Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

42- Nhập vai quá đà.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 42: Nhập vai quá đà.

Editor: Nhím ngu.

La Chương Duy thấy biểu cảm Tiêu Gia Thụ thay đổi, lập tức vỗ tay. "Ok, chính là trạng thái này, như một đứa trẻ đã chết vậy. Các đơn vị chú ý, chuẩn bị bấm máy! Một, hai, ba, action!"

Đầu ngón tay Tiêu Gia Thụ nhanh chóng di chuyển trên bàn phím, vài giây sau lại dừng lại cứng ngắc, ánh mắt hơi ngưng, chau mày. Trên màn hình máy tính xuất hiện một phần tài liệu mật, ghi chép về hạn ngạch mua bán ma tuý trong nửa năm gần đây của tập đoàn nhà họ Lăng, phạm vi nghiệp vụ dường như bao trùm toàn bộ Đông Nam Á, chủng loại ma tuý càng nhiều đến hàng trăm.

Không còn nghi ngờ gì nữa, tập đoàn nhà họ Lăng giống hệt như những lời An Ny nói, là một hang ổ ma tuý cực lớn, Lăng Đào cũng không phải doanh nhân gì, mà là ông trùm buôn lậu lớn nhất khu vực Đông Nam Á. Tiêu Gia Thụ tìm thấy chứng cứ vô cùng xác thực không dám tin vào mắt mình, nhưng lại không thể không tin. Cậu nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, ánh mắt như thể bị một thứ gì đó đáng sợ khoá cứng lại, không thể di chuyển được, lại qua một lúc đến cả mi mắt cũng bắt đầu run rẩy. Cậu hoàn toàn quên rằng đây là đóng phim, chỉ có thể che mặt mình kín mít, như thể mình không đối mặt thì những thứ trước mắt đều sẽ không tồn tại.

Động tác che mặt trái với dự tính ban đầu của La Chương Duy, nếu làm thế thì làm sao khán giả có thể thấu hiểu được cảm giác tuyệt vọng vào giờ khắc này của Lăng Phong? Nhưng vào lúc La Chương Duy chuẩn bị hô cắt lại thấy mu bàn tay Tiêu Gia Thụ hằn đầy gân xanh, còn có xương hàm càng cắn càng dùng sức, đã sắp căng đến mức sắp biến hình của cậu, cuối cùng là cái cổ thon dài cũng sắp có màu đỏ tím, cơ bắp gồ lên từng thớ, như thể sắp căng đầu cậu đến nứt ra.

Chỉ có sợ hãi cực đoan và nôn nóng mới có thể khiến cho một người xuất hiện phản ứng sinh lý như thế này, nó chân thật như vậy, vặn vẹo như thế, tâm trạng biểu hiện ra còn mãnh liệt hơn xa cả biểu cảm khuôn mặt. Đôi tay đưa lên của La Chương Duy chậm rãi hạ xuống, ra hiệu cho Quý Miện ra sân.

Quý Miện ngay lập tức thu hồi rung động ngập tràn trong lòng, đẩy cửa bước vào văn phòng.

Người Tiêu Gia Thụ hơi cứng lại, sau đó nhanh chóng điều chỉnh tốt tâm trạng. Cậu cũng không buông tay che mặt ngay lập tức, mà là tiếp tục tựa lưng vào ghế ngồi, dường như chỉ đang nhắm mắt thả lỏng, tay kia cầm con chuột hơi di chuyển một chút, đóng tài liệu lại. Lúc Quý Miện đi tới bên cạnh cậu, cậu mới tự nhiên thả tay xuống, lộ ra đôi mắt tràn đầy tơ máu.

"Muộn như vậy còn chưa đi?" Quý Miện giống như lơ đãng nhìn lướt qua máy tính.

"Tại vì làm bản kế hoạch. Độ mạo hiểm của dự án này quá lớn, em không nắm chắc được." Tiêu Gia Thụ mệt mỏi thở dài một hơi. Thứ hiện trên màn hình không phải sổ sách, mà là một bản thiết kế phương án đang hoàn thiện, xếp bên tay cậu cũng toàn là tài liệu số liệu tương ứng, bổ sung cho cậu thêm một bằng chứng.

Quý Miện không tỏ thái độ nhưng ánh mắt lại dịu dàng hơn, vỗ vỗ bả vai cậu nói. "Đừng làm nữa, đi ăn khuya với anh, còn nhớ cái quán đồ nướng ở phía Nam thành phố kia không? Bây giờ vẫn còn mở đấy."

