Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dung Nhan định đi ra ngoài trước khi Trần Tử Thần về nhà, cho nên khi chuông đồng hồ báo thức được đặt trước lúc đi ngủ vừa reo lên thì cậu đã thức dậy, dọn dẹp đơn giản rồi ra ngoài.

Cậu hẹn Trần Di gặp nhau ở quán Starbucks gần trường lúc năm giờ rưỡi, cuối cùng lúc Dung Nhan đến nơi, đã thấy y đang ngồi tán gẫu cười nói với hai cô gái ở bên trong.

Trần Di gặp lại cậu bạn thân mà đã hơn một tuần chưa gặp, khi còn ngoài Bắc, cậu về Nghi Thành sớm hơn Trần Di một ngày. Sau khi chào hỏi tưng bừng và giới thiệu sơ qua lẫn nhau, Dung Nhan gọi một ly Cappuccino. Hai cô gái thấy Dung Nhan đẹp trai, xấu hổ ngượng ngùng đến mức không biết nên nhìn đi đâu.

Dung Nhan chưa từng gặp họ, chỉ biết là bạn học trong lớp.

Trần Di cũng không lấy làm lạ, sau một hồi trò chuyện, bầu không khí dần trở nên tốt hơn, hai cô gái cũng không còn ngại ngùng nữa, bởi vì phép lịch sự, Dung Nhan gọi một ít bánh ngọt và đồ ăn nhẹ cho hai cô nàng.

"Phải rồi, Dung Nhan, khi nào cậu đi học?"

"Ngày mốt." Dung Nhan đáp, cậu vừa nói dứt câu, điện thoại đã nhận được một tin nhắn, cậu vừa nói vừa mở ra xem, trong lúc nhất thời cậu chưa kịp phản ứng lại khi nhìn thấy tên người gửi đến, rồi mới nhận ra mình không thể hiện độ tồn tại trong căn nhà của đối phương.

Trần Tử Thần: "Ở đâu?"

Dung Nhan vốn đang lưỡng lự nên trả lời tin nhắn hay không, thì Trần Tử Thần đã gửi thêm một tin nhắn khác: "Anh sắp tan ca rồi."

Trần Di thấy cậu cứ cúi đầu, kéo tay cậu cầm điện thoại qua, "Làm gì đó? Bạn thân ở đây mà còn phân tâm."

Dung Nhan bị y kéo qua không kịp để ý, điện thoại lập tức rơi xuống dưới, Trần Di vừa lúc cúi đầu đọc được tin nhắn của Trần Tử Thần vừa gửi qua, "Anh đói bụng rồi, em về nấu cơm đi."

"Gì cơ? Cậu không ở nhà à? Còn phải nấu cơm cho người khác nữa sao?" Phản ứng đầu tiên của Trần Di là điều này, nếu Dung Nhan vẫn sống ở nhà thì mẹ cậu sẽ không để cậu phải xuống bếp, quan trọng là, "Cậu biết nấu cơm à? Dung Nhan."

Dung Nhan cạn lời, lắc đầu, "Không biết." Cậu giơ điện thoại di động lên, quay người âm thầm trả lời tin nhắn của Trần Tử Thần, "Em đang đi cùng bạn bè, anh tự lo bữa tối đi."

Lúc đầu Dung Nhan định nhắn thêm "Em cũng sẽ không nấu cơm" để gửi qua, nhưng ngẫm lại rồi cũng xoá đi.

Trần Tử Thân: "Mấy người? Với ai?"

Dung Nhan: "Ba người, là bạn của em."

Trần Tử Thần: "Nam hay nữ?"

Dung Nhan ngẩng đầu nhìn thoáng qua Trần Di và những người khác, ba người đối diện đang nói chuyện vô cùng hào hứng đến mức không thèm nhìn cậu. Dung Nhan lại cúi đầu, "Hai nữ, một nam."

Trần Tử Thần: "Anh sẽ qua đón em."

Dung Nhan nhìn năm chữ đó, hơi sững sờ, đang định trả lời thì bên kia gọi điện thoại tới, cậu vội vàng lén bắt máy, nói nhỏ, "Anh làm gì vậy?"

