Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

9- Tai họa trời giáng.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 9: Tai họa trời giáng.

Editor: Nhím ngu.

Ông chủ đã gọi, sao Tiêu Gia Thụ có thể nói không? Cậu vừa xoa xoa xương quai hàm đang hơi hơi đau nhức, vừa đi đến trước bàn, vuốt cằm. "Anh Quý, anh Khôn, hai người đang ăn ạ?"

"Ngồi đi." Quý Miện chỉ vào ghế trống đối diện mình, sau đó gọi phục vụ tới. "Lên một phần bò bít tết sốt tiêu đen, chín năm phần."

"Vâng thưa ngài Quý, mình cần dùng gì khác không ạ?" Bồi bàn hỏi han rất lễ phép.

Quý Miện liếc mắt nhìn Tiêu Gia Thụ, Tiêu Gia Thụ bèn vội vàng xua tay. "Không cần, cảm ơn." Lại là bò bít tết, còn thêm tiêu đen. Đúng là chẳng có gì tốt đẹp! Coi như cậu đã nhìn thấu được ảnh đế Quý, cái gì mà tính tình ôn hòa, thích làm việc thiện, khảng khái hào phóng... Tất cả đều là giả dối, hắn ta là cái đồ độc tài, dùng những cách thức mình quen thuộc để đối đãi với mọi người chung quanh, hầu như không cho người ta quyền làm chủ. Lấy hai bữa cơm chung làm ví dụ, hắn ta sẽ quyết định sẵn thực đơn, chưa bao giờ hỏi người khác thích ăn gì.

Tiêu Gia Thụ nuôi suy nghĩ từ chối thẳng thừng, nhưng gia giáo không cho phép cậu làm thế.

"Chà, ai chọc cậu Tiêu của nhà ta vậy? Nhìn cái mặt đen xì này này." Phương Khôn nhân tiện cố ý gợi chuyện, anh cho là Tiêu Gia Thụ vẫn còn canh cánh chuyện Lý Giai Nhi.

Nhưng Quý Miện lại lười xàm xí với đối phương, đi thẳng vào trọng tâm. "Lý Giai Nhi làm gì chọc phải cậu, đến mức phải cấm sóng cô ấy?"

"Sao mọi người biết ạ?" Khuôn mặt Tiêu Gia Thụ lộ vẻ bất ngờ. Thực ra cậu vẫn chưa rõ, trong cái giới giải trí này căn bản không có hai chữ nào gọi là "bí mật", chẳng qua những người xung quanh không cố ý nói ra mà thôi.

Thằng nhãi con này không được, dám làm không dám chịu! Trong lòng Phương Khôn rất coi thường, ngoài mặt lại treo nụ cười hòa nhã, khẽ thuyết phục. "Đây là lần đầu tiên hai người gặp nhau đúng chứ? Mới đó đã có hiểu lầm gì chăng? Nào nào nào, cậu tâm sự mỏng với hai anh, có hiểu lầm thì nhanh chân gỡ nút, đừng chơi lớn tuyệt tình như uy thế. Người ta còn có câu ai ơi xử sự lưu tình, mai ngày gặp lại còn mình với ta (*) cơ mà. Cái giới giải trí này bé lắm, sau này còn nhiều cơ hội gặp nhau, đừng nên dồn người ta vào đường cùng."

(*) Gốc: Phàm sự lưu nhất tuyến, nhật hậu hảo tương kiến (凡事留一线, 日后好相见) - Ý chỉ làm việc không nên quá tuyệt tình, nên chừa cho người ta một đường lui, sau này gặp lại còn có thể hòa hảo.

Nếu như bạn cũ (*) còn ở đó, cậu chắc chắn cũng chẳng hé miệng đề cập đến Lý Giai Nhi, chứ đừng nói đến việc giải thích cho người ngoài. Những hồi ức khó chịu, bẩn thỉu kia cứ việc bị chôn vùi từ đây đi, dù sao Lý Giai Nhi cũng đã rời đi, coi như mình tự tay làm chuyện cuối cùng cho người bạn năm nào. Nghĩ đến đây, Tiêu Gia Thụ khoát tay. "Không có hiểu lầm gì cả, là tôi nhằm vào cô ta. Trước đó tôi đã điều tra về cô ta, tuyệt đối sẽ không vạ lây sai người."

(*) Gốc: Phát tiểu (发小) - Ý chỉ bạn thân, bạn nối khố thuở bé, nhưng bây giờ không chơi với nhau hoặc không còn nữa.

Phương Khôn: "..." Mấy câu này thẳng thẳn đến mức khiến người ta không đỡ được!

Quý Miện đặt nĩa xuống, nhìn thẳng người thành niên, giọng điệu ấm áp, nhưng thái độ rất cứng rắn. "Hay là kể một chút đi. Cậu hận cô ấy như vậy, dù sao cũng phải có nguyên do."

