Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

35. Cùng đi mở quán

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Tira
Gà mới gáy sáng có một tiếng Hứa Hòa đã mò mẫm thức dậy khỏi màn đêm.

Ngoài sân vẫn còn tối om, cuối xuân qua, đầu hạ tới, rạng đông bắt đầu càng ngày càng sớm, người muốn ra ngoài sớm cũng chỉ có thể chạy đua cùng ánh ban mai.

Hứa Hòa cầm đèn dầu vào bếp, cậu phải làm cơm sáng cho hai người và cơm trưa để mang vào thành ăn nữa. Trương Phóng Viễn cúi xuống nhóm lửa, hắn ném vào cửa bếp hai thanh củi lớn xong vòng ra sân sau cho ngựa ăn. Trương Phóng Viễn phải cho Tiểu Hắc ăn uống no say trước thì lát nữa nó chạy mới nhanh.

Bình minh vừa hé, thôn Kê Cửu còn chưa sáng tỏ, phía chân trời có một tầng sáng nhàn nhạt bao phủ cánh đồng bát ngát. Không gian yên tĩnh, chỉ cần một tiếng động nhỏ cũng có thể truyền đi rất xa. Trong lòng bếp, tiếng củi đốt kêu lên tanh tách, nếu người trong thôn nghe được đều sẽ biết có nhà dậy nổi lửa lên rồi.

Không bao lâu sau, trong lúc sắp xếp xe ngựa Trương Phóng Viễn ngửi thấy mùi thịt xào thơm thơm, trong cơn gió trong lành buổi sớm mai, mùi hương này càng khiến người trở nên thèm thuồng. Trương Phóng Viễn đi men theo mùi hương, lúc này Hứa Hòa đã đóng gói thịt xào hoàn chỉnh vào hộp đựng cơm.

"Thơm vậy sao?"

Hứa Hòa nhìn thoáng qua cái người đang đứng chống nạnh một bên kia, đôi mắt hắn đóng đinh vào hộp cơm kia rồi. Cậu đảo một nồi thịt cuối, không bỏ vào hộp cơm mà dùng đũa gắp một miếng đưa qua "đút chó bự" ăn.

"Rau cần trong nhà xào lên đó, huynh nếm thử xem".

Trương Phóng Viễn xoa xoa hai tay, nhanh chóng nghiêng đầu ngậm lấy miếng thịt. Thịt thăn không có mỡ, vị săn chắc, rất hợp dùng để xào một đĩa. Bởi vì không có mỡ nên lúc xào phải cho thêm dầu vào, vậy nên dù hương vị thơm ngon nhưng cũng không thể trở thành món "cơm nhà" của người dân bình thường được. Chỉ có ở trong mấy quán ăn được thấy món này nhiều.

Hứa Hòa xào thịt chín tới, ăn ngon mềm chẳng dai tí nào. Trong miệng có thịt và rau nấu kèm khiến hương vị càng thêm nức mũi.

"Ngon quá đi mất! Lần tới đi mua heo phải giữ lại tiếp, nhà mình nấu ăn".

Hứa Hòa lại nói: "Tiết kiệm chút đi, món này phí dầu, phí nguyên liệu lắm". Nấu một chảo mà xót ruột chết đi được.

Trương Phóng Viễn chủ động cài nắp hộp cơm lại cẩn thận: "Đã mất công làm đồ tể thì phải chiếm hết lợi khi làm đồ tể chứ, nếu không chẳng phải thiệt thòi quá à".

Hứa Hòa lắc đầu đầy bất đắc dĩ, ấy thế nhưng ánh mắt lại rất dịu dàng.

Hai người ăn một bữa cơm sáng đơn giản, uống miếng cháo, ăn hai cái bánh bắp. Chờ trời vừa tảng sáng thì mở tung cửa chính ra.

Rau dại và thịt heo được chất lên xe ngựa, hai vợ chồng ngồi ở đầu xe, quất dây cương xuất phát vào thành. Hôm nay là ngày họp chợ, thôn dân vào thành nhiều hơn so với bình thường nhiều. Vì muốn đi sớm về sớm, tiết kiệm thêm tiền gọi xe nên mọi người cũng xuất phát từ sớm để tới nơi kịp lúc buôn bán.

Trương Phóng Viễn chẳng chở thêm người nào vì xe ngựa đã chất đầy.

Lúc hai người tới chợ thịt mới là đầu giờ Thìn.

"Hai ngày nay không thấy ra bày hàng ha".

Đồ tể ở quầy bên cạnh đã khá quen thân với Trương Phóng Viễn, đang ngồi bên tảng đá hút mì sợi. Thấy hôm nay hai vợ chồng cùng nhau tới thì mở miệng chào hỏi.

Trương Phóng Viễn cười nói: "Trong nhà bận chút việc".

