Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

27- Cậu Tiêu không biết cảm thụ nghệ thuật.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 27: Cậu Tiêu không biết cảm thụ nghệ thuật.

Editor: Nhím ngu.

Tối hôm đó, theo lệ thường Tiêu Gia Thụ lại bị Tiêu Khải Kiệt mắng một trận, nói cậu chỉ biết cả ngày ở ngoài lêu lổng, không làm việc đàng hoàng, vô công rồi nghề vân vân, nhưng Tiêu Gia Thụ lại không hề cảm thấy thương tâm tủi thân như thường ngày dù chỉ một chút, ngược lại rất bình thản, bởi vì cậu tìm được sự nghiệp mà cậu vui lòng phấn đấu cả đời vì nó rồi, mỗi ngày trong tương lai của cậu đều sẽ rất phong phú.

Mười tuổi cậu đã bị đưa ra nước ngoài, rất ít chú ý tin tức trong nước, càng không xem qua phim điện ảnh quốc nội, giới hạn hiểu biết về những người nổi tiếng cỡ Quý Miện, Thi Đình Hoành chỉ ở mức có nghe qua chứ chẳng hề chú ý tới. Nhưng bây giờ cậu quyết định lôi hết toàn bộ những bộ phim điện ảnh có Quý Miện tham diễn ra xem một lần, cố gắng hiểu rõ về người này một chút.

Bật máy tính lên không bao lâu cậu đã bắt đầu đắm chìm vào đấy, mãi đến gần bốn giờ sáng mới bắt đầu ngủ một giấc, ngày hôm sau bảy giờ thức dậy, tám giờ đi tới trường quay, cầm một cuốn sổ nhỏ lẽo đẽo đi theo sau lưng La Chương Duy.

"Cậu đi theo tôi làm gì đấy?" La Chương Duy dở khóc dở cười quay đầu lại.

"Cháu muốn theo chú học đóng phim ạ." Tiêu Gia Thụ nghiêm túc đáp.

"Ái chà, thằng nhóc này thông não rồi? Không chơi game nữa?" La Chương Duy rất bất ngờ, nhưng càng thấy vui vẻ nhiều hơn.

"Đóng phim vui hơn ạ, cháu thích đóng phim." Tiêu Gia Thụ vung vẩy cuốn sổ nhỏ, trong đấy chi chít những câu vu vơ của La Chương Duy, ví dụ như "Diễn viên phải lấy chính bản thân mình làm vật thử cho sự sáng tạo.", "Người không có trí tưởng tượng phong phú không thể làm diễn viên được" này nọ, quậy đến mức La Chương Duy cũng xấu hổ theo.

Ông đằng hắng vài tiếng, nghiêm mặt nói. "Nhóc đấy, đừng có suốt ngày theo mấy cái thứ vô bổ này, người thầy tốt nhất ở phim trường chính là thực hành, cháu quay thêm vài bộ phim điện ảnh còn hữu dụng hơn là ghi chép mấy lời chú nói đấy. Nếu mà có thời gian thật thì nhóc nên tìm chỗ yên tĩnh đọc kịch bản, tập thoại, nghiên cứu nhân vật của mình kỹ lưỡng vào, mấy cái thứ lý luận này nọ nào rảnh thì học. Công ty của nhóc có mở lớp dạy diễn, Hoàng Tử Tấn đứng lớp đấy, nhóc cứ đi đăng ký, học mấy lớp lý thuyết để hiểu diễn xuất nó ra làm sao cũng đủ rồi. Kỹ thuật diễn chân chính được chắt lọc từ cuộc sống mà ra, đi ra ngoài thêm một chút, làm phong phú trải nghiệm sống của mình đi."

Tiêu Gia Thụ vừa nghe vừa gật đầu, vì sợ mình quên mất còn viết trên vở: Chiều đi công ty đăng kí lớp diễn xuất, mua vài cuốn sách lí thuyết.

