Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

23. Chân chạy việc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Tira
Trương Phóng Viễn ở nhà ngâm nga hát, trông còn vui hơn cả đón Tết.

Hắn nấu nước nóng rồi vào phòng tắm ở sau nhà tắm rửa sạch sẽ từ đầu đến chân. Ngày mai hắn sẽ không vào thành nữa mà chuẩn bị đi với tứ bá cả ngày.

Sau khi cha mẹ Trương Phóng Viễn qua đời thì đồng ruộng nhà hắn đều để hoang phế. Tứ bá hắn thấy vậy thì không chấp nhận được, chủ động đứng ra nhận trồng trọt cả hai mươi mẫu đất nhà hắn luôn. Trong nhà tứ bá chỉ có mỗi ba người, giờ Hiểu Mậu đã lớn hơn một tí, có thể ra ruộng giúp đỡ hoặc ở nhà nấu cơm rồi, chứ trước kia mọi việc hoàn toàn do hai vợ chồng tứ bá lo liệu.

Đang tắm dở thì đột nhiên Trương Phóng Viễn nghe thấy tiếng đập cửa bên ngoài.

"Ai thế nhỉ, đã trễ vậy rồi!"

Trương Phóng Viễn còn định tắm xong rồi mới ra mở cửa. Giờ này còn đến gõ cửa thì tám phần chỉ có Trần Tứ thôi, để thằng nhãi kia chờ một tí cũng không chết ai. Nhưng tiếng đập cửa bên ngoài cứ càng ngày càng dồn dập, Trương Phóng Viễn bực bội kéo cái khăn đang treo bên cạnh xuống, quấn quanh eo một vòng rồi đi ra mở cửa: "Hối cái gì mà hối, có còn để người ta..."
Hứa Hòa sợ Trương Phóng Viễn đã ngủ mất rồi nên đưa tay ra xa, muốn gõ mạnh hơn một chút. Bỗng nhiên cánh cửa nhà được mở ra.

Trương Phóng Viễn để trần thân trên, tóc còn đang không ngừng nhỏ nước, giọt nước lăn thẳng từ xương quai xanh xuống cơ ngực rắn chắc. Tròng mắt Hứa Hòa mở to, thấy đối phương chỉ quấn tấm vải lau mình thì vội quay đầu sang chỗ khác.

Trương Phóng Viễn cũng không lường trước được người đến lại là Hứa Hòa. Hắn muốn kéo cái gì đó qua che một chút nhưng trong sân lại chẳng có gì, bất đắc dĩ chỉ đành dùng đôi tay hơi che lại cơ thể: "Làm sao vậy?"

Ánh mắt Hứa Hòa né tránh, tóm tắt lại chuyện của cha mình cho Trương Phóng Viễn: "Ta muốn mượn xe ngựa của huynh vào thành mời đại phu cho nhanh".

Trương Phóng Viễn cau mày, không dông dài vô nghĩa: "Ngựa nhốt ở sân sau, em vào trong dắt ra đi, ta vào nhà mặc quần áo".

Dứt lời, hắn nhanh chân trở về phòng, Hứa Hòa cũng vội vã đuổi theo.

Lúc cậu dắt con ngựa khỏe mạnh ra đến sân trước thì Trương Phóng Viễn cũng mặc xong áo ngoài đi ra. Hắn vội vàng đến mức áo trong cũng không mặc, quần áo buộc lại qua loa để lộ một mảng ngực, mái tóc ướt đẫm thả phía sau lưng. Hắn kéo Tiểu Hắc qua, xoay người lên ngựa.

"Ta cưỡi ngựa vào thành mời đại phu cho, nhanh lắm. Em đừng hoảng, quay về trông chừng cha đi".

Hứa Hòa vội gật đầu, Trương Phóng Viễn đang định quất roi phóng đi thì lại nghĩ tới để Hứa Hòa ở lại một mình cũng không ổn. Hắn kéo người lên ngựa, tiện thể chở cậu đi một đoạn để cậu về nhà, sau đó mới cưỡi ngựa phóng như bay ra khỏi thôn.

Vó ngựa tung bay trong đêm tối, tiếng càng ngày càng xa. Hứa Hòa cũng không đứng bên ngoài lâu mà vội trở về.

"Đúng là hắn tự mình vào thành tìm đại phu hả?"

Lưu Hương Lan đi qua đi lại trong sân, lo lắng rằng Hứa Hòa không hỏi mượn được xe ngựa của tên Diêm Vương kia nhưng mà không nghĩ tới, hắn còn đồng ý tự mình đi một chuyến. Phải biết rằng xưa nay quan hệ của hai nhà cũng chẳng thân thiết lắm.