Đồ tể cười cười, Hứa Hòa giúp Trương Phóng Viễn lau quầy sạch sẽ sau đó lấy sọt rau của mình tới, cầm ra hai bó hành hoang đã bó lại cẩn thận và hai củ măng mùa xuân. Cậu từng nghe Trương Phóng Viễn nhắc đến đồ tể quầy bên cạnh, người ta sống ở trong thành nên ngày nào cũng tới rất sớm, buổi trưa vợ người nọ còn mang cơm tới.

Cậu ôm một củ măng và bó hành qua: "Ta đào ít rau dại trong thôn, tươi lắm, đại ca mang về nhà nếm thử".

Đồ tể vội nhảy xuống khỏi tảng đá, hơi kinh ngạc vì bỗng nhiên được tặng đồ, anh ta vội vàng nói cảm ơn với Hứa Hòa.

Chút rau dại này tuy không đáng giá bao nhiêu nhưng đối với những hộ gia đình trong thành, không có đất trồng trọt thì một cọng hành cũng phải tốn tiền mua, dù là rau dại tầm thường chốn dân dã cũng phải dậy sớm chọn mua ngoài chợ, người ta đưa tận tay thế này đúng là có lòng.

Hơn nữa mọi người đều là đồ tể bày quầy bán thịt, ai thèm lấy lòng trèo cao ai? Làm thế này hoàn toàn là vì kết bạn thôi.

"Vợ ta còn đang định ngày mai đi mua ít hành hoang về làm sủi cảo ăn, lần này đỡ tốn công phải ra chợ chọn mua đồ rồi".

Hứa Hòa khẽ mỉm cười gật đầu. Cậu xoay người dặn dò Trương Phóng Viễn, số măng và hành còn lại lát nữa hắn nhớ đưa cho người quản chợ. Người ta cũng là người thành phố, đã chịu ân tình giảm giá mở quán thì bình thường nên xã giao qua lại.

Trương Phóng Viễn nghe lời, đồng ý với cậu.

"Vậy ta đi nhé".

Trương Phóng Viễn nâng sọt lên giúp Hứa Hòa: "Về sớm chút nhé".

"Được".

Đồ tể quầy kế bên thấy Hứa Hòa đi xa mới lại bưng bát mì lên ăn: "Phu lang ngươi trông hơi khó gần nhưng lại nhiệt tình quá".

Trương Phóng Viễn cười nói: "Em ấy chỉ hơi ít nói thôi, chứ tốt bụng lắm".

Hắn vừa trả lời, vừa bày thịt thú rừng ra.

"Ôi chao, ngươi còn bán cả thịt thú hoang cơ à?"

"Thợ săn trong thôn nhờ ta bán giúp".

Hứa Hòa đeo sọt ra ngoài cũng không đi về phía chợ bán thức ăn mà là đi về phía tây, chỗ bán măng để bày hàng. Bên này phần lớn là người nông thôn đến bày quán, không cần phải trả tiền thuê chỗ, dòng người qua lại cũng khá đông.

Cậu nhanh nhẹn bày hàng hóa ra, lòng vui vẻ nhảy nhót. Trước đó cậu vẫn ngóng chờ được ra bán đồ ăn, cuối cùng giờ cũng được ra tới rồi.

Rau dại hôm qua đặt ở chỗ râm mát, lại được rửa qua một lần nên trông rất tươi ngon. Hơn nữa, cậu cũng không phải người buôn bán già đời chiêu trò hái cả rau già bán, người mua đem về phải nhặt lại lần nữa. Mới đó đã có phụ nữ, phu lang tới trước sạp cậu lật xem rau dại.

"Tươi non quá, là rau mới thật này".

Phu lang nọ thấy cây kiệu đã được rửa sạch bùn đất thì chọn lựa cẩn thận: "Củ kiệu này sạch vậy trông đẹp mắt hơn còn nguyên bùn nhiều".

"Đúng vậy ạ, mang về cũng bớt thêm một việc". Hứa Hòa lấy từ trong rổ ra một xấp lá chuối đã cắt gọn: "Phu lang chọn hai bó đi, làm nhân sủi cảo hay bánh bao ăn đều ngon".

Phu lang gật đầu, chọn hai bó đã được gói cẩn thận đưa Hứa Hòa. Cậu vội dùng lá chuối bao lại rồi dùng lá cọ buộc chắc, cẩn thận bỏ vào giỏ mua đồ ăn của khách.

Người phụ nữ ở sạp bên cạnh thấy đồ ăn của Hứa Hòa vừa sạch vừa tươi ngon, còn gói lại cẩn thận thì lập tức muốn qua xem. Không ngờ bà lại bị chủ sạp đang xem gọi lại, người nảy nói nhỏ: "Không phải rau mới thì mới phải rửa sạch sẽ, rau nhà ta còn nguyên cả bùn đất mới là rau mới".

