Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

C14_ 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

_______Chương 14_______

Không biết có chuyện quan trọng gì, Lăng Khiêm chạy đi cả ngày, đến chiều tối rốt cuộc cũng trở về.

“Anh, em xin lỗi, em đi nấu cơm ngay đây, anh đói bụng chưa?”

Sau khi tiến vào, Lăng Khiêm đá văng giày sang một bên, ngay cả vớ cũng lột phăng, chân trần chạy ào vô phòng khách, đang tính bổ nhào đến ôm Lăng Vệ như một con gấu to xác thì kinh ngạc dừng lại “Sao sắc mặt anh khó coi vậy? Anh không khỏe à?”

Vừa mới làm sáu trăm cái gập bụng một lần nữa, Lăng Vệ từ phòng tắm đi ra, mệt mỏi đến nỗi ngay cả một chữ cũng không muốn nói nhiều, nhẹ nhàng ngăn Lăng Khiêm đang muốn đưa tay lên sờ trán, xoay người đến bên ghế cạnh bàn ngồi xuống.

Sách cùng giấy đều ở trên bàn.

Đề bài Lăng Hàm để lại cậu chỉ mới làm được một nửa, phải tranh thủ thời gian hoàn thành cho xong.

Lăng Vệ nhíu mày tập trung nhìn vào sách giáo khoa, nén chịu đau đớn khó có thể tưởng tượng sau bài huấn luyện thể năng dâm mỹ, thắt lưng mệt đến nhũn ra, nhưng cậu tuyệt không cho phép mình dễ dàng đầu hàng. Bất tri bất giác, cả người toát lên khí chất lãnh liệt khiến người ta không dám tùy tiện tới gần.

Đối với Lăng Khiêm mà nói, là lực hấp dẫn đầy mới lạ.

“Tối nay anh muốn ăn cái gì?” Lăng Khiêm nhịn không được sáp lại gần, ngầm suy tính xem nên sử dụng phương pháp trêu chọc nào.

“Tùy em.”

“Hồi trưa anh ăn gì thế?”

Lăng Vệ không trả lời, ánh mắt không rời khỏi trang sách.

Hàng mi xinh đẹp của Lăng Khiêm nhăn lại “Đừng nói là trưa nay anh không ăn gì nha?”

Nếu không nhờ cậu ta nhắc nhở, Lăng Vệ thậm chí còn không nhận ra trưa nay mình không ăn gì. Kế hoạch huấn luyện cùng trừng phạt của Lăng Hàm làm cho thần kinh của cậu căng thẳng tột độ, mỗi giây mỗi phút đều cùng ý chí của mình tranh giành cao thấp.

Cảm giác kỹ lại, hình như dạ dày trống trơn có điểm khó chịu thật.

“Thật là, làm sao có thể ngược đãi bản thân vậy hả?” Lăng Khiêm bỗng nhiên cất cao giọng, giận không thể át “Anh làm cái quỷ gì đó? Hôm nay còn tiến hành huấn luyện thể năng, vậy mà vừa đói bụng vừa tiêu hao sức lực, buồn cười nó vừa!”

Từ trên cao nhìn xuống quạt mạnh tay.

Bộp!

Sách giáo khoa trong tay Lăng Vệ bị hắn hất một cái rơi xuống đất.

Lăng Khiêm phản ứng dữ dội như thế, khiến Lăng Vệ bất ngờ lắm.

Cậu ngẩng đầu, trừng mắt nhìn Lăng Khiêm, yên lặng xoay người nhặt sách từ mặt đất lên.

“Không được nhặt!”

“Anh muốn hoàn thành mấy đề mục mà Lăng Hàm đã giao, trước lúc Lăng Hàm về, anh phải làm cho xong.”

“Cái tên Lăng Hàm chết tiệt đó thì có chỗ nào tài giỏi hơn người mà anh phải răm rắp nghe theo lời nó hả? Đừng quên em cũng là huấn luyện viên của anh đó!” Lăng Khiêm tung một cước đá bay quyển sách giáo khoa vào góc tường “Chỉ mới có một ngày đã biến anh thành cái dạng này, ngay cả mặt cũng hóp đi một vòng rồi này.”

“Đừng nói tào lao, ai mà trong một ngày gầy đi một vòng được chứ?” Lăng Vệ đứng lên, đi ra nhặt quyển sách ở góc phòng rồi trở lại, toan tiếp tục làm bài.

Lăng Khiêm ở phía sau bắt lấy cánh tay phải lộ ra bên ngoài lớp vải bó sát người, lập tức lắp bắp kinh hãi “Sao người anh lạnh vậy?” Bất chấp phản đối của Lăng Vệ, nhanh chóng đưa tay sờ lên trán cậu.

“Có vẻ sốt rồi.” Lăng Khiêm vừa giận vừa đau lòng nói.

Bộ dáng hết lo lắng lại là lo lắng, ngược lại làm Lăng Vệ có xúc động nghĩ tới nguy hiểm “Đừng có nói hươu nói vượn, anh bình thường có sao đâu.” Chỉ là thể lực tiêu hao quá lớn, cộng thêm… bên trong nhiều lần bị ma xát trùng kích vào sâu, thành thử bây giờ thập phần khó chịu mà thôi.

“Anh mới là người nói hươu nói vượn ấy.” Lăng Khiêm dùng ánh mắt xinh đẹp, tràn ngập uy hiếp mà trừng “Em hiện tại lấy lại thân phận huấn luyện viên, ra lệnh cho anh lập tức nằm yên trên giường!”

“Nhưng Lăng Hàm đã nói…”

“Mệnh lệnh mâu thuẫn là chuyện của huấn luyện viên, cứ để cho các huấn luyện viên giải quyết. Bây giờ, anh phải chấp hành mệnh lệnh trực tiếp của em!” Lăng Khiêm không đôi co nhiều lời, đưa Lăng Vệ về phòng, cưỡng chế cậu nằm xuống giường.

Khi đắp chăn giúp Lăng Vệ, mới chú ý Lăng Vệ vẫn còn mặc bộ đồ vận động.

Lăng Khiêm mang tới một bộ đồ ngủ sạch sẽ “Anh thay ra cho thoải mái. Chi bằng em giúp anh nha.”

“Không cần, tự anh thay được rồi.”

Nhớ tới Lăng Khiêm cũng là quan trên mà mình phải phục tùng, Lăng Vệ chỉ có thể nhận mệnh lệnh nghỉ ngơi. Huống hồ, chỉ trong một ngày huấn luyện mà đã vô số lần đạt tới cao trào nên bản thân rơi vào tình trạng kiệt sức rồi, có thể được nghỉ ngơi, lúc này là điều không còn gì bằng.

Cậu cầm áo ngủ đi vào phòng tắm, tự mình thay.

Bộ đồ ngủ rộng thùng thình, thay thế cho bộ đồ thể thao căng ních bó chặt cơ thể suốt một ngày, nhất thời làm cho người ta sinh ra ham muốn muốn ngủ một giấc dài thật dài.

Lăng Khiêm nhìn cậu nằm trên giường, giúp cậu đắp chăn kỹ càng xong, mới có vẻ hài lòng.

“Anh ngủ đi. Thật phiền toái, trưa thì không ăn, còn sốt nhẹ, này không được ăn qua loa bậy bạ đâu. Xem ra em phải thay đổi vài món tính làm rồi.” Thấy Lăng Vệ mở to mắt nghe mình nói, Lăng Khiêm mân đôi môi mỏng, đưa tay che mắt cậu lại “Nhắm mắt ngoan ngoãn nghỉ ngơi cho em! Nấu cơm tối xong, em sẽ gọi anh dậy ăn.”

