Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

8- Tìm cách khác.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 8: Tìm cách khác.

Editor: Nhím ngu.

Lý Giai Nhi thấy bản thân như rơi vào hầm băng buốt giá, hai tay ôm chặt lấy mình, cơ thể không thể ngừng run rẩy, nhưng rất nhanh cô đã bình tĩnh lại, khẽ vuốt mặt, sau đó cúi đầu cười khổ. Đắng cay phải trải trong mấy năm qua thực sự quá nhiều, cô đã quen với việc cuộc đời bản thân xoay như chong chóng, một chút chướng ngại này vẫn chưa thể phá vỡ được ý chí của cô.

"Anh Quý, bỏ đi ạ, anh không cần phải để ý đến chuyện của em nữa đâu. Ông trời không tuyệt đường người, con đường này bị chặn, em sẽ thử lại một lần nữa, dù sao thời khắc tệ hại nhất em cũng có thể thuận lợi cố gắng vượt qua, không sợ." Cô đứng dậy, cẩn thận cúi mình, hốc mắt vẫn đỏ bừng, khoé miệng nở một nụ cười nhạt nhẽo.

Sự kiên cường dũng cảm của cô đã hoàn toàn làm Quý Miện cảm động, Quý Miện giơ tay lên "Trước em cứ chờ đây đã, tôi giúp em hỏi thăm một chút, xem có ai đang ngấm ngầm giở trò sau lưng em. Nếu có khả năng hoà giải, tôi sẽ đứng về phía em."

"Không cần, không cần, như vậy phiền anh quá..." Lý Giai Nhi liên tục xua tay, nước mắt vừa tiêu tan nay lại một lần nữa đọng lại. Cảm giác được quan tâm thật sự rất tốt, cô có chút không kiềm chế nổi bản thân mà trở nên yếu đuối hơn.

"Không hề phiền, cũng chỉ là nói vài câu mà thôi. Em cứ ngồi đây một lúc, tôi đi một chốc sẽ về." Quý Miện ra hiệu cho Lý Giai Nhi yên vị tại chỗ, bảo trợ lý rót thêm cho cô một tách cà phê, sau đó mới đi về phía văn phòng chủ tịch ở tầng cao nhất.

Phương Khôn cũng đang ở tầng cao nhất, dường như đã thăm dò được một ít thông tin, sắc mặt trông rất kỳ lạ. Vừa thấy bóng dáng sếp mình, anh đã kéo người đến bàn trà trong góc, thấp giọng báo "Là Tiêu Gia Thụ. Anh nghĩ thằng ranh con này có ý đồ gì? Đây hình như là lần đầu tiên nó gặp mặt Lý Giai Nhi mà? Không thù không oán, nó mưu toan chuyện gì vậy? Sếp Tu cũng vậy, không hỏi han cho rõ ràng cũng đã đồng ý, chẳng nhẽ ngài ấy lại không nhìn ra thực lực của Lý Giai Nhi? Bây giờ Lý Giai Nhi đã cực có sức hút, fan cứng đã leo lên con số hàng triệu, chỉ cần quản lý một chút thì sẽ trở thành một nữ thần âm nhạc đời mới. Đây là một cái cây rụng tiền đó, bằng sự khôn khéo của sếp Tu sao có thể đồng ý yêu cầu vô lý kiểu này của Tiêu Gia Thụ chứ? Anh nói xem, hai người bọn họ đừng nói là cha con ruột thật nhé?"

"Quả nhiên là cậu ta." Quý Miện day day giữa mày, trầm giọng hỏi "Cậu không hỏi thăm được nguyên nhân cụ thể hử?"

"Không có ạ, người ta bảo chèn ép là chèn luôn, chẳng thèm quan tâm lí do. Theo em thấy, chẳng nhẽ thằng nhóc này muốn học đòi theo kiểu tổng tài bá đạo, trước tiên dồn Lý Giai Nhi đến đường cùng, sau đó lại đưa ra yêu cầu bao nuôi?" Phương Khôn bắt đầu suy đoán.

Quý Miện hơi sững sờ, sau đó cười lạnh "Mặc kệ cậu ta muốn làm gì, tôi chắc chắn sẽ không bao giờ bàng quan." Vừa dứt lời liền mở cửa bước vào văn phòng chủ tịch.

Phương Khôn không dám đi vào, bèn lân la sang văn phòng thư kí, tìm các chị thư ký hóng một ít chuyện.

"Cậu đến rồi." Tu Trường Úc không hề bất ngờ với sự xuất hiện của Quý Miện, nhẹ nhàng nói "Ngồi đi."

