

"Ta cũng đã từng nghĩ đến vấn đề này, nhưng chẳng nghĩ được lý do tại sao. Có lẽ là từ lần đầu tiên nhìn thấy em ở nhà em thì ta đã để ý đến em rồi".

"Cũng có thể là lúc em nói cho ta có kẻ muốn trộm đồ của ta, hoặc là... Khi tất cả mọi người không tin nhà họ Quảng là trộm, đáng lẽ em chẳng cần quan tâm, nhưng em lại nói đỡ bênh vực cho ta..."

Quá nhiều, Hứa Hòa lau máu cho hắn, băng bó vết thương cho hắn... Bọn họ giống như thể là hai người lạc trong dòng người rộng lớn không được ai để ý, nhưng lại cùng nhìn thấy và quan tâm lẫn nhau.

Trương Phóng Viễn trả lời vấn đề mà Hứa Hòa thắc mắc, nhưng vấn đề mình hỏi thì mãi chẳng nghe được đáp án trả lời. Hắn quá sốt ruột nên lắc lắc tay Hứa Hòa: "Em vẫn chưa nói với ta, rốt cuộc có được không? Nếu chưa được thì ta có thể chờ".

"Được".

"Em nói gì cơ?"

"Ta nói ta đồng ý!"

Tâm trí Hứa Hòa đang rất loạn nhưng vẫn không thể khống chế bản thân mà đồng ý với hắn. Thẳng thắn sảng khoái đến mức chính bản thân cậu cũng phải giật mình.

Trương Phóng Viễn cười thành tiếng, sau đó lại bắt đầu bứt tai buồn bực: "Vậy để ta về nói cho bá nương ta, để người đi cùng ta đến nhà em cầu hôn. Ta đã biết đến cầu thân thì phải mua những gì rồi, nhanh lắm".

Hứa Hòa nghe hắn cứ lải nhải nhắc mãi, như thể ước gì ngày mai có thể tới cửa cầu hôn luôn không bằng. Cậu khôi phục chút lý trí, vội ngăn đối phương lại: "Phải đợi việc hôn nhân của tỷ tỷ ta xong đã, hiện tại huynh đừng nóng vội".

Trương Phóng Viễn biết hoàn cảnh gia đình Hứa Hòa, cũng không muốn Hứa Hòa ở nhà bị khó xử, nhưng hắn cũng không muốn chờ lâu thêm nữa: "Vậy nếu nhị tỷ em mãi chẳng ưng được nhà nào, không phải cũng làm hại hai ta mãi chẳng thành thân được à".

Hai chữ thành thân rơi vào tai Hứa Hòa làm cậu thấy thẹn, nhưng ngoài mặt cậu vẫn cố tỏ ra bình tĩnh: "Nhà ta đã chọn được nhà họ Phí rồi, chờ sau kỳ thi Viện người nhà họ Phí sẽ tới đính hôn, chắc tầm giữa tháng hai".

"Nhị tỷ em và Phí Liêm ấy hả?"

"Ừ".

Trương Phóng Viễn nghe vậy thì thở phào một hơi. Một câu này có thể giải quyết hai khúc mắc trong lòng hắn. "Vậy thì tốt quá! Ta sẽ trở về chuẩn bị thật tốt, em không cần phải lo liệu gì cả, chỉ càn ở nhà đợi ta tới cưới là được rồi".

Hứa Hòa mím môi, cả người như thể đang phát sốt, cậu gật đầu. Tiếp đó, cậu tháo vòng bạc trên tay mình xuống. "Cái này ta không mang về được, hôm nay mang dây buộc tóc này đã làm nhị tỷ ta tức giận một lúc lâu, nếu ta mang vòng tay này về chỉ sợ nó sẽ rơi vào tay mẹ mất".

Trương Phóng Viễn cầm vòng tay: "Nhưng đây là đồ mẹ ta để lại cho con dâu, dù thế nào em cũng phải nhận chứ".

"Vòng tay này coi như hôm nay ta đã nhận, huynh giữ giùm ta trước, chờ... sau này đưa lại cho ta".

