Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

41- Chụp mũ.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 41: Chụp mũ.

Editor: Nhím ngu.

"Lâm Nhạc Dương, tôi có chuyện muốn nói với cậu." Nhân lúc mọi người đang nghỉ trưa, Tiêu Gia Thụ gọi Lâm Nhạc Dương vào phòng trang điểm của mình.

"Chuyện gì?" Lâm Nhạc Dương nhìn chung quanh một chút, hâm mộ nói. "Phòng trang điểm của cậu lớn thế, còn có phòng tắm riêng nữa."

Tiêu Gia Thụ rót cho cậu một chén nước, sau đó lấy điện thoại ra. "Cậu xem, đây là bức ảnh hôm qua Trần Bằng Ngọc chụp lén, nếu không phải trợ lý của tôi phát hiện kịp thời, cô ta còn chuẩn bị đăng lên mạng luôn đấy."

Lâm Nhạc Dương liếc nhìn điện thoại một chút, nhận ra đó là một bức ảnh Tiêu Gia Thụ đang thay quần áo, Hai tay cậu cuốn áo phông lên, lộ ra đoạn eo nhỏ và lồng ngực trắng như tuyết. Áo phông chặn mặt của cậu, độ phân giải cũng không phải rất cao, trừ phi là người quen của cậu, bằng không cơ bản cũng không nhận ra đó là ai.

Lâm Nhạc Dương cảm thấy vấn đề không nghiêm trọng, đang chuẩn bị xin xỏ cho Trần Bằng Ngọc thì nghe Tiêu Gia Thụ tiếp tục nói. "Nếu cô ta thực sự đăng ảnh này lên mạng, tôi có quyền tố cáo cô ta xâm phạm đến quyền riêng tư của tôi. Là một trợ lý, hành vi của cô ta rất không có đạo đức nghề nghiệp, cũng làm tôi rất tức giận, tôi yêu cầu cậu đuổi việc cô ta."

Bé Ngọc là trợ lý của tôi, cậu có tư cách gì yêu cầu tôi đuổi việc em ấy? Đây là phản ứng vô thức của Lâm Nhạc Dương, nhưng cậu cũng không thể hiện ra, mà dịu giọng giải thích. "Bé Ngọc mới từ quê lên, tuổi lại còn nhỏ, nhiều quy củ cũng không hiểu. Cậu Thụ, cậu có thể cho em ấy một cơ hội nữa không?"

"Đây là vấn đề thứ hai tôi muốn thảo luận với cậu. Cô bé vẫn là trẻ vị thành niên, cậu không nên để cô ấy làm công." Tiêu Gia Thụ nghiêm túc nói.

"Tôi biết rồi, nên là nghỉ hè xong tôi sẽ liên hệ một trường học để cho em ấy đi học lại. Cũng sắp hai tháng rồi, cậu tha em ấy lần này đi?" Ngoài mặt Lâm Nhạc Dương cười ha ha, nội tâm lại cực kỳ không thoải mái. Giọng điệu bề trên của Tiêu Gia Thụ làm cậu phản cảm. Cậu mới không phải là cấp dưới của cậu ta đâu, không cần thiết phải nghe lời cậu ta nói.

Nghe nói Trần Bằng Ngọc chỉ đến làm part-time, vẻ mặt nghiêm túc của Tiêu Gia Thụ mới dần dịu lại, vuốt cằm. "Thế thì tốt rồi, tuổi con bé còn nhỏ, học hành mới là con đường đúng đắn. Cậu nói cho con bé lần sau đừng làm vậy nữa, phạm pháp đấy."

"Được, tôi nhất định sẽ dạy dỗ em ấy."

Lâm Nhạc Dương vừa ra khỏi phòng trang điểm, nụ cười tươi tắn đã chuyển thành âm u. Cậu về đến phòng nghỉ của mình, không thấy bóng dáng Trần Bằng Ngọc đâu, suy nghĩ một lúc liền đi về phía ngoài của lều lớn.

Nhân viên công tác đang ngồi chen trong lều lớn ăn cơm hộp, Quý Miện chẳng có chút làm giá nào, cũng trà trộn vào trong đó. Quả nhiên Trần Bằng Ngọc ngồi xổm bên cạnh anh, đang ngẩng mặt hào hứng nói gì đó. Quý Miện ngẫu nhiên đáp lại một đôi câu, nét mặt trông thì ấm áp, đôi mắt lại lạnh.