La Chương Duy cười nhìn cậu một chút, khoát tay nói. "Cảm nhận được sự cuốn hút của diễn xuất rồi chứ gì? Lượn lượn lượn, ra chỗ khác nghiên cứu kịch bản đi, đừng có lăng xăng quanh chú, đợi lát nữa chú giải thích cảnh quay cho diễn viên thì nhóc sang nghe, kiếm chút kinh nghiệm từ người khác."

"Vâng thưa đạo diễn La."  Tiêu Gia Thụ ngoan ngoãn đi sang một bên, cầm kịch bản lên đọc chăm chú. Chín giờ hơn, Hoàng Tử Tấn vội vàng trờ tới trường quay, kéo cậu Tiêu tới góc tối không người mà hỏi. "Hôm nay sao không chờ anh? Em đã ăn sáng chưa đấy? Đây là cảnh quay ngày hôm sau của anh này, anh phân tích cho em rồi đấy, em xem trước đi, có chỗ nào không hiểu thì hỏi lại anh."

Tiêu Gia Thụ nhìn chằm chằm tài liệu, gò má chậm rãi đỏ lên. "Anh Tử Tấn, em muốn nói với anh cái này."

"Sao thế?"

"Sau này anh không cần làm trợ lý cho em nữa đâu ạ, quay lại lên lớp đi anh. Em muốn tự mình nghiên cứu xem nên đọc thoại thế nào, diễn nhân vật ra làm sao, em muốn tạo nên một Lăng Phong thuộc về Tiêu Gia Thụ, chứ không phải là Lăng Phong của Hoàng Tử Tấn. Anh Tử Tấn, trước kia em rất sợ tối, càng sợ bị khoá trong rương hơn, hôm qua em cứ ngỡ rằng mình sẽ sụp đổ, nhưng không hề, tại khoảnh khắc em thoát vai Lăng Phong, em cũng đã thoát khỏi sợ hãi. Diễn xuất làm em cảm nhận được một loại sức mạnh to lớn, sức mạnh kia bắt nguồn từ sự thật, nhưng lại vượt qua sự thật..." Tiêu Gia Thụ xoắn cả não nghĩ ngợi rất lâu, lúc này mới vỗ trán nói. "Em cũng chẳng biết nên hình dung như thế nào nữa, tóm lại cảm ơn anh đã chăm sóc em trong thời gian qua, sau này em sẽ tự mình học diễn xuất, cảm ơn anh Tử Tấn ạ!"

Cậu vừa nói vừa cúi đầu, sự cảm kích lộ rõ trên mặt.

Hoàng Tử Tấn bình tĩnh nhìn cậu, đột nhiên cười rộ. "Không cần cám ơn đâu, vậy thì anh sẽ chờ xem lần đầu công chiếu của [Sứ đồ] ở trong rạp chiếu phim nhé. Cây Non cố lên." Anh đưa mắt nhìn Tiêu Gia Thụ đi xa, sau đó quẳng tài liệu mình tỉ mỉ chuẩn bị vào thùng rác, khoé môi nhếch lên một độ cong trông vừa bất đắc dĩ vừa vui mừng, vừa mới quay người đã thấy Quý Miện đứng ở cách đó không xa, nét mặt có hơi phức tạp.

"Anh Quý, sao tới sớm vậy?" Anh mở lời chào trước.

"Bị đuổi việc rồi hả?" Quý Miện hơi hơi gật đầu.

"Đúng rồi ạ." Hoàng Tử Tấn lơ đễnh nhún vai. "Mặc dù bị đuổi việc, nhưng chẳng hiểu tại sao trong lòng lại cảm thấy rất vui vẻ."

"Có lẽ là bởi vì nhìn cậu ấy xong sẽ nhớ tới bản thân lúc còn trẻ?" Quý Miện theo bản năng tiếp lời.

Nhưng Hoàng Tử Tấn cũng không nghe rõ, hỏi lại. "Sao cơ?"