Bá đạo vãi! Tiêu Gia Thụ bĩu môi trong lòng, trên mặt để lộ một xíu mất kiên nhẫn. Đúng lúc này, phục vụ đưa một phần bò bít tết sốt tiêu đen tới, mùi hương thơm nức  xông thẳng vào khí quản, nhưng lại không ăn được, làm cậu càng tức giận. Tại sao mấy người này từ sếp đến nhân viên ai cũng mù vậy? Bị loại đàn bà như Vương Thi Kỳ chơi vòng vòng, kết quả là vẫn vội vã lên tiếng bênh vực cô ta, đáng giận thật sự! Càng bực bội hơn là - bò bít tết của nhà hàng này trông ngon cực, nhưng mình không thể ăn được, chỉ có thể trơ mắt nhìn!

Tiêu Gia Thụ cầm lấy dao nĩa, nghịch bò bít tết thành mấy khối vuông đều đều, từ tốn nói. "Thôi thì thế này, tôi sẽ kể cho các anh một câu chuyện xưa."

Đây rồi đây rồi, quả nhiên là có gút mắc cũ. Phương Khôn vểnh tai, chuẩn bị hóng drama. Quý Miện hơi gật đầu, ấm áp lịch lãm. "Xin kính cẩn lắng nghe."

"Ngày xưa có một anh nông dân, anh có một người anh trai, một cô em gái, xếp hàng thứ hai trong nhà, cho nên không được bố mẹ để ý. Năm cha mẹ mất đi để lại cho anh cả rất nhiều ruộng tốt, cho em gái rất nhiều đồ cưới, đến phần anh thì gia sản đã không còn thừa được bao nhiêu, cũng chỉ có một mẫu ruộng cạn ở thung lũng. Anh ta cũng không nghĩ rằng cha mẹ bất công với mình, chỉ nói rằng đây là số phận, cứ vậy mà cam chịu. Nhưng anh ta là người thông minh, tranh thủ thời gian rảnh học nghề mộc kiếm cơm, bắt đầu chế tạo gia cụ cho hàng xóm láng giềng, từ từ tích cóp được một ít tiền. Anh trai, em gái của anh ta thấy anh sống càng ngày càng tốt, trong lòng ghen tị, liền tìm một cô gái xinh đẹp đến..."

Câu chuyện xưa Tiêu Gia Thụ kể rất dài, mới nghe đoạn mở đầu, Phương Khôn và Quý Miện ngầm cho rằng ân oán giữa cậu và Lý Giai Nhi là vì tranh đoạt trong gia đình giàu có, không chừng Lý Giai Nhi là người do anh chị em nào đó của cậu tìm đến để quyến rũ cậu, không ngờ bị cậu phát hiện ra. Ừ, lí do này cũng có khả năng, vả lại cũng rất có tính drama, hai người nghe xong cũng mê man.

Kết quả lời kể của Tiêu Gia Thụ xoay chuyển. "Người con gái kia bị những hành động của anh nông dân cảm hóa, thật lòng thật dạ yêu anh ta, từ bỏ chồng chưa cưới trước đây của mình..."

Ái chà, có thể thấy không phải là trò hề tranh đoạt nhà giàu, có khả  là ân oán thế hệ trước. Nghe tới đây, Quý Miện và Phương Khôn khẽ chau mày, thầm nghĩ chân tướng còn chưa vén màn, không khỏi lắng nghe càng cẩn thận hơn.

Tiêu Gia Thụ dùng thời gian hơn mười mấy phút giảng giải anh nông dân phát triển gia nghiệp ra sao, yêu vợ thương con thế nào, yêu nước thương nhà đến mức nào, lúc này mới nói. "Hôm nọ, anh nông dân nay đã trở thành một phú hào xa gần nức tiếng đi ngang qua một cánh đồng, trông thấy một con rắn độc nằm quay đơ bên bờ ruộng, đem lòng thương tiếc, liền nhặt rắn về ôm ngay ngực. Rắn độc tỉnh dậy chẳng những không biết hàm ơn, còn mạnh mẽ cắn anh ta một phát, anh ta chết mất. Mấy người phải hiểu, đấy là kết cục của việc bạ đâu làm người tốt đấy đó."

"Choang!" Đấy là thanh âm dao nĩa trong tay Phương Khôn rớt trên mặt đất.

Quý Miện đương chuẩn bị uống nước thiếu điều phun ra, may mà kịp thời kìm được.

