Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

32. Cò kè mặc cả

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Tira
Lưu Hương Lan thấy ngươi nhà họ Phí tới cửa thì miệng toác đến tận mang tai, thấy xe ngựa của Trương Phóng Viễn đi ngang qua cũng không thèm hỏi han một tiếng mà chỉ vội đón tiếp người nhà họ Phí vào. Hứa Thiều Xuân vừa thẹn thùng vừa kích động. Nàng lén nhìn Phí Liêm qua cửa sổ mấy lần rồi lại vội trốn vào phòng.

"Phí tú tài mau ngồi đi, mời Phí nương tử uống miếng trà, lá trà này ta mới mua từ đợt trà mới của vườn trà kia đấy".

Mấy hôm nay nhà họ Phí được tung hô tâng bốc rất nhiều, thấy Lưu Hương Lan nhiệt tình như vậy cũng miễn cưỡng lộ ra sắc mặt đẹp. Nói thật thì hôm nay tầm mắt của Phí mẫu đã nâng lên không ít, thừa dịp này bà cũng lựa chọn con cái của khá nhiều hộ gia đình khác. Chỉ là so đi so lại, mấy người kia vẫn hơi kém hơn Hứa Thiều Xuân một chút.

Ngoài ra cũng có bà mối trong thành đến hỏi, Phí mẫu khá là mong chờ. Gia cảnh của cô nương kia không tồi, nhà có mở một cửa hàng, về mặt tiền bạc thì phóng khoáng hơn so với những nhà trong thôn nhiều. Của hồi môn nhà họ cũng nhiều đến mức khiến người thèm thuồng, chỉ tiếc là cô nương kia vốn được nuông chiều từ bé, nhất quyết không chịu gả vào thôn lo liệu việc nhà. Bên nhà bọn họ nói giảm nói tránh ngỏ ý muốn Phí Liêm tới ở rể, đời nào Phí nương tử chịu chứ.

Tính toán đủ đường vẫn thấy Hứa Thiều Xuân là phù hợp nhất.

"Hứa nương tử khách khí quá. Chủ nhà, Hứa huynh đệ đã khỏe chưa?"

Lưu Hương Lan nghĩ thầm rằng: "Bị thương lâu như vậy mà chẳng thấy ngươi qua hỏi thăm một tiếng, đến giờ mới hỏi không phải chỉ mở miệng cho có lệ thôi à". Có điều bà ta không nói thẳng ra mà chỉ cười: "Khỏe hơn nhiều rồi, hiện tại đã có thể xuống giường đi qua đi lại một chút".

"Vậy thì tốt quá" Phí mẫu nói: "Liêm nhi nhà ta thi đậu tú tài, mấy ngày nay bận rộn việc xã giao quá nên chỉ đành đẩy việc đại sự lại phía sau, mãi đến sáng nay mới tới nhà, thật có lỗi quá".

"Ôi chao, sao Phí nương tử lại nói vậy chứ, với nam tử thì chuyện sự nghiệp là quan trọng nhất mà. Hai ta đã định ra chuyện này rồi, hai nhà cũng là gia đình kiên định, có chữ tín, chẳng lẽ còn thất hứa, nuốt lời được hay sao. Tất nhiên chúng ta phải tin tưởng lẫn nhau rồi".

"Ta thích nói chuyện cùng Hứa nương tử nhất đấy".

Hai người khách sao qua lại một vòng, Phí Liêm thấy nhà họ Hứa nay đã thiếu mất một người lại như thể thiếu đi rất nhiều, nhất thời anh ta cảm thấy tức cảnh sinh tình, thất thần không muốn nói gì. Chuyện làm mai vốn đều do phụ nữ quản chuyện gia đình bàn bạc, Phí Liêm là một người đàn ông cũng không tiện nhiều lời.

Mãi đến khi Hứa Thiều Xuân được gọi ra, cô nương xinh đẹp như hoa tới nói chuyện dịu dàng với mình, Phí Liêm mới thoát khỏi cơn bi thương mà tỉnh táo lại.