"Không có gì. Tôi còn phải quay phim, đi trước đây." Quý Miện khoát tay rời khỏi, sau khi đi vào trường quay không tự chủ đánh mắt nhìn quanh, thấy Tiêu Gia Thụ đang ngồi trong lều nghỉ xem kịch bản rồi mới đi về phía La Chương Duy.

Phần diễn của anh hôm nay không nhiều, trước đó còn có hai cảnh quay chung của Miêu Mục Thanh và Thi Đình Hoành, ít nhất cũng phải đợi đến mười một giờ mới quay được. Dường như Thi Đình Hoành bị anh gợi lại ý chí chiến đấu, thái độ đặc biệt nghiêm túc, túm Miêu Mục Thanh đối diễn nhiều lần, những đoạn nào cảm thấy không thuận lợi thì đi hỏi ý kiến của La Chương Duy, ba người thảo luận khí thế ngất trời.

Quý Miện chào hỏi bọn họ, đi đến lều nghỉ ngơi ăn điểm tâm.

Tiêu Gia Thụ đã buông kịch bản xuống, đang đeo tai nghe xem một bộ phim của Quý Miện, phát hiện chính chủ đến rồi mới phủi tay đứng lên, mặt đỏ tới mang tai nói. "Anh Quý buổi sáng tốt lành ạ!"

"Ngồi đi, đừng căng thẳng." Trong giọng nói của Quý Miện mang theo ý cười.

Tiêu Gia Thụ vốn muốn hỏi anh đã dùng điểm tâm chưa, nếu chưa thì chờ một chốc, mình đã nhờ trợ lý đời sống đi mua bữa sáng xa hoa của Ngự Thiện Hiên, thêm mười phút nữa là người ta giao đến. Không sai, sở dĩ hôm nay cậu đến sớm như thế, một là vì học tập, hai là vì tìm cách thân thiết với Quý Miện, lôi kéo quan hệ. Thân là một fanboy mới ra lò, làm sao cậu có thể bỏ lỡ cơ hội giao lưu với thần tượng được cơ chứ?

Nhưng chưa chờ cậu mở miệng, Trần Bằng Tân đã xô đẩy Lâm Nhạc Dương mang nét mặt ngượng ngùng đi tới, cười nịnh nói. "Anh Quý, bọn em có mua bữa sáng hơi nhiều, anh có muốn ăn cùng với bọn em không ạ? Bánh bao, sủi cảo, màn thầu, bánh bột mì cái gì cũng có."

Quý Miện liếc Tiêu Gia Thụ khẽ đến mức không thể nhận ra, vuốt cằm nói. "Vậy thì xin cảm ơn nhé."

"Không cần cảm ơn ạ, nếu anh không chê em phiền, về sau em sẽ hành nghề giao bữa sáng cho anh luôn ấy ạ." Trần Bằng Tân là người biết cư xử, da mặt cũng dày, không nói nhiều đã móc nối luôn với Quý Miện rồi.

Lâm Nhạc Dương thẹn gần chết, thật lâu sau mới ngẩng đầu, nhẹ giọng gọi một tiếng "Anh Quý."

"Đều chung công ty cả, đừng lạnh nhạt như thế, ngồi xuống ăn đi." Quý Miện không quên chào hỏi Tiêu Gia Thụ. "Cậu ăn điểm tâm chứ? Muốn tới dùng một chút hay không?"

Kế hoạch cố gắng của Tiêu Gia Thụ bị đánh cho tan tành, trong lòng đừng nói có bao nhiêu buồn bực, nhìn lướt qua túi thực phẩm một chút, lắc đầu nói. "Đây là bữa sáng mua bên ngoài trường quay đúng không ạ, trên mặt sao lại ngả màu vàng rồi? Anh Quý, nhà hàng ngoài kia toàn mất vệ sinh, hay là..."