"Phải, lúc này chắc cũng ra đến đường chính rồi".

"Vậy thì tốt quá, tốt quá, cưỡi ngựa sẽ đi nhanh hơn, nhanh..."

Lưu Hương Lan đang hoảng loạn lúc này mới nhẹ nhàng thở ra. Nếu người đàn ông nhà mình có bất chắc gì thì bà ta không biết phải sống làm sao.

Hứa Thiều Xuân lại hơi lo sợ: "Hòa ca nhi, sao tự dưng Trương Phóng Viễn lại tốt bụng đồng ý giúp nhà chúng ta vậy?"

Trương Phóng Viễn trông chẳng giống người nhiệt tình tí nào, tính tình lúc thì tốt lúc lại xấu, tuy rằng thi thoảng cũng sẽ chở đồ giúp thôn dân nhưng đấy cũng toàn là mấy chuyện nhỏ không tốn sức. Người trong thôn vì báo đáp hắn cũng sẽ cho hắn chút rau dưa làm quà. Hôm nay trời đã khuya như vậy mà hắn còn đồng ý vội vàng phi ngựa vào thành, bình thường, cho dù có là anh em ruột thịt thì quan hệ cũng cần phải thân thiết với nhau lắm mới có lòng tốt được vậy.

"Có phải ngươi nói gì đó với hắn rồi không? Giữa tháng hai là tổ chức thi Viện rồi, ta phải đính hôn với nhà họ Phí đấy".

Xưa nay Lưu Hương Lan luôn thiên vị Hứa Thiều Xuân, nhưng lúc này thấy nữ nhi chỉ lo nghĩ đến chuyện hôn nhân của mình nhì hơi nhăn mặt lại.

"Yên tâm đi, ta không nhắc đến nhị tỷ câu nào hết".

"Vậy thì sao hắn lại sảng khoái đồng ý thế được nhỉ?"

Hứa Hòa lười đôi co với nàng: "Chắc tại người ta tốt bụng".

Nói xong thì cậu vào nhà xem Hứa Trường Nhân. Trong nồi có nấu cháo, lúc này chắc cũng chín rồi, cậu múc một ít ra đút cho Hứa Trường Nhân.

Cả nhà chờ đợi mà có chút đứng ngồi không yên. Có lẽ là khoảng hơn nửa canh giờ sau, bên ngoài truyền đến tiếng vó ngựa gấp gáp. Lưu Hương Lan chạy nhanh ra ngoài xem.

"Ôi cái tên tiểu tử này, xương cốt cả người lão phu đều bị ngươi xóc hỏng luôn rồi".

"Cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp, Vương đại phu thông cảm một tí ạ".

Trương Phóng Viễn xoay người xuống ngựa, nâng lão đại phu xuống rồi xách theo hòm thuốc vào nhà. Hắn vừa đi vừa giới thiệu với Lưu Hương Lan: "Đây là Vương đại phu của Thần Thảo đường, chuyên môn là khoa chỉnh hình".

Lưu Hương Lan liên tục cáo lỗi và cảm ơn đại phu vì đã khuya còn đồng ý qua đây, sau đó dẫn người vào nhà khám bệnh.

Tuy miệng Vương đại phu oán trách đôi ba câu nhưng vào nhà thấy người bệnh thì cũng không nói thêm gì, lập tức đến khám. Hứa Hòa thấy xung quanh Hứa Trường Nhân có Lưu Hương Lan và đại phu nên đứng dậy đi rót nước, rót trà, bưng ghế qua mời Trương Phóng Viễn như đón khách.

Trương Phóng Viễn nhìn Hứa Hòa bàng ánh mắt ấm áp, dù không nói chuyện nhưng khi ánh mắt chạm nhau lại như thể đã nói lên rất nhiều. Nhân lúc nhận lấy chén nước trà, Trương Phóng Viễn dùng mu bàn tay chạm nhẹ vào tay Hứa Hòa.

Người trong nhà không hề biết động tác nhỏ giữa hai người. Hứa Thiều Xuân tự cho là Trương Phóng Viễn bỏ công sức là muốn đánh bài tình cảm với mình nên ngượng ngùng trốn vào phòng phòng luôn rồi.