Lòng Lâm Nhạc Dương lộp bộp, vội vàng chạy qua sai bảo. "Bé Ngọc, giúp anh lấy một hộp cơm đến đi."

Trần Bằng Ngọc dẩu môi. "Anh Nhạc Dương không có chân à? Lều cơm ở đó kìa, chưa tới hai mươi mét nữa."

"Con nhóc chết tiệt kia còn không đến đây nhanh! Cơm hộp ba người sao anh cầm?" Trần Bằng Tân đứng trong lều cơm không nhịn được quát.

Mặt Trần Bằng Ngọc tràn đầy không tình nguyện, lại lo lắng anh trai cô mắng dữ hơn khiến cô mất mặt, lúc này mới miễn cưỡng chạy sang.

"Tiêu Gia Thụ tìm em nói cái gì?" Quý Miện tuỳ ý hỏi một câu.

Lâm Nhạc Dương cười lắc đầu. "Không nói gì, đọc thoại vài câu với em thôi ạ." Cậu không thể để anh Quý biết những chuyện Tiểu Ngọc đã làm được, bằng không anh Quý nhất định sẽ trách cậu công tư không phân minh, còn sẽ bắt cậu đuổi việc bé Ngọc. Chẳng qua chỉ là chụp lén một bức ảnh mà thôi, cũng chẳng phải là phụ nữ, mặt còn không thấy rõ, có gì quan trọng đâu?

Tay Quý Miện gắp thức ăn dừng một chút, phân phó. "Đuổi việc Trần Bằng Ngọc đi."

"Vì sao?" Lâm Nhạc Dương không cười nổi.

"Cô ta đến đây ba ngày rồi, có làm chuyện gì đứng đắn không? Để cô ta ở yên trong nhà học hành còn được hơn mấy cái này."

"Thế lát nữa bọn em nói với con bé." Lâm Nhạc Dương nghĩ cũng biết Trần Bằng Ngọc sẽ không đồng ý, ngày mới tới con bé đã nói qua rằng có chết cũng không quay về trường học lại.

Vừa động não, cậu bắt đầu giải thích hộ Trần Bằng Ngọc. "Có phải là người ta nói gì con bé không? Tuổi nó còn nhỏ, lại vừa tới thành phố Kinh, còn rất nhiều chỗ không hiểu..."

"Người mười bảy tuổi cái gì cũng biết rồi, đuổi việc con bé, bằng không em sẽ rất phiền phức." Giọng điệu Quý Miện cẩn thận, thấy anh em nhà họ Trần bưng cơm hộp đi sang, ngay lập tức buông đũa rời khỏi. Nói thật, anh cũng cảm thấy chán ghét việc Trần Bằng Ngọc dây dưa mình.

"Anh Nhạc Dương, sao anh Quý lại đi rồi? Anh ấy còn chưa ăn xong mà. Có phải là cơm hộp không hợp khẩu vị không? Em đi nhà ăn bên ngoài mua qua anh ấy một phần." Trần Bằng Ngọc hỏi trông nhiệt tình.

"Đúng đúng đúng, Nhạc Dương cậu hỏi nhanh chút. Chiều nay sếp Quý còn phải quay phim, ăn ít như vậy đâu có được." Trần Bằng Tân giật dây.

Làm sao Lâm Nhạc Dương lại không nhận ra tâm tư nóng lòng nịnh bợ anh Quý của bọn họ được, lập tức có hơi giận. "Anh Quý có trợ lý, không cần mấy cậu nhiều chuyện. Bé Ngọc ngày mai em đừng đi làm nữa, ở nhà học hành cho tốt. Tiêu Gia Thụ tìm anh khiếu nại em, nói em xâm phạm quyền riêng tư của cậu ta, còn muốn tố cáo em nữa." Cậu sẽ không để anh Quý chịu nỗi oan này, tất nhiên sẽ quẳng qua Tiêu Gia Thụ. Huống gì việc này cũng là thật, không phải cậu bịa ra.

"Gì, không phải là một tấm ảnh thôi à, có cần phải chuyện bé xé ra to thế không?" Trần Bằng Ngọc vô cùng tức giận, cũng không dám đắc tội Tiêu Gia Thụ, dù sao người ta cũng là cậu ấm nhà giàu, có bối cảnh có chỗ dựa. Tròng mắt cô ta xoay xoay, sau đó chạy về phía phòng trang điểm của Quý Miện. "Em tìm anh Quý xin cho em."