Cậu còn chưa dứt lời, Phương Khôn mới đỗ xe xong đã đi sang, giễu cợt. "Trường quay có mấy trăm nhân viên công tác, ngày nào cũng mua đồ ăn sáng bên ngoài cũng chả có chuyện gì. Bột mì chính tông vốn dĩ có màu vàng, bột mì màu trắng toàn là hàng qua hai lần gia công, cũng không an toàn được như bột cũ. Đồ cậu ấm cô chiêu như mấy người đúng là rách việc, có chút khổ cũng không nhịn nổi. Có một lần anh Quý đi Cam Túc đóng phim, hơn nửa tháng ròng không có nước tắm, nếu đổi lại là cậu, có mà cậu nổi đoá lên mất nhỉ?"

Anh cầm lấy một cái bánh bao thịt nhét vào trong miệng, xuýt xoa nói. "Ngon thế, tôi thích bánh bao nấm hương nhân thịt của quán này!"

Trần Bằng Tân rất thoải mái, cười nịnh nói. "Anh Khôn thích thì cứ ăn nhiều thêm một chút ạ."

Lâm Nhạc Dương len lén liếc Quý Miện một lúc, không biết mình có nên chủ động đưa bánh ngàn lớp anh thích ăn nhất sang không.

Đóng phim thì phải chịu khổ nhiều, điểm này tất nhiên Tiêu Gia Thụ hiểu được, Phương Khôn hoài nghi tố chất nghề nghiệp của mình ở trước mặt Quý Miện, ngay lập tức cầm lấy một cái bánh bao vàng ăn. Bước đầu tiếp cận thần tượng - nhìn anh ấy đóng phim, bước thứ hai - ăn đồ anh ấy thích ăn. Ừm, như thế thì anh Quý sẽ không nghĩ mình là người già mồm lắm chuyện nhỉ?

Cậu cũng không giải thích hồi nãy mình vô ý đụng chạm, chỉ là muốn mời anh Quý ăn điểm tâm mà thôi, cúi đầu nhắn WeChat cho trợ lý đời sống, để người ta đem bữa sáng xa hoa cho nhóm đạo diễn La và Thi Đình Hoành là được rồi. Giải thích nhiều người ta chẳng những không lĩnh tình, còn cho rằng mình đang khoe của, hà tất phải làm làm gì cơ chứ?

Quý Miện liếc nhìn cậu một cái, nhẹ nhàng nói. "Đừng có nhắn tin, ăn đi."

"Vâng ạ, cảm ơn anh Quý." Trong miệng Tiêu Gia Thụ gặm bánh bao, trong lòng thì vui vẻ tươi cười.

Phương Khôn nhịn không được nói móc cậu một câu. "Cậu Trần mua bữa sáng, cậu cảm ơn anh Quý làm gì?"

"Cảm ơn cậu Trần nhé." Tiêu Gia Thụ cũng chẳng giận dữ, quay đầu sang nói lời cảm tạ với Trần Bằng Tân một cách tự nhiên, nét mặt vẫn vui vẻ thoải mái như cũ, cuồi cùng cúi đầu xuống xem phim, muốn chờ mọi người tản ra rồi bắt chuyện với anh Quý.

Trần Bằng Tân trong lòng thì ghét bỏ cậu, ngoài mặt thì cười vô cùng khách khí. Lâm Nhạc Dương liếc điện thoại của cậu một chút, kinh ngạc nói. "Cậu đang xem [Biệt ly buổi loạn lạc] đó hả?" Dạng cậu ấm như Tiêu Gia Thụ sao lại xem được phim nghệ thuật? Cậu ta nhìn có hiểu không đấy?

"Đúng rồi á, giải ảnh đế đầu tiên của anh Quý là nhờ bộ phim này, xem hay cực!" Tiêu Gia Thụ quơ quơ điện thoại, trên mặt toàn là khoe khoang, giống như thành công của Quý Miện cũng là thành công của cậu, hoàn toàn quên chính chủ đang ngay đối diện mình.