Quý Miện nhìn quanh, Tiêu Gia Thụ đã đi rồi, bản kế hoạch được cậu mang lên bây giờ đang nằm trong tay Tu Trường Úc, ông đang nghiêm túc cẩn thận đọc qua.

"Sếp Tu, công ty chúng ta chuyên về đào tạo diễn viên, cho ra lò vài ảnh đế, ảnh hậu, nhưng không có bất cứ một nam nữ ca sĩ có sức ảnh hưởng nào cả. Nếu như có thể ký hợp đồng với Lý Giai Nhi, có thể vừa lúc lấp vào lỗ hổng này, sao ngài lại từ chối? Cô ấy là một mầm non tốt, với mắt nhìn người của ngài chắc chắn cũng có thể nhìn ra." Quý Miện chậm rãi nói.

"Trước khi trả lời câu hỏi của cậu, tôi cũng muốn hỏi cậu một vấn đề." Tu Trường Úc buông bản kế hoạch xuống, nhấn mạnh từng chữ "Thân là một nghệ sĩ, tiềm lực hay phẩm hạnh mới là điều quan trọng hơn?"

Vấn đề này làm khó Quý Miện, nhưng anh kiên định trả lời sau một hồi suy tư "Tất nhiên là phẩm hạnh."

"Tôi biết rõ cậu sẽ trả lời như thế." Tu Trường Úc vui vẻ cười rộ. "Cái ngành này quá sức phức tạp, thứ gọi là ranh giới cuối cùng của đạo đức, thật sự rất rẻ mạt, chỉ cần không bị truyền thông vạch trần, không bị công chúng biết đến, thì nghệ sĩ có thể lợi dụng nhân viên quan hệ công chúng để đắp nặn bản thân thành người hoàn mỹ. Nhưng thực tế thì sao? Một vài người đã sớm mục nát từ tận trong xương. Tôi đã luôn dạy cậu - thân là một nghệ sĩ, điều quan trọng nhất không phải là kinh doanh vỏ bọc bên ngoài của bản thân, mà là bồi đắp phẩm đức và tu dưỡng bản thân, đây mới là điều mấu chốt giúp các cậu không bao giờ hết thời, không bao giờ bị người hâm mộ lãng quên."

"Ý của ngài là phẩm hạnh của Lý Giai Nhi có vấn đề? Ngài nghe từ ai?" Quý Miện lắc đầu. "Em là người có chủ ý ký hợp đồng với Lý Giai Nhi, tất nhiên phải điều tra cô ấy. Hồ sơ năm xưa quả thực có lưu lại tiền án, thân phận là người bị hại. Mặc dù chuyện này có thể gây ảnh hưởng đến danh dự của cô ấy, nhưng chỉ cần dẫn dắt được dư luận, cũng có thể tranh thủ lôi kéo ý kiến đồng tình. Cô ấy là người thuộc trường phái thực lực, chắc chắn có thể vượt qua cuộc chiến dư luận."

"Cậu không cần nói nữa, tôi đã quyết rồi." Tu Trường Úc là người biết lắng nghe ý kiến cấp dưới, nhưng một khi ông đã chắc chắn vấn đề gì, cũng rất khó thay đổi chính kiến.

Quý Miện không thể không bỏ ý tưởng thuyết phục ông, anh trầm ngâm, sau khi suy nghĩ một lúc liền hỏi. "Vậy ngài sẽ làm đến mức nào? Cấm sóng cô ấy trong phạm vi toàn bộ giới giải trí? Không cho cô ấy nổi một cơ hội lên hình?"

Tu Trường Úc xua tay. "Chỉ là huỷ hợp đồng mà thôi. Nếu cô ta có ý định ký với những công ty khác ngoài Quan Thế, Quan Miện, Thuỵ Thuỷ, tôi không quan tâm. Sau này nếu có thể debut cũng tuỳ vào bản lĩnh của cô ta."

Quý Miện thở phào nhẹ nhõm một cách rõ ràng. Thanh danh của Tu Trường Úc trong giới giải trí cũng không tốt đẹp gì cho cam, mấy năm trước dây dưa với phụ nữ, có scandal với rất nhiều nữ minh tinh, sau đó đột ngột đổi tính, bắt đầu nghiêm túc điều hành công ty, thủ đoạn cũng trở nên càng lúc càng tàn nhẫn. Nếu ai chọc đến ông, đừng có nói là xuất hiện nổi trong giới giải trí, đến cả địa vị cũng không có được. Lần này ngoài miệng ông nói là đang chèn ép Lý Giai Nhi, kì thực thả cho rất nhiều cánh cửa, cũng không đến mức được gọi là dồn người đến đường cùng.