"Em mau quay lại đây!" Lâm Nhạc Dương quá sợ hãi, muốn ngăn lại cũng đã chậm, Trần Bằng Ngọc sớm đã chạy không thấy bóng dáng.

Trần Bằng Tân còn vui vẻ thoải mái nói. "Sếp Quý mới là ông chủ của chúng ta, muốn đuổi việc bé Ngọc phải có sếp Quý mở lời mới được, Tiêu Gia Thụ cậu ta là cái thá gì."

Lâm Nhạc Dương bị biến cố bất thình lình làm cho hoang mang, thật lâu mới lấy lại tinh thần vội vàng đuổi theo, mới vừa tới cửa phòng trang điểm đã nghe thấy Quý Miện gằn từng chữ. "Muốn đuổi việc cô là tôi, không phải Tiêu Gia Thụ. Từ giờ trở đi cô không phải là nhân viên của studio Quan Miện nữa, đây là tiền lương của cô."

Mặt Trần Bằng Ngọc như có lửa đốt, lại nhịn không được nhìn chằm chằm vào xấp tiền trên bàn. Cô xuất thân từ một huyện nhỏ nghèo khó, lại chỉ là một học sinh cấp ba, đâu từng có một lần đến tận 2000 đồng? Hai ngày lương đã có 2000 đồng, một tháng sẽ được bao nhiêu? Nghĩ đến đây cô càng thấy không cam lòng, đang định nói gì, Quý Miện đã không còn kiên nhẫn, xua tay với hai trợ lý. "Đưa cô ta về." Tham lam, ích kỷ, hư vinh, lười biếng, loại người này cơ bản không thích hợp làm bất kỳ công việc gì.

Lâm Nhạc Dương trơ mắt nhìn Trần Bằng Ngọc bị dẫn ra ngoài, lại nhìn cô ta tránh khỏi kìm kẹp chạy về chụp lấy 2000 đồng, trước khi đi còn hung dữ trừng mình một chút, như thể mình mới là kẻ đầu sỏ đuổi cô ta đi, trong lòng thật sự không biết có cảm giác gì.

Trần Bằng Tân chạy theo sao mới hoảng hốt vội vàng đuổi theo em gái, hung dữ truy vấn. "Mấy người làm cái gì vậy? Mau buông bé Ngọc ra..."

Âm thanh ầm ĩ dần dần đi xa, Quý Miện châm một điếu thuốc, im lặng hút.

Lâm Nhạc Dương nhíu mày hỏi. "Anh Quý, em phát hiện gần đây anh hút thuốc nhiều lắm. Không phải anh đã đồng ý cai thuốc với em rồi à?"

"Là anh bảo em đuổi việc Trần Bằng Ngọc, sao em phải nói là Tiêu Gia Thụ?" Đôi mắt sắc bén của Quý Miện khoá chặt lấy cậu.

Lâm Nhạc Dương lúng túng trong nháy mắt, nhỏ giọng nói. "Em sợ bé Ngọc nó ghét anh, cho nên mới nói là Tiêu Gia Thụ. Bằng Tân vẫn còn làm việc trong studio Quan Miện, quan hệ căng thẳng cũng không tốt."

"Anh không tài nào hiểu được logic của em, nhưng anh nhất định phải nói cho em biết, làm người, đặc biệt là làm một người đàn ông, cần phải có tinh thần trách nhiệm và gánh vác, không nên trốn tránh trách nhiệm của mình quẳng cho người khác. Nếu Trần Bằng Tân có ghét anh, vậy thì cậu ta cũng có thể đi chung luôn, anh đang mở công ty chứ không phải xưởng nhỏ gia đình. Nhạc Dương," Quý Miện gằn từng chữ. "Gần đây em làm anh rất thất vọng! Nếu em thấy tình cảm của hai ta là do em gánh vác, cảm thấy anh cho em áp lực, để em hi sinh vì anh, em có thể rời đi bất cứ lúc nào."

Lâm Nhạc Dương hoàn toàn hoảng rồi, nhào tới ôm Quý Miện khẩn cầu. "Anh Quý em sai rồi, anh đừng chia tay em. Anh không phải gánh nặng, mà là cứu rỗi, cả đời này em đều muốn ở bên anh." Cậu chân thành thật lòng muốn sống hết đời này với anh Quý, có thể mục đích ban đầu là vì trả ơn thật, nhưng những năm qua làm sao mà không có tình cảm thực sự? Huống chi anh Quý là một người ưu tú nhưu thế, yêu anh ấy quá dễ dàng!

