Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

37. Chỉ học không hành chung quy cũng nông cạn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Tira
Nến tắt, hai người thử lại. Có kinh nghiệm từ lần trước, lại được xem sách nên niềm tin của Trương Phóng Viễn dâng cao, hắn động tay động chân bắt đầu, nghĩ lần này chắc sẽ không thành vấn đề.

Ngờ đâu, đến lúc ra tay thì chỗ nào cũng không đúng. Bởi vậy mới bảo chỉ biết học trên giấy thì vẫn nông cạn.

Sách vẽ rất tốt, xem rất hưng phấn nhưng lại không có chữ chú thích. Chỉ nhìn tư thế tay chân nên chẳng học được tí tinh hoa quan trọng nào, kết quả là Hứa Hòa còn bị hắn lăn lộn thảm hơn.

"Có phải em vẫn còn đau không?"

Hứa Hòa cắn răng, hốc mắt đỏ cả rồi: "Ừm!"

"..."

Trương Phóng Viễn lại phải nhịn. Tuy rằng hắn cũng không chịu nổi nhưng nghe thấy tiếng nức nở của Hứa Hòa làm hắn đau lòng quá, đành phải ngừng lại.

Thiếu chút nữa Hứa Hòa đã muốn đi tu luôn cho xong.

Ý thức của hai người đều rất tỉnh táo, không có tí gì gọi là buồn ngủ. Trong hoàn cảnh này cả hai lại lâm vào cục diện xấu hổ hơn. Một lúc lâu sau Hứa Hòa mới nhẹ giọng hỏi một câu:

"Có phải tại ta làm không tốt nên mới vậy không?"

Trương Phóng Viễn nằm thẳng một bên thở phì phò, nghe vậy hỏi lại: "Sao cơ?"

"Tại vì chưa xem hết hả?"

"..."

"Nhất định là tại thằng ranh bán sách kia lừa ta, không liên quan đến em chút nào. Mai ta sẽ đến cho gã một trận".

"Thật vậy ư?"

"Tất nhiên rồi".

Hứa Hòa trầm mặc rất lâu. Cậu nằm thẳng, ngón tay ấn xuống nệm: "Giờ huynh đã buồn ngủ chưa? Hay là..." Thử lại?

Trương Phóng Viễn cảm thấy rất có lỗi với Hứa Hòa: "Giờ ngủ đi".

"Có phải huynh giận rồi không?"

"Hả? Sao ta lại giận?"

Hứa Hòa khó có thể mở miệng, thế nhưng bóng đêm đã cho cậu thêm dũng khí: "Vậy sao huynh... sao huynh không ôm ta ngủ?"

Trước đó vỗn dĩ còn thấy không quen, sau này Hứa Hòa lại cảm thấy được ôm vào lòng khiến cậu có cảm giác hết sức an toàn. Ban đêm, dù tay chân thò ra ngoài chăn cậu cũng không thấy sợ nữa. Hơn nữa cậu cho rằng, lúc tâm trạng tốt thì Trương Phóng Viễn mới ôm cậu ngủ.

Giờ đây, hắn không ôm cậu ngủ nữa, không phải là đang giận sao.

Trương Phóng Viễn giật mình, khóe miệng cong lên, không còn ngơ ngác đờ người ra nữa mà vội cựa quậy giống chó săn, một lần nữa lại ôm thân hình mảnh khảnh kia vào lòng. Hai người cùng mãn nguyện thở hắt ra. Cứ thế, vốn dĩ mỗi người nằm cứng ngắc một bên, giờ lại trở nên gần gũi thân thiết.

"Ta sợ vừa nãy làm em không thoải mái, không vui, ta ghé sát lại em sẽ càng không thích".

"Không hề". Cậu thích được hắn ôm lắm.

Trương Phóng Viễn nghe vậy thì chui đầu vào cổ Hứa Hòa cọ cọ.

Hai người xóa đi khúc mắc, ôm nhau ngủ.

Hôm sau, Trương Phóng Viễn ngủ hơi quá giấc, lúc tỉnh lại thì phát hiện chỗ bên cạnh đã không còn hơi ấm, hắn vội ngồi dậy.