Hôm nay Hứa Thiều Xuân trang điểm đặc biệt hơn cho dịp này nên trông càng đẹp hơn vài phần. Đôi mắt Phí mẫu cũng sáng ngời, thấy con trai không có dáng vẻ mặt mày ủ rũ tang thương giống như lúc ở nhà thì yên tâm hơn một chút. Sau khi hai bên gặp mặt, Phí mẫu bắt đầu nói riêng với Lưu Hương Lan về chuyện lễ hỏi.

Phí mẫu nói thẳng: "Đã là người một nhà nên ta cũng không sợ bị chê cười. Mấy năm nay Liêm nhi đọc sách đã tốn không ít tiền bạc, lần này lại mở tiệc mừng đãi khách cũng phải dùng rất nhiều tiền nên trong tay ta hiện giờ hơi kẹt. Ta biết nhà họ Hứa là gia đình nhân hậu nên đương nhiên sẽ không để bụng những thứ mang hình thức xã giao như sính lễ, chỉ mong đám trẻ hạnh phúc, có được rể hiền".

Lưu Hương Lan nghe Phí mẫu nói một lúc lâu, lúc biết nhà họ chỉ muốn bỏ ra 2800 đồng tiền sính lễ thì hai mắt bà ta trợn trừng, không thể tin vào những điều mình vừa nghe, không tin là nhà họ Phí đưa sính lễ kém hơn Trương đồ tể kia nhiều đến vậy. Nhà họ Phí qua đây hỏi cưới mà chỉ mang ba thứ đồ linh tinh không đáng tiền cũng đành thôi, Lưu Hương Lan còn nghĩ sính lễ sẽ có nhiều hơn một ít, không nghĩ là vẫn sẽ ít ỏi như vậy.

Cho dù có nể nhà họ Phí đến thé nào bà ta cũng không nuốt nổi cục tức này: "Phí nương tử à, lúc Hòa ca nhi nhà ta xuất giá, nhà họ Trương mở miệng cầu hôn đã đáp ứng đưa 3000 đồng tiền sinh lễ. Đúng là theo như bà nói chúng ta chỉ mong con cháu sống hạnh phúc, ta cũng không dám nâng giá gây khó khăn cho bà, chỉ là số tiền sính lễ mà nhà họ Phí đưa ra còn thấp hơn so với mức trung bình của thôn. Chưa nói đến Thiều Xuân nhà chúng ta có nhân phẩm, tướng mạo thế nào, nhà bà đưa sính lễ ít vậy là muốn để nhà họ Hứa ta bị người trong thôn chê cười hay sao".

Phí mẫu trầm ngâm một lát: "Hứa nương tử à bà cũng không thể chỉ đăm đăm vào cái chuyện trước mắt. Liêm nhi nhà ta còn nhỏ mà đã đậu tú tài, có bao nhiêu thứ tốt chắc bà cũng biết. Trước mắt lễ hỏi nhà ta đưa hơi ít nhưng chờ Thiều Xuân gả đi không phải ngày tháng sau này vô cùng rộng mở à?"

Lưu Hương Lan cười lạnh: "Nếu có thể sống tốt như vậy thì sao lại không bỏ ra bằng một tên đồ tể, Phí nương tử cũng không sợ người trong thôn cười cho".

Mặt Phí mẫu trắng bệch.

"3000 đồng. Nếu không phải ta thấy hai đứa nhỏ có tình có ý thì ta cũng không bỏ ra được chừng này".

Nhưng con số này vẫn kém quá xa so với mong muốn của Lưu Hương Lan. Hứa Thiều Xuân nhà bọn họ có nhan sắc và trình độ được săn đón cỡ vậy thì ít nhất cũng sẽ được trên 4000 đồng tiền sính lễ chứ. Nhà họ Phí này bò được lên cao nên trở mặt đây mà.

Bà ta cứng rắn đáp: "Phí nương tử cảm thấy nếu không chọn nhà họ Phí các ngươi thì Thiều Xuân nhà chúng ta sẽ mất đi sự trong sạch hả? Nếu nhà chồng không có thành ý thì nữ nhi của ta cũng chưa vội gả. Mời Phí nương tử quay về".

