Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

24. Đính hôn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Tira
Hai vợ chồng nhà họ Hứa là thật tâm muốn cảm tạ Trương Phóng Viễn nên bảo Hứa Hòa làm thịt vịt nấu măng khô, lấy thịt khô nấu món "Khâu nhục" khá cầu kỳ và canh rau dại xào. Hứa Trường Nhân biết Trương Phóng Viễn có uống rượu, tuy bản thân ông không thể uống rượu tiếp khách nhưng vẫn bảo Lưu Hương Lan lấy một vò ra chiêu đãi.

Ngoại trừ thời điểm Tết nhất lễ lạc, gần như chưa bao giờ bữa cơm gia đình phong phú được như vậy. Hứa Hòa xuống bếp nấu nướng cẩn thận, còn chưa đến giữa trưa cả sân đã đầy mùi thơm của thịt vịt. Bà con đi ngang qua đều phải dừng lại hỏi một câu: "Hôm nay nhà ngươi có thân thích tới thăm hay sao mà nấu đồ ăn thơm thế Hòa ca nhi? Thèm chết mất thôi, tỷ tỷ ngươi nấu món gì đó?"

Hứa Hòa không trả lời, cậu ôm củi đi vào phòng bếp. Người nọ hỏi không ra đành chậc lưỡi đi tiếp.

Tới giữa trưa, đồ ăn đặt lên bàn, Trương Phóng Viễn cũng đã tới. Hắn vừa vào đến sân nhà đã ngửi thấy mùi thơm nức lòng, hắn vui như thể đây là được qua nhà vợ ăn cơm.

Bàn ăn cơm hình vuông, chén nhỏ đĩa to bày hết cả một bàn, bữa này so ra thì phong phú hơn ngày bình thường nhiều. Trương Phóng Viễn nhìn thoáng qua Hứa Trường Nhân ngồi trong phòng, hai người giao lưu mấy câu, tiếp đó Lưu Hương Lan nhiệt tình mời Trương Phóng Viễn ăn cơm. Hứa Thiều Xuân thì ngượng ngùng xoắn xuýt không muốn ngồi vào bàn nên bị Lưu Hương Lan lườm cho một cái răn đe.

"Thật sự chuyện tối qua cảm tạ Trương đồ tể nhiều. Miệng lưỡi ta quá vụng về, không khéo ăn khéo nói nên chỉ đành làm bữa cơm này coi như lời cảm ơn. Sau này nếu có chuyện gì cần nhà họ Hứa ta giúp đỡ, chúng ta chắc chắn sẽ sẵn lòng không chối từ". Lưu Hương Lan khách khí một câu: "Thiều Xuân, mau rót rượu cho Trương đồ tể đi".

Trương Phóng Viễn nói: "Bà con lối xóm với nhau cả, Hứa nương tử đừng khách khí thế chứ, Hòa ca nhi đã nói cảm ơn rồi mà".

Hắn nhận bát rượu Hứa Thiều Xuân đưa, uống một ngụm to rồi không khách sáo mà dùng bữa luôn. Trước đây Trương Phóng Viễn từng được ăn đồ ăn Hứa Hòa nấu một lần rồi, lâu nay vẫn rất thèm thuồng cái hương vị khiến người ta ngày đêm không yên này.

Thịt vịt nấu rất ngon, không hề tanh tí nào. Măng khô cũng giòn, đủ để hắn uống thêm một vò rượu nữa. Mặc dù đồ ăn rất là ngon nhưng vì để ngày sau có thể được thưởng thức mỗi ngày, hắn chỉ nếm vài ba đũa rồi dừng.

"Nếu Hứa nương tử đã thật tình muốn cảm tạ ta, đúng lúc ta cũng có việc khó xử". Trương Phóng Viễn nói chuyện nhấn nhá, lộ ra nụ cười lưu manh thường dùng lúc ăn chơi trong thành.

Lưu Hương Lan sửng sốt, bà ta biết người này không dễ đối phó mà, người ngồi đây hôm nay và người nhiệt tình trượng nghĩa hôm qua thật sự khác nhau một trời một vực, chỉ sợ đây mới là gương mặt thật của hắn.

Bà ta vẫn nở nụ cười gắp đồ ăn cho Trương Phóng Viễn: "Không biết nhà ta có giúp được gì không?"

"Ôi chao, mấy tháng nữa là ta cũng hai mươi rồi mà vẫn ế một thân một mình, thúc bá đều sốt ruột phát điên, cứ thấy ta là lại nhéo lỗ tai nhắc mãi".Trương Phóng Viễn cười vui vẻ hơn: "Hứa nương tử cũng không thể thấy chết mà không cứu đâu nhé".

