Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

16- Làm diễn viên.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 16: Làm diễn viên.

Editor: Nhím ngu.

Lâm Nhạc Dương thuận lợi vượt qua buổi thử vai, giờ đang ở trong văn phòng của Quý Miện, trên mặt là biểu cảm hoảng hốt: "Anh Quý, những người tới thử vai không phải là diễn viên đang nổi thì cũng là mấy cậu thần tượng (*), sao đạo diễn lại chọn em vậy? Không phải do anh giúp em đi cửa sau chứ ạ?"

(*) Gốc: Tiểu thịt tươi (小鲜肉) - Ngôn ngữ mạng Trung Quốc, "Tiểu thịt tươi" đang là xu hướng phát triển trong làng giải trí Trung Quốc vài năm qua. Đây là cụm từ để gọi các chàng trai có ngoại hình thanh tú mang vẻ đẹp phi giới tính. Các "tiểu thịt tươi" sở hữu lượng fan đông đảo, luôn được lựa chọn làm nam chính trong nhiều bộ phim để hút khán giả. (Nguồn: baogiaothong.vn)

Nghĩ đến khả năng này, sung sướng trong nội tâm của cậu lập tức trở nên phai nhạt rất nhiều. Cậu muốn bước chân vào giới giải trí, thứ nhất là vì thích đóng phim; thứ hai là nghề này kiếm tiền rất nhanh, có thể giảm bớt gánh nặng cuộc sống rất nhiều. Mặc dù cậu là người yêu của Quý Miện, nhưng cũng không muốn sống phụ thuộc vào đối phương. Cậu càng muốn sánh vai đứng cùng với anh ấy, trở thành sự tồn tại có thể xứng với người kia.

Nói tóm lại, cậu muốn dùng nỗ lực của bản thân đứng vững ở giới giải trí, chứ không phải là nương nhờ vào nguồn lực của Quý Miện.

Quý Miện nghiêm túc giải thích: "Quả thật anh cho em một cơ hội, nhưng không có ép nhà làm phim và đạo diễn bắt buộc phải lựa chọn em. Em được chọn nhờ thực lực của chính mình. Nhân vật Thạch Vũ này lạc quan, sáng sủa, trọng tình trọng nghĩa, rất giống với hình tượng của em. Hơn nữa cậu ta vào nghề chưa bao lâu, rất ngây ngô ở mọi mặt, mà vào lúc em thử vai tuy kỹ thuật diễn tốt, nhưng cũng mang theo một cảm giác ngây ngô, chính vì điểm này, đạo diễn mới từ bỏ những ngôi sao nổi tiếng đang lên để chọn em. Nhạc Dương, em phải biết tin tưởng bản thân, em rất có thiên phú đóng phim, chỉ cần tôi luyện thêm chút nữa thôi nhất định có thể tiến xa. Anh rất xem trọng em."

Lâm Nhạc Dương được thổi phồng đến mức mặt đỏ rần rần, chút khúc mắc lúc nãy đã sớm tan thành mây khói. Cậu gật đầu thật mạnh, thận trọng nói: "Anh Quý, em nhất định sẽ cố gắng, tuyệt đối không để anh mất mặt."

"Ừ, đừng tạo áp lực quá lớn cho bản thân." Quý Miện cười xoa đầu cậu, cùng lúc đó rút ra một bản hợp đồng. "Anh muốn kí hợp đồng với em, em xem thử còn có điều khoản nào muốn chỉnh sửa không?"

"Hai đứa mình còn ai với ai nữa, cứ ký thẳng là được, còn xem làm gì." Lâm Nhạc Dương cầm lấy bút ký tên lật thẳng đến trang cuối cùng, lại bị Quý Miện cản lại.

Hai người đang nói chuyện, Phương Khôn ngậm một điếu thuốc bước vào: "Anh Quý, anh tìm em có chuyện gì vậy?" Vừa nói vừa dập đầu thuốc lá vào gạt tàn, cười giả lả. "Ái chà, Nhạc Dương cũng ở đây à? Nghe bảo em đi thử vai ở đoàn phim [Sứ đồ]? Kết quả thế nào?" Nhưng chẳng cần hỏi anh cũng biết, có Quý Miện ở đấy, bất kể kỹ thuật diễn của Lâm Nhạc Dương có nát đến mức nào cũng có thể nhận được nhân vật mình muốn mà thôi.