"Cảm ơn sếp Tu đã nương tay." Quý Miện đứng dậy chuẩn bị chào hỏi để rời đi.

Tu Trường Úc nói đầy ẩn ý. "Cô ta không đáng giá để cậu thay người nói lời cảm tạ. Cậu Miện, biết người biết mặt không biết lòng, cậu quá dễ mềm lòng, đừng có bạ ai giúp đấy."

Quý Miện khàn giọng. "Lúc trước nếu không phải ngài giúp em, làm gì có chuyện có em ngày hôm nay? Vậy mới nói điều tốt thì nên lan toả, có thể giúp thì cứ giúp, dù sao em cũng không quan tâm đến việc được báo đáp."

"Cậu đó..." Tu Trường Úc cực kì bất đắc dĩ, tự mình tiễn người ra tận cửa.

----

"Hỏi được gì không ạ?" Trong thang máy, Phương Khôn khe khẽ mở miệng.

"Không." Quý Miện lắc đầu, về đến studio thì bước vào trong góc cầu thang gọi một cuộc điện thoại, lúc này mới quay về nói chuyện với Lý Giai Nhi đang bồn chồn. "Quan Thế, Quan Miện, Thuỵ Thuỷ không có ý định ký hợp đồng với em, nhưng sẽ không hoàn toàn cấm sóng em, chỉ là không cho em tài nguyên mà thôi. Tôi sẽ giúp em liên hệ với một công ty quản lý khác, đây là danh thiếp của người phụ trách, em có thể xem qua một chút."

Sắc mặt Lý Giai Nhi trắng bệch, một lúc lâu mới nhận lấy danh thiếp, cảm kích trả lời. "Cảm ơn anh Quý. Ý không hoàn toàn cấm sóng em nghĩa là nếu em ký với những công ty khác vẫn sẽ còn cơ hội đúng không ạ? Người muốn làm vậy với em rốt cuộc là ai?"

"Không nên hỏi, em biết quá nhiều cũng không có chuyện gì tốt cả." Nhớ tới vị thiếu gia kia, nét mặt Quý Miện trở nên cực tệ.

"Vâng ạ, em sẽ không hỏi. Cảm ơn anh Quý, anh giúp em nhiều quá!" Lý Giai Nhi tự cảm thấy mình còn oan hơn Thị Kính (*), nhưng cũng chẳng còn cách nào. Trong cái giới này, không phải cứ có lý là sẽ được ngẩng cao đầu, được trèo lên chỗ cao, vẫn phải tự lượng sức mình, biết lớn biết nhỏ. Bây giờ cô cũng chỉ là một tân binh không có bối cảnh, mới bị người ta dẫm đạp, ngoại trừ anh Quý, anh Khôn, còn có ai mang một tấm chân tình suy nghĩ thay cô như thế?

(*) Gốc: Oan Đậu Nga (窦娥冤 ) - "Oan Đậu Nga" là vở ca kịch nổi tiếng của nhà văn Quan Hán Khanh đời nhà Nguyên, tác phẩm được sáng tác dựa trên câu chuyện oan khuất "Đông Hải Hiếu Phụ" trong "Liệt Nữ truyện". Truyện kể Đậu Nga bị bọn vô lại hãm hại, lại bị thái thú Đào Ngột phán tội chém đầu một cách oan uổng. Vì đây là truyện edit sang tiếng Việt, mình sẽ thay bằng các điển tích và thành ngữ của người Việt tương ứng cho mọi người dễ hình dung.

Nghĩ đến đây, Lý Giai Nhi cuối cùng cũng không thèm để ý đến chân tướng nữa, vội vàng cúi đầu thật sâu với hai người, nước mắt bị kiềm hãm đã lâu cuối cùng cũng lăn xuống từng giọt.

Phương Khôn thấy thế vô cùng chua xót trong lòng, an ủi. "Đừng có thấy công ty mà anh Quý giới thiệu cho em là vừa thành lập, chưa có danh tiếng, nhưng ông chủ chính là bạn cũ mà anh ấy quen khi còn học ở Havard, cũng rất có lai lịch ở trên phố Wall, không thiếu tài nguyên. Công ty bọn họ có nền tảng chiếu phim riêng, cũng có nhân viên chế tác riêng, tất cả mọi người đều là người tài năng, năng lực vô cùng ưu tú. Hiện tại bọn họ đang có kế hoạch quay một bộ cổ trang tự chế tác, phát sóng ở ngay nền tảng của mình, cực kì có tiềm năng. Nếu em tham gia, lập tức có thể trở thành nữ chính."