"Ôi, ngươi quá lời rồi". Sắc mặt Lưu Hương Lan không tốt lắm, Hứa Thiều Xuân thì sắp khóc đến nơi, chỉ hận không thể quay người chạy đi ngay lập tức. Nàng cảm thấy ngồi cùng bàn ăn cơm với Trương Phóng Viễn giống như thể đang hủy hoại danh tiết của mình vậy".

Hứa Hòa cũng hơi cau mày, động tác ăn cơm chậm lại. Cậu không biết Trương Phóng Viễn định làm gì.

"Ta thấy Nhị cô nương có tướng mạo tính cách vừa đủ tốt".

"Chỉ là thật không khéo, Thiều Xuân nhà ta đã hứa gả cho nhà họ Phí rồi!"

Lưu Hương Lan vội vàng cắt lời Trương Phóng Viễn.

"Hả? Chuyện này xảy ra lúc nào, sao ta không nghe nói gì cả?"

Lưu Hương Lan cười nhạo: "Chuyện này không rêu rao ở bên ngoài. Sau khi thi Viện, Phí lang sẽ đính hôn thành thân, chuyện này ngươi có thể hỏi nhà họ Phí".

Trương Phóng Viễn giả bộ thở dài, lại nhìn về phía Hứa Hòa đang ngồi đối diện ăn cơm: "Vậy còn Hòa ca nhi? Chắc cũng không phải đã chọn được nhà để gả rồi chứ?"

Hứa Hòa ngẩng đầu nhìn Trương Phóng Viễn một cái, hơi mím môi, dưới gầm bàn đá nhẹ vào đôi chân dài kia.

Trương Phóng Viễn ăn đau nhưng không kêu ra tiếng, vẫn cứ ngồi vững như núi Thái Sơn, nghiêng đầu nhìn về phía Lưu Hương Lan.

Lưu Hương Lan ngây cả người: "Hòa ca nhi... tuổi nó còn nhỏ mà".

"Không phải Hòa ca nhi chỉ nhỏ hơn Nhị cô nương có một tuổi thôi hả? Không phải đều đã cập kê rồi à? Sao lại còn nhỏ?"

Lưu Hương Lan trầm mặc không nói chuyện nữa. Tuy có người đưa ra yêu cầu muốn lấy Hứa Hòa bà ta cũng cảm thấy bớt được một việc, nhưng từ tận đáy lòng bà ta không quá muốn có quan hệ gì với loại người như Trương Phóng Viễn.

Trương Phóng Viễn cũng biết chuyện sẽ không dễ dàng như thế. Tuy suy nghĩ của người trong thôn đối với hắn đã thay đổi, nhưng những chuyện mấy năm nay cũng không thế xóa sạch chỉ trong một ngày một đêm. Hắn vốn nổi danh là tên lưu manh của thôn, cho dù đã cải tà quy chính, nhưng nếu chọn làm con rể vẫn sẽ khiến người ta đắn đo muộn phiền. Dù sao vẫn là người cùng thôn, không giống như gả đi xa không cần phải qua lại nhiều.

Hắn chầm chậm nói: "Hứa thúc bị thương gân cốt, thời gian ngắn không thể khỏe lên được, đến lúc cần vào thành rất bất tiện. Nếu như có một người con rể có xe, chẳng phải lúc nào muốn đi thì đều có thể đi à".

"À nữa! Tới tháng tư quan phủ sẽ tới thúc giục nộp thuế..."

Lúc này sắc mặt Lưu Hương Lan có hơi khó coi, những lời này đều là đang đâm vào tim bà ta.

"Hứa nương tử, bà nói xem?"

Suy nghĩ của Lưu Hương Lan bị lung lay, lúc trước tỷ tỷ của mình còn khen Trương Phóng Viễn một hồi lâu, bây giờ Trương Phóng Viễn hỏi muốn Hòa ca nhi chứ có phải Thiều Xuân đâu, hình như cũng được đó chứ.

"Nhà họ Hứa chúng ta cũng là gia đình có tư tưởng tiến bộ, nếu Trương đồ tể có tâm thì cũng dễ nói. Ta bảo Hòa ca nhi còn nhỏ tuổi ý là tỷ tỷ nó còn chưa xuất giá mà".

