Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

12- Lòng người khó đoán.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 12: Lòng người khó đoán.

Editor: Nhím ngu.

Không muốn quấy rầy người bệnh nghỉ ngơi nữa, Tu Trường Úc không lâu sau đã dắt Tiêu Gia Thụ đi về, các ông to bà lớn cũng lần lượt chào tạm biệt. Phương Khôn tiễn họ đến cửa thang máy, sau khi trở về bắt đầu xỉa xói. "Anh nghĩ rốt cuộc Tiêu Gia Thụ xuất thân nhà ai? Thấy nhóm chị Lam, anh Quách đến mồm cũng không buồn mở, lại còn đeo cả kính râm, trông còn ra dáng ông lớn hơn cả sếp Tu. Nãy cậu ta ngồi cạnh giường anh, một câu thăm hỏi cũng không có, mặt còn bí xị, đến em cũng muốn đánh cho. Không muốn đến thì đừng có mà đến, chơi trò đối phó làm chi. Lũ nít ranh bây giờ đúng chẳng có tí lễ phép nào."

Quý Miện nhìn di động một lúc, thở dài. "Có một vài người không giống như ngoài mặt. Người ta mang kính râm, có lẽ do đã khóc sưng cả mắt; không chào hỏi nói năng gì, có thể do tâm trạng tồi tệ. Đừng đem những suy đoán lung tung của bản thân để đánh giá người khác, làm thế không công bằng, cũng không chính xác."

Phương Khôn trố mắt. "Ái chà, anh mà cũng có lúc nói đỡ cho nó hả. Chẳng phải anh ghét cái thằng nhóc chết tiệt này lắm sao?"

Quý Miện xoa mặt, giọng điệu bất đắc dĩ. "Cậu Khôn, anh già rồi, cũng có lúc nhầm lẫn."

"Già cái gì mà già, anh năm nay mới ba hai, thời gian còn dư dả.  Anh cũng không phải người đi theo con đường nam thần tượng, vốn liếng ở mặt mũi và tuổi tác, anh là phái thực lực chính thống, càng phong trần càng quyến rũ. Em bảo chứ anh lui về sau màn ảnh sớm thế được gì đâu, bằng kỹ thuật diễn của anh, quay phim điện ảnh thêm mười năm, hai mươi năm nữa cũng không thành vấn đề." Phương Khôn tiếc nuối.

"Tôi bây giờ chỉ muốn sống an nhàn, có một gia đình của riêng mình." Khi nói đến đây, sắc mặt Quý Miện thay đổi. "Cậu không kể chuyện tôi bị tai nạn cho Nhạc Dương chứ?"

Trời, ai thèm vào mà kể cho cậu ta chứ? Cậu ta có đến cũng chẳng làm được cái quần què gì, chỉ biết hỏi lên hỏi xuống hoang mang lo sợ, nhìn mà cũng ngứa cả mắt. Nếu không cẩn thận bị phóng viên phát hiện ra, chuyện cũng vui hết biết. Nội tâm Phương Khôn khinh khỉnh, nhưng ngoài mặt không để lộ ra, chỉ thản nhiên. "Em không có báo cho cậu ấy, hiện giờ cậu ấy đang ở Tứ Xuyên khảo sát thực tế."

Quý Miện trầm ngâm nhìn anh, vuốt cằm. "Thế thì được. Đừng có kể cho em ấy biết, tốn công em ấy lo lắng. Cậu Khôn, tại sao không ưa Nhạc Dương thế?"

"Làm gì có chuyện em không ưa cậu ấy, anh cả nghĩ quá." Phương Khôn sống chết phủ nhận, trong lòng nhớ lại một câu chuyện xưa. Hồi trước khi Lâm Nhạc Dương còn làm việc ở studio từng để quên con dấu tài vụ trên bàn mà quên cất lại, con dấu bị trộm đi mất, Phương Khôn thẩm vấn từng người một, ai ai cũng ngại mối quan hệ với Quý Miện mà không giám chỉ ra, cuối cùng cũng chỉ còn nước sa thải quản lí tài vụ đang tại chức lúc đó. Sau khi một nữ nhân viên từ chức mới dám lén lút kể cho Phương Khôn chuyện này, mặc dù không có bằng chứng, cũng không rõ đúng sai, nhưng từ đó Phương Khôn cũng có ý kiến với Lâm Nhạc Dương, cho rằng người này không có trách nhiệm và  không đáng để tin cậy, không phải là một người đáng để cân nhắc trở thành bạn đời.