"Thật vậy ạ?" Lý Giai Nhi lại cúi đầu một lần nữa, cảm động rơi nước mắt. "Cảm ơn anh Quý! Cảm ơn anh Khôn! Nếu không có hai người, thật sự em không biết nên làm gì nữa."

"Không có gì. Ai biết được có khi em quay xong bộ phim này sẽ trở nên nổi tiếng thì sao? Người ta có câu sông có khúc, người có lúc (*), người sống trên đời ai không phải trải qua thăng trầm? Chuyện tương lai không ai đoán trước được? Em có năng lực, ngoại hình không thua ai, lại biết tự nỗ lực, sẽ có một ngày nổi tiếng." Phương Khôn đỡ cô đứng dậy, nhẹ giọng. "Khi về đừng suy nghĩ linh tinh, chăm sóc cho mẹ thật tốt, chiếu cố bản thân thật tốt."

(*) Gốc: Thất chi đông ngung, thu chi tang du (失之东隅, 收之桑榆) - Đông ngung 东隅: nơi mặt trời mọc, cũng chỉ lúc sáng sớm. Tang du 桑榆: nơi mặt trời sắp lặn chiếu đến, cũng chỉ nơi mặt trời lặn. Ví lúc ban đầu tại một phương diện nào đó thất bại, nhưng cuối cùng lại thành công ở một phương diện khác.

"Tôi đã đánh tiếng với bên kia, em có thể hẹn gặp Chu Nam, trò chuyện đôi câu. Cậu ta rất hoan nghênh em." Quý Miện mở cửa văn phòng, dự định đích thân tiễn cô xuống dưới lầu.

Mặc dù Lý Giai Nhi đụng phải chướng ngại trước nay chưa từng có, nhưng đồng thời cũng nhận được sự ấm áp chưa bao giờ được nhận. Khi ra khỏi cửa lớn của Quan Thế Entertainment, tâm trạng của cô đã quay lại như lúc ban đầu, cười ngọt ngào. "Anh Quý, anh cứ chờ xem, rất nhanh em sẽ xuất hiện trên màn ảnh. Em sẽ không sụp đổ."

"Cố lên." Quý Miện nhìn cô leo lên taxi, yên lặng ghi lại biển số xe, lúc này mới quay về đại sảnh. Hai người không còn tâm trạng làm việc, cùng nhau đi tới nhà hàng đồ Tây ở lầu hai dùng bữa.

"Mẹ nó, Tiêu Gia Thụ làm trò gì vậy?" Phương Khôn vừa đọc menu vừa mắng chửi. "Tiền đồ tốt đẹp của Lý Giai Nhi bị hắn huỷ hoại rồi, mấy cái loại con nhà giàu này là đồ ăn no rửng mỡ!"

Quý Miện đang báo tin cho bạn tốt Chu Nam, cũng không đáp lời. Bên kia tựa hồ rất hứng thú với Lý Giai Nhi, biết được Quan Miện không thu người, đã hằm hè xoa tay chuẩn bị nhặt của hời. Lý Giai Nhi hiện tại cũng xem như là nghệ sĩ hot hạng B trong giới ca sĩ, chưa debut đã rất là nổi tiếng. Người khác có vắt óc suy nghĩ cũng không thể nào đoán được tại sao Quan Miện, Quan Thế, Thuỵ Thuỷ lại từ bỏ không ký cô về. Thông tin vừa lộ ra đoán chừng netizen sẽ kinh ngạc trố mắt. Trông bạn tốt liên tục gửi gif nhặt được của hời siêu to khổng lồ, Quý Miện khoá màn hình điện thoại di động, chau mày.

Ngay đúng lúc này, Tiêu Gia Thụ bước vào phòng ăn, đầu tiên là dáo dác nhìn hai bên, phát hiện ông chủ cũng ở đây, sắc mặt vốn bình thường bỗng dưng hơi đổi trong giây lát, sau đó giả mù, lén la lén lút đi vào hàng ghế dài sát tường. Ánh mắt Phương Khôn cực tinh, phát hiện ra cậu ngay, đưa tay. "Cậu Tiêu, đến đây ngồi nào!"

Tiêu Gia Thụ: "..." Cái miệng loét còn khả năng khỏi được không vậy?

Hết chương 8.

07.01.2023.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top