"Giờ còn mở ạ?" Tiêu Gia Thụ tiêu tan hết mệt mỏi, làm bộ thoải mái trả lời. "Vậy anh chờ em một chút, em lưu hồ sơ lại cái đã."

"Được, anh chờ em." Quý Miện đứng ở đối diện bàn làm việc, Tiêu Gia Thụ lưu xong hồ sơ tắt máy tính, lúc này mới đứng lên lộ ra phía sau lưng. Áo sơ mi xanh nhạt của cậu đã sớm bị mồ hôi lạnh làm ướt đẫm, một mảng nước lớn đọng ở phía sau lưng có vẻ rất bắt mắt, mà trong phòng mở điều hoà, nhiệt độ chỉ quanh quẩn tầm mười tám độ, đừng nói mặc áo sơ mi, cho dù là khoác thêm một cái áo khoác cũng không thấy nóng được.

Nếu Quý Miện trông thấy áo sơ mi này, hẳn cũng có thể đoán ra được một chút manh mối. Nhưng Tiêu Gia Thụ lại không chút hoảng hốt, cầm lấy áo vest đặt ở trên ghế dựa, mặc vào một cách tự nhiên, che kín đi sơ hở duy nhất.

Cậu đi đến bên cạnh Quý Miện, nở nụ cười tươi tắn, Quý Miện thì đặt tay trên lưng cậu, nhẹ nhàng vỗ vỗ. Hai anh em ra khỏi văn phòng, vài giây đồng hồ sau đèn cảm ứng bắt đầu chớp tắt.

Đây chỉ là một cảnh quay có tình tiết chẳng thể nào đơn giản hơn, nhưng tâm trạng mà diễn viên phải biểu đạt lại mãnh liệt, khiếp người, thậm chí có tính đột phá. Tại sao? Vì toàn bộ thế giới của Lăng Phong đã sụp đổ vào chính thời khắc này, không còn chút tàn tro. Mà nếu Tiêu Gia Thụ không thể biểu hiện ra sự bất lực và sợ hãi của anh ta, cảnh quay này sẽ hoàn toàn thất bại. Nhưng sau khi Quý Miện đi vào văn phòng, cậu lại phải kịp thời khống chế lại kiểu tâm trạng bất lực này, để nó cháy bỏng trong người nhưng không thể hiện ra qua biểu cảm, điều này vô cùng thử thách kỹ thuật diễn của diễn viên.

Vốn La Chương Duy còn lo lắng Tiêu Gia Thụ không thể suy diễn ra được loại cảm giác mà mình cần, nhưng cậu lại làm được, hơn nữa còn làm rất tốt. Hiệu ứng cảnh quay khi cậu đứng dậy lộ ra tấm lưng ướt đẫm mồ hôi gần như có thể dùng hoàn mỹ để hình dung.

Càng là những tiểu tiết không đáng chú ý càng có thể biểu hiện được độ sâu tình cảm, cho nên mới nói muốn làm một diễn viên ưu tú, không chỉ động tác tứ chi phải mang theo diễn xuất, đôi mắt cũng phải chứa đựng cảnh quay, mà đến cả mỗi một tế bào trong cơ thể cũng phải tham dự vào bên trong bộ phim.

"Cut!" La Chương Duy lấy lì xì ra, làm bộ không tình nguyện. "Cầm đi, cầm đi, cảnh này qua!"

"Cảm tạ đạo diễn La khen thưởng!" Tiêu Gia Thụ nhận lì xì, sau đó ngồi xổm trên ghế xếp chuyên dụng của mình, chuẩn bị kiểm tra hiệu quả cảnh quay. Quý Miện cũng đi sang, đôi mắt nhìn màn hình chăm chú.

La Chương Duy chiếu video trước lại một lần, lúc này Quý Miện mới nhìn thấy mồ hôi ẩm ướt sau lưng Tiêu Gia Thụ, ánh mắt không khỏi lấp loé. Là người hợp tác, lúc đó anh một chút cũng không hề phát hiện sơ hở này, cũng tin tưởng là Lăng Đào trong phim cũng giống như vậy. Đây không phải là đang đóng phim, mà là thực sự sợ hãi, bất lực, nôn nóng, cho nên mới sinh ra phản ứng sinh lý như thế này.