"Anh đang lái xe, gửi địa chỉ cho anh." Giọng nói của Trần Tử Thần rất bình tĩnh và cực kỳ tự nhiên.

Dung Nhan có một cảm giác rất quái lạ, nhưng lại không thể nói ra, "Không cần, lát nữa em định đi ăn tối với bạn rồi mới về."

Giọng điệu của Trần Tử Thần như không cho phép từ chối: "Địa chỉ."

Dung Nhan còn muốn phản bác, Trần Di ngồi phía đối diện nhìn thấy bạn thân tránh né lén lút, "Dung Nhan, cậu làm gì đó? Hoa Hoa vừa hỏi cậu này, có cho người ta wechat không."

Ngay khi y nói ra, cô nàng tóc ngắn được nhắc tên cười khúc khích, cô gái tóc dài ngồi bên cạnh cũng ồn ào cùng với chị em tốt của mình, "Mình cũng muốn mình cũng muốn, lần sau chúng ta có thể đi xem phim cùng nhau. Ây da, hay là lát nữa chúng ta đi luôn, hình như dạo này có một bộ phim rất hay."

"Được chứ." Trần Di không ngại, nhìn sang Dung Nhan, "Thế nào? Cậu chủ."

Dung Nhan thật sự rất khó xử, nhưng ba người họ đang nhìn cậu với vẻ mặt mong đợi, cậu chỉ vào điện thoại, "Nhưng..."

"Không nhưng nhị gì hết." Trần Di hỏi: "Dung Nhan, tớ còn chưa hỏi cậu, bây giờ cậu đang ở với ai vậy?"

Dung Nhan thật sự không muốn thừa nhận cho lắm, "Anh... anh rể."

"Ồ, ra là vậy, để tớ nói với anh ấy." Trần Di thuộc tuýp người hành động, ra hiệu cho Dung Nhan ấn mở loa ngoài.

Dung Nhan do dự đôi chút, nhưng vẫn mở loa ngoài, Trần Di có thái độ rất kính trọng và lễ phép với phụ huynh của bạn mình, "Alo, là anh rể của Dung Nhan ạ? Xin chào xin chào, là thế này, lâu rồi chúng em mới gặp lại Dung Nhan, muốn xin phép tối nay có thể cho chúng em đi chơi một chút được không ạ? Mong 'người' tự giải quyết bữa tối."

Trần Tử Thần ở đầu dây bên kia nghe rõ ràng cuộc đối thoại của bọn họ, "Được."

'Người?'

Dung Nhan rất muốn cười.

Giọng nói của đối phương tất cả mọi người ngoại trừ Dung Nhan ra, đều sững sờ một lúc, Trần Di cảm thấy xấu hổ, vốn dĩ y biết chị gái của Dung Nhan lớn tuổi hơn mình khá nhiều, còn tưởng anh rể cũng lớn tuổi hơn nữa, nhưng không ngờ, giọng nói êm tai đến vậy, trong âm sắc toát ra sự nhã nhặn lịch sự. Còn hai cô gái kia cũng bị giọng nói ấy thu hút, bỗng chốc tim đập nhanh.

Trần Tử Thần cười khẽ, "Nhan Nhan vừa về, vậy thì phiền mọi người chăm sóc cho em ấy, đến tối tôi sẽ đến đón em ấy."

Ba người liên tục đồng ý, "Vâng vâng."

Sau khi được cho phép, Dung Nhan mới nói: "Em... cúp đây."

Trần Tử Thần: "Được, tối anh sẽ đến đón em."

"Dạ." Sau khi kết thúc cuộc gọi, Dung Nhan không nghĩ nhiều nữa, lại tiếp tục trò chuyện với mọi người.

Đúng như đã hẹn, họ cùng nhau đi xem phim sau khi ăn uống, cuối cùng cả bốn người đạp xe đạp công cộng đi dạo một vòng, chơi thoả thích rồi thì cũng đã muộn. Dung Nhan và Trần Di đưa hai cô nàng lên xe buýt, sau đó cậu với Trần Di mới chuẩn bị đi về.

"Dung Nhan, anh rể cậu nói đến đón cậu mà?"

Đi tàu điện