Đúng vậy, cậu rất thích anh Quý, cũng bằng lòng vì anh ấy mà điều chỉnh xu hướng tính dục của bản thân. Cậu đã rất nỗ lực, rất cố gắng, lẽ nào anh Quý lại không nhìn ra được?

Sương giá trong con ngươi Quý Miện tan dần, nhưng vẫn còn sót lại một chút mù mịt. Qua một lúc lâu anh mới ôm lại Lâm Nhạc Dương, mệt mỏi nói. "Đợi lát nữa đi nói câu xin lỗi với Tiêu Gia Thụ."

Đây là tha thứ cho mình rồi ư? Lâm Nhạc Dương gật đầu, nín khóc mỉm cười.

    ---

Ngày tiếp theo Trần Bằng Ngọc không xuất hiện nữa, Tiêu Gia Thụ biết được chuyện gì xảy ra từ chỗ Lâm Nhạc Dương cũng thực sự câm nín. Cậu đuổi việc thì đuổi đi, lôi tôi ra nói là sao? Tôi là hiệp sĩ đội nồi phỏng? Nhưng cuối cùng cậu cũng không nói gì, còn chấp nhận lời xin lỗi của Lâm Nhạc Dương. Trần Bằng Tân cũng trở nên rất kỳ lạ, cứ hay thừa dịp cậu không chú ý dùng ánh mắt hận thù liếc cậu, thấy cậu nhìn sang thì lại lộ ra nụ cười lễ phép.

Tiêu Gia Thụ né xa người này theo bản năng. Mấy kiểu hai mặt âm hiểm xảo quyệt gì đó là kiểu người nguy hiểm nhất trong đám người rác rưởi.

Lại qua ba ngày, đạo diễn La lôi ra một bao lì xì bự vẫy vẫy. "Nhóc Thụ, thấy gì không? Nếu nhóc có thể quay xong cảnh này không NG, lì xì là của nhóc, còn ngược lại thì một xu cũng đừng hòng lấy nhá."

Cảnh cuối cùng là cảnh Lăng Phong nghe được thông tin từ chỗ An Ny rằng con đường kiếm tiền thật sự của tập đoàn nhà họ Lăng là buôn ma tuý mà không phải là xuất khẩu, trong lòng cảm thấy không dám tin tưởng, lại nhịn không được lén lẻn vào mạng lưới công ty tra những sổ sách bí mật một chút, sau đó tam quan vỡ nát, thiếu chút nữa là suy sụp. Lăng Đào xuất hiện vào đúng lúc này, Lăng Phong không thể không kìm nén lại tâm trạng đang mãnh liệt dâng trào, che giấu đi mọi chuyện.

Đạo diễn La diễn giải cảnh quay một lần, sau đó nhấn mạnh. "Lăng Phong là một thanh niên có tinh thần trượng nghĩa rất cao, chắc chắn không thể chấp nhận được hiện thực này. Nhóc Thụ, cố gắng sử dụng từng thớ cơ một trên mặt cháu, cố gắng hết sức thể hiện được cảm thụ phức tạp trong lòng anh ta. Anh ta không muốn tin tưởng sự thật trước mắt, nhưng lại không thể không tin, đồng thời còn có sợ hãi, thất vọng, lo lắng vân vân."

Tiêu Gia Thụ cân nhắc một lúc, gật đầu. "Đạo diễn La chú yên tâm, chắc chắn cháu sẽ không tiết kiệm tiền cho chú đâu." Sở dĩ cậu tự tin như vậy là bởi vì cậu đột nhiên nghĩ rằng, nếu thay Lăng Đào thành anh trai Tiêu Định Bang, tưởng tượng tập đoàn nhà họ Lăng là nhà thuốc nhà họ Tiêu, mà bản thân bỗng nhiên có một ngày phát hiện - Người anh trai tài giỏi nhất, có năng lực nhất lại dựa vào buôn bán ma tuý để phất lên, thứ công ty nhà mình sản xuất không phải thuốc mà là ma tuý, thì bản thân sẽ có tâm trạng như thế nào?

Chỉ trong nháy mắt, máu toàn thân Tiêu Gia Thụ đều đông lại.

Hết chương 41.

12.07.2023.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top