Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

15- Nếu yêu thì để cậu ta rời xa giới giải trí đi, nơi này là địa ngục!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Cảnh báo: Chương này toàn là tình tiết giữa công và người yêu công (không phải thụ), có cả cảnh hôn và suýt lên giường, nếu bạn không thích tình tiết này thì cứ bỏ qua nhé!!! Cảm ơn mọi người đã đọc. Mọi người nhớ lưu ý đọc note cuối chương nhé.]

Chương 15: Nếu yêu thì để cậu ta rời xa giới giải trí đi, nơi này là địa ngục!

Editor: Nhím ngu.

Người tới là Lâm Nhạc Dương, từng là trợ lý đời sống của Quý Miện, vừa làm việc được hai tháng thì thành bạn trai của Quý Miện luôn, giờ đang là sinh viên năm cuối của khoa Phát thanh đại học Truyền thông, tính cách cực kì lạc quan vui vẻ. Nhưng bây giờ, cậu ta như một con rồng phun lửa, hung dữ trừng mắt với Quý Miện. Có chết cậu cũng không ngờ tới, chẳng qua mình chỉ ra ngoài chơi mấy ngày, bạn trai lại xảy ra chuyện lớn như thế, nếu không phải cậu Lưu tài xế lỡ mồm, có thể đến bây giờ cậu vẫn còn không biết chuyện gì xảy ra.

Từ bé đến lớn cậu cũng chẳng trải qua được bao nhiêu ngày tốt đẹp, nên hiểu đạo lí "Số trời không tính được, hoạ phúc chẳng ai hay" hơn bất cứ ai, nếu Quý Miện thật sự gặp chuyện gì, mà cậu lại chẳng biết cái gì cả, lúc trở về có thể suy sụp hay không? Trên đường về cậu chỉ biết tưởng tượng ra những tình huống có thể phát sinh, kết quả càng nghĩ càng hoảng, càng lúc càng bất an, hận không thể mọc cánh bay về, xem cho kỹ rằng người ấy có còn ở đó hay không. Nhưng lúc nhìn thấy người thật rồi, lửa giận trong lòng cậu bùng lên trong nháy mắt, thật sự rất muốn hung dữ mà mắng hắn một trận, để về sau hắn cũng không dám đi đường khuya nữa.

Cậu quẳng hành lý sang một bên, đang chuẩn bị nói chuyện, Quý Miện lại đến trước một bước, dùng sức ôm cậu, lấy đôi môi mềm mại chặn hết những lời cậu muốn nói. Nụ hôn của Quý Miện luôn luôn mềm mại triên miên, chậm rãi lướt qua răng môi và hàm trên, cùng đầu lưỡi của cậu quấn quýt lấy nhau, mang lại một hương vị thanh khiết. Cậu tịt ngòi ngay lập tức, kìm lòng không đặng mà đáp lại người kia, sợ hãi và lo lắng ngập tràn cũng chầm chậm tiêu tan trong nụ hôn mềm mại dịu dàng này.

"Tại sao có chuyện mà anh không nói cho em?" Nụ hôn kết thúc, giọng điệu của Lâm Nhạc Dương đã hoá mềm mại.

"Sợ em lo." Quý Miện nhẹ nhàng lau đi vệt nước bên khoé miệng cậu, tiếp tục nói. "Nhưng bây giờ anh phát hiện ra, nếu không nói thì em sẽ càng lo lắng hơn. Anh sai rồi, về sau anh sẽ sửa mà. Em biết chuyện mới kết thúc chuyến đi sớm hơn ư?"

Lâm Nhạc Dương hoàn toàn không thể nói được gì nữa rồi, lầm bầm: "Đúng thế đó, em về sớm hơn, muốn được gặp anh nhanh nhanh. Biết sai là được, về sau cho dù anh gặp bất cứ chuyện gì cũng phải nói cho em, đừng biến em thành người cuối cùng trên đời này biết được, như thế thảm thương lắm. Với lại, sau này không được phép đi đêm nữa, nhất là lúc mà chỗ phim trường vắng vẻ."