“Không cần bưng vào đây đâu, anh có thể ra ngoài phòng khách mà.”

“Không được cãi lời huấn luyện viên! Còn không tuân theo phép tắc, em sẽ giống Lăng Hàm, dùng đạo cụ niệu đạo mở ở mức lớn nhất trừng phạt anh đó!” Lăng Khiêm nghiêm khắc đe dọa một câu.

Tiếp theo, cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên môi Lăng Vệ một cái “Anh chờ em làm vài món ngon thật là ngon nha.”

Lăng Vệ bị lệnh cưỡng chế nằm trên giường, bởi vì thật sự quá mệt mỏi, tuy rằng lo lắng chưa hoàn thành được nhiệm vụ Lăng Hàm giao, nhưng đầu vùi vào gối, chìm vào giấc ngủ không biết từ lúc nào.

Mơ mơ màng màng, bị người nhẹ nhàng lay tỉnh.

Lăng Khiêm cầm một chén gì đó ngồi bên giường “Anh dậy ăn chút đi, là cháo gan và rau cải thìa. Món cho người bệnh em chỉ biết làm mỗi cái này thôi, chắc phải hỏi mẹ thêm vài món quá.”

Gần một ngày không ăn, bụng Lăng Vệ đói cồn cào.

Vốn cảm giác không còn mãnh liệt nữa, nhưng sau khi ngửi thấy mùi thơm, dạ dày liền sôi ùng ục.

“Em đút anh ăn nha?”

“Thôi anh không quen, vậy không ăn được.”

Bởi liên quan đến thân thể của Lăng Vệ, Lăng Khiêm lập tức nhượng bộ, cầm chén và thìa đưa cho Lăng Vệ.

Cháo gan heo cùng rau cải thìa, ngọt ngọt thơm thơm, ngon đến bất ngờ. Lăng Vệ ăn từng ngụm từng ngụm một, thầm nghĩ có phải do mình quá đói hay không mà sao ăn vô cứ như thưởng thức mỹ vị thế gian thế này.

Lăng Hàm biết nấu ăn đã đủ sửng sốt.

Đã vậy ngay cả cái tên Lăng Khiêm suốt ngày chẳng thấy bóng dáng mặt mũi ở nhà, cư nhiên cũng biết xuống bếp, kỳ quái thật.

Lăng Khiêm thừa dịp Lăng Vệ cúi đầu ăn cháo, đưa tay thử nhiệt độ trên trán, trên mặt và cả trên cổ, giống như phải đo chính xác từng li từng tí một, lòng bàn tay với thái độ cẩn thận hết áp ở chỗ này lại áp sang chỗ khác.

“Vẫn sốt nhẹ, anh muốn chích một mũi không?”

“Bệnh lặt vặt này khỏe liền đó mà, không cần phải chích đâu.” Trong chốc lát, Lăng Vệ đã ăn hết chén cháo, đưa chén không lại cho Lăng Khiêm “Ngon lắm, vất vả cho em rồi, Lăng Khiêm.”

Lăng Khiêm bỗng nhiên trầm mặc, cổ quái nhìn Lăng Vệ.

“Anh.” Lăng Khiêm dùng ngữ điệu khác thường gọi cậu một tiếng.

“Sao vậy?”

“Câu cuối cùng kia, anh có thể nói lại lần nữa không?”

“Hửm?” Lăng Vệ suy nghĩ một hồi, mới hiểu được câu Lăng Khiêm muốn nói là gì, cậu đáp ứng yêu cầu của Lăng Khiêm, hơn nữa còn nhìn thẳng vào hắn “Ăn ngon lắm, em vất vả rồi, Lăng Khiêm.”

Mặt Lăng Khiêm, trong nháy mắt nhanh chóng phóng đại, biến thành một cái bóng phủ che khuất ánh sáng.

Môi hai người hoàn toàn dán vào nhau.

Bởi Lăng Khiêm đột nhiên nhào mạnh tới, đâm ra Lăng Vệ hiện tại đang mệt mỏi cực kỳ căn bản đỡ không nổi, cả người thuận theo Lăng Khiêm nồng nhiệt, dâng trào vui sướng ấm áp, từ đôi môi đến từng chiếc răng chắc noãn, đến lợi, đến lưỡi. Lưỡi bị khiêu khích đến mẫn cảm, mềm yếu tê dại như bị tan chảy.

Hô hấp dần dần trở nên hỗn loạn.

“Không được, Lăng Khiêm… Anh mệt lắm rồi…” Đầu lưỡi bị Lăng Khiêm bướng bỉnh dây dưa, Lăng Vệ cúi đầu thở hào hển, khó khăn lắm mới gian nan mở miệng nói được thành một câu hoàn chỉnh.

“À, đúng rồi, anh còn đang sốt mà.” Lăng Khiêm hưng trí bừng bừng, giống như bị người gõ lên đầu một cái, nhớ lại tình trạng sức khỏe của Lăng Vệ.

Véo véo vào đùi mình, mới miễn cưỡng chấm dứt được nụ hôn cháy bỏng ngọt ngào, không cam lòng mà lui về sau.

“Vậy, em đi rửa chén đây, anh ngủ tiếp đi. Ừ mà anh còn muốn ăn thêm cháo không?”

“Không cần đâu.”

“Ừm, thế thôi anh ngủ đi.”

Lăng Khiêm cầm chén không rời đi, lúc đi ra, còn săn sóc mà tắt đèn đóng cửa lại.

Ngay cả động tác khép cửa cũng khẽ khàng thần kỳ.

Lăng Vệ trong bóng đêm cong khóe môi, sau khi mỉm cười thì nhắm mắt lại, lần thứ hai tìm kiếm mộng đẹp.

“Là do cậu quá đáng!” Phía bên ngoài phòng truyền đến tiếng mắng, đem Lăng Vệ từ trong mộng bừng tỉnh.

Cậu nghi hoặc nghiêng đầu, ánh đèn huỳnh quang của đồng hồ treo tường nhấp nháy mờ nhạt trong bóng đêm, con số chỉ rõ hiện tại đã là hai giờ sáng.

Đã khuya vậy rồi, còn cãi nhau, là… hai đứa sao?

“Nói tôi làm việc nóng nảy, xem lại mình thì sao đi? Mới ngày huấn luyện đầu tiên đã làm cho anh hai bệnh thành như thế là ai hả?!”

Lăng Vệ xốc chăn mỏng xuống giường, đi ra cửa.

Đứng ở phía sau, do dự không biết có nên đi ra ngoài hay không.

Đẩy cửa he hé ra một tí, tiếng tranh cãi ở nhà ăn càng vọng đến rõ ràng.

“Từ sau khi vào đây, đây là lần thứ hai anh bị cậu làm cho phát sốt!” Giọng Lăng Khiêm tràn ngập tức giận, hết sức kịch liệt.

“Lăng Khiêm, anh mắng đủ chưa?”

“Chưa đủ! Cho dù có bị cậu đem đi đóng băng đi chăng nữa tôi cũng phải mắng cho hả giận mới thôi! Miệng thì lúc nào cũng nói anh hai là người mình phải bảo vệ, vậy mà hết lần này đến lần khác khiến anh ấy bệnh, cậu muốn cái gì hả? Anh hai như thế, tôi đau lòng cỡ nào cậu có biết hay không?”