Anh sợ có một ngày nào đó Lâm Nhạc Dương quậy cho Quý Miện đục nước, cho nên theo bản năng ngăn cản hai người đến với nhau. Nhưng về lâu về dài đây cũng là chuyện riêng của cặp đôi người ta, người ngoài sao có thể chen chân được, nên anh cũng thuận theo chiều gió không đề cập đến, đỡ cho sau này Quý Miện trách anh, bảo anh là người chia rẽ bọn họ.

Quý Miện quay đầu, nhìn anh bằng biểu cảm quái dị, cuối cùng thở dài. "Cậu Khôn, hai ta là bạn bè lâu năm, có những chuyện cậu có thể nói thẳng cho tôi, đừng nhịn trong lòng. Nhạc Dương tuổi còn trẻ, tác phong chưa chín chắn, về sau thế nào cũng trưởng thành. Tôi sẽ cố gắng dẫn dắt em ấy."

"Xem anh kìa, hai chúng ta là ai chứ, còn có lời gì không nói được với nhau." Phương Khôn ngoài miệng trêu đùa, nhưng trong lòng thì ngược lại. Bạn bè với nhau nhất định cần trung thực thẳng thắn, nhưng những việc liên quan tới người yêu của đối phương, thì sẽ tính là chuyện khác. Có thể anh không thích Lâm Nhạc Dương, nhưng anh cũng sẽ không chỉ trích cậu ta ngay trước mặt bạn tốt. Nghĩ đễ đây, ác cảm của anh đối với Tiêu Gia Thụ trái lại còn giảm đi không ít. Lâm Nhạc Dương đã hai tư còn đang học đại học, cậu chủ Tiêu mới độ hai mươi đã tốt nghiệp thạc sĩ, học ở đại học danh tiếng quốc tế, người với nhau đúng là cũng khó để so sánh thật.

Quý Miện khẽ chau mày, như có điều lơ đãng. "Hoàn cảnh nhà Nhạc Dương không tốt, chưa tốt nghiệp cấp ba đã phải bỏ học làm thuê, nhưng sau này lại tự cố gắng quay lại học lên đại học. Em ấy không hề thua kém gì người khác, chẳng qua không có điều kiện bằng mà thôi. Quá khứ của tôi và em ấy có rất nhiều điểm chung, bởi vậy cũng tuy hai mà một. Cậu Khôn, cả đời người như vậy, có thể tìm được một người bạn đời làm mình thả lỏng thoải mái không hề dễ dàng. Tôi hy vọng cậu có thể ủng hộ hai người chúng tôi."

Phương Khôn nở một nụ cười xấu hổ, miễn cưỡng trêu ghẹo. "Em vẫn luôn ủng hộ hai người các anh mà. Anh Quý, quả nhiên anh bị đụng hư đầu rồi, cũng bắt đầu lo trước lo sau." Dứt lời bắt đầu kiểm điểm xem có phải do mình để lộ tâm trạng ra ngoài, nên anh Quý nhận thấy được điều gì.

Quý Miện thuận thế kết thúc chủ đề, im lặng một hồi lâu sau bắt đầu mở miệng. "Cậu Khôn, bài hát này tên là gì vậy?" Ngay sau đó bắt đầu ngâm nga.

"Anh chưa nghe bài này lần nào hả? [Cầu sông An] đó anh, ai có chuyện xưa trong lòng đều thích nghe." Phương Khôn thở than. "Em kể anh nghe, hồi trước lúc em nghe bài hát này lần đầu tiên liền nghĩ tới mối tình đầu, nước mắt ào ào chảy, khóc thành con chó, muốn ngừng cũng ngừng không được."

"Thật à?" Quý Miện vừa mở di động tải bài hát về, vừa trêu chọc. "Không ngờ cậu mà cũng có lúc biết buồn cơ đấy, tôi còn cho là chỉ có mỗi Tiêu Gia Thụ biết khóc thảm như vậy."

"Tiêu Gia Thụ có chuyện gì thế?" Câu cuối cùng anh nói rất khẽ, Phương Khôn không nghe rõ.