"Được, nhất định anh sẽ nghe lời em." Quý Miện kéo bạn trai nhỏ vào lòng, khẽ cười nói. "Tắm rửa đi, lát nữa dẫn em đi ăn món ngon."

Lâm Nhạc Dương tỏ vẻ vui cười, trong lòng lại có chút không muốn. Quý Miện lớn lên ở nước ngoài từ bé, đã quen ăn cơm Tây, do thân phận anh đặc biệt, luôn ra vào chốn xa hoa người thường không vào được, nhất định phải mang tây trang để vào, lúc ăn cơm thì bắt buộc phải tuân thủ lễ nghi một cách nghiêm chỉnh, bên cạnh còn có nhân viên phục vụ nhìn chằm chằm, cảm giác đúng thật là khó tả.

Mỗi lần ăn đồ Tây với Quý Miện, Lâm Nhạc Dương chưa từng được no bụng lần nào, mọi cử động đều ở trong tầm giám thị của người khác, làm dạ dày càng đau dữ dội hơn. Nếu được, cậu rất muốn nói thẳng cho người kia biết: Ăn đồ Tây cái gì! Mình tìm đại một quán lẩu ăn còn sướng hơn mấy cái nhà hàng sao Michelin này nhiều!

Nhưng mà lúc hai người mới bắt đầu xác nhận quan hệ, cậu không chỉ ngại biểu lộ ra việc mình phản cảm với đồ Tây, còn phải giả bộ thích để có được sự thừa nhận của Quý Miện, chờ đến khi tình cảm giữa hai người sâu đậm hơn, cậu lại sợ nếu mình nói ra sẽ làm Quý Miện buồn, rồi cứ như thế mà nhịn xuống.

Cậu cười hì hì hôn Quý Miện cái chóc, sau khi đi vào phòng tắm thì không giữ nổi khuôn mặt tươi cười nữa. Cậu nhớ tới có một nhà văn người Nga tên là Anton Pavlovich Chekhov sáng tác một truyện ngắn (*), tên là [Người trong bao]. Những lúc dùng lễ nghi không thể nào bắt bẻ để ăn cơm Tây, cậu có cảm giác mình đúng thật là cái người bị mắc kẹt trong bao kia, mỗi một tế bào trên cơ thể đều kêu gào thật ngột ngạt

(*) Raw là tiểu thuyết (小说) - Novel. Nhưng mà tác phẩm "Người trong bao" của Chekhov lại là truyện ngắn cơ, những ai học cấp ba chắc cũng từng được đọc tác phẩm này ở lớp 11 12 gì đó, mình học lâu rồi nên không nhớ lắm. Ở đây chắc là có sự nhầm lẫn về thông tin của tác giả, nên mình sẽ để đúng với kiến thức chuẩn nhé.

Quý Miện đứng ở phía ngoài phòng tắm, chăm chú nhìn vào cánh cửa mịt mù hơi nước, ý cười nơi đáy mắt từ từ nhạt nhoà dần, trở nên trầm tư hơn. Thật lâu sau đó, anh đột nhiên lắc đầu thở dài, nét mặt lộ ra sự bất đắc dĩ đi cùng với may mắn.

Sau một tiếng, Lâm Nhạc Dương đã tắm rửa sạch sẽ cùng với Quý Miện đã cải trang cùng ngồi trong một phòng riêng của tiệm lẩu, trước mặt để rất nhiều chén đĩa nhỏ, có dạ dày bò, ruột vịt, bánh phở, khoai tây... Cũng có cả tương vừng, tương ớt, tương nấm... Nước lẩu đỏ tươi sôi ùng ục trong nồi, tản ra hương vị cay nồng.

Lâm Nhạc Dương hít lấy hít để mùi hương này, khuôn mặt có hơi bất ngờ. "Anh Quý, tại sao đột nhiên anh lại muốn ăn lẩu? Anh ăn cay được không?"