“Chẳng lẽ tôi không đau lòng hay sao?!” Thanh âm Lăng Hàm rốt cuộc cũng bùng nổ giận dữ chẳng kém.

Âm điệu đột nhiên cất cao như rống lên, nháy mắt sau đó lại lặng như tờ.

Lăng Vệ đứng ở cửa phòng gần đó, trái tim đập thình thịch như muốn rớt ra khỏi lồng ngực.

Lòng bàn tay cầm nắm cửa, trở nên lạnh toát.

“Cậu cũng biết đau lòng…” Tiếng Lăng Khiêm phẫn nộ.

Tuy rằng bất mãn, nhưng cơn tức giận tăng vọt trong chốc lát đã qua đi, khởi binh vấn tội phát tiết cũng đã qua, âm lượng dần nhỏ lại.

“Ừ, chuyện khiến anh hai sinh bệnh, thật xin lỗi.”

“Quan trọng là biết lỗi, còn xin lỗi thì nói với anh ấy so ra hay hơn.”

Lăng Hàm tránh đề tài này, trầm mặc chống đỡ.

Có tiếng kéo ghế dựa, hẳn là Lăng Khiêm sau khi phát giận ngồi xuống.

“Được rồi, kỳ thực tôi cũng có lỗi, vừa nãy đã quá nóng nảy với cậu rồi. Thật ra cậu cũng chỉ muốn tốt cho anh ấy thôi.” Lăng Khiêm hỏi “Không phải nói trưa nay về ăn cơm à? Sao rạng sáng mới về? Biết cậu không trở lại tôi đã tranh thủ về nấu cơm cho anh.”

“Không còn cách nào khác, bỗng nhiên nhận được thông báo mời họp Hội nghị lâm thời của Ủy ban quân sự cấp cao.”

Giọng Lăng Khiêm thay đổi, tựa hồ đụng trúng chuyện hắn vô cùng quan tâm “Ủy ban quân sự cấp cao? Cậu đã được cho phép tham dự hội nghị thảo luận rồi à?”

“Ừm, cám ơn anh chạy quanh giúp đỡ, thông qua mối quan hệ trong tay anh tác động tới mấy lão già đó bỏ phiếu cho tôi, chiếm được một chân trong Ủy ban. Nếu không có sự hỗ trợ của anh, tuy rằng tôi có Quân bộ đặc quyền, nhưng không có khả năng được tham dự bàn bạc kế hoạch quân sự cấp cao nhanh như vậy.”

“Đừng khách sáo thế. Nói lại, nếu chẳng thể giúp được gì thì tôi cũng quá vô dụng. Trong chuyện của anh, tôi chỉ có thể làm một huấn luyện viên chiến cơ, nếu nói là đồng minh, thì nhất định phải hợp tác với nhau phát huy tối đa mọi khả năng mới được.”

Ngữ điệu Lăng Khiêm có phần đắc ý “Tin này khi nào sẽ nói với anh?”

Lăng Hàm cân nhắc một hồi “Cứ từ từ đã, mấy lão già đó không phải dễ qua mắt đâu, chờ mọi chuyện chắc chắn rồi nói cũng chưa muộn.”

“Ừ, quan trọng bây giờ là huấn luyện. Có điều, tôi vẫn mong thấy bộ dáng anh hai khi biết tin này lắm. Nói không chừng ảnh vui mừng quá còn cười, còn ôm hai người chúng ta nha.”

“Anh đừng hoang tưởng.”

“Anh hai không ở đây, cậu đừng có giả vờ ra vẻ đứng đắn nữa. Nếu anh ấy chịu chủ động ôm hôn cậu một cái, cậu cũng sẽ thích chết đi được ấy chứ.”

“Ừm, điều này quả thật không thể phủ nhận.”

Thanh âm đầy chờ mong, làm cho Lăng Vệ đứng trong bóng tối nghe lén đối thoại của hai người đỏ ửng cả hai má.

“Đê tiện hết sức. Thôi tôi đi tắm đây, cậu cũng nhanh tắm rồi đi ngủ đi, ngày mai còn phải giải quyết chuyện Quân bộ đúng không?”

“Anh chưa tắm à? Không phải về sớm hơn tôi kia mà?”

“Vì chờ cậu về, cảnh cáo một trận ra trò không cho cậu làm anh hai sinh bệnh nữa, cho nên phải ngồi canh cửa chứ gì nữa.” Lăng Khiêm một bên trả lời, một bên đánh ngáp.

“Đi tắm đi, tôi còn phải xem văn kiện, xem xong chắc cũng tới sáng. Lăng Khiêm, tí nữa ngủ, đừng đánh thức anh hai dậy, người bệnh cần nghỉ ngơi đầy đủ.”

“Nhiều chuyện, tôi là người không biết nặng nhẹ thế đó hả? Chăm người bệnh, so với cậu tôi làm tốt hơn nhiều.”

Nghe thấy tiếng bước chân đi về phòng ngủ, Lăng Vệ chạy nhanh lại giường, làm bộ như đang ngủ say.

Bị hai đứa em phát hiện mình nghe lén, nội dung còn liên quan đến mình, sẽ xấu hổ lắm.

Cửa phòng mở ra, Lăng Khiêm đi đến bên giường, cúi đầu nhìn anh hai đang chìm trong mộng, lẳng lặng đứng một hồi, mới vào phòng tắm tắm rửa.

Sau khi đi ra, hết sức khẽ khàng nằm lên giường, ôm Lăng Vệ vào trong ngực.

Động tác nhẹ nhàng vô cùng, tựa như ôm bảo bối trân quý.

Kỳ thật Lăng Vệ rất thanh tỉnh. Tận đáy lòng cậu cảm nhận được ngọt ngào từ sự săn sóc cẩn thận, mặt khác, lại thấy mình chìm ngập trong sa đọa.

Làm sao có thể như vậy được? Bị em trai ở trên giường ôm như tình nhân, vậy mà từ sâu thẳm trong nội tâm, ngay cả mảy may ý nghĩ đẩy ra cũng không có.

Một tia chán ghét cũng không có.

Thậm chí cảm giác tội lỗi ngày trước, cảm giác nhục nhã bị ép bức, tất cả giống như đều bốc hơi hết rồi.

Chóp mũi ngửi được mùi hương quen thuộc của em trai, khiến lòng an tường thoải mái đến lạ, chẳng khác nào lẽ thường hiển nhiên.





________Chương 15_______

Sáng sớm.

Còn chưa mở mắt, cả người đã cảm nhận được hơi ấm truyền đến, tiếp xúc thân mật đã dần trở thành thói quen, thế nhưng vẫn khiến cho người đỏ mặt khác thường.

Tựa hồ chỉ cần là người xuất thân từ trường quân đội, sẽ dưỡng thành rất nhiểu thói quen khó có thể thay đổi, giống như xuôi theo quỹ đạo vận hành của một bức tranh quý. Nếu thật sự là vậy, thế thì thói quen ngủ chung với hai đứa em, hẳn là sẽ khó đổi lắm.

Mỗi đêm đều bị chặt chẽ kẹp ở giữa, chẳng khác nào đồng thời bị hai con bạch tuộc lớn xác quấn quanh người, Lăng Vệ thật sự rất ngạc nhiên là mình cư nhiên có thể bình yên đi vào giấc ngủ. Cánh tay từ đằng sau ôm lại đây, vô tình bày ra dáng dấp chiếm cứ, không cần phải nói, nhất định là Lăng Hàm.