Lâm Nhạc Dương gật đầu đồng ý, trong lòng lại tràn đầy khinh thường: Lại thêm một người mới mượn chuyện phim điện ảnh đến nịnh nọt anh Quý. Có đánh chết cậu cũng không tin cái kiểu người mất gốc (*) lớn lên ở nước ngoài từ nhỏ như Tiêu Gia Thụ có thể xem hiểu phim nghệ thuật thời kỳ dân quốc. Hưng suy gia tộc, tổ quốc bại vong, biệt ly thời loạn, cậu ta thật sự có thể thấu cảm à? Thật sự có thể xem vào mắt thậm chí cảm thụ trong tim?

(*) Gốc: Người chuối tiêu, do QT dịch (香蕉人) - Mình đi tra thì thấy bảo đây là từ mang tính miệt thị, châm chọc, kỳ thị, nói về những người như Tiêu Gia Thụ, ra nước ngoài từ bé, chỉ biết đọc viết ngôn ngữ nước đấy mà không biết ngôn ngữ mẹ đẻ. Giống như quả chuối, trong trắng ngoài vàng, mặc dù bên ngoài thì da vàng mà bên trong thì không khác gì người da trắng. Kiểu giống Việt kiều đấy nhưng nó kì thị và phân biệt hơn rất nhiều.

Người có chung suy nghĩ với Lâm Nhạc Dương còn có Phương Khôn. Anh cười như không cười nói: "Thế cậu thử nói xem trong bộ phim này cảnh nào quay tốt nhất?"

Trong lúc nhất thời Tiêu Gia Thụ không thể giải thích rõ ràng được, bèn tua lại phim để Phương Khôn tự mình xem. "Em nghĩ cảnh này là hay nhất, hai đứa con trai của Khổng Tuân đều chết trận, cái hôm sau khi nhận được tin dữ, ông vẫn cho gà vịt ăn như lệ thường, quét dọn phòng, khi quét đến gian phòng trống rỗng của con trai, ông sững sờ đứng bên cửa sổ, gò má hằn lên bóng nắng, trong mắt lại chỉ còn đục ngầu và trống vắng. Cảnh này em thích cực kì!". Nhưng điều cậu ngại nói ra chính là: Mỗi lần xem lại đoạn này cậu cũng sẽ khóc một lần, trong lòng cực kì chua xót, không thể nói rõ cũng không tả rõ được.

Phương Khôn xem bộ phim này không dưới ba lần, lại chẳng có lấy một lần nào để ý tới cảnh này cả, không khỏi cười ha hả. Cậu ấm đúng là cậu ấm, chẳng hiểu cái gì mà vẫn thích làm màu.

Mặc dù Lâm Nhạc Dương cũng không có biểu hiện ra rõ ràng như Phương Khôn, trong lòng cũng tỏ vẻ hoài nghi với mắt nhìn của Tiêu Gia Thụ. Cảnh quay này ở trong phim nhoáng phát đã qua, đừng nói là anh Quý, đến cả đạo diễn cũng chưa đề cập bao giờ, có thể thấy chẳng qua nó chỉ mang tính nhuộm đẫm cảm xúc mà thôi, không có gì đặc biệt. Nghĩ đến đây, cậu chậm rãi mở miệng. "Em thích nhất đoạn ngắn lúc Khổng Tuân ôm thi thể của vợ bị người Nhật Bản đánh chết mà gào khóc. Cảnh này thể hiện hoàn toàn sức khống chế của anh Quý đối với nhân vật và sức cuốn hút của anh, em xem lần nào khóc lần đó."

Dứt lời trong lòng cậu ngập tràn mong đợi nhìn về phía Quý Miện, lại phát hiện Quý Miện đang thẳng thừng nhìn chằm chằm Tiêu Gia Thụ, trong mắt loé ra ánh sáng.

Hết chương 27.

31.03.2023.

Editor có lời muốn nói: Mình xin lỗi vì sủi ;-; Dạo này bận quá à.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top