Hứa Hòa đã nấu xong bữa sáng, giờ cậu đang bày bát đũa chỉnh tế trong nhà chính, chuẩn bị đi gọi Trương Phóng Viễn dậy. Không ngờ người đã ra tới nơi: "Ăn cơm đi".

Trương Phóng Viễn thấy cậu nấu cháo gạo kê, còn có một xửng bánh bao tinh tế đều nhau thì rất kinh ngạc. "Bánh bao ở đâu mà ngon thế!"

Hứa Hòa xoa tay, trên mặt có nụ cười: "Ta làm sáng nay đấy".

Trương Phóng Viễn thò tay định cầm lấy nào ngờ bị Hứa Hòa vỗ cho một cái: "Mau đi rửa mặt trước đã, ta chuẩn bị nước rồi".

"Vâng!".

Nhân bánh bao làm bằng thịt khô, được cắt nạc mỡ đan xen, đảo trong nồi lấy dầu rồi bỏ hành lá vào. Sau khi bánh bao chín, bẻ ra từ giữa sẽ thấy, mỡ từ thịt khô đã bị hành lá hút đi một ít, bẻ một tầng vỏ bánh bao ăn sẽ không thấy ngấy mà lại còn thơm. Cái này ăn còn ngon hơn bánh bao nhân thịt tươi trong thành nhiều.

Bánh bao nhà làm, muốn cho bao nhiêu nhân thì cho, không giống như tiệm bánh bao ở trong thành, vỏ bánh thì nhiều, thịt thì ít, thịt trong bánh bao chỉ nhiều cỡ đầu ngón tay. Đương nhiên, nhà nông bình thường thật ra cũng bỏ ít nhân lắm, chẳng qua Hứa Hòa làm bánh bao cho riêng Trương Phóng Viễn nên chú ý sao cho vị phải ngon, bỏ nhân nhiều hơn bánh bao trong thành nhiều.

Trương Phóng Viễn ăn một hơi hết ba cái, còn uống một bát cháo. Hứa Hòa cầm một cái bánh bao ăn chậm rãi, vừa ăn vừa lén nhìn xem người trước mặt ăn có hợp khẩu vị không.

Cái cảm giác vừa mới rời giường đã có đồ ăn tuyệt quá, nhưng Trương Phóng Viễn vẫn nói với Hứa Hòa: "Sao em dậy mà không gọi ta dậy cùng. Sau này đừng không gọi ta nữa nhé, làm bánh bao tốn sức như vậy, em phải dậy sớm cỡ nào chứ".

Hứa Hòa nghĩ ra ngoài kiếm tiền phải đi cả một ngày, buổi sáng muốn để Trương Phóng Viễn ngủ nhiều thêm một lúc. Dù sao cũng chỉ là làm cơm sáng với cho ngựa ăn thôi mà, những việc này đối với cậu đã rất nhẹ nhàng thong dong rồi.

"Không sao cả".

Trương Phóng Viễn lại thở dài một hơi, bỏ hai cái bánh bao vào bát Hứa Hòa: "Em ăn nốt".

Sau đó hắn xoay người vào phòng ngủ, một lát sau lại bê cái hộp ra, bày trước mặt Hứa Hòa.

"Tiền trong nhà để ở đây cả, sau này sẽ do em bảo quản".

Hứa Hòa nghe vậy thì vội buông bánh bao trong tay xuống. Rõ ràng tiền trong rương là tiền khác, không phải là tiền mừng nhận được lúc thành thân. Hứa Hòa nhìn thoáng qua, bên trong có bạc vụn cũng có cả tiền đồng, rõ ràng đây là tất cả gia sản của Trương Phóng Viễn.

Ở nhà họ Hứa, chuyện tốt khác thì không có nhưng có một chuyện cậu cảm thấy rất tốt, đó là phần lớn tiền của Hứa Trường Nhân đều đưa cho Lưu Hương Lan quản lý. Tiền nằm trong tay Lưu Hương Lan thật ra cậu cũng chẳng được lợi gì, nhưng chuyện này làm cậu cảm thấy hai vợ chồng họ rất hòa thuận.