Rõ ràng có phòng riêng của mình, vậy mà mỗi đêm đều ở nơi này chen chúc cùng một giường với Lăng Khiêm và anh hai…

“Anh rời giường đi, thời gian này không thể học Lăng Khiêm nằm ngủ nướng được đâu.”

Nghe thấy giọng Lăng Hàm, mới biết hắn đã thức.

Cánh tay rời khỏi thắt lưng, Lăng Vệ nghe thấy thanh âm Lăng Hàm xuống giường đi lại phía sau.

Cậu nhẹ nhàng gỡ tay gỡ chân Lăng Khiêm đang quấn lấy cổ lấy người mình ra, cũng xoay người ngồi dậy.

“Em vất vả rồi, Lăng Hàm.”

Lăng Hàm đang định đi vào phòng tắm rửa mặt dừng chân lại “Anh nói gì?”

“Em mới ngủ có xíu thôi đúng không? Bận bịu đến gần sáng, vậy mà sớm thế này đã dậy, chỉ vì cuộc thi của anh…”

“Cũng không hoàn toàn là do cuộc thi của anh, em còn rất nhiều công việc cần phải giải quyết.”

“Nhưng em chỉ ngủ có ba tiếng thì không ổn cho lắm, sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe của mình.”

“Anh.” Lăng Hàm quay đầu, khóe môi bỗng nhiên nhẹ nhàng cong lên “Em mới là quan trên của anh, anh hiểu chưa?”

“Hả?”

“Quân đội có cấp độ kỷ luật nghiêm khắc, thân là cấp dưới bị chỉ huy, không có quyền hỏi cách thức làm việc của quan trên.” Tươi cười anh tuấn, rất có sức quyến rũ, đồng thời sức huy hiếp cũng không kém.

Lăng Vệ ngạc nhiên.

Làn da bị ánh mắt Lăng Hàm bắn tới, cảm thấy đau đau như bị gai đâm, cậu ngây người một hồi, không được tự nhiên mà húng hắng “À… Xin lỗi, anh chỉ… Không, anh hiểu rồi.” Câu cuối cùng, đã lấy lại bình tĩnh thường ngày.

Nụ cười của Lăng Hàm tinh tế biến hóa, ánh mắt nghiền ngẫm thâm thúy, tựa như phát hiện một điều gì đó thú vị rất đáng trêu chọc vậy.

Hắn xoay người, thong thả mà tao nhã bước về phía Lăng Vệ.

“Anh không thích bị em xem là cấp dưới phải không? Bị em trai còn nhỏ tuổi hơn mình chỉ huy, bản thân lại không thể không nghe theo mệnh lệnh đó, trong lòng hẳn là khó chịu lắm nhỉ?”

“Không có chuyện như vậy.” Lăng Vệ nhìn thẳng Lăng Hàm đang đứng trước mặt mình.

Hai đứa em kém mình ba tuổi ngay từ nhỏ đã bắt đầu tiếp nhận huấn luyện thể năng bài bản, dáng vóc cân xứng thon dài y hệt nhau, nếu so riêng, Lăng Hàm được thừa hưởng những gen trội tốt đẹp của Tướng quân Lăng Thừa Vân thậm chí còn cao hơn Lăng Vệ một chút.

“Thật vậy chăng?”

“Anh đâu cần phải nói xạo.” Lăng Vệ chắc như đinh đóng cột trả lời.

Lăng Hàm sau một hồi lâu nhìn cậu chăm chăm, mạnh mẽ kéo cậu lại.

Lăng Vệ không phòng bị, lảo đảo đổ người về trước, được Lăng Hàm thuận thế ôm vào ngực.

“Không phải muốn tranh thủ thời gian tiến hành huấn luyện sao?” Lăng Vệ một bên khó khăn hít thở, một bên hỏi.

“Anh còn nhớ anh nợ em cái gì không?”

“Cái gì?”

“Bằng lòng khẩu giao cho em, anh không quên chứ?” Hơi nóng của Lăng Hàm nhẹ nhàng phun vào tai.

Lăng Vệ ở trong lòng hắn lập tức cứng ngắc.

“Nếu em nói, hiện tại em muốn anh khẩu giao cho em, anh có tuân thủ lời hứa không?”

“…”

“Có hay không?”

“… Đương nhiên, là có.” Giọng Lăng Vệ trở nên hơi ách ứ.

Lăng Hàm nhận được đáp án thì mỉm cười, tay vuốt ve chiếc gáy của Lăng Vệ, chậm rãi di chuyển lên trên, năm ngón tay lùa vào mái tóc đen ngắn mềm mại.

“Mặc dù rất hấp dẫn, nhưng chuyện này chỉ có Lăng Khiêm mới ham thích thôi, còn em không đặt nặng cho lắm.”

Ánh mắt Lăng Vệ ẩn chứa vẻ nghi hoặc.

“Ý em là chuyện uy hiếp anh khẩu giao.” Lăng Hàm dùng giọng điệu hết sức tự nhiên nói tiếp “Có điều, so ra, em ngược lại thích im lặng ôm anh hơn, đương nhiên, nếu người anh thả lỏng hơn chút sẽ càng tuyệt.”

Lời nói của Lăng Hàm, không hiểu vì sao làm cho hai gò má Lăng Vệ nóng ran.

Chẳng phải cái gì quá kỳ lạ, chỉ là từ miệng Lăng Hàm nhẹ nhàng bâng quơ nói ra, lại có thể nhiễu loạn quấy cào vào tâm linh, làm cho Lăng Vệ cầm lòng không đặng mà ngờ vực, cậu ta đang âu yếm mình sao?

Thân là quân giáo sinh phẩm chất đoan chính bị gò bó trong những quy định nghiêm ngặt, sẽ không lý nào vô duyên vô cớ nghĩ theo chiều hướng này, đồng thời cũng cảm thấy rất không yên lòng.

Có phần tự trách bản thân không biết xấu hổ là gì.

“Đề mục anh làm ngày hôm qua, em đã xem qua.”

“Xin lỗi, anh chỉ mới làm một nửa, chưa hoàn thành xong.”

“Anh làm ổn lắm, phần lớn đáp án đều khá tốt, không ngờ trong trường quân đội Trấn Đế cũng có người thật sự nghiên cứu quyển sách này. Trong một ngày, anh chỉ có đoạn thời gian nho nhỏ giữa khoảng huấn luyện để đọc, nhưng kết quả vượt ngoài mong đợi của em. Chỉ có thể nói là do anh có thiên phú đáng để kẻ khác ganh tỵ thôi.”

“Thật không? Em quá khen rồi.”

“Nhưng em cũng mong anh lưu ý, phần lớn khá tốt, không có nghĩa là đưa ra được đáp án thỏa mãn. Anh tuy hiểu được tầm quan trọng không gian biến hóa có ảnh hưởng như thế nào đến các chiến lược, nhưng lại xem nhẹ tình trạng cải biến của hạm lúc song phương giao chiến, nếu vẫn áp dụng chiến lược này thì sẽ gây hậu quả rất lớn.”

“Tình trạng cải biến của hạm?”