Trương Phóng Viễn nghe cậu nói vậy thì mới vừa lòng. Hắn cẩn thận gói chiếc vòng vào trong khăn tay cất đi. Cũng may là vòng tay chuộc về không vô dụng: "Vậy chờ lúc nào chúng ta thành thân ta sẽ đưa cho em".

Hai người lại khôi phục sự trầm mặc, dạo bước thật chậm không có mục tiêu, hương hoa dại trong gió đêm cũng đậm hơn.

Một lúc lâu sau, Hứa Hòa thì thầm nói: "Ta không thể ra ngoài quá lâu".

Cả hai đều không nỡ phải tạm biệt nhưng cũng biết gặp mặt lần này không thể kéo dài thêm, chỉ đành nhẫn nại thêm một chút, sau này sẽ có rất nhiều thời gian ở bên nhau.

"Được, để ta đưa em về".

Hứa Hòa cự tuyệt, hôm nay trên đường nhiều người lắm.

"Vậy nếu sau này có chuyện gì em cứ tới tìm ta. Nếu muốn vào thành thì chờ ở ven đường đi xe ngựa với ta, muốn mua gì thì nói ta mua cho em, có ai bắt nạt em thì càng phải nói cho ta biết..." Trương Phóng Viễn lải nhải một đống, sau đó đột nhiên giữ chặt tay Hứa Hòa: "Em có nghe không đó?"

Hứa Hòa đã dần quen với cái tính lúc thì ngớ ngẩn lúc lại ngang ngược của hắn, cậu đáp ứng: "Ta nghe rồi".

Trương Phóng Viễn nghe theo Hứa Hòa, không tiễn cậu quá xa. Ra khỏi Vũng Hải Đường thì nhìn cậu đi về, hắn thì đứng tại chỗ một lúc lâu, trông như thể một hòn đá vọng thê vậy.

Người cũng đã đi rồi nhưng Trương Phóng Viễn còn đang ở trong trạng thái vui sướng không thể kiềm chế. Đột nhiên hắn nhảy lên mấy cái, xem ra hôm nay phải lăn lộn mất ngủ cả đêm rồi.

Trương Phóng Viễn đảo quanh tại chỗ một hồi lâu mới nhớ ra cần phải quay về. Hắn đang chuẩn bị đi thì nghe thấy có tiếng động đứt quãng.

"Cho ta hôn một chút nữa, chỉ một chút nữa thôi".

"Vừa nãy không phải đã hôn rồi ư".

"Nhưng ta muốn hôn nữa cơ..."

Trương Phóng Viễn đứng ở chỗ tối nhìn hai người một cao một thấp đứng cách đó không xa đang ôm dính lấy nhau. Hắn cau mày.

"..."

Còn có thể làm vậy à?

Nụ cười ngây ngô trên mặt Trương Phóng Viễn đã tắt, mặt mũi hắn đen xì, thất đức giả vờ ho khan khù khụ, dậm chân bước đi gây ra tiếng động rất to, làm cho đôi uyên ương đang quấn lấy nhau kia vội tách ra ngay lập tức.

...

Trên đường về Hứa Hòa đi tìm vịt trước, sau đó mới vội quay về. Tâm trí cậu đang còn rất mơ hồ, lòng dạ cũng rối loạn. Đang bối rối cực điểm nên cậu chẳng nghĩ được thêm gì, hai mắt trở nên vô thần.

Một lúc lâu sau, thấy phía nhà mình đang thắp đèn dầu sáng trưng cậu mới từ từ trở nên lo lắng. Chỉ sợ mẹ vừa về đến nhà là nhị tỷ đã mách lẻo chuyện hôm nay rồi.

Hứa Hòa thất thần đi tới trước cửa nhà, chợt thấy hình như trong nhà có chuyện gì đó khác thường, hình như quá ồn ào. Cậu vội đẩy cửa sân ra, quay người giữ cửa lại vì sợ vịt lại chạy mất.

Cậu nghe tiếng hét lớn từ trong nhà: "Hòa ca nhi mau đi nấu nước! Cha ngươi bi thương ở chân rồi!"

Đột nhiên nghe tin dữ, Hứa Hòa vội ném cây trúc đuổi vịt xuống đất, phóng vọt vào nhà.