Tiêu Gia Thụ đúng là... Anh dời mắt đi nhìn cậu trai, lại nhận ra khuôn mặt cứng đờ của cậu, môi cũng hơi trắng bệch, trạng thái cực kỳ không tốt.

Tiêu Gia Thụ nhập vai rất nhanh, thoát vai lại rất chậm. Cậu hoàn toàn không có cách nào thoát ra khỏi tình cảm của Lăng Phong, thậm chí còn có chút hoài nghi nhân sinh. Tập đoàn nhà họ Lăng kiếm tiền là nhờ buôn ma tuý, vậy công ty điều chế thuốc nhà họ Tiêu thì sao? Phải biết công ty dược phẩm nhà họ Tiêu lập nghiệp dựa vào sản xuất dược phẩm, điều chế ma tuý dễ như trở bàn tay! Nếu bọn họ cũng bí mật tạo ra dây chuyền sản xuất ma tuý, sau đó trộn lẫn thành phẩm vào trong dược phẩm vận chuyển toàn quốc...

Cậu càng nghĩ càng sợ, cơ thể cũng run cả lên.

Quý Miện nhịn một lát, cuối cùng cúi người, vỗ vỗ tấm lưng lạnh buốt của thanh niên.

Tiêu Gia Thụ không có phản ứng, cậu đã hoàn toàn bị tưởng tượng có thể là thật của mình doạ phát sợ.

Quý Miện lau tóc, nét mặt trông vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười, sau đó ngồi xổm xuống nhìn thẳng Tiêu Gia Thụ, vỗ nhẹ gò má của cậu. "Suy nghĩ cái gì đấy, hử?"

Tiêu Gia Thụ sợ run cả người, thiếu chút nữa rớt xuống từ trên ghế gấp. Đôi mắt không có tiêu cự của cậu dần dần hiện ra bóng dáng của Quý Miện, lúc này mới bắt đầu đi ra từ cơn hư ảo, khó khăn nói. "Không có nghĩ gì ạ, chỉ đang ngẩn người thôi."

"Đi phòng trang điểm nghỉ ngơi một chút, uống một cốc đồ nóng." Quý Miện kéo cậu dậy, thấy cậu không quên xách theo ghế xếp, khoé miệng nhanh chóng nhếch lên một chút ý cười. Từ khi nào cậu chủ Tiêu vừa khùng vừa chảnh lại biến thành một thanh niên yếu nhớt (*) đi đến đâu mang ghế xếp theo đến đó nhỉ?

(*) Gốc: Điểu ti (屌丝) - Diaosi là tiếng lóng, chỉ những người thua kém mọi mặt: Không tiền, không chỗ dựa, sự nghiệp nhợt nhạt, yêu đương thất bại. Này chắc là anh Quý joke vui vì ẻm đóng phim xong trông tã quá.

Tiêu Gia Thụ sững sờ, bị Quý Miện kéo cả một đường, mãi cho đến khi một cốc sữa bò nóng vào bụng mới đỡ hơn chút.

"Nhập vai quá sâu kỵ nhất là ở một mình, càng ở càng suy nghĩ lung tung. Điện thoại cậu đâu? Gọi cho người nhà đi." Quý Miện đề nghị.

Tiêu Gia Thụ mở to hai mắt, dường như đã giác ngộ điều gì, nhanh chóng chạy ra ngoài cửa, lặng lẽ gọi điện cho Tiêu Định Bang. "Anh, anh đang ở đâu đấy?"

Giọng nói nghiêm túc của Tiêu Định Bang truyền ra từ trong ống nghe. "Ở công ty, có chuyện gì không?"

"Anh, rốt cuộc là nhà mình làm gì đấy?"

"Sản xuất thuốc."

"Không có bán ma tuý chứ?"

Tiêu Định Bang im lặng rất lâu, dường như đang âm thầm vận nội công, qua thật lâu mới nghiến răng nghiến lợi nói. "Buổi tối về nhà một chuyến, anh tẩy não cho em."

"Không không không, em không về đâu. Không có bán ma tuý là được. Anh ơi anh tuyệt đối không được lầm đường lạc lối nhá!" Tiêu Gia Thụ nhanh chóng cúp điện thoại trước khi ông anh nổi đoá, lúc này mới thở một hơi dài nhẹ nhõm. Cậu đẩy cửa phòng ra, thò nửa cái đầu vào, cảm kích nói. "Anh Quý, cảm ơn sữa bò của anh, em không sao rồi."