“Phải.” Ngữ khí Lăng Hàm, đầy phong độ của một quan chỉ huy, chậm rãi vạch ra “Nếu về sau anh dẫn đầu một hạm đội gặp phải kẻ địch, nhất định phải chú ý tình trạng chiến hạm của bọn chúng. Tỷ như với mô hình hạm đội Nhị Thế cùng hạm đội Tam Thế của Đế Quốc, anh tuyệt đối không thể sử dụng cùng một chiến lược, bởi vì quân hạm Tam Thế của chúng đã được cải tiến thêm chức năng nháy mắt gia tốc trong Không Gian Nhảy, khi lập chiến lược không thể không suy xét đến điểm này, kẻ thù có thể tìm kiếm cơ hội ngay lập tức tiến hành nhảy mất, từ đó về sau chiến đấu đột phá hoặc đào tẩu.” Giọng điệu bình tĩnh ôn hòa, chậm rãi nói nhằm chuyển hướng chú ý của Lăng Vệ về tư thế ôm của hai người sang sách giáo khoa.

Rất có hiệu quả.

Anh hai bị hắn ủng trong hai cánh tay, cả người ban đầu cứng ngắc dần dần thả lỏng hơn.

“Nghe em nói anh mới hiểu ra. Sách vở tuy có đề cập nhưng không đưa ra ví dụ hình ảnh gì hết, nhìn thoáng qua chỉ tưởng là lý thuyết bình thường. Thế thì phải xem xét nhiều lắm, ngoại trừ tình hình tàu chiến của kẻ địch còn phải xác định tính năng của tàu chiến đó nữa. Hệ số nhảy, năng lực phản không gian, nhiên liệu của chiến hạm trước mặt cùng mọi tham số có liên quan khác, tất cả đều phải cân nhắc hết.” Lăng Vệ trang nghiêm tự hỏi, với cự ly gần như thế, quyến rũ dị thường.

Lăng Hàm mỉm cười, như thôi miêng tiếp tục chậm rãi di chuyển đầu ngón tay, cảm thụ xúc cảm mềm mại của mái tóc ngắn đen tuyền “Tốt lắm, anh hiểu một mà suy ra ba, phải — thưởng cho anh một chút mới được.”

Môi chạm vào nhau, Lăng Vệ đang nhập thần vào tầng nhận thức mới về không gian chiến lược mới sực nhớ mình đang còn bị Lăng Hàm ôm.

Nụ hôn đến từ Lăng Hàm, nhẹ nhàng tự nhiên, chẳng khác nào nụ hôn của một quý ông dành cho phụ nữ.

Nhưng bên dưới sự ấm áp đó, bắt đầu bùng lên cảm giác cháy bỏng lạ lùng, tao nhã mà chừng mực khiêu khích.

Giả như giống Lăng Khiêm tham lam cuồng nhiệt hôn như cướp đoạt, Lăng Vệ nhất định sẽ đưa tay đẩy người trước mặt ra, nhưng cảm giác này không như thế.

Nếu thật sự phải hình dung, chỉ có thể nói, nếu lúc này tùy tiện đẩy Lăng Hàm ra, chẳng nhưng sẽ phá tan hoàn toàn bầu không khí hòa hợp này, mà còn rất có thể sẽ phải xin lỗi Lăng Hàm đủ các loại vì cảm thấy tội lỗi mất.

Thanh âm đầu lưỡi khuấy đảo ướt át phát ra trong không khí se lạnh của buổi sớm, lưỡi Lăng Vệ bị mút mát đến tê dại, lòng lại thấp thỏm lo lắng không biết như vậy có đánh thức Lăng Khiêm dậy hay không.

Vẫn nhờ Lăng Hàm kín đáo mà dẫn đường, khiến người khác trở nên thoải mái hơn mà không còn muốn chống cự nữa, đúng lúc này thì nụ hôn kết thúc.

Lăng Vệ hai má ửng hồng nhìn lên sườn mặt hơi nghiêng nghiêng sang phía khác của Lăng Hàm, tự hỏi không phải vì phát hiện mình tâm trí mình để đâu đâu mà bất mãn đó chứ.

Anh lại không chuyên tâm! Lăng Khiêm bình thường nhất định sẽ kêu lên như vậy.

Lăng Hàm ngược lại không phải là người sẽ la hét lên kiểu đó.

“Anh.”

“Ừm?”

“Hôm nay vẫn tiếp tục huấn luyện thể năng.”

Nhắc tới huấn luyện, tim Lăng Vệ đập nhanh hẳn.

“Vẫn… trừng phạt giống ngày hôm qua?”

“Em cũng không hề muốn trừng phạt anh.” Lăng Hàm ôn nhu nhìn cậu “Nhưng mà, anh còn chưa đạt được yêu cầu của em, phải không?”

“… Ừ, chưa đạt được.” Lăng Vệ thấp giọng, thành thật đáp.

Đáy lòng thì lại bối rối vô cùng.

Lúc nói chuyện, đại khái thân thể cũng biết hàm nghĩa của những lời này là gì, bộ vị phải thừa nhận trừng phạt, nhanh chóng khẩn trương lên.

Cho dù trên người đang mặc áo ngủ, nhưng dường như tầm mắt Lăng Hàm có thể xuyên thấu qua lớp áo nhìn rõ tình huống bên trong, khi Lăng Vệ đang cố gắng khống chế địa phương phía sau không cần mấp máy hé mở, một bàn tay bỗng nhiên đặt lên gò mông khiến cậu thiếu chút nữa giật bắn.

“Nơi này của anh hoàn toàn căng thẳng.” Lăng Hàm vuốt ve bắp đùi rắn chắc của Lăng Vệ nói.

Lăng Vệ nhất thời đỏ gay tới tận cổ, gắng duy trì trấn định “Lăng Hàm, đừng như vậy.”

Hắn bỏ tay ra khỏi cái mông của Lăng Vệ, bắt lấy cánh tay cậu, kéo cậu đi về phía phòng tắm.

“Em muốn làm gì?”

“Thức dậy lâu như vậy còn chưa chịu vào phòng tắm rửa mặt chải đầu, anh không thấy chúng ta quá lãng phí thời gian sao?”

Vào phòng tắm xong, Lăng Hàm khóa trái cửa.

“Sao lại khóa cửa?”

“Em muốn cùng anh thân thiết một chút.” Lăng Hàm dõi theo cậu, nói rành rọt.

Lăng Vệ ngẩn người.

Bồn rửa tay làm bằng đá cẩm thạch, không cần quay đầu nhìn gương, cũng biết vẻ mặt của mình chắc hẳn đang đần thối ra.

Đối mặt với em trai, cho dù là quan hệ anh em không cùng chung huyết thống đi chăng nữa, nhưng dùng giọng điệu thản nhiên mà nói như thế, cậu căn bản không biết nên lộ ra biểu tình như thế nào cả.

Lấy đạo đức hay là kỷ luật gì gì đó ra mà trách cứ đối phương cũng không được, người anh là cậu đã sớm sa đọa đến không còn tư cách đứng trên lập trường chính nghĩa, thêm vào đó Lăng Hàm cũng không phải là nhân vật có thể răn dạy.

Lăng Hàm sắc mặt chuyên chú chờ đợi câu trả lời từ cậu.

“Em nói bậy bạ gì đó?” Lăng Vệ tránh ánh mắt của hắn, xoay người sang hướng khác, vặn vòi đưa tay hứng nước, tát tát lên mặt, lợi dụng chút mát lành của nước hòng giảm bớt nóng rực như thiêu cháy trên mặt “Không phải em muốn tranh thủ thời gian huấn luyện hả?” Ngữ điệu đứng đắn.

“Đây là ý không thể sao?”

“…”

“Anh, cự tuyệt thỉnh cầu của em?”