Người phụ nữ cười gượng, nhân lúc tiểu ca nhi kia cúi đầu sắp xếp lại hàng hóa thì đi sang sạp của Hứa Hòa. Bà chọn một bó "Kim cang lá xoan" tươi giòn.

Tiểu ca nhi sạp bên hung hăng lườm Hứa Hòa một cái. Hứa Hòa xem như không thấy, nhiệt tình đón khách, đồ ăn trên sạp của cậu mau chóng bán hết non nửa.

"Ngươi là ai mà dám tới cướp đoạt chuyện làm ăn với ta!"

Đợi người tới mua hàng tản đi hết tiểu ca nhi kia mới chống hông, mắng chửi Hứa Hòa.

"Khắp nơi đều có người bày hàng bán, ai cướp đoạt chuyện làm ăn của ai chứ?"

"Người khác bán chỗ khác ta không quản được nhưng ngươi bày hàng ngay trước hàng ta, không phải cố tình cướp khách của ta à!"

Đây cũng không phải lần đầu tiên Hứa Hòa gặp người vô lý như vậy. Cậu không giận, còn lo tưới nước cho rau của mình.

"Ái chà! Ngươi còn kiêu ngạo quá nhỉ? Ngươi có biết người đàn ông của ta làm gì không!"

Hứa Hòa thành thật đáp: "Không biết".

"Được lắm, ngươi mới tới mà cũng ương ngạnh ha. Ta muốn nhìn thử xem rốt cuộc miệng ngươi cứng hơn hay xương ngươi cứng hơn! Có tin ta gọi người tới cho ngươi một trận không!"

Hứa Hòa lười đáp lại đối phương, thậm chí còn hô to rao hàng.

Tiểu ca nhi kia tức giận không thôi nhưng cũng không tiện làm ầm lên ngay lập tức. Cậu ta kéo giỏ rau đi, đẩy sạp của mình ra xa hơn một chút, né tránh Hứa Hòa như tránh ôn thần.

Người bày sạp bán rau dại nhiều, Hứa Hòa chuẩn bị không ít rau, đến giờ Tỵ mặt trời đã lên rất cao, rất nhiều hàng bán rong đều gánh rau đi. Họ thu dọn quay về luôn, bày sạp ở chỗ khác hoặc đến hẻm của cư dân rao hàng bán rẻ.

Hứa Hòa còn lại không ít rau chưa bán xong, cậu thu dọn lại, tính chiều đặt bán ở cạnh quầy thịt của Trương Phóng Viễn. Nếu có người tới mua thịt tiện mua luôn thì mua, nếu bán không hết thì kéo về tự nhà mình ăn hoặc phơi khô cất đi. Tóm lại là không thể lại lấy ra bán trong thành nữa, làm vậy rau sẽ càng cũ hơn.

Cậu tính toán tiền bán được sáng nay, thu vào chắc cũng được khoảng 30 đồng, có thể mua một đôi gà con về. Bỗng nhiên Hứa Hòa nhăn mặt, lần trước vui quá nên cậu đã đồng ý làm bánh bao cho Trương Phóng Viễn ăn rồi. Nếu giờ cậu đi mua bột mì thì sẽ không còn tiền mua gà con nữa.

Hứa Hòa do dự quay về chợ thịt, Trương Phóng Viễn đang băm thịt dê cho khách.

"Về rồi à?"

"Ừ".

Trương Phóng Viễn gói chân dê lại cho khách, Hứa Hòa nhìn liếc qua quầy hàng một cái, thổ sản đã bán được phân nửa nhưng thịt heo thì chưa bán được bao nhiêu.

"Heo lần này nhỏ quá, thịt không dày, không bán chạy như đợt heo trước. May mà chỗ thịt động vật rừng núi này bán được không ít, cho dù không bán được hết cả một lần, lột da, chặt nhỏ ra bán dễ hơn". Trương Phóng Viễn nói nhỏ với Hứa Hòa: "Chặt nhỏ ra bán còn có thể nâng giá hai đồng một cân".

Đôi mắt Hứa Hòa cong cong.

Có lẽ người đã tới chợ thịt thì đều quyết tâm mua thịt, trong thành bán chủ yếu là thịt heo, thấy có chỗ bán thịt gà rừng, dê dừng thì đều qua hỏi giá một. Người trong thành đã ăn thịt heo đến chán ngấy có đôi khi cũng chịu bỏ thêm chút tiền ăn món mới thay đổi khẩu vị. Hơn nữa thổ sản không phải là thứ dễ mua, dù sao cũng do thợ săn cung ứng, không giống như thịt heo nhà, gia đình bình thường trong thôn cũng nuôi vài con.

Hai người đang nói chuyện thì thấy tiếng ồn ào ngoài cửa chợ thịt.