Nếu không phải quá sốt ruột muốn cưới Hòa ca nhi về thì Trương Phóng Viễn cũng không rảnh loanh quanh nhiều lời như vậy với bà ta: "Nhà ta thúc giục gấp lắm rồi, hơn nữa ta bận việc làm ăn trong thành, ở nhà cũng cần có người đỡ đần chăm lo. Cũng đâu nhất định phải đợi ca ca tỷ tỷ kết hôn trước rồi mới được thành thân đâu, thôn chúng ta nào có quy định gì bắt buộc như vậy".

"Ta lật xem cả hoàng lịch luôn rồi, ngày mười chín tháng ba này là ngày lành để kết hôn đấy". Trương Phóng Viễn nhịn không được xen vào: "Ngày mai ta sẽ mang sính lễ qua".

Lưu Hương Lan kinh ngạc đến mức há miệng sắp rớt cả cằm. Có phải người này nóng vội quá rồi không? Chẳng qua nếu nghĩ lại thì cũng thấy, lúc trước hỏi nhà họ Quảng gặp chuyện như vậy, Trương Phóng Viễn cũng có còn nhỏ tuổi nữa đâu, sốt ruột cũng là bình thường.

Bà ta không đổi diện trực tiếp với Trương Phóng Viễn mà làm bộ làm tịch hỏi Hứa Hòa từ nãy tới giờ vẫn đang ngồi cúi đầu ở một bên: "Ý ngươi sao hả Hòa ca nhi?"

Đối mặt với Hứa Hòa, tức khắc Trương Phóng Viễn cảm thấy không đủ tự tin. Hắn sợ mình cứng rắn quá mức thế này sẽ làm Hứa Hòa không vui, hơn nữa hắn còn không làm theo ước hẹn lúc trước của hai người la đợi thêm một thời gian nữa.

Hắn thừa nhận, thật sự hắn đã lợi dụng thời điểm cha Hứa Hòa bị thương mà thừa cơ nhảy vào.

Hứa Hòa không biết vì sao đột nhiên Trương Phóng Viễn lại thay đổi kế hoạch, nghĩ đến những chuyện cả hai đã cùng trải qua, cậu hơi im lặng một lúc, sau đó nói: "Mẹ sắp xếp sao thì ta nghe vậy". Xem như đã ngầm đồng ý.

Trương Phóng Viễn nghe vậy thì ngực phập phồng, lén lút thở phào một hơi. Vợ hắn tốt ghê, không hề làm hắn mất mặt tí nào! Ngày mai hắn phải mang thật nhiều đồ ăn ngon cho Hòa ca nhi mới được.

"Trai lớn cưới vợ, gái lớn gả chồng, đều là một chuyện tốt của thôn. Nhưng việc thành thân này cũng đâu phải việc nhỏ, còn cần người lớn trao đổi với nhau nữa".

Trương Phóng Viễn biết Lưu Hương Lan có ý gì, nói: "Cha mẹ ta đã không còn, mọi chuyện trong nhà đều do ta làm chủ, có thể trao đổi trực tiếp với Hứa nương tử. Ta đã hỏi bà mối rồi, thành thân với Hòa ca nhi ta sẽ chuẩn bị sính lễ theo phong tục của thôn, 3200 đồng.

Lưu Hương Lan lập tức tắt tiếng. Đây là số tiền sính lễ vô cùng thích hợp. Nếu bà ta hứa gả Hòa ca nhi cho người khác không nhất định sẽ nhận được nhiều như vậy đâu.

Hứa Trường Nhân còn đang bị thương, trong nhà cần nhiều tiền, Trương Phóng Viễn quyết định sảng khoái như vậy bà ta cũng có thể mau chóng nhận được tiền sính lễ. Ngay lấp tức nét mặt Lưu Hương Lan trở nên vui vẻ, bà ta rót thêm rượu cho Trương Phóng Viễn: "Tuy Hòa ca nhi nhà ta hay thẹn thùng ít nói nhưng lại là người biết làm việc. Sắp xếp cho nó sớm chút, người làm mẹ như ta cũng coi như giải quyết được một tâm sự trong lòng. Có thể kết thân với nhà ngươi là chuyện không thể tốt hơn".

Trương Phóng Viễn nhịn để không làm mình cười thành tiếng, chỉ nhìn Hứa Hòa một cái rồi lớn tiếng: "Vậy chuyện này cứ quyết định như vậy nhé!"

Bầu không khí vốn hơi áp lực trong nhà bởi vì một cuộc hôn nhân mà trở nên vui vẻ hơn. Lưu Hương Lan vui vẻ nên cũng cho Hứa Hòa sắc mặt dễ chịu hơn rất nhiều.