"Anh chọn nước cay vừa, chắc là không có chuyện gì đâu." Quý Miện vò rối tóc của bạn trai nhỏ, cười nói. "Về sau em muốn ăn gì thì cứ nói trực tiếp ra, đừng có thuận theo anh mãi. Hai người sống với nhau, không phải dựa vào việc nhường nhịn đối phương, mà là chia sẻ với nhau, thông cảm lẫn nhau, còn là bao dung cho người kia."

Gò má Lâm Nhạc Dương chầm chậm ửng đỏ, ngập ngừng nói: "Anh Quý, anh nhận ra được em không thích ăn cơm Tây rồi ư?" Cậu ngại cực kỳ, nhưng trong lòng cũng vô cùng cảm động. Quả nhiên anh Quý dịu dàng quá đi, giống hệt như trước khi quen nhau vậy. Từ trước đến giờ anh ấy chưa từng thay đổi, là mình chưa đủ dũng cảm.

Quý Miện bất đắc dĩ lắc đầu: "Kỹ thuật diễn của em được lắm, đến anh còn bị em qua mặt. Về sau thích gì, không thích gì, nhất định phải nói ra, đừng nhẫn nhịn trong lòng. Tất nhiên, anh cũng sẽ thẳng thắn thành thật với em."

Lâm Nhạc Dương liên tục gật đầu: "Được, về sau em chắc chắn sẽ không lừa anh. Anh Quý tốt quá đi, nhất định kiếp trước em đã tích đức dữ lắm, kiếp này mới có thể có được một người bạn trai giống anh." Quả thực còn may hơn cả bốc trúng xổ số trị giá cả tỉ nữa!

"Nói mấy câu ngu ngốc gì đấy, em cũng rất tốt." Quý Miện lại vò rối tóc cậu, cười nói. "Nhanh ăn đi, anh nghe được tiếng bụng em kêu rồi đấy."

Lâm Nhạc Dương che mặt, sau đó cầm đũa bắt đầu ăn, muốn ăn gì nhúng nấy, chưa đủ thì gọi thêm, hai cánh môi bị cay đến đỏ chót. Quý Miện ăn không nhiều, đại đa số thời gian anh đều dùng để chăm sóc bạn trai nhỏ, lúc thì giúp cậu lấy giấy ăn, lúc thì gắp thức ăn cho cậu, trong mắt toàn là dịu dàng ấm áp.

Ăn lửng dạ rồi, Lâm Nhạc Dương sảng khoái thở dài, cảm giác buổi hẹn hò hôm nay còn vui vẻ hơn bất kỳ lần nào trước đó. Cậu lau đi vệt dầu bên khoé miệng, nhịn không được mà hôn Quý Miện một cái, đổi lấy tiếng cười vui vẻ của anh.

"Nửa tháng nữa em sẽ tốt nghiệp, muốn đi làm ở đâu? Anh có bạn làm ở đài Kinh Thị, có thể nói chuyện giúp em." Quý Miện rót cho bạn trai nhỏ một chén trà.

"Đến lúc đó hẵng tính, em viết xong luận văn tốt nghiệp cái đã." Lâm Nhạc Dương cúi đầu xuống theo thói quen, giấu đi nét mặt của mình. Thực ra cậu cũng không muốn làm streamer lắm, trái lại thích đóng phim hơn, nhưng lại sợ Quý Miện hiểu lầm mình muốn mượn thế anh trèo cao, cho nên không bao giờ dám nhắc tới.

Động tác uống trà của Quý Miện hơi ngừng, cuối cùng bất đắc dĩ thở dài. Anh đặt chén trà xuống, tựa như đang suy ngẫm, cuối cùng cũng không nói gì. Lâm Nhạc Dương cũng sợ anh tìm cho mình công việc liên quan đến truyền thông thật, không dám nói tiếp nữa. Hai người im lặng ăn xong bữa, rồi im lặng quay về nhà.

"Nhạc Dương, nhớ kỹ lời anh đã nói, muốn gì thì phải nói ra cho anh nghe, đừng giấu giếm trong lòng. Em cứ suy nghĩ lại chuyện việc làm một chút, có thể giúp được nhất định anh sẽ giúp." Quý Miện tắm rửa cho bay mùi lẩu bước ra khỏi phòng tắm, quanh cái hông cường tráng chỉ quấn một chiếc khăn tắm, trông gợi cảm vô cùng.