Lăng Vệ bỗng nhiên cảm thấy không thể nhịn được nữa, đứng thẳng dậy đối mặt với Lăng Hàm “Em là quan trên có thể ra lệnh cho anh, không nhất thiết phải hỏi anh có thể hay không, không phải sao?”

Lời nói mang tính phản kháng, ánh mắt Lăng Hàm thoắt cái trở nên sắc bén đáng sợ, nhưng rất nhanh, ánh mắt sắc bén có thể đâm chết người ấy chợt tan mất, chuyển thành một loại đau thương nhàn nhạt khó có thể hình dung.

“Anh không hiểu được tâm tư của em.” Cách một hồi, Lăng Hàm thấp giọng nói.

“Tâm tư của em, chỉ sợ toàn Liên Bang không có mấy ai có thể hiểu được.” Lăng Vệ lạnh lùng nói một câu. Lời vừa thốt khỏi miệng, đã tự cảm thấy giọng điệu tựa hồ quá nặng rồi, sau khi đắn đo, bồi thêm một câu giải thích “Anh nghĩ, có lẽ người làm tướng quân, lối nghĩ so với quân nhân bình thường như anh không giống nhau. Trong đầu em rốt cuộc đang suy nghĩ điều gì, rốt cuộc muốn anh như thế nào em mới vừa lòng, hãy nói hết ra đi, anh thật sự không đoán được đâu.” Thở dài một hơi.

Rất không thích ánh mắt của Lăng Hàm.

Rõ ràng không làm gì sai, nhưng khi bị Lăng Hàm lẳng lặng nhìn như vậy, cứ như ám thị bản thân đã làm điều sai, như mắc nợ Lăng Hàm không bằng.

Đây thật sự là cảm giác mang tội, con ngươi sáng lóe thâm thúy lại ôn nhu, ẩn chứa rất nhiều điều không thể nói thành lời.

“Em không có cách nào nói ra được.”

“Cái gì?”

“Rốt cuộc anh phải làm như thế nào em mới vừa lòng, em không nói được.”

Lăng Vệ khẽ nhíu hàng mày ưa nhìn “Nếu ngay cả em cũng không thể nói rõ ràng, vậy anh càng không thể nắm bắt được tâm ý của em, không biết như thế có gây khó khăn quá không?”

“Không phải là không rõ, mà là em không có cách nào nói ra được.” Khóe môi Lăng Hàm dật ra một tia chua xót.

“Đừng chơi chữ đánh đố ở đây nữa.”

“Tâm ý này đó, nói ra sẽ không còn là tâm ý nữa. Những thứ quý giá phải cất giấu kỹ ở trong lòng, không thể nói ra được, giống như phải vĩnh viễn giấu kỹ nó ở nơi an toàn nhất, có mhư thế mới làm cho nó mãi mãi không thay đổi, không bị vấy bẩn.”

Thần thái cùng giọng điệu của Lăng Hàm, làm cho Lăng Vệ không thể không lưu tâm đoạn nói chuyện mơ hồ này.

Chỉ là không biết nói sao mới là đáp án chính xác.

Cậu đành thở ra một hơi “Anh sẽ dựa theo quy định của em hoàn thành bài huấn luyện thể năng, cũng sẽ xem em là quan trên, thực hiện lời hứa của mình.”

Sau một hồi trầm ngâm, kiên trì nói thêm một câu “Bây giờ nếu em muốn, anh cũng sẽ tuân thủ lời hứa khẩu giao cho em.”

Ngay cả chuyện đồng ý khẩu giao cho Lăng Hàm cũng chủ động nói ra, Lăng Vệ thấy mình thật sự lún vào quá sâu rồi.

“Em không cần.” Lăng Hàm quả quyết trả lời.

“Không cần?” Lăng Vệ kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hắn. Tuy rằng không hỏi ra một câu đáng mất mặt là “Vì sao”, bất quá ánh mắt đã biểu đạt rõ ràng hy vọng muốn biết nguyên nhân.

Lăng Hàm mặc dù không thể hiện lộ liễu như Lăng Khiêm, nhưng ngẫm nghĩ kỹ một chút, hắn tuyệt đối cũng có ham muốn chiếm đoạt thân thể Lăng Vệ không kém.

“Nhiệm vụ của anh hôm nay vẫn là huấn luyện thể năng, khí cụ trừng phạt vẫn ở trên bàn ăn y hệt ngày hôm qua, còn nữa, làm cho xong đề bài hôm qua anh chưa hoàn thành. Sắp đến giờ họp hội nghị rồi, em phải tham dự đúng giờ. Anh ở đây đi, em về phòng rửa mặt.” Nói một loạt, giọng điệu rõ rành rành đã biến thành giải quyết việc chung.

Lăng Hàm sau khi bỏ lại mấy câu, nghiêm mặt lạnh lùng mở cửa rời đi.

………

Lăng Vệ đánh răng chải đầu xong, cả người nhẹ nhàng thanh sảng đi ra ngoài, trên người cũng đã thay một bộ đồ vận động sạch sẽ.

Vừa ra khỏi cửa liền đụng trúng Lăng Khiêm hẳn là mới rời giường, hãy còn đang ngái ngủ.

“Chào anh buổi sáng.” Lăng Khiêm mái tóc dài hơi rối xù dụi dụi mắt, so với ngày thường càng có vẻ đáng yêu hơn, thuận thế ôm Lăng Vệ hôn một cái.

“Hôm nay em đi học à?”

“Không đi học, chỉ là có xí chiện phải ra ngoài thôi. À đúng rồi, hôm nay em sẽ về sớm hơn một tí, anh đến năm giờ thì ngừng bài huấn luyện của Lăng Hàm đi, từ năm giờ trở đi thời gian do em quản, để em tiếp tục nâng cao trình độ thao tác chiến cơ cho anh.” Nghĩ đến quá trình huấn luyện thú vị trong khoang điều khiển, Lăng Khiêm cười cười mờ ám.

“Lăng Hàm đâu rồi?”

“Vừa mới nhanh chóng thay quân phục rồi đi rồi. Em thấy mặt nó lạnh lùng lắm, hình như đang khó chịu hay sao ấy, anh cãi nhau với nó à?”

“Lăng Hàm là quan trên, anh sẽ không cãi nhau với quan trên.”

Lăng Khiêm bỗng nhiên ôm cậu như một con gấu, hề hề cười nói “Anh lại nghiêm trang, thật đáng yêu. Thật muốn lập tức ẵm anh lên giường, làm cho anh ư a rên rỉ quá chừng.”

“Lăng Khiêm!” Lăng Vệ nạt một tiếng, gỡ tay của hắn ra, trầm thanh hỏi “Lúc Lăng Hàm đi có nói gì không?”

“Không cần hỏi Lăng Hàm hoài được không? Em sẽ ghen đó. Anh mới đó đã di tình biệt luyến[1] rồi àaaa?”

“Đừng có nói hươu nói vượn. Anh chỉ quan tâm vì sao tâm trạng Lăng Hàm không tốt thôi.” Lăng Vệ lúng túng mà đáng lý ra không nên có, chẳng khác nào bị người ta nói trúng tim đen.

Chỉ là không phát sinh cái gọi là di tình biệt luyến mà thôi.

“Chắc chắn là do anh nói gì đó khiến nó mất hứng rồi.” Lăng Khiêm một bên thuận miệng trả lời, một bên đưa tay vuốt ve cơ ngực săn chắc của Lăng Vệ, cách lớp vải hơi mỏng ôm sát người, xúc cảm thật mê người.