"Chúc mừng tiểu đệ nhé, không nghĩ tới ngươi còn định ra hôn sự trước cả tỷ tỷ".

Hứa Hòa hơi choáng váng. Trước đó cậu vốn có cùng suy nghĩ với Trương Phóng Viễn, chờ đến lúc mọi chuyện có thể quyết định xong xuôi thì cũng phải khoảng giữa năm, ai mà nghĩ hắn sẽ vội vàng giải quyết xong nhanh đến vậy.

Không phải là đính hôn nữa, ngày mười chín tháng sau là cậu phải thành thân rồi!

Nhưng nếu nghĩ cẩn thận lại thì, tuy rằng hơi vội vã, nhưng kết quả cuối cùng đều là thành thân, vậy thì làm sớm chút cũng không mất mát gì.

"Chỉ là bây giờ tiểu đệ đã đính hôn với người ta rồi, đừng có qua lại với cái người tặng dây buộc tóc cho ngươi nữa đó. Lỡ để Trương đồ tể biết được, hắn điên lên chỉ sợ sẽ dọa ngươi sợ mất mật đấy".

Hôm qua trong nhà quá loạn, vậy nên nhị tỷ cậu còn chưa kịp mách lẻo. Hứa Hòa biết giờ Hứa Thiều Xuân đang nói bóng nói gió mỉa mai mình nên chọn cách chọc cho nàng tức hơn: "Chính hắn tặng đó".

Đôi mắt Hứa Thiều Xuân trợn to, mãi sau mới hiểu được: "Hóa ra các ngươi đã liên hệ từ sớm rồi!"

Hứa Hòa không thừa nhận cũng chẳng phủ nhận, cậu còn bận dọn mâm.

Hứa Thiều Xuân thấy Hứa Hòa như vậy hiển nhiên cũng biết là mình đoán đúng. Nàng nhớ đến cái dây buộc tóc xinh đẹp tinh xảo kia, không thể tưởng tượng nổi Trương Phóng Viễn to con thô lỗ kia lại chọn mua được đồ vật tinh tế như vậy. Người đàn ông như Trương Phóng Viễn mà lại tốn tâm tư vì tiểu ca nh như vậy sao!

Vốn dĩ nàng còn tưởng Trương Phóng Viễn muốn cưới mình không được nên đành lui một bước, hỏi cưới Hứa Hòa, hắn làm vậy cũng chỉ là cho bản thân hắn một bậc thang thôi. Không nghĩ tới ngay từ đầu người ta đúng là nhắm vào Hứa Hòa, vòng vòng vo vo một hồi nhắc đến nàng xem như cái cớ để mở lời thì có.

Tua ngược thời gian lại còn sợ hơn, trước kia người trong thôn nói Trương Phóng Viễn đảo quanh nhà nàng, còn tìm Hòa ca nhi nhờ tặng đồ. Lúc đó ai cũng bảo mục đích của hắn là hướng tới nàng, nhưng thật ra mục tiêu của hắn là Hứa Hòa mới đúng. Mất công nàng còn tưởng rằng Hứa Hòa đã thay mình từ chối nhận quà.

Hứa Thiều Xuân nghĩ đầu đuôi mọi chuyện hóa ra là như thế thì mặt xấu hổ đỏ bừng. Đây là lần đầu tiên nàng tự mình đa tình, thấy chuyện tốt của người khác mà nghĩ là của mình, nhưng sao mà nàng biết được, Hòa ca nhi như vậy cũng có người thích chứ.

Chính mình không cần thì cũng thôi, nhưng đến khi hiểu được từ đầu đến cuối mọi thứ là của Hứa Hòa, Hứa Thiều Xuân lại ghen tị không chịu được: "Nếu tiểu đệ đã tìm được bến đỗ thì tỷ tỷ cũng mừng thay ngươi. Nhưng ngươi cũng phải cẩn thận đó, ngày trước Trương Phóng Viễn kia lêu lổng trong thành, còn ra vào hoa lâu nữa nên chẳng thiếu cách dỗ dành, chỉ đôi ba câu đã lừa được ngươi. Sau này ngươi tới nhà hắn rồi phải gọi dạ bảo thưa, ngoan ngoãn vâng lời, học thêm cả cách nói ngọt nữa. Rất nhiều nam tử sau khi thành thân liền sẽ trở mặt, Trương Phóng Viễn hung hãn như thế, lỡ ra tay với ngươi thì phải làm sao bây giờ".