Lâm Nhạc Dương ý thức được tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, trong nháy mắt hai gò má đỏ bừng, sau đó vòng qua Quý Miện nhanh chóng chạy vào phòng tắm, tẩy rửa sạch sẽ phía bên dưới.

Hai người nước chảy thành sông mà quấn quít lấy nhau, Quý Miện vừa vuốt ve bạn trai nhỏ, một tay vớ lấy bao cao su trong tủ đầu giường. Lâm Nhạc Dương bị kỹ thuật hôn điêu luyện của anh làm cho hoa mắt chóng mặt, nhưng ngay lúc anh đụng chạm vào nơi bí ẩn phía sau thần kinh cậu bất giác căng thẳng. Trong đời thường Quý Miện cũng có mặt dịu dàng, cũng có mặt bá đạo, nhưng trên giường Quý Miện quả thực là một con thú hoang, anh hiểu được cách nhẹ nhàng trêu chọc con mồi, cũng biết được cách hung ác nuốt chửng con mồi, kỹ xảo cao siêu làm cho người khác không thể ngừng lại.

Nhưng Lâm Nhạc Dương lại hơi sợ hãi một Quý Miện như thế. Anh quá lớn, lớn đến mức khiến cậu vừa đau vừa thoải mái, nhưng thông thường đau đớn thường vượt lên khoái cảm, vài ngày sau luôn phải húp cháo, có đôi khi còn không xuống nổi giường. Lâm Nhạc Dương không phải là người có nhu cầu cao, nên không chịu nổi sự nhiệt tình của Quý Miện.

Hai cánh tay cậu chống trước ngực Quý Miện, trông như ve vuốt, thực ra là đang ngấm ngầm từ chối, đây là một động tác của bản năng, đến cả chính cậu cũng không phát hiện ra. Nhưng Quý Miện rất nhanh đã ngừng lại, trước tiên là nằm ở trên người cậu thở gấp, sau cùng vất vả dời đi, dùng chăn che lại nơi kia đã cứng lên của mình, giọng khàn khàn. "Có phải ngày mai em đến trường nộp luận văn không?"

Lâm Nhạc Dương thấy có bậc thang thì tiện đà leo xuống. "Vâng ạ, ngày mai em phải dậy lúc bảy giờ, giáo sư Hàn hẹn em tám giờ nói chuyện."

"Vậy đêm nay chúng ta không làm. Em cứ nghỉ ngơi cho tốt, cố gắng suôn sẻ vượt qua bảo vệ luận văn." Quý Miện loã thể đứng lên, kiềm chế nói. "Em ngủ trước đi, anh đi tắm."

Lâm Nhạc Dương cũng không hỏi tại sao anh muốn tắm lần hai, vừa gật đầu vừa trốn vào trong chăn, trong lòng tràn đầy cảm giác nhẹ gánh.

Quý Miện đứng dưới vòi sen, cố gắng dùng nước lạnh dập tắt ngọn lửa dục vọng, biểu cảm trên mặt âm u khó lường.

Nửa tiếng sau, Lâm Nhạc Dương đã ngủ rồi, cả người co cuộn lại, hệt như một đứa bé, đây là tư thế ngủ của người cực kì thiếu thốn cảm giác an toàn. Quý Miện cả người lạnh buốt đứng bên giường nhìn cậu hồi lâu, lúc này mới nâng nhiệt độ điều hoà lên cao, lại đắp cho cậu một lớp chăn mỏng, sau đó mới đi đến phòng làm việc sát vách gọi điện thoại.

"Anh Tu (*), em muốn đề cử một người vào đoàn phim [Sứ đồ]... Em ấy không phải diễn viên chuyên nghiệp, nhưng kỹ năng diễn xuất không tồi chút nào, anh có thể cho em ấy một cơ hội thử sức không? Vâng, vâng, vậy em sẽ dẫn em ấy đi casting đúng giờ, cảm ơn anh Tu. Đã trễ như thế rồi anh cũng nên đi ngủ sớm chút đi, bớt uống rượu lại, chú ý cơ thể." Sau khi cúp máy, Quý miện nhìn chằm chằm vào kịch bản đang được lật ra trên bàn, thở dài một tiếng.