Lăng Vệ bắt lấy cánh tay không thành thực của hắn, tiếp tục hỏi “Anh có thể nói cái gì khiến hắn mất hứng?”

“Anh thật chẳng tự giác gì cả. Không lẽ anh không phát hiện cái tên Lăng Hàm ông già ngàn năm đó chỉ cần một hành động rất nhỏ hoặc một câu xíu xiu yêu thương của anh thôi đã phập phồng rồi à?” Lăng Khiêm nghiêng đầu nghĩ nghĩ, đột nhiên khúc khích cười rộ lên “Bộ dáng Lăng Hàm bị anh biến thành đầu óc rối mù, nhớ kỹ lại, thật sự rất thú vị nha. Anh mặc kệ nó, để nó buồn bực vài ngày đi, nhìn xem nó te tua tơi tả ra sao, ha ha ha, thích chết mất!”

Lăng Vệ bất đắc dĩ trừng mắt nhìn hắn một cái.

Nói tầm bậy.

Người bị biến thành đầu óc rối mù, phải là mình mới đúng.

“Nhanh đi đánh răng rửa mặt đi, hôm nay chẳng phải em cũng ra ngoài sao?” Lại gắp cánh tay đang sờ soạng trên người mình xuống một lần nữa, Lăng Vệ đẩy Lăng Khiêm tới phòng tắm “Nhanh lên, đừng lề mề nữa. Anh cũng có nhiệm vụ huấn luyện, không rảnh đùa giỡn với em được đâu.”

“Sáng nay ăn gì?” Lăng Khiêm ở bên trong chưa từ bỏ ý định mà thò đầu ra hỏi.

Lăng Vệ lúc này mới nhớ tới chuyện bữa sáng.

Không thể đến căn tin, thật không có thói quen mỗi sáng đều phải nghĩ xem hôm nay ăn gì.

Nghĩ đến đây, chẳng lẽ Lăng Hàm bụng trống ra ngoài ư?

“Anh đến nhà bếp xem một chút coi có gì có thể làm bữa sáng không.”

Ánh mắt Lăng Khiêm tức khắc sáng rỡ “Anh xuống bếp vì em sao?”

“Cũng không phải vì em, anh cũng muốn ăn.”

“Không, là xuống bếp vì em.” Lăng Khiêm chạy lại, trước khi Lăng Vệ đẩy hắn ra, ôm cổ Lăng Vệ hung hăng hôn một cái.

Sau khi buông ra, vẻ như sợ bị Lăng Vệ đánh mà chạy biến vào phòng tắm, tiếng nói vui vẻ theo tiếng nước từ bên trong truyền ra “Anh xuống bếp nhanh đi, em thay đồ ngay đây, sạch sẽ đâu ra đấy sẽ tới ăn bữa sáng anh nấu.”

Từ khi Lăng Hàm trở về, Lăng Khiêm vốn ngang ngược chẳng thèm đặt thứ gì vào mắt, lại còn thích bức hiếp người dường như nhiều ra một nhân cách nữa, nhiều lúc thiên chân khả ái như một chú cún con, đâm ra kẻ khác chẳng thể nào kháng cự được.

Lăng Vệ bó tay với hắn, đành xoay người mở tủ lạnh làm bữa sáng.

Tủ lạnh nhỏ thôi mà chứa không ít đồ, cơ hồ mỗi ngày đều được đúng hạn thêm vào, trong đó có cả những thứ đắt đỏ mà tầng lớp làm công ăn lương bình thường của Liên Bang chắc chắn phải líu lưỡi. Ngoài ra còn có một gói lan hương thảo trên mặt túi còn in dòng chữ Cống phẩm đặc biệt của Quân bộ, vẫn nguyên xi chưa đụng vào.

Đối với mấy thứ xa xỉ phẩm đó, Lăng Vệ không rõ cách nấu lắm, bèn chọn hai hộp cơm trắng đã nấu, cầm thêm mấy quả trứng gà.

Cơm chiên trứng, bỏ thêm vài gia vị thông thường.

Bữa sáng cực kỳ đơn giản, so với món Lăng Hàm hay Lăng Khiêm từng làm, kém xa một trời một vực.

Nhưng trong suy nghĩ của Lăng Vệ, có thể chịu khổ mới là quân nhân chân chính, nếu không làm sao sinh tồn được trên chiến trường? Chỉ cần no bụng là tốt rồi, tuy rằng chốc nữa Lăng Khiêm có lẽ sẽ oa oa kháng nghị.

Tưởng tượng đến cảnh Lăng Khiêm kêu to phản đối, tâm trạng Lăng Vệ trở nên tốt lắm.

Vội vàng chia bữa sáng thành hai đĩa rồi mang ra, Lăng Khiêm đã sớm ngồi ngay ngắn trên ghế nghển dài cổ chờ đợi phục vụ lập tức đoạt lấy một đĩa cho mình.

“Cơm chiên, thật tuyệt vời!”

Không nghe thấy tiếng oán giận như dự liệu, Lăng Vệ hơi kinh ngạc “Em không nghĩ nó đơn điệu quá sao?”

“Sao mà thế được? Em cũng đâu phải người không biết chừng biết mực vậy chứ?” Lăng Khiêm cầm thìa, há to mồm tống đầy một họng, vừa nhai nhồm nhoàm không rõ vừa khen lấy khen để “Ngon quá trời quá đất, đây là món cơm chiên ngon nhất thế gian đó anh ơi.”

“Thật à?”

“So với mẹ làm còn ngon hơn nữa.”

“Đừng nói thế, mẹ nghe sẽ buồn đó, ai lại thích bị con trai so sánh như vậy chứ?”

“Dù sao mẹ cũng có nghe thấy đâu.”

Đĩa cơm của Lăng Khiêm nhoắng cái sạch bách, ngay cả một hạt cơm sót trên vành cũng không tha.

Lăng Khiêm được nuông chiều từ tấm bé tâng bốc đĩa cơm mình làm như thế, khiến Lăng Vệ ngạc nhiên vô cùng, đồng thời cũng có phần cảm động.

Trong khi hai đứa em xuống bếp nấu cơm cho mình, cậu chỉ cúi đầu ăn, chứ không đến nỗi hạnh phúc rơi nước mắt giống vậy.

Ấn theo lời Lăng Hàm nói, là vì mình coi đó là điều đương nhiên.

“Muốn anh san cho miếng nữa không?” Lăng Vệ thấy Lăng Khiêm nhìn chằm chằm cái đĩa của mình.

“Không cần.” Tuy trả lời là thế, nhưng cái loại quang mang trong con ngươi kia thì lại tràn ngập mong chờ.

Lăng Vệ thở dài một hơi, chủ động đẩy đĩa sang “San ra đi, hình như em còn chưa no mà, bằng không anh nhường cho em.”

“Không được, anh còn phải huấn luyện, không thể để đói được!” Lăng Khiêm thái độ kiên quyết đẩy đĩa lại về phía Lăng Vệ, không nói hai lời đem đĩa bỏ vào bồn rửa chén rồi quay trở lại ngồi bên cạnh Lăng Vệ, đè thấp giọng nói “Anh.”

“Ừ?”

“Về sau anh còn có thể xuống bếp không?”

“Mỗi ngày sao?” Lăng Vệ nghiêng đầu, ánh mắt nghi vấn nhìn Lăng Khiêm.

Lăng Khiêm lập tức sáng tỏ “Không phải mỗi ngày, nhưng mà, thi thoảng có được không?”