"Không có gì." Quý Miện xua tay, không muốn nói chuyện nhiều.

Ngay lúc này, cửa phòng bị gõ, Phương Khôn đi ra kiểm tra, kinh ngạc nói. "Giai Nhi, sao em đến đây thế?"

Lý Giai Nhi đi rồi quay lại khe khẽ giải thích. "Em nghe chị Đào nói rằng anh Quý bị tai nạn giao thông, nên tới thăm. Anh Khôn cứ yên tâm, em hoá trang kĩ lắm, phóng viên không hề phát hiện đâu."

"Mau vào đi." Phương Khôn vội vàng dẫn người vào trong, cười nói. "Em có lòng quá. Anh Quý bị thương không nặng, chẳng qua não hơi bị ảnh hưởng một chút, nằm viện quan sát vài ngày là ra viện được rồi."

Lý Giai Nhi đem bách hợp mới mua cắm ở bình hoa bên cửa sổ, trông rất lo lắng. "Lúc nghe chị Đào kể em hoảng lắm ạ. Anh Quý, cũng đã một hai giờ sáng, anh còn làm gì mà lái xe muộn thế. Lỡ như có chuyện không may, fans của anh ắt hẳn sẽ đau lòng lắm. Lần sau đừng có như thế, nghỉ ngơi đầy đủ rồi hẵng lên xe, đâu có thiếu vài tiếng đồng hồ kia đâu ạ."

"Vậy mà anh dặn không biết bao nhiêu lần, anh ấy đâu có bỏ vào tai." Phương Khôn nối đuôi phàn nàn.

Quý Miện mỉm cười gật đầu, đáy mắt lộ ra sự soi xét. Anh suy nghĩ một lúc, cố ý lái chủ đề. "Giai Nhi, hợp đồng em ký với Thiên Thiên Entertainment sao rồi? Bộ phim kia chắc cũng khởi quay rồi nhỉ?"

Lý Giai Nhi vẫn nở một nụ cười ngọt ngào như xưa, ngoài miệng nói. "Đang bàn bạc ạ, chắc cũng nhanh thôi, tổng giám đốc Chu đúng là người tốt, cảm ơn anh Quý." Ngoài miệng thì nói mấy câu xã giao, trong lòng chất chứa oán thán. Công ty nằm trong vòng lựa chọn của cô ta thứ nhất là Quan Thế, thứ hai là Quan Miện, thứ ba là Thuỵ Thuỷ... Một công ty nhỏ mới lên sàn niêm yết như Thiên Thiên thì đã là cái thá gì? Cũng tiếc cho chủ tịch Tu Trường Úc của Quan Thế không dây dưa với sao nữ, cũng phản cảm scandal của mình, nếu ai dám móc nối với ông ta, ông ta liền đạp người đó, làm cô không dám vượt qua ranh giới một bước nào. Cũng may Quý Miện là giống y hệt như tài liệu trên Baidu ghi lại, là một người hiền lành thích từ thiện, chỉ cần hợp nhãn duyên của anh ta, anh ta cũng sẽ vui lòng chìa tay ra giúp đỡ, lúc đấy mới bấu víu lên Studio Quan Miện nhờ quá giang.

Nhưng tính trước tính sau, cô ta tuyệt không thể ngờ được ngay trong quá trình ký kết bỗng dưng lòi ra một Tiêu Gia Thụ, quậy đục nước mình. Cô hận cực! Hận không thể róc xương hút máu Tiêu Gia Thụ! Mà ngay cả lúc nhận được sự giúp đỡ của Quý Miện để làm quen với Chu Nam, cô cũng hận lây luôn Quý Miện. Thiên Thiên Ent. của Chu Nam quả thực chỉ là một cái xác rỗng, vừa khởi nghiệp, không có tài nguyên đếch gì, cái thứ gọi là đoàn phim kia càng giống như một gánh hát rong, tới vì diễn hề, diễn viên không có, kinh phí cũng không, đến cả phục trang, đồ trang điểm, chuyên gia trang điểm đều phải tự chuẩn bị...