Nụ cười của Lâm Nhạc Dương nhạt phai rất nhiều, vuốt cằm nói. "Chào anh Khôn ạ, em nhận được vai nam ba." Thực ra cậu thích vai nam bốn hơn, mặc dù nhân vật đó chết sớm, nhưng ở trong kịch bản là anh em ruột với anh Quý, có rất nhiều cảnh đóng chung.

"Thế thì chúc mừng em, thiết lập nhân vật của nam ba hợp với em lắm." Phương Khôn ngồi lên một đầu khác của sô pha, đôi mắt thỉnh thoảng liếc về phía bàn trà, thấy trên bàn là một bản hợp đồng cấp A, không khỏi lộ ra vẻ mặt "Quả nhiên là thế".

 Quý Miện chờ hai người hàn huyên xong mới nói. "A Khôn, về sau phiền cậu dẫn dắt Nhạc Dương một chút."

"Là sao? Để em làm người đại diện của cậu ấy hả?" Phương Khôn ngồi thẳng lưng trong nháy mắt. Nếu cho anh quyền lựa chọn, anh tuyệt đối sẽ không dẫn dắt Lâm Nhạc Dương. Cậu ta là người mềm yếu dễ bị lừa, không quyết đoán, không có lập trường, nhưng lúc nào cũng tự ái, luôn cho rằng người khác ai ai cũng xem thường mình, cho nên hành xử kì cục, còn mẫn cảm không chịu nổi, nói một câu khó nghe đã lật mặt. Dẫn dắt cậu ta còn mệt mỏi hơn phụ trách một đám thực tập sinh! Nhưng bây giờ Quý Miện đã mở lời, cho dù thế nào đi nữa anh cũng phải chấp nhận.

Giống như anh, trong lòng Lâm Nhạc Dương cũng rất từ chối. Cậu cực kì không thích ánh mắt Phương Khôn nhìn mình, xem xét, hoài nghi, đề phòng, thậm chí là khinh miệt. Không cần nghĩ cậu cũng biết, người này nhất định rất xem thường cậu, cho rằng cậu không xứng ở chung với Quý Miện. Trong tương lai cậu và Phương Khôn phải ở chung sớm chiều, cảm giác kia thậm chí còn làm cậu ngột ngạt hơn cả việc gò bó bản thân.

Tất nhiên, thực ra cậu có thể vượt qua được những vấn đề này, nhưng sớm trước cả vòng thử vai cậu đã bàn bạc xong với Trần Bằng Tân rồi, nếu cậu trở thành diễn viên, nhất định sẽ để y thành người đại diện. Trần Bằng Tân là bạn cấp ba với cậu, gia cảnh hai người đều rất khó khăn, thế là hẹn nhau đến thủ đô khởi nghiệp, thuở ban đầu đến chỗ ở bọn họ cũng không có, từng cùng nhau chen chúc dưới gầm cầu, sưởi ấm, động viên lẫn nhau, giúp đỡ lẫn nhau, cuối cùng mới có được tất cả hôm nay. Kỹ năng giao thiệp của Trần Bằng Tân rất tốt, luôn kiếm được nhiều tiền hơn cậu, vì vậy thường tiếp tế cho cậu, nếu không có sự khuyên bảo của đối phương, cậu cũng sẽ không học lại một lần nữa để thi đại học.

Không nói quá, trên đời này, người có ơn lớn nhất đối với Lâm Nhạc Dương nếu không là Trần Bằng Tân thì không phải ai khác, đến cả Quý Miện cũng phải xếp phía sau, hai người họ dù sao cũng là bạn bè từ thuở tấm bé. Hiện tại Trần Bằng Tân cũng đang làm việc ở Quan Thế, nhưng vì mới nhận việc không lâu, chưa có kinh nghiệm, cũng chỉ có thể làm mấy công việc vặt, cũng không biết khi nào mới có khởi sắc.

Anh Quý cho cậu một cơ hội, vậy thì Lâm Nhạc Dương cũng muốn tạo cơ hội cho bạn tốt. Sau một thoáng do dự cậu kiên định nói. "Anh Quý, em có thể được tự lựa chọn người đại diện không ạ?"

Cơ thể căng thẳng của Phương Khôn chậm rãi thả lỏng. Anh biết rõ Quý Miện rất chiều thằng nhóc này, phàm là yêu cầu của nó đưa ra, Quý Miện đều sẽ đáp ứng.

Quả nhiên, Quý Miện đến cả ngẫm lại còn không thèm, gật đầu luôn. "Em định chọn ai? Gọi lại đây để anh kiểm tra một chút."