“Cũng không phải không được.”

“Rốt cuộc là có được hay không? Thật đáng ghét, anh thích kiểu đưa ra đáp án úp úp mở mở khiến người muốn chà đạp anh một trận này hả?”

Lăng Vệ sầm mặt “Lăng Khiêm, em lại bắt đầu ăn nói linh tinh.”

Lăng Khiêm hậm hực hừ một tiếng.

Hắn ngồi ở ghế bên cạnh chờ Lăng Vệ ăn nốt cơm sáng, chán muốn chết mà hết nhìn đông tới nhìn tây, chẳng mấy chốc đã quăng chuyện giận dỗi Lăng Vệ ra sau đầu, tò mò hỏi “Đây là cái gì?”

Phát hiện hắn dời lực chú ý sang cái hộp trên bàn, Lăng Vệ hoảng sợ.

“Không được đụng vào!”

Lăng Khiêm đang tính thò tay mở ra xem bị Lăng Vệ bất thình lình rống lớn sợ tới mức rụt về.

“Chỉ xem một xí thôi, anh việc gì phải căng thẳng vậy?” Lăng Khiêm ngoảnh qua, thắc mắc.

“Không thể xem.”

“Thứ đó ghê tợn lắm sao mà không thể xem được?”

“Sao trong đầu em lúc nào cũng nghĩ đến ba cái thứ vớ vẩn đó?” Lăng Vệ cơ hồ líu lưỡi “Chỉ là dụng cụ huấn luyện thôi.”

“Dụng cụ huấn luyện? Vậy em càng muốn nhìn. Cái tên Lăng Hàm kia chết cũng không chịu nói cho em hắn dùng phương pháp gì, thật ích kỷ.” Lăng Khiêm bất chấp phản đối đòi mở hộp.

Lăng Vệ đột nhiên đứng bật lên ngăn hắn “Lăng Khiêm, đừng lộn xộn.”

Nếu bị Lăng Khiêm thấy trong hộp là dương vật giả, biết mình cắm thứ dâm đãng đó trong người tiến hành gập bụng, nhất định sẽ bị hắn dùng những lời cực kỳ hạ lưu bỡn cợt truy tới cùng cho mà coi.

Nói không chừng để xem trò hề của mình, còn hoãn không đi ra ngoài nữa, ở lại phòng khách ấy chứ.

Một bên chôn đạo cụ thô to vào giữa hai đùi, một bên gập mình, vì va chạm đúng điểm mẫn cảm mà hỗn loạn nức nở cao trào, còn bị em trai đứng ngoài quan sát như xem diễn. Đánh chết Lăng Vệ cũng không muốn chuyệnn này xảy ra.

“Nếu chỉ là dụng cụ huấn luyện thì anh lo lắng cái gì?”

“Mấy thứ dụng cụ chán ngắt này thì có gì hay ho đâu? Đừng cố tình gây sự nữa!” Lăng Vệ hung ác hét lớn một câu.

Lăng Khiêm ngây ngẩn cả người.

Anh chưa từng gầm lên với hắn như vậy bao giờ.

Trước kia cũng có, nhưng đều do mình cố ý bức bách mà thôi.

Lúc này lại bất đồng, chỉ vì mỗi chuyện mở cái hộp.

Hắn rụt tay lại, ngượng ngùng nói “Em chỉ là tò mò giữa anh và Lăng Hàm tiến triển đến đâu thôi mà.” Buông ánh mắt, buồn bực không vui.

Lăng Vệ không thể hiểu nổi, thân là anh cả lại bị hai đứa em khống chế, ngược lại vì sao cảm thấy mình mới là người làm sai. Căn cứ theo mọi phương diện mà nói, Lăng Khiêm và Lăng Hàm quả nhiên không hổ là anh em sinh đôi.

“Có tiến triển gì đâu, bọn anh chỉ là… huấn luyện đơn thuần.” Lăng Vệ không tự chủ được mở miệng an ủi.

“Anh không càng ngày càng để ý Lăng Hàm đó chứ?”

“Nào có.”

“Sáng hôm nay anh cứ lải nhải hỏi Lăng Hàm hoài.”

“Ai biểu em đa nghi quá, hỏi một hai câu cũng là chuyện bình thường mà. Nếu người đi sớm là em, anh cũng sẽ hỏi Lăng Hàm vậy.”

“Thật à?”

“Ừ, lừa em làm chi.”

“Anh.” Lăng Khiêm bỗng nhiên ngưng trọng gọi cậu một tiếng.

“Sao thế?”

“Nếu anh lừa em.” Lăng Khiêm tạm dừng một chốc, nhẹ nhàng nói “Em sẽ rất đau lòng.”

Nháy mắt, Lăng Vệ như bị vật gì đó giáng mạnh vào tâm linh.

Gương mặt anh tuấn trẻ tuổi phía đối diện phủ một tầng u buồn, khiến kẻ khác thật không đành lòng, muốn vươn tay gạt mọi u buồn đó đi.

Một hồi lâu sau, Lăng Vệ mới ý thức được mình đã vươn tay ra, vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp của Lăng Khiêm.

“A!” Cậu bừng tỉnh vội rụt tay về.

Lăng Khiêm bắt lấy tay cậu, hôn lên mu bàn tay một cái, ngẩng đầu cười thật tươi “Tay anh như có ma lực ấy, được sờ một cái, bao nhiêu phiền não liền bay hết rồi. Da em mịn lắm đúng hơm, sờ lên thích lắm đúng hơm.”

Lăng Vệ bối rối như bị người nắm thóp “Quân nhân mới không cần gì mà da dẻ mịn màng.”

Lăng Khiêm cười ha hả “Được rồi, em cũng nên đi rồi. Không làm phiền anh huấn luyện nữa, trưa em sẽ gọi nhắc anh ăn cơm, anh chỉ cần tập trung huấn luyện thôi. Năm giờ em về nấu cơm anh ăn, sau đó bắt đầu huấn luyện anh trở thành viên lái chiến cơ xuất sắc nhất.”

Hôn Lăng Vệ một ngụm chào tạm biệt, Lăng Khiêm vận bộ quân phục thẳng thớm đứng ở huyền quan thay một đôi giày da sáng bóng, rời khỏi phòng.

Trong thang máy nơi mà Lăng Vệ không nhìn thấy, khóe môi Lăng Khiêm cong lên một nụ cười quỷ dị.

Tâm tình vừa đố kỵ vừa vui vẻ, chẳng khác nào giấm chua hòa với nước đường.

Kỳ thật lúc ngồi ở bàn ăn đợi anh hai, cũng đã thừa dịp mở ra xem qua bên trong là gì rồi.

Cái tên Lăng Hàm kia, cư nhiên có thể làm cho anh hai thẹn thùng dùng thứ đó tiến hành huấn luyện, bỏ qua cái tôi của mình tuân theo Lăng Hàm.

Anh hai chủ động cắm cái đó vào thịt động vừa nhỏ vừa chặt… thật không thể tin nổi.

Bất quá, ranh giới chiến trường, luôn thay đổi liên tục mà.

Tuy rằng Lăng Hàm rất có thu hoạch đấy, nhưng bản thân cũng có thể lợi dụng hình thức này, giành một vị thế thật vững vàng.

Lăng Khiêm mân môi, cầm lòng không đặng đưa tay áp lên má mình.

Cảm giác được anh ôn nhu vuốt ve, vẫn còn vương lại thật rõ ràng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top