Chuyện xưa lôi cuốn như thế, anh nông dân vả mặt anh trai em gái đoạt lại những gì vốn thuộc về mình, anh nông dân và mỹ nữ gián điệp đấu trí đấu dũng, vừa yêu vừa hận, hai vợ chồng từ tầng lớp nông dân bần cùng phấn đấu vươn mình thành tiểu tư sản, đợt cao trào này nối tiếp đợt kia, xuất sắc vãi chưởng, kết quả đến đoạn kết cậu nói với bọn tôi cái câu chuyện xưa này con mẹ nó thực ra là bản mở rộng tầm xàm bá láp của "Anh nông dân và con rắn"?

Phương Khôn cuối cùng cũng nhận ra mình bị chơi cảm giác tay hơi ngứa, muốn tẩn nhau. Anh nhặt dao nĩa lên, hung tợn trừng mắt nhìn thanh niên.

Quý Miện dùng khăn ăn lau vệt nước đọng bên khóe môi, bình tĩnh nói. "Trợ lý Tiêu, cậu làm trợ lý của tôi thực sự là điều đáng tiếc cho một tài năng, thực ra cậu có thể đi làm biên kịch. Năng lực bịa chuyện của cậu rất lợi hại."

"Thật không?" Tiêu Gia Thụ hoàn toàn không nhìn ra đối phương đang khịa mình, còn vuốt cằm. "Thì ra tôi còn có tiềm lực này. Con người quả nhiên cần phải rèn luyện, bằng không sao có thể biết mình giỏi cái gì, giới hạn nằm ở đâu."

Quý Miện: "..." Câm nín một lúc, anh tiếp tục nói. "Cậu là anh nông dân, còn Lý Giai Nhi là con rắn độc?"

Tiêu Gia Thụ đặt nĩa xuống, vững vàng lắc đầu. "Tôi còn chưa có ngu như vậy." Dứt lời giương cằm một cách ẩn ý, ý là: Nếu tôi mà không cấm sóng cô ta, thì mấy người sẽ là anh nông dân bị cắn chết kia đó.

Quý Miện không phải là người cả tin, cho nên anh đã cẩn thận điều tra Lý Giai Nhi, cũng đã từng gặp mẹ và bạn bè của cô ta, hơn nữa cũng đã từng dùng mấy tháng trời khảo sát phẩm hạnh của đối phương. So với cái  thiếu gia ăn chơi trác táng thân phận bí mật này, tất nhiên anh sẽ thiên về Lý Giai Nhi hơn. Nhưng nhìn vào tình huống trước mắt, cậu ấm này dường như cũng không có ý định giải thích nguyên nhân về hành động của mình. Cũng đúng, kiểu người ăn sung mặc sướng, luôn luôn thượng đẳng (*) như cậu ta, làm sao có thể hiểu rõ nỗi khổ của những nhân vật nhỏ bé ở đáy xã hội. Cậu ta chỉ biết thế này - Mình ngứa mắt kẻ nào thì có thể khiến kẻ đó biến mất.

(*) Gốc: Cao cao tại thượng (高高在上的) - Chỉ người đứng ở địa vị cao, luôn dùng thái độ hơn người để nói chuyện, đối xử với người khác. Hoặc chỉ người không thể với tới, xa vời ngoài tầm tay. Ở đây được dùng với nghĩa xấu.

Còn nói tiếp nữa thì sẽ không phải là cầu tình cho Lý Giai Nhi, mà kéo thêm hận thù về cho cô. Quý Miện dứt khoát dừng luôn cuộc trò chuyện. "Tôi ăn xong rồi, mời trợ lý Tiêu cứ chậm rãi dùng bữa." Dứt lời đặt nĩa xuống, tháo khăn ăn, gật đầu rời đi.

Phương Khôn cười qua loa, cũng đi theo.

Cuối cùng cũng không cần phải ăn hết bò bít tết trước mặt sếp, Tiêu Gia Thụ thở phào nhẹ nhõm. Cậu cũng không muốn kể chuyện dài như thế, nhưng không kể thì phải nhét gì đó vào miệng... Thế thì thà cứ là kể chuyện. Cậu vẫy tay gọi phục vụ, nhẹ giọng nói. "Cho tôi một phần súp kem bí đỏ."

"Vâng, xin anh chờ một chút." Phục vụ nghiêm túc viết vào hóa đơn.

---

Mười nữ ca sĩ top đầu của "Chương trình tìm kiếm tài năng âm nhạc SUPER" cũng lần lượt tìm được công ty quản lý, vậy mà mãi vẫn chưa thấy tin mừng của tổng quán quân Lý Giai Nhi, thậm chí đến cả concert tổ chức vì người hâm mộ cũng không thể tham dự, điều này khiến cho rất nhiều người chú ý. Có người suy đoán cô chắc chắn đang làm chuyện lớn, nói không chừng công ty quản lý quá trâu bò, phải tìm ngày lành tháng tốt để tuyên bố, nhân tiện tổ chức buổi lễ ký hợp đồng, mời giới truyền thông tụ họp. Bằng độ hot hiện tại của Lý Giai Nhi, làm như vậy cũng không phô trương tí nào.