Tứ bá, tứ bá nương của Trương Phóng Viễn còn trêu ghẹo cậu, bảo cậu quản lý Trương Phóng Viễn. Thật ra cậu cũng biết đây chỉ là lời nói giỡn, Trương Phóng Viễn lớn như vậy rồi, đối ngoại cũng rất cường thế, sao có thể bị một tiểu ca nhi như cậu quản được.

Hiện tại Trương Phóng Viễn lại lấy hết tiền trong nhà ra trước mặt cậu, còn bảo muốn để cho cậu quản lý. Lòng cậu vừa thấy vui sướng lại vừa thấy lo sợ, bất an.

"Huynh phải mua hàng để buôn bán, tiền nằm trong tay huynh thì sẽ tiện hơn".

"Tiện thì đúng là rất tiện nhưng mà tiêu tiền cũng tiện đó". Trương Phóng Viễn cười, nói với cậu: "Không phải em nói muồn để dành để mở cửa hàng sao, nếu tiền này vẫn nằm trong tay ta thì không biết chúng ta phải tiết kiệm đến bao giờ".

Hứa Hòa cảm thấy hơi lung lay, nhà này không có cha mẹ cũng chẳng có con nối dõi, hiện giờ chỉ có mỗi hai người họ. Cậu vẫn phải quản lý tiền trong nhà, không vì chuyện khác, chỉ là muốn để cuộc sống hai người trôi qua thoải mái hơn.

Chỉ là... cậu mới gả qua đây được mấy hôm mà Trương Phóng Viễn đã giao hết của cải trong tay cho cậu.

"Em nhận đi. Sau này nếu em muốn mua gì, trong nhà cần đặt mua gì thì cứ tự mình chọn, tự lấy tiền mua, không cần phải hỏi ta lấy tiền mua nữa".

Trương Phóng Viễn biết cái cảnh phải duỗi tay xin tiền có bao nhiêu khổ sở. Nhà người bình thường, phụ nữ tiểu ca nhi mà không được quản lý tiền nong thì chỉ có thể chi tiêu số tiền sính lễ nhà chồng đưa lúc hỏi cưới, hoặc ít tiền của hồi môn nhà mẹ đẻ cho. Dựa vào tính nết của người nhà họ Hứa, trong tay Hứa Hòa chắc hẳn chẳng có bao nhiều tiền.

Cho dù là người thân cận hơn nữa, phải mở miệng xin tiền thì trước sau gì cũng lép vế hơn người ta. Nếu chẳng may gặp phải người xấu tính chỉ sợ còn phải nhìn sắc mặt đối phương mà sống. Trương Phóng Viễn mặt dày, mở miệng đòi tiền vợ mình thấy chẳng ngại nhưng Hứa Hòa dù sao cũng được gả tới, không phải sinh ra và lớn lên ở nhà họ Trương, tính cậu còn hơi xa cách tất nhiên sẽ không dễ mở miệng như hắn.

Khuyên một lúc Hứa Hòa mới do dự đồng ý: "Vậy nếu cần dùng tiền thì huynh phải tới lấy".

Lúc này Trương Phóng Viễn mới vừa lòng. Hắn gật đầu.

"Tối nay ta sẽ về sớm một chút, lúc đó sẽ mang một con cá về cho em ăn, em không phải chuẩn bị đồ ăn khác đâu. Nhà chúng ta mỗi ngày đều phải có thịt ăn. Nhớ đó".

Hai người ăn sáng xong, Trương Phóng Viễn chuẩn bị đồ vào thành. Hắn nhận lấy hộp cơm Hứa Hòa chuẩn bị cho mình: "Em ở nhà cũng đừng bận rộn làm nhiều việc quá đấy".

"Ừ" Hứa Hòa nghĩ dù sao cá cũng không đắt như thịt nên không ngăn cản Trương Phóng Viễn: "Vậy tối nay lấy rau dại nấu cá".

Xe ngựa dần dần khuất xa dưới bầu trời sớm tinh mơ. Bỗng, Hứa Hòa cúi đầu, khóe miệng khẽ cong lên. Bấy giờ cậu mới xoay người đi vào nhà. Bánh bao còn thừa khoảng bảy, tám cái. Cậu định gói lại đưa cho nhà Hiểu Mậu một ít.