Quý Miện tuỳ ý khoát tay. "Khỏi cảm ơn. Quay phim thì quay đi, đừng có lẫn lộn với hiện thực."

"Em biết rồi." Tiêu Gia Thụ gật đầu đồng ý, sau đó đóng cửa phòng, đi ra ngoài mười mấy mét mới nhớ ra ghế xếp còn ở trong phòng anh Quý liền vội vã chạy về lấy. Trước khi gõ cửa phòng, dường như cậu nghe thấy một tiếng cười trầm, nhưng mở cửa rồi thì nét mặt anh Quý lại rất nghiêm túc. "Còn có chuyện gì?"

"Em quên ghế xếp của em ạ." Tiêu Gia Thụ nhìn anh một cách kỳ lạ.

Khoé môi Quý Miện không kìm được mà nhếch lên, lại nhanh chóng nhấp thẳng, đưa ghế xếp cho cậu, trêu chọc. "À ừ, bảo toạ chuyên dụng của cậu đấy."

Gò má Tiêu Gia Thụ hơi phiếm hồng, nói cảm ơn thêm lần nữa rồi chạy biến như một làn khói. Chân trước cậu vừa đi, chân sau Lâm Nhạc Dương liền đến, đè xuống khó chịu tràn đầy đáy lòng, làm bộ lơ đãng hỏi. "Anh Quý, Tiêu Gia Thụ tìm anh làm gì thế?"

"Cậu ấy nhập vai quá sâu, anh giúp cậu ấy bình tĩnh lại."

Bình tĩnh thì sao không ở bên ngoài mà bình tĩnh, lại mang vào phòng trang điểm? Lâm Nhạc Dương không ngăn được suy nghĩ như vậy, nhưng lại không dám hỏi nhiều. Cũng may phần diễn của Tiêu Gia Thụ đã quay xong hết rồi, sau này sẽ không cần gặp cậu ta nữa.

Quý Miện rửa sạch cốc, cũng không giải thích quá nhiều. Có đôi khi giải thích càng nhiều, tình huống sẽ càng phức tạp.

"Anh có một dự án cần đầu tư, đã xin nghỉ ba ngày với đạo diễn La rồi." Anh chậm rãi nói. "Em cứ quay phim cho tốt, đừng phân tâm, cũng đừng đi ăn với diễn viên hoặc đạo diễn chưa quen biết, vòng tròn này rất loạn."

"Em biết rồi ạ." Lâm Nhạc Dương khéo léo đồng ý, đi qua muốn cho bạn trai một cái hôn, lại bị Quý Miện đẩy ra. "Anh đi trước, giữa trưa em ăn nhiều chút, ngủ một giấc cho ngon, buổi chiều còn phải quay mấy cảnh hành đồng. Trước khi quay để tổ đạo cụ kiểm tra đai an toàn nhiều vài lần, chú ý bảo vệ an toàn của bản thân, thực sự quay không được thì dùng diễn viên đóng thế, đừng sợ mất mặt."

Lâm Nhạc Dương liên tục gật đầu, trong lòng ngọt lịm. Sau khi tiễn anh Quý lên xe, cậu đến lều lớn ăn cơm, thấy Trần Bằng Tân và phó đạo diễn chụm vào nhau thầm thì gì đó, nét mặt có hơi thần bí. Sau khi phó đạo diễn đi, y bưng hai hộp cơm hộp nhanh chóng chạy qua, hưng phấn nói. "Nhạc Dương, buổi tối tớ dẫn cậu tham gia một buổi tiệc rượu."

"Tớ không đi đâu." Lâm Nhạc Dương theo bản năng từ chối.

Trần Bằng Tân chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà mắng. "Cậu có biết tiệc rượu gì không mà bảo không đi? Nói cho cậu nghe, do Đình Chấn tổ chức đó, còn mời rất nhiều đạo diễn lớn, khó khăn lắm tớ mới giúp cậu đánh được quan hệ! Cậu có biết là bản thân bỏ lỡ bao nhiêu cơ hội hay không? Cậu ngốc à!"

Hết chương 42.

13.07.2023.

Editor có lời muốn nói: Thương cho tấm thân cơ hàn có đứa em trai nuôi nấng hai mươi năm xong nó đi hỏi là mình có buôn ma tuý không =)))))))

Pass chương 43: Bạn trai của Triệu Xuyên là ai? (Không hoa, không dấu, không cách)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top