"Tú tài nhà ta kết hôn nên tới mua vài thứ chuẩn bị đãi tiệc ấy mà".

"Chúc mừng đại nương nhé, ngài qua đây nhìn đi, thịt ở hàng của ta là dạy dặn nhất đấy, rất hợp dùng để bày tiệc!"

"Đại nương à, ngài chọn nhiều ta sẽ cho ngài nhiều ưu đãi, qua quán của ta chọn đi!"

Người mua thịt để đãi tiệc không thể nghi ngờ chính là khách hàng lớn, thời gian này khách đến chọn mua thịt vốn không đông, bỗng nhiên có một người muốn mua nhiều thịt xuất hiện, nhất thời phần lớn các hàng quán đều mời chào tiếp đón hòng cướp lấy mối làm ăn này.

Trương Phóng Viễn và Hứa Hòa nhìn nhau một cái.

"Hôn sự của Phí Liêm và nhị tỷ em vẫn quyết định xong xuôi".

Thật ra sau khi bàn chuyện hôn nhân xong xuôi Lưu Hương Lan đã tức giận tận hai ngày vì chuyện sính lễ. Sau đó bà ta được Hứa Thiều Xuân khuyên bảo, hết giận rồi cái đuôi lại vểnh hết cả lên, gặp ai cũng khoe mới kết thân với nhà họ Phí.

Người trong thôn bàn bạc về chuyện này khí thế, nhất thời không biết nên hâm mộ nhà họ Hứa hay là nhà họ Phí đây. Tóm lại, nam nữ tiểu ca nhi vừa tuổi trong thôn biết tin đều buồn bã không thôi, trong đó bao gồm cả một người hàng xóm qua lại thân thiết với Trương Phóng Viễn, Trần Tứ.

Hai vợ chồng mới thành thân nên ngọt ngào khôn xiết, nào là cùng lên núi hái rau, nào là đi thôn ngoài mua thịt. Mấy ngày nay hầu như Hứa Hòa không hề phải ra ruộng, không gặp được cậu nên người trong thôn không biết chuyện thành hôn của nhị tỷ cậu giờ ra sao. Trước đó cũng có nghe Trương Phóng Viễn nói rằng thấy nhà họ phí tới đưa lễ.

"Ôi, không phải Hòa ca nhi và Trương đồ tể đây sao".

Phí mẫu được một đám đồ tể tung hô săn đón thì trong lòng lâng lâng, sớm để ý thấy chỗ quầy thịt nhà họ Trương không có khách nên cười tủm tỉm lắc hông tới trước quầy của hai vợ chồng.

"Ôi chao, tiếc là thịt này gầy quá chứ không ta đã chọn mua ở quầy thịt nhà các ngươi rồi".

Phí mẫu niết thịt nạc treo trước sạp, nghiêng mình đánh giá Hứa Hòa đen thui bên cạnh. Người đã gầy lại còn cao, thật sự không biết tại sao người có dáng vẻ như thế lại làm con trai bà ta mất hồn mất vía mấy ngày liền. Bà tả nảy sinh ý xấu: "Sợ là chất lượng thịt thế này thì buôn bán cũng không chạy lắm nhỉ?"

Trương Phóng Viễn thấy dáng vẻ người này nói mát mãi thì đoán chắc bà ta biết rõ về tâm tư của Phí Liêm. Trông bà ta có vẻ không định mua thịt nhà mình nên hắn càng chẳng thèm khách khí. Hắn vung tay lên, con dao chặt vào thớt kêu bộp một tiếng.

"Phí nương tử giỏi giang thật đấy, không chỉ lo liệu việc hôn sự cho con trai là tú tài mà còn rảnh rỗi quan tâm cả chuyện của hàng xóm, lợi hại vô cùng".

Phí mẫu thấy con dao lớn sáng bóng kia thì sợ hãi rụt vai lại theo bản năng. Bà ta nhận ra được tên đồ tể này chắc chắn sẽ không nịnh bợ bà, nhà bà có tú tài mà cũng không cho nhà bà thể diện. Phí mẫu không dám mở miệng nữa. Bà nhìn thoáng qua Hứa Hòa rồi vội vác rổ chạy đi.

Tuy Hứa Hòa không để ý đến Phí mẫu nhưng được người chở che như vậy thì khóe môi vẫn cong lên. Cậu kéo góc áo cái người đang thở phì phò tức giận kia, bỗng nhiên cảm thấy chuyện làm cậu rối rắm trước đó không còn khó nghĩ nữa: "Ta muốn mua mấy con gà, con vịt con về nuôi nhưng không đủ tiền".

Đáy mắt Trương Phóng Viễn hiện lên ý cười, hắn không thèm suy nghĩ mà đưa hộp tiền bán thịt qua: "Cầm đi mua".

Cầm đi mua! =)))))))))))))))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top