"Vâng. Anh Quý, anh chờ chút nha, em gọi điện thoại cho cậu ấy ngay. Cậu ấy tên là Trần Bằng Tân, là bạn thân từ nhỏ của em. Từ bé đến bây giờ tụi em vẫn chơi với nhau." Lâm Nhạc Dương mừng rỡ, vội vàng lấy điện thoại ra gọi điện cho bạn tốt, biết được y đang ra ngoài mua cà phê cho đồng nghiệp, liên thanh thúc giục y quay về.

"Anh Quý, anh đồng ý với em thật ạ?" Cúp điện thoại xong, Lâm Nhạc Dương xác nhận hỏi.

"Chỉ cần năng lực của bạn em không tệ, phẩm hạnh đoan chính, anh sẽ đồng ý với em." Quý Miện bật máy tính lên, in một bản hợp đồng quản lý, nghiêm mặt nói. "Nhưng bạn ra bạn, công việc ra công việc, em và cậu ta vẫn phải ký một bản hợp đồng chính thức, xác minh một chút quyền lợi và nghĩa vụ đôi bên."

"Đương nhiên rồi ạ." Lâm Nhạc Dương mừng rỡ bảo đảm. "Anh Quý, năng lực của Trần Bằng Tân rất tốt, phẩm hạnh cũng đoan chính, em lớn lên từ bé với cậu ấy, em hiểu rõ nhất. Lúc trước em có thể thực tập ở Quan Thế cũng là nhờ cậu ấy giới thiệu. Cậu ấy rất lợi hại, chỉ là không có cơ hội mà thôi, về sau hai đứa bọn em nhất định sẽ cố gắng..."

Phương Khôn ngắt lời cậu thao thao bất tuyệt. "Cậu có nói cho cậu ta biết quan hệ giữa cậu và anh Quý không đấy?"

"Không ạ, tuyệt đối không! Em sẽ không hại anh Quý!" Lâm Nhạc Dương vội vàng phủ nhận.

Phương Khôn nghiêm mặt nói. "Cậu làm trợ lý cho anh Quý, cũng coi như không lạ gì cái giới giải trí này nữa, phải biết rằng trong cái giới này ở đâu cũng có tai mắt. Quan hệ của cậu với anh Quý nhất định phải giữ bí mật, không thể để bất cứ ai phát hiện ra."

"Tất nhiên, có muốn em thề không?" Lâm Nhạc Dương đưa một tay lên, lại bị Quý Miện nhẹ nhàng cầm lấy. "Không cần thề, anh tin em. Nhạc Dương, anh sắp lùi giới, có comeout hay không đối với anh mà nói không phải là chuyện lớn, nhưng em còn một chặng đường dài phía trước, anh không thể phá huỷ tương lai của em. Giấu đi sự tồn tại của em không phải xuất phát từ việc bảo vệ bản thân, mà là từ tình yêu anh dành cho em. Em có thể tin tưởng anh chứ?"

Lâm Nhạc Dương nắm lại tay anh thật chặt, kiên quyết nói. "Em tin anh." Sao cậu lại có thể không tin Quý Miện cơ chứ? Cậu hiểu Quý Miện rất rõ, sự khoan dung độ lượng của anh ấy, sự rộng rãi, luôn sẵn lòng giúp đỡ những người khó khăn. Từ trước đến nay anh ấy chưa bao giờ dính dáng đến mấy chữ "vì bản thân" cả.

Dường như Quý Miện rất hạnh phúc, cúi người hôn lên hai gò má của bạn trai nhỏ, khẽ nỉ non. "Nhạc Dương, gặp được em là vận may của anh."

Lâm Nhạc Dương đỏ bừng mặt, không khỏi cười khúc khích, trong lòng im lặng trả lời: Gặp được anh mới là vận may của em!

Hai người rải thức ăn cho chó (*) một chốc, Quý Miện đột nhiên cười đùa: "Vậy nếu có một ngày anh muốn chính thức comeout, em có sợ hay không?"

(*) Gốc: Cẩu lương (狗粮) - Ngôn ngữ mạng bên Trung, mấy năm nay bên mình cũng dùng nhiều nhưng mình cứ note lại cho chắc ăn. Bên Trung gọi đùa người còn ế là chó độc thân, vậy nên thức ăn cho chó là mấy hành động xà nẹo yêu đương ngọt ngào của các cặp đôi thể hiện để chó độc thân thấy.