Phí mẫu nghe vậy thì không khỏi cũng thấy buồn bực, nhà họ Hứa không tự đi mà nhìn lại xem gia đình mình thuộc hạng nào, bà trầm mặc một lúc. "Nếu đã như vậy thì ta cũng không còn gì để nói, quấy rầy rồi".

Nói xong, Phí mẫu gọi Phí Liêm đứng dậy định về thật, Lưu Hương Lan cả kinh đến mức hai mắt mở to. Nói đi thì đúng là không định ở lại thật hả, tên nhãi nhà họ Phí kia cũng chẳng thèm mở miệng nói một câu, bà ta tức đến muốn nổ tung mất.

Hứa Thiều Xuân cũng choáng váng, thấy vẻ mặt Phí mẫu không thích hợp thì biết chắc chắn là nói chuyện không thành công rồi. nàng sốt ruột kéo tay Lưu Hương Lan: "Sao vậy mẹ? Không phải vừa nãy vẫn đang nói chuyện vui vẻ lắm sao!"

Lưu Hương Lan bực bội; "Nhà họ Phí khinh người quá đáng, chỉ cho có một ít sính lễ thôi!"

"Cho ít thì ít thôi có sao đâu, đây đâu phải là chuyện gì to tát". Hứa Thiều Xuân nhỏ giọng: "Mẹ để ý chút tiền ấy đến vậy hả?"

Lưu Hương Lan nghe vậy thì càng tức giận hơn, bà ta quát to: "Sính lễ còn thấp hơn con số Trương Phóng Viễn bỏ ra xin lấy Hòa ca nhi, ngươi mà chịu gả thì ta cũng không làm ầm lên với người ta!"

Hứa Thiều Xuân nghe vậy thì cũng kinh ngạc không thôi, nàng không tin chuyện này lại là sự thật: "Còn ít hơn so với Hòa ca nhi ư!"

Thấy hai mẹ con nhà họ Phí sắp ra khỏi cổng, Lưu Hương Lan chần chừ mãi rốt cuộc vẫn không cam lòng mà gọi người ta lại. Bà ta cũng biết nếu hôm nay để nhà họ Phí quay về thì việc hôn nhân này xem như hoàn toàn thất bại, lúc đó không biết Hứa Thiều Xuân còn sẽ ầm ĩ với bà ta cỡ nào.

"Thêm hai trăm nữa, hai đứa đều là con ta, không thể đứa hơn đứa kém được".

Phí mẫu ngừng lại, lý do này của Lưu Hương Lan cũng khá có lý, bà nhìn thoáng qua Phí Liêm đang đứng bên cạnh: "Ý của con thể nào?"

"Con nghe mẫu thân hết".

Nhất thời phí mẫu đổi vẻ mặt khác, quay người lại nói: "Tự nhiên lại ầm ĩ lên, vốn là chuyện vui mà".

Hai bên cùng ngồi lại bàn bạc tất cả mọi chuyện liên quan đến việc thành thân một lần nữa, nào là phí nhân công, phí thức ăn rồi hỏi này hỏi kia, còn nói cả chuyện của hồi môn. Nhắc đến vấn đề này Lưu Hương Lan càng cảm thấy lần trước Trương Phóng Viễn đã dễ chịu cỡ nào. Tới khi đám người rời đi mặt mày bà ta lập tức trở nên ủ rũ.

Lưu Hương Lan nén giận, bị ngó lơ lâu như thế còn chưa nói, giờ bên kia lại còn muốn chỉ bỏ ra chút lễ mọn là có thể cưới Thiều Xuân nhà bà ta về, đúng là biết tính toán quá thể.

Hứa Thiều Xuân cũng hơi không hài lòng, chỉ là nàng vốn đã bị việc Hứa Hòa xuất giá làm cho kích thích nên giờ chỉ mong sớm định ra việc hôn nhân. Kết quả tất nhiên là niềm vui vẫn nhiều hơn sự không hài lòng.