"Trên người chỉ bị va đập, là vết thương ngoài da, chủ yếu là chân đã bị thương gân cốt, lại thêm bị mất máu quá nhiều, cần phải cẩn thận tẩm bổ chăm sóc, nghỉ ngơi tĩnh dưỡng một thời gian. Thương gân động cốt phải dưỡng thương một trăm ngày, trong vòng hai ba tháng không được ra đồng ra ruộng bận rộn".

Đại phu cũng hiểu là người nhà nông quá bận rộn việc đồng áng nên dặn dò cẩn thận hơn.

"Phải vào thành thay thuốc tái khám theo định kỳ, đầu xuân dễ bị bệnh, lỡ để miệng vết thương nhiễm trùng thì phiền to".

Lúc này không ai dám phản bác một câu, chỉ ngàn ân vạn tạ. Lưu Hương Lan trả tiền khám bệnh thuốc thang. Đại phu trong thành khám bệnh tại nhà vốn có giá cao, lại còn là nửa đêm khuya khoắt nên càng cao hơn, chưa tính tiền thuốc thang đã tốn hơn một trăm đồng. Tuy Lưu Hương Lan keo kiệt nhưng đến lúc này cũng biết lấy đại cục làm trọng, hiểu được chuyện gì quan trọng, chuyện gì không.

"Đa tạ đại phu đã hơn nửa đêm còn mất công đi tới đi lui".

"Không sao, ở Thần Thảo đường cả ngày lẫn đêm đều có đại phu, đây là chức trách của ta. Tĩnh dưỡng cẩn thận".

Lưu Hương Lan gật đầu liên tục, lăn lộn một hồi cũng đã đến nửa đêm về sáng. Trương Phóng Viễn không nói thêm gì, chỉ cảm ơn đại phu hai câu rồi lại đưa đại phu quay về thành.

"Trương đồ tể, thật sự làm phiền ngươi rồi!"

Lưu Hương Lan dẫn người ra đến cửa cổng, Trương Phóng Viễn kéo dây cương, không trả lời Lưu Hương Lan mà chỉ nhìn thoáng vào trong nhà với ngụ ý sâu xa, rồi lại vội nhìn lướt qua Hứa Hòa đang đứng ở cửa, sau đó mới lên ngựa cưỡi đi.

Hứa Trường Nhân được băng bó vết thương xong thì hỏi han vài câu, sau đó bị chuyển vào trong buồng. Lúc này ông vừa mệt vừa suy yếu, nằm lên giường không bao lâu đã ngủ.

Lưu Hương Lan ra khỏi phòng ngủ lại không buồn ngủ chút nào. Cái chuyện lặn lội đưa đón đại phu này làm nhà bà ta nợ người ta một ân tình lớn, thật sự không biết làm sao mới trả lại được. Nếu đưa tiền chỉ sợ người ta không muốn, vả lại nhà mình có bao nhiêu tiền có thể đưa? Lần này Hứa Trường Nhân bị thương không chỉ đơn thuần là không kiếm được tiền, còn sẽ tiêu tốn nhiều tiền bạc hơn. Trong nhà không có người đàn ông khác kiếm ra tiền, chuyện này quá khiến bà ta buồn phiền không thôi.

Lòng Lưu Hương Lan có áp lực rất lớn nhưng cũng không dám nói gì với Hứa Trường Nhân, chỉ biết thầm mắng chửi cái tên địa chủ nhận người làm công kia là đồ lòng lang dạ sói, qua cầu rút ván. Một lúc lâu sau, có lẽ đã trút bớt cơn giận, hoặc cũng có lẽ là biết cho dù mắng chửi người cũng không giải quyết được gì, bà ta gọi Hứa Hòa đang giặt quần áo dính máu của Hứa Trường Nhân ở dưới mái hiên.

"Hòa ca nhi, ngày mai ngươi làm thịt một con vịt, nấu hai món ngon".

Hứa Hòa biết lúc này mà còn muốn làm đồ ăn ngon thì chính là để cảm ơn Trương Phóng Viễn, cậu không nói thêm gì. Đêm nay Trương Phóng Viễn đã giúp nhà họ một ân tình lớn, theo lý thì phải cảm ơn cẩn thận. May là Lưu Hương Lan còn biết cảm ơn, nếu không cậu buông thể diện đi nhờ vả người ta mà còn phải tự mình đi trả thì đúng thật, cậu cũng không biết phải trả thế nào.

Lấy thân báo đáp hả? Trước khi người ta đồng ý giúp đỡ cậu đã đồng ý rồi còn đâu.