Hứa Trường Nhân đã đi ra ngoài làm việc hơn nửa tháng giờ lại đầu tóc rối loạn nằm trên ván gỗ giữa nhà chính. Một chân để lộ ra đã sưng lớn, dưới đất chảy rất nhiều máu. Có lẽ bởi mất máu quá nhiều nên sắc mặt ông tái mét, môi cũng trắng bệch.

Lưu Hương Lan đang đắp tấm vải bông sạch sẽ lên vết thương của Hứa Trường Nhân.

"Có chuyện gì vậy!?"

Hứa Hòa vội tiến đến hỗ trợ. Thế mới biết cha cậu đến thôn bên cạnh xây phòng cho địa chủ, chẳng may ngã từ trên cao xuống khiến cả người bị thương. Chân ông bị đập phải gạch xanh, máu thịt bay tứ tung mà nhà địa chủ cũng không mời đại phu, chỉ vội vàng thanh toán tiền công rồi gọi hai người đàn ông đưa cha cậu về. Địa chủ đó còn trách cha cậu làm cản trở công việc.

Lúc này Hứa Thiều Xuân đã đi mời đại phu. Thôn bọn họ chỉ có một thảo y, y thuật của ông rất bình thường, thường ngày chỉ biết trị chút bênh phong hàn mà còn không hẳn là sẽ trị khỏi.

Hứa Hòa cố gắng hết sức có thể để không rối loạn, cậu vào bếp nấu nước nóng.

Không bao lâu sau thì trong sân có động tĩnh, Hứa Thiều Xuân gọi to từ bên ngoài: "Thảo y đến rồi!"

Thảo y đứng ở nhà chính nhìn Hứa Trường Nhân một lát, sau đó lắc đầu. Ông ta thấy Hứa Trường Nhân bị thương rất nặng, sợ trị không được sẽ rước họa vào thân.

"Bị thương đến gân cốt rồi, phải vào thành mời đại phu mới được".

"Nhưng đã trễ vậy rồi, sao mà vào thành mời người được. Cho dù có ngồi xe bò đi thì giờ này cũng không còn xe chở!" Lưu Hương Lan bụm miệng khóc lớn.

Thảo y nói: "Trong thôn vẫn có vài nhà có mà, đi mượn đi. Trường hợp này lão phu thật sự không có cách nào, nếu xử lý không tốt có thể sẽ què chân. Lão phu không dám tùy tiện ra tay, chỉ có thể giúp cầm máu thêm một lúc thôi".

Lưu Hương Lan và Hứa Thiều Xuân hoang mang lo sợ khóc ầm cả lên, họ muốn năn nỉ thảo y, nhưng người ta đã nói rõ ràng vậy rồi.

"Trương Phóng Viễn có ngựa, còn chạy nhanh hơn cả xe bò".

Lưu Hương Lan nghe vậy thì ngừng khóc, bà ta quay đầu nhìn gương mặt không cảm xúc của Hứa Hòa: "Nhưng sao mà mượn được ngựa của hắn".

Dứt lời, theo bản năng Lưu Hương Lan nhìn về phía Hứa Thiều Xuân. Bà ta nghĩ đến hình như trước kia tên tiểu tử kia rất nhớ thương con mình, nếu để nữ nhi ra mặt nói vài câu không biết chừng còn có hy vọng: "Thiều Xuân, cha con đã như vậy, không thì..."

Hứa Thiều Xuân nhớ tới dáng vẻ hung hãn cà lơ phất phơ kia của Trương Phóng Viễn thì trốn về phía sau theo bản năng. Nàng cắn môi dưới không trả lời.

Tuy Hứa Hòa biết cho dù Hứa Thiều Xuân có tới cửa chưa chắc Trương Phóng Viễn đã đồng ý giúp, nhưng thấy đến lúc này mà nhị tỷ cậu còn ngại ngùng đắn đo đến vậy, cũng nén giận: "Để ta đi".

Lưu Hương Lan không ngăn cản, trái lại, Hứa Thiều Xuân nhìn thấy người đang định chạy vội đi thì đuổi theo: "Hòa ca nhi, dù có thế nào ngươi cũng không được đồng ý với hắn chuyện gì liên quan đến ta đấy".

Hứa Hòa nhướng mày: Ngươi đúng là tưởng bở.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top