Trông thấy đủ loại tin tức liên quan đến mình, Lý Giai Nhi cảm thấy rất khó chịu. Cô gặp mặt với chủ tịch Chu Nam của Thiên Thiên Entertainment, bàn chuyện hợp đồng, cũng đi thử vai nữ chính cho [Thái tử lạnh lùng và vương phi xinh đẹp], vì kỹ thuật diễn tinh tế mà được đạo diễn khen ngợi.

Trước khi đi đạo diễn nói với cô. "Cô đến đây làm tôi thực sự thở phào nhẹ nhõm, cái đoàn phim này của chúng tôi hầu như không mời được diễn viên nổi tiếng nào, kinh phí cũng có hạn, cả bộ phim cũng phải nhờ cô gánh. Cô xem đi, đến cả phục trang ra hồn cũng mua không nổi, tất cả đều là bạn của chủ tịch may thủ công cho bọn tôi, đồ trang điểm cũng phải do diễn viên mấy người tự tay mang đến, bọn tôi không cung cấp nổi, nếu kỹ thuật trang điểm của cô không tồi, đến lúc đó có thể phụ một tay, giúp các diễn viên nam kia trang điểm chút."

Lý Giai Nhi nghiêm túc lắng nghe, sau đó đồng ý hết thảy, bộ dáng vừa ngoan vừa biết điều làm người ta mừng rỡ. Ấn tượng của đạo diễn đối với cô cực tốt, sau khi thử vai đã chấm cô làm nữ chính, cũng gọi điện cho Chu Nam, cực kì khen ngợi cô. Chu Nam cũng hài lòng, nới lỏng hợp đồng cho Lý Giai Nhi, nhắn cho bạn tốt một tin nhắn WeChat, nói cho anh biết mọi chuyện đã xong xuôi.

Lúc này Quý Miện mới yên tâm, hôm sau đi núi Vũ Di để quay bộ phim tiên hiệp chuyển thể (*). Hiện tại anh đang dần dần lui về phía sau màn, rất ít khi diễn vai chính, lần này cũng chỉ đóng vai cameo, nói vài câu thoại, quay vài cảnh phim là xong chuyện. Sau khi ở đoàn phim ba ngày, hoàn thành phần diễn của bản thân, ngay đêm đó anh lên xe bảo mẫu chạy về thành phố, sau đó sẽ đi máy bay về thủ đô, lại không ngờ được mình sẽ gặp chuyện quái lạ trên đường đi.

(*) Gốc: Đại IP ( Intellectual Property) - Chỉ các loại phim được chuyển thể từ tiểu thuyết, phim hoạt hình, game,... Đã có một lượng fan nhất định.

"Anh Quý, anh xem vệt sáng trên trời có giống đĩa bay hay không?" Trợ lý đời sống chỉ ra ngoài cửa sổ nói.

"Cái gì?" Quý Miện nghiêng người xem, quả nhiên thấy được trên bầu trời có một chùm sáng hình bầu dục đang di chuyển, lúc đầu tốc độ rất chậm, nhưng trong chớp mắt đã bay đến gần.

"Không ổn, nó rơi xuống rồi!" Trợ lý vừa dứt lời, một cục sắt to tướng đã ở trên trời giáng xuống, vừa lúc va vào chiếc xe bảo mẫu đang chạy như bay. Xe bảo mẫu văng ra khỏi rào chắn an toàn, rơi xuống sườn núi, sau khi lăn vài vòng thì cắm ở giữa hai cây cổ thụ. Trợ lý đời sống và tài xế đã sớm mất đi tri giác trong quá trình va chạm kịch liệt, Quý Miện bị thương nặng sắp chết lại xuyên qua vết máu trên mắt, trông thấy một sinh vật có dáng người nhỏ gầy, cái đầu cực to đang chậm rãi tới gần mình. Nó đi đến bên cạnh cửa sổ xe đã vỡ vụn, duỗi ra một đầu ngón tay, chạm vào vầng trán Quý Miện, một cơn đau thống khổ đột nhiên xuất hiện làm anh hoàn toàn chìm sâu vào hôn mê.

Hết chương 9.

08.01.2023.

Editor có lời muốn nói: Chương này mình để em bé xưng "Tôi - Anh" là vì ẻm đang bực mình với Quý Miện, những chương sau sẽ quay về như bình thường nhé. Em bé chơi anh già lú luôn, chửi ngầm đồ đó =))) Truyện thì tự nhiên bẻ oặt một phát sang viễn tưởng thần quái làm mình cười gần chết =))) Nhờ có vụ này mà mọi chuyện mới vào bước ngoặt nhe mọi người.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top