Lưu Hương Lan thấy nữ nhi chẳng được việc như vậy thì giận lắm. Nếu không phải bà ta muốn sau này con gái có được cuộc sống tốt đẹp thì tìm đại một nhà khác cũng có thể nhận được nhiều tiền lễ hơn nhà họ Phí nhiều.

Cảm giác này y như chuyện sắp thành đến nơi rồi nhưng lại thất bại vậy.

Trời còn sớm, trong sân gà vẫn đang kêu to cục ta cục tác, vịt thì cạc cạc ầm ĩ đòi ăn, heo trong chuồng ở sân sau chưa được cho ăn cũng đâm cửa đùng đùng ầm ĩ làm Lưu Hương Lan cảm thấy phiền đến mức muốn vò đầu.

"Sao sáng dậy không thả gà ra vườn, đuổi vịt ra sông vậy!" Lưu Hương Lan bị ồn ào quẫy nhiều thì theo bản năng lại muốn mắng Hứa Hòa. Lúc này bà ta mới chợt nhớ ra người mình muốn mắng đã đến nhà họ Trương "làm công" rồi. Trong nhà còn tồn đọng rất nhiều việc, bà ta chỉ đành gọi Hứa Thiều Xuân: "Cám heo cũng không thèm nấu, heo sắp nhảy ra khỏi chuồng đến nơi rồi kìa!"

Hứa Thiều Xuân thấy sao mà mẹ mình trở mặt nhanh quá, nàng ấm ức. Rõ ràng lúc việc hôn nhân của Hòa ca nhi thành công thì mẹ vui vẻ hớn hở như vậy còn việc hôn nhân của nàng thành công thì mẹ lại không vui.

Phân gà, vịt chất đống trong sân, những loại súc vật này đều thối muốn chết, cho dù biết làm nhưng đời nào nàng lại chịu dọn những thứ này.

Lưu Hương Lan thấy Hứa Thiều Xuân đứng im không chịu động đậy thì nhịn không được mà mắng: "Mau đi đi! Còn đợi ta đến làm à! Nuôi ngươi lớn thế có ích lợi gì, chẳng biết đỡ đần việc nhà gì hết".

Hai mắt Hứa Thiều Xuân hồng hồng, nhăn nhăn nhó nhó đi thả vịt. Nàng nhón chân né chỗ nọ, tránh chỗ kia, cẩn thận sợ dẫm phải phân vịt làm Lưu Hương Lan nhìn thấy mà nổi giận.

Bực chết đi được, lúc Hứa Hòa ở nhà bà ta chưa từng cảm thấy trong nhà có nhiều chuyện vụn vặt phải làm thế. Người vừa đi, trời còn chưa sáng bà ta đã phải dậy nấu cơm, nấu cho người ăn rồi còn phải hầu hạ bọn gia súc, việc đồng áng cũng bận rộn không bỏ được.

Hiện tại bà ta thật sự thấy có chút hối hận. Sớm biết vậy đã chẳng ham mấy ngàn đồng kia mà vội gả Hứa Hòa đi, cho dù mỗi năm phải nộp thêm một ít thuế cũng tốt hơn là chính mình phải bận bịu đến mức chân không chạm đất.

...

Hứa Hòa đến nhà Trương Thế Thành đưa đồ, hai vợ chồng cùng qua rồi ngồi bên kia nói chuyện một lát mới về.

Hai vợ chồng Trương Thế Thành vô cùng vui vẻ vì chuyện thành hôn của hai người, chỉ dặn dò vài câu chứ không nhiều lời quấy nhiễu đôi trẻ mới cưới. Để hai đứa tự mình cảm nhận cuộc sống hôn nhân đi, dù sao sau này vẫn còn nhiều cơ hội gặp mặt mà.

"Tuy là ruộng trong nhà đều do nhà tứ bá trồng nhưng vẫn phải xới thêm hai mẫu đất để trồng ít rau củ ăn".

Hứa Hòa nói xong lắc lắc cái rổ: "Bá nương cho ta một ít hạt giống nè, về ta sẽ rải trồng trong đất".

"Hôm nay từ từ hãy làm việc, nghỉ ngơi một ngày đi".