Hứa Hòa sớm đã quen với những lời tưởng chừng như quan tâm nhưng thực chất là chọc vào khuyết điểm của mình, làm mình sợ hãi.

Cậu cũng không vừa mà đáp lễ: "Đa tạ nhị tỷ chỉ bảo. Chẳng qua nhị tỷ cũng sắp phải đính hôn với nhà họ Phí rồi. Phí đồng sinh văn chương tài hoa đều tốt, cũng được cha mẹ chăm sóc tận tình, sau này nhị tỷ gả qua chắc chắn cũng phải chăm lo cho cuộc sống hằng ngày của Phí đồng sinh. Bây giờ tỷ tỷ ở nhà cần tập lo liệu việc nhà đi, để sau này thành thân sẽ càng được người nhà họ Phí yêu thích".

Hứa Thiều Xuân bị Hứa Hòa nói cho giận đến mức suýt đập đồ, thằng ranh này bình thường im thin thít, vừa mới đính hôn một cái mà cái đuôi đã vểnh lên trời, nói chuyện chọc điên máu hơn ngày thường tám trăm lần. Trước đây nó vẫn kẹp chặt cái đuôi làm người, không nghĩ nó cũng ghê gớm đến vậy.

"Không cần tiểu đệ phí tâm lo lắng cho ta. Nói gì thì ta cũng là con gái ruột của cha mẹ, cho dù có gả chồng hay không thì cha mẹ đều sẽ chăm sóc cho ta, còn tiểu đệ chỉ có cách dựa vào bản thân!"

Hứa Hòa không đáp lại lời Hứa Thiều Xuân, cãi không được cậu nàng cũng chỉ biết lấy chuyện này ra chọc tức, nói như thể cậu thèm làm tiểu ca nhi "ruột" nhà họ Hứa này lắm ấy.

Cậu ôm chén đũa quay người đi vào nhà bếp, Hứa Thiều Xuân vẫn chưa nguôi giận, đóng sập cửa phòng khóc một lúc lâu.

Lưu Hương Lan nhìn chằm chằm vào hôn sự của Hứa Hòa, ngóng trông tiền sính lễ của cậu rồi bận cả việc chăm sóc Hứa Trường Nhân. Nhất thời bà ta không có hơi sức đâu mà đi dỗ dành Hứa Thiều Xuân cả. Hứa Thiều Xuân vốn muốn làm ầm ĩ để mẹ ra chống lưng cho mình, giờ không biết có nên khóc tiếp không.

Ngày hôm sau, Hà thị và Trương Phóng Viễn sang đưa sính lễ. Mọi người đều đã quen thuộc với nhau cả nên bỏ qua luôn phân đoạn xem mặt. Mấy nhà cách nhau cũng không xa, cả Trương Thế Thành cũng theo qua một chuyến.

Quà cưới mà Trương Phóng Viễn mang đến nhà họ Hứa gồm một nửa tiền mừng như đã nói, nửa còn lại đến lúc thành thân sẽ đưa. Hắn mang riêng cho Hứa Hòa ít kẹo bánh trong thành, chọn hai cuộn vải hơi tối màu phù hợp với tiểu ca nhi, đóng gói thành bao lớn bao nhỏ, trông nhiều hơn rất nhiều so với lúc mang đồ đến nhà họ Quảng.

Tuy nói là đồ chọn riêng cho Hứa Hòa nhưng bề ngoài cũng chỉ thấy là nhiều đồ, mặt mày Lưu Hương Lan rạng rỡ hơn nhiều, chẳng thèm che giấu. Chẳng bao lâu sau người trong thôn đã biết chuyện Hứa Hòa và Trương Phóng Viễn đính hôn.

Nhất thời mọi người thổn thức không thôi. Có người nói nhà họ Hứa nhanh tay quá, thế mà lại hứa gả Hòa ca nhi cho Trương Phóng Viễn rồi.

Cũng có người tiếc nuối mãi sao không đến nhà họ Trương làm mai sớm hơn, để giờ vuột mất miếng bánh ngon.

Còn có người nói hai người không xứng đôi. Mấy người này đều là những người cổ quái tính tình không tốt, bảo nhan sắc, tài năng của Hứa Hòa không xứng với Trương Phóng Viễn, sau này gả qua sẽ phải chịu khổ.

Tóm lại trong thôn mọi người bàn luận náo nhiệt, lúc trò chuyện nhàn rỗi đều phải lôi chuyện này ra nói qua nói lại một lần.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top