Lâm Nhạc Dương lắc đầu không thèm suy nghĩ. "Không sợ!" Nếu anh muốn giấu, em sẽ yên lặng đứng sau lưng anh; nếu anh muốn công khai, em sẽ dũng cảm chắn trước mặt anh, chỉ  cần hai ta có thể bình an hạnh phúc ở bên nhau là đủ rồi.

Quý Miện càng cười tươi hơn, dùng sức ôm chặt bạn trai nhỏ vào lòng.

Phương Khôn suýt nữa bị nhồi sặc thức ăn cho chó, trầm giọng nói. "Em nói trước với hai người, tuyệt đối không được làm ra những cử chỉ quá mức thân mật trước mặt mọi người. Nếu scandal của hai người bị truyền ra, anh Quý thì không sao, người có chuyện nhất định là Nhạc Dương, bị chửi còn nhẹ, còn có khả năng phải rời khỏi giới giải trí. Ê, tôi nói hai người có nghe không vậy?"

Khó lắm Lâm Nhạc Dương mới trốn ra khỏi lồng ngực của Quý Miện được, mặt ửng hồng gật đầu. "Nghe được ạ, nhất định sẽ giữ khoảng cách."

---

Ba ngày sau, [Sứ đồ] chính thức khởi quay, Tiêu Gia Thụ dẫn theo một người đại diện và một trợ lý bước vào phim trường tham gia nghi thức bấm máy. Sau khi thắp hương xong, đạo diễn mời mọi người một bữa cơm, để có thể làm quen với nhau.

Trông thấy người đại diện và trợ lý của Tiêu Gia Thụ, Phương Khôn trố cả mắt, bước tới thủ thỉ bên tai Quý Miện. "Rốt cuộc Tiêu Gia Thụ có lai lịch gì, đến cả bộ đôi kiếm khách họ Hoàng cũng mời nổi vậy?"

Bộ đôi kiếm khách họ Hoàng ý chỉ Hoàng Mỹ Hiên và Hoàng Tử Tấn, cặp chị em này một người là người đại diện cấp cao của giải trí Quan Thế, một người mang danh xưng là bậc thầy đào tạo ngôi sao, chuyên về các mảng như quản lí hình thể nghệ sĩ, kỹ năng diễn xuất, vũ đạo vân vân, mặc dù thu phí cực kì đắt, nhưng đầu ra cực chất lượng, có thể nói người người trong giới đòi theo như vịt. Ngôi sao tầm cỡ từ tay họ ít nhất cũng phải có mười người, lý lịch vô cùng hùng hậu. Mấy ngày trước Phương Khôn còn nghe nói hai người này dự định học theo Tô Thuỵ muốn tách ra tự lập, sau hôm nay đã hạ mình dẫn theo người mới vậy? Bối cảnh của Tiêu Gia Thụ khủng bố đến mức đó hả?

Quý Miện xưa nay sẽ không chủ động đi nghe ngóng những việc này, thế là xua tay, ra hiệu Phương Khôn đừng hỏi nhiều.

Cùng lúc đó, cậu Tiêu bối cảnh kinh khủng trong truyền thuyết mặc dù đoan chính ngồi tại chỗ của mình, nhìn qua cũng trầm ổn yên tĩnh đấy, nhưng hai tay đặt dưới bàn lại chà qua chà lại, hưng phấn cực kì. Vì để hạ hoả, nửa tháng nay cậu chỉ toàn húp cháo hoa, khó khăn lắm mới thoát khỏi tầm mắt của mẹ, sao có thể không ăn một bữa no cơ chứ? Món cá rô mo nướng giấy bạc kia màu đẹp quá đi... muốn ăn quá; đĩa vịt om dứa kia thơm thế, hẳn là làm vị mặn ngọt... muốn ăn quá; món trứng ba màu kia nhìn lạ ghê, trông còn ngon hơn cả món trứng ác quỷ do đầu bếp của nhà hàng Michelin làm nữa... đói quá...

Cậu Tiêu ngồi nghiêm chỉnh, nét mặt bình tĩnh, thực ra nước bọt đã chảy ra cả đống từ lâu, giờ đang cố gắng yên lặng nuốt cái ực. Thấy đạo diễn đứng lên, tựa hồ muốn phát biểu mở màn, cậu vội vàng hò hét trong lòng: Đạo diễn ơi, cố gắng nói ngắn thôi ạ, bọn cháu không quen thói quan liêu thế đâu ạ, trời ơi!

Hết chương 16.

17.03.2023.

Editor có lời muốn nói: Ẻm cuti muốn chớt chứ. Sau hơn một chương rưỡi cuối cùng cục cưng của chúng ta cũng lên sàn lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top