Hứa Hòa lại nói: "Gieo hạt sớm thì sớm nảy mầm, cũng không tốn công mấy đâu".

Trương Phóng Viễn thật bất đắc dĩ: "Được rồi, để ta đi dạo với em".

Hứa Hòa nhướng mày: "Chuyện này chỉ cần một người là làm xong rồi, sao huynh không đi tìm mua gia súc đi?"

Trương Phóng Viễn thì muốn dính người, ngờ đâu Hứa Hòa người chẳng bao lớn mà lại tâm sự nghiệp vất vả lại to. Hắn khẽ thở dài: "Sáng sớm mai ta sẽ đi được chưa?"

Hứa Hòa thấy thế thì im bặt không nói nữa. Cậu biết mình có lẽ chẳng thú vị, làm như vậy cũng chỉ vì muốn Trương Phóng Viễn cảm thấy không tốn tiền, tốn công vô ích khi cưới cậu.

"Vậy hai chúng ta cùng đi gieo hạt nhé, chiều nay còn có thể lên nút đào rau dại nữa".

Bấy giờ Trương Phóng Viễn mới vui vẻ trở lại: "Được, chiều nay mang dụng cụ săn bắn lên núi theo. Xuân về hoa nở, không biết chừng còn có thể bắt được con gì đấy".

Hai người hứng khởi đi về nhà, một người khiêng cuốc, một người cầm theo hạt giống đồ ăn. Trương Phóng Viễn sợ nắng chiếu vào người Hứa Hòa nên còn cầm mũ rơm trên đầu mình đội lên đầu người ta.

Trương Phóng Viễn cuốc cho tơi đất, Hứa Hòa thì kiểm kê các loại hạt giống. Rau củ có thể trồng vào mùa xuân rất nhiều, cậu lấy được từ chỗ Hà thị cà tím, bí đỏ, cải thìa... Hồi trước Trương Phóng Viễn có bảo hành tây cậu trồng ở nhà họ Hứa tươi tốt quá nên cậu cũng xin một ít hạt giống về.

Cậu nhận ra Trương Phóng Viễn có vẻ rất thích ăn hành tây xào lòng heo, hắn có thể ăn ba bát cơm to đùng.

"Ôi, hôm nay hai vợ chồng son cũng xuống đất trồng trọt hả?"

Bà con làng xóm đi ngang qua, thấy hai người đứng chung một chỗ thì nhịn không được mà tán gẫu hai câu.

"Đúng vậy, trồng ít rau ấy mà".

Người bà con thấy Trương Phóng Viễn có vẻ rất bảo vệ Hứa Hòa, hôm nay còn đi theo phu lang nhà mình ra đây thì cảm thấy có lẽ về sau người làm chủ nhà đồ tể chính là Hứa Hòa rồi. Người nọ lôi kéo làm thân với Hứa Hòa: "Hòa ca nhi, trong nhà thẩm có hạt giống mướp hương, mướp đắng, tỏi, tần ô, ớt cũng đều có luôn. Ngươi có thiếu gì thì cứ sang mà lấy nhé".

"Cảm ơn thẩm ạ, lúc đó nhất định ta sẽ tới".

Người phụ nữ cười tủm tỉm đáp lời, sau đó mới đeo sọt đi về phía ruộng nhà mình.

Trương Phóng Viễn vùi đầu cuốc đất, nghe vậy thì mắt cũng nổi lên ánh cười.

Phía xa xa, Hứa Thiều Xuân bị bắt đeo sọt xuống ruộng đi cắt cải trắng cho heo ăn, thấy hai vợ chồng an tĩnh làm việc, tuy không nói chuyện đùa giỡn nhưng vẫn làm người ta cảm thấy có hơi thở hạnh phúc của tân hôn.

Nghĩ tới mối hôn sự của mình, đôi mắt Hứa Thiều Xuân lại bắt đầu đỏ lên.

Nàng cắn răng, ai mới kết hôn xong mà không vui vẻ khoan khoái vậy chứ, phải xem lâu dài thế nào kìa. Nàng ta không tin dáng vẻ mình như vậy mà ngày tháng sau này lại không bằng Hứa Hòa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top