Sau khi Lý Giai Nhi tham quan một vòng công ty và tình huống của đoàn làm phim, đến tim cũng lạnh. Cô ta cực kì tin chắc rằng, bộ phim này nhất định sẽ là vết nhơ cả đời mình cũng rửa không sạch, huống hồ thù lao cũng chỉ vỏn vẹn hai trăm ngàn! Tiền đuổi ăn xin phỏng! Thù lao một lần đi diễn theo đoàn của cô ta cũng không chỉ có mỗi hai trăm ngàn! Đến cả đạo diễn và biên kịch của cái bộ phim này cũng lấy cái tên [Thái tử lạnh lùng và vương phi xinh đẹp] đầy mùi thiểu năng, làm cho cô ta cảm thấy buồn nôn.

Địa vị của Quý Miện ở trong giới giải trí cao như thế, nếu thật lòng muốn giúp mình thì làm gì có chuyện để mình chui rúc ở cái loại công ty giống như sạp hàng rách nát này! Cái gì mà yêu quý tài năng, ấm áp, lấy thiện làm vui, tất cả đều là dối trá! Lần trước anh ta giới thiệu cho mình bộ phim chính sử kia cũng hố người, dám để mình đi diễn người đàn bà dâm đãng nổi danh lịch sử, đây chẳng phải là có ý định muốn huỷ hoại hình tượng của mình ư? Lý Giai Nhi càng nghĩ càng hận, ngoài mặt cười cực kì ngọt ngào. Cô cũng không phải con chim non mới bước vào đời, sẽ không ngơ ngẩn đấy tuỳ ý cho người khác sắp đặt. Lần trước đã dùng mẹ thoái thác bộ phim kia được, lần này cũng có thể từ chối được hợp đồng của Thiên Thiên Ent. mà thôi.

Chẳng qua nói thì nói thế, cũng không thể nào đắc tội Quý Miện được, dẫu sao còn lòi ra một Tiêu Gia Thụ để ý đến mình, có sao đi nữa cô cũng phải tìm một chỗ dựa tạm thời. Nghĩ xong, hốc mắt Lý Giai Nhi ửng đỏ, chần chừ nói. "Anh Quý, chị Đào nói với em, người muốn hãm hại em là Tiêu Gia Thụ. Vừa nãy em mới gặp được anh ta, anh có biết vì sao anh ta cấm sóng em không ạ?"

"Tại sao vậy?" Sắc mặt Quý Miện vẫn như thường, nhưng ánh mắt đã lạnh lẽo hẳn.

"Anh ta là bạn bè của Hà Nghị. Em đâu ngờ được đã nhiều năm trôi qua, Hà Nghị còn không chịu buông tha cho em." Lý Giai Nhi vừa dứt lời, Phương Khôn liền căm phẫn mở miệng. "Em nói gì? Vì chuyện này mà Tiêu Gia Thụ muốn chặn tương lai của em? Mấy cái thằng cậu ấm này đúng là không coi trời bằng vung mà, đã hãm hại người khác còn tuyệt đường cùng của người ta, mẹ nó đúng đếch phải người nữa rồi..."

"Đừng mắng nữa." Quý Miện day day giữa trán, trông rất mệt mỏi. "Chuyện cũng đã qua rồi, em đừng lo lắng nữa."

"Thật sự đã xong rồi ư?" Lý Giai Nhi lộ nét sợ hãi, trong lòng cực kì oán hận. Dưới góc nhìn của cô ta, những gì Quý Miện đã sắp xếp cho mình không phải giúp đỡ, mà là hãm hại. Đường đường là một ảnh đế nổi danh, nếu thực lòng thực dạ muốn nâng đỡ đàn em, làm gì có chuyện đem loại nhân vật bết bát như vậy cho người ta, một mụ đàn bà dâm đãng, một con thiểu năng, diễn xong thì tương lai cũng nát mất rồi! Nghe nhỏ Đào nói rằng trong tay anh ta còn hai bộ, một là [Minh Không], một là [Sứ đồ], đều là tác phẩm lớn của đạo diễn nổi tiếng, nếu anh ta thiệt tình muốn giúp người khác, thì nên để mình diễn hai bộ này mới phải.

Lòng tham của Lý Giai Nhi vĩnh viễn không bao giờ có giới hạn, người khác đối tốt với cô ta một phần, cô ta đã tham lam mười phần, thậm chí là trăm phần.

Hết chương 12.

25.01.2023.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top