(*) Trong raw là "Tu thúc (修叔) - Chú Tu, nhưng những chương trước tác giả viết Quý Miện gọi Tu Trường Úc là anh, sau này cũng cho Quý Miện gọi Tiết Miểu là chị, tuổi tác của hai người cũng không chênh lệch quá xa, nên mình sẽ thống nhất xưng hô từ đây là anh luôn nếu không có gì bất ngờ xảy ra.

Hôm sau, Phương Khôn nghe được tin Quý Miện muốn đề cử Lâm Nhạc Dương vào đoàn phim cũng hoá rồ luôn rồi: "Siêu ảnh đế Quý của tôi ơi, anh đang đùa phải không? Quan hệ của anh với Lâm Nhạc Dương là gì anh có rõ ràng không? Người khác muốn giấu đi còn không được, anh còn định để cậu ta lấn sân vào showbiz, còn muốn đóng phim cùng cậu ta, anh ngại mấy tên paparazzi kia chưa đủ thần thông quảng đại đúng hay không hả?"

"Chờ đến khi tôi hoàn toàn nhạt nhoà dần trong giới giải trí, tôi sẽ không comeout công khai, nhưng cũng sẽ không giấu diếm xu hướng tính dục của mình." Quý Miện nghiêm túc nói. "Nửa đời trước sống quá mệt mỏi rồi, nửa đời sau tôi chỉ muốn được sống thoải mái chút."

"Được rồi, dù sao anh cũng muốn lui dần, anh không quan tâm, nhưng Lâm Nhạc Dương mới bao nhiêu tuổi? Nếu cậu ấy trở nên nổi tiếng, anh không suy nghĩ cho cậu ta được ư? Đồng tính luyến ái rất khó mà làm việc trong cái giới này, đâu phải anh không biết." Phương Khôn hết lòng hết dạ khuyên can. "Lại nữa, bây giờ Lâm Nhạc Dương một lòng một dạ với anh, nhưng đợi đến lúc cậu ta thấy giới giải trí xa hoa rực rỡ, anh có thể chắc chắn rằng cậu ta vẫn có thể treo cổ trên cái cây xiêu vẹo là anh không? Nếu yêu thì để cậu ta rời xa giới giải trí đi, nơi này là địa ngục!"

"Còn có một câu nói thế này - Nếu yêu em ấy thì đưa em ấy bước vào giới giải trí, đó là chốn địa đàng." Quý Miện nhấn mạnh từng chữ. "Mặc kệ là thiên đường hay địa ngục, tất cả đều phụ thuộc vào lựa chọn của con người. Tôi tin tưởng Nhạc Dương, tình nguyện cho em ấy một cơ hội, thắng thì đôi bên vui vẻ, thua thì bình tĩnh tiếp nhận, đây là thái độ của tôi.

Phương Khôn tức đến run cả người, thật lâu sau mới nói. "Được, để xem hai người các anh có thể tiếp tục được bao lâu!"

Hết chương 15.

15.02.2023.

Editor có lời muốn nói: Đến chương 20 mình sẽ đặt pass, pass kéo dài trong 5 chương từ chương 21 đến chương 25. Mọi thắc mắc về pass thì đến chương mình nêu pass các bạn cứ comment xuống dưới nhé. Mình sẽ đăng một đoạn của 5 chương đấy lên Wattpad, nhưng full thì chỉ có ở Wordpress thôi. Cảm ơn mọi người đã quan tâm đến truyện, chúc mọi người đọc truyện vui vẻ.

Mình không có lịch ra chương cụ thể, nhưng sẽ cố gắng ra đều đặn 1 tuần từ 3 đến 4 chương tuỳ theo lịch học và làm, nếu bận quá thì sẽ ít hơn, mọi thắc mắc mọi người cứ comment hỏi thoải mái nhé, cảm ơn mọi người.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top