Nhìn cái thùng tiền tượng trưng cho quyền lực tài chính cao nhất nhà, Hứa Hòa ngồi xuổng, sắp xếp lại thùng tiền lộn xộn. Có một hai đồng bạc vụn, tiền đồng thì khoảng hơn 1000, cộng cả lại cũng không nhiều lắm, thậm chí còn không nhiều bằng tiền lễ hỏi của cậu. Chẳng qua nhiêu đây đối với cậu đã là vượt qua mong muốn.

Trương Phóng Viễn giỏi tiêu tiền đến thế, có thể vừa mua ngựa, vừa thành hôn mà vẫn còn dư lại được nhiều tiền như vậy chứng tỏ khả năng kiếm tiền phải rất khá.

Hứa Hòa cẩn thận cất thùng tiền vào phòng ngủ. Giờ bọn họ mới thành thân nên cũng chưa có việc gì phải tiêu khoản lớn, cả hai phải cố gắng tiết kiệm lại, ngày tháng sau này sẽ ngày một tốt hơn.

Mang tâm trạng vui sướng, Hứa Hòa đem đồ ăn đến nhà tứ bá xong thì tính đi hái rau dại, Hiểu Mậu nghe vậy cũng đòi đi theo. Nghĩ Hiểu Mậu đi cùng thì sẽ có thêm người làm bạn nên cậu đồng ý. Một người ôm rổ, một người đeo sọt, cả hai cùng xuất phát.

"Mấy hôm nay đệ đã sớm muốn qua tìm đường tẩu chơi rồi, tại cha mẹ cứ không cho qua".

Hứa Hòa nghe vậy thì hơi cau mày: "Tại sao?"

"Mẹ đệ bảo đường tẩu và đường ca mới thành thân, ta chớ đến quấy rầy".

Hứa Hòa nghe vậy thì mím môi, ánh mắt dịu dàng hơn: "Không đâu, chỉ cần ta không phải vào thành bán đồ ăn thì đệ cứ lại đây tìm ta".

"Vậy thì tốt quá!" Trương Hiểu Mậu vui vẻ đến mức nhảy cẫng cả lên, cái rổ ôm bên hông cũng lắc lư theo bóng dáng cậu nhóc, dáng vẻ vô tư đơn thuần mà Hứa Hòa ở tuổi này không có được.

Hứa Hòa thấy đứa trẻ sung sướng vậy thì tâm trạng cũng tươi sáng hơn.

Lần trước Hứa Hòa và Trương Phóng Viễn cùng lên núi, rau dại ở sườn núi bên kia đều bị hai vợ chồng hái sạch rồi. Hôm nay cậu quyết định đến một sườn núi khác để hái rau. Mầm gai cậu hái bán trong thành khá chạy, hôm nay cậu muốn tìm nhiều hơn một ít.

"Hòa ca nhi!"

Hai người bước đi nhẹ nhàng. Chợt, có tiếng gọi với theo cả hai từ đằng sau, Hứa Hòa nghe tiếng nên quay đầu lại: "Mẹ?"

Lưu Hương Lan chạy theo thở hổn hển, vừa mở miệng đã mắng: "Gả đi rồi nên ghê gớm quá! Thấy mẹ ngươi bận rộn dưới ruộng cũng không thèm chảo hỏi lấy một tiếng".

"Ta không nhìn thấy".

"Ai biết ngươi không nhìn thấy thật hay giả vờ không nhìn thấy!"

Hứa Hòa lười cãi cọ vấn đề nhảm nhí này với Lưu Hương Lan, cậu hỏi ngược lại: "Có việc ạ?"

Lưu Hương Lan ưỡn ngực chống hông: "Chuyện kết hôn của nhị tỷ ngươi đã thống nhất rồi, tổ chức ngày tám tháng tư!"

Giờ đã là cuối tháng ba, Hứa Hòa tính: "Vậy thì cũng chẳng còn mấy ngày nữa".