Nghĩ đến đây, mặt Hứa Hòa không đỏ nhưng lại hơi nóng: "Biết rồi ạ".

Lưu Hương Lan đẩy mệt mỏi, xoa xoa huyệt thái dương. Trên đời sợ nhất là thiên tai nhân họa, chẳng thể phòng bị trước: "Ngươi giặt cho nhanh rồi quay về phòng nghỉ đi, đừng có làm ồn cha ngươi nghỉ ngơi".

Trương Phóng Viễn đưa đại phu vào thành xong quay lại thì cũng đã gần sáng. Hắn không đến nhà họ Hứa nữa mà về thẳng nhà, định ngủ bù một giấc. Tiếc rằng hừng đông rồi không thể ngủ say, hắn nằm trên giường mơ màng hai canh giờ.

Cả một đêm phải bôn ba, chuyện Hứa Trường Nhân bị thương theo hắn vào cả giấc mộng. Bỗng nhiên Trương Phóng Viễn mơ thấy một ít chuyện cũ vụn vặt, hắn cực kỳ khó chịu, trong cơn mê man tỉnh lại.

Hắn nhớ, năm đó Hứa Hòa bị gả đi xa làm vợ kế cho một lão già lớn tuổi đã mất vợ ở ngoài thôn, lý do có lẽ là bời vì Hứa Trường Nhân bị bệnh. Hắn không nhớ rõ cụ thể đầu đuôi thế nào, chỉ biết là đột nhiên trụ cột nhà họ Hứa ngã xuống, nhà họ lại không có nam tử, trong nhà thiếu tiền tiêu nên chỉ chọn nhà nào bỏ nhiều tiền hỏi cưới để gả con, chứ không chọn xem con rể tốt hay xấu...

Chuyện cũ hỗn loạn trong mơ làm lòng Trương Phóng Viễn đau âm ỉ không thể xả ra. Hắn vỗ vỗ vào đầu, đột nhiên đồng tử co lại...

Hiện tại Hứa Trường Nhân bị thương ở chân nằm bẹp trên giường, không phải cũng xem như là suy sụp hả... Cả người hắn lạnh ngắt, ngồi bật dậy khỏi giường, khuôn mặt lộ ra vẻ kinh hoàng.

Không được, mình không thể chờ thêm nữa, mình phải mau chóng cưới Hòa ca nhi về, đỡ phải đêm dài lắm mộng!

Hừng đông, hắn cho ngựa uống chút nước sau đó xách cái cuốc, chuẩn bị đi đến nhà tứ bá hỗ trợ việc đồng áng, tiện thể bàn với tứ bá nương chuyện hắn muốn nhờ bá nương làm người lớn đại diện đến nhà họ Hứa làm mai.

Trương Phóng Viễn chưa kịp ra khỏi nhà thì Hứa Hòa đã tới nữa.

Cậu cõng một cái sọt đầy cỏ.

Trương Phóng Viễn nhìn mà đau lòng không thôi, rồi lại bật cười: "Tiểu Hắc còn được đối xử tốt hơn cả ta".

"Hôm qua chưa kịp cảm ơn huynh tử tế nên mẹ ta bảo ta qua đây, gọi huynh đến nhà ta ăn bữa trưa".

Trương Phóng Viễn hơi bất ngờ: "Em xuống bếp nấu hả?"

"Ừ"

Trương Phóng Viễn nở nụ cười: "Vậy thì tối qua đỡ phí công chạy qua chạy lại rồi".

Mắt Hứa Hòa cũng cong cong, hiếm khi nào Trương Phóng Viễn thấy cậu cười, nhất thời hắn nghìn đến ngây cả ra. Hắn muốn nhốt cậu vào trong nhà mình luôn, không cho chạy mắt nữa. Hứa Hòa lại bảo: "Ta còn phải về làm việc tiếp đây, không trì hoãn ở đây thêm nữa".

"Ừ, được..." Thấy đối phương sắp đi rồi, Trương Phóng Viễn gọi giật người lại: "Hòa ca nhi, em có tin tưởng ta không?"

Hứa Hòa không rõ hắn đây là làm sao.

"Em sẽ tin rằng dù bất kể ta có nói gì hay làm gì, cũng đều là vì toàn tâm toàn ý muốn cưới em chứ?"

Hứa Hòa không biết vì sao hắn lại nói như vậy nhưng vẫn gật nhẹ. Nếu không phải là thật tâm thì sao có thể giúp đỡ đến vậy.

Trương Phóng Viễn cười rộ lên: "Vậy là tốt rồi".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top