Lưu Hương Lan chẳng có chút dáng vẻ nào là đang nhờ người: "Ngươi cũng hiểu được là chẳng còn mấy ngày nữa hả? Lần này trong nhà phải gấp gáp chuẩn bị đồ cưới cho tỷ tỷ ngươi, của hồi môn cũng phải chuẩn bị lo liệu, bận đến tối mắt tối mũi đây. Nếu ngươi rảnh vậy thì về nhà phụ giúp làm việc đi, cắt cỏ, đuổi vịt các thứ ấy. Đã sắp sang tháng tư rồi mà hai mảnh ruộng chưa được rải mạ đâu, đến ngày chỉ sợ không kịp ươm giống mất, hai nhà cách nhau gần, tay chân ngươi mau lẹ, qua làm một tí cũng không tính là gì".

Hứa Hòa thấy đầu tóc Lưu Hương Lan hơi rối loạn, phải biết trước kia lúc cậu còn ở nhà, lúc nào bà ta cũng phải chải đầu chải tóc gọn gàng thỏa đáng. Giờ trông thế này có vẻ đúng là bận bù đầu bù tóc. Chẳng qua: "Nếu ta rảnh thì sẽ về giúp, vấn đề là hiện tại ta cũng đang bận".

"Ngươi thì bận cái gì! Đừng cho là ta không biết đồng ruộng nhà Trương Phóng Viễn đều do tứ bá hắn lo liệu cả, nhiều việc quá làm không xong thì hắn sẽ thuê người đến làm luôn. Mới nghe nói hôm qua ngươi và Trương Phóng Viễn còn cùng vào thành bán rau dại. Thời gian rảnh đi bán rau thì có mà lại không có thời gian về giúp việc nhà à! Cha ngươi còn đang phải nằm trên giường đấy, đừng quên lúc trước ông ta còn cho ngươi tiền may quần áo cưới, cái đồ vong ân phụ nghĩa!"

"Mẹ à, ta chưa nghe ai nói kiếm tiền lại là đang nhàn rỗi bao giờ". Hứa Hòa lạnh lùng nói: "Nhị tỷ xuất giá là chuyện cần lo, chẳng lẽ chuyện nhà chồng ta không phải chuyện cần lo à! Đều đã gả đi rồi mà giờ lại còn trông chờ ta quay về nhà mẹ đẻ cắt cỏ nuôi gia súc, vậy thôi thì đem hết gia súc qua nhà họ Trương nuôi luôn đi. Nhị tỷ què chân què tay à, chuyện trong nhà cũng không lo được?"

Lưu Hương Lan bị Hứa Hòa châm chọc như phảo nổ thì tức đến ngứa cả răng: "Cái thằng nhãi ranh này, có đồ tể chống lưng cho ngươi rồi thì ghê gớm lắm phải không! Vừa nghe là biết hiện tại ngươi lười nhác, xuất giá rồi nên không còn cần mẫn làm việc nữa phải không? Mai mốt tên họ Trương kia chê ngươi hết mới mẻ, không bỏ ngươi mới là lạ, đến lúc đó ngươi đừng có mà mò về khóc lóc".

"Đường tẩu, chúng ta đi thôi". Hiểu Mậu thấy Lưu Hương Lan giương nanh múa vuốt không hề nói lý thì bực mình không muốn tỏ vẻ chào hỏi người lớn luôn. Nhóc kéo Hứa Hòa định đi: "Chờ lát nữa mặt trời lên cao không dễ hái đồ ăn".

"Liên quan quái gì đến ngươi!"

Lưu Hương Lan thấy tiểu ca nhi nói giúp cho Hứa Hòa nên mở miệng mắng nhóc một câu.

"Giờ đường tẩu là người nhà họ Trương bọn ta, bà còn mắng đường tẩu nữa đến lúc đường ca A Viễn về ta sẽ mách hắn là bà bắt nạt đường tẩu".

"Đường tẩu, chúng ta mau đi thôi".

Trương Hiểu Mậu bày tính trẻ con, kéo tay Hứa Hòa chạy. Hứa Hòa bị kéo đi theo. Lưu Hương Lan thấy Hứa Hòa thật đúng là không biết trên dưới, chạy đi mất rồi thì tức anh ách mà không xả được. Bà ta khó chịu, đứng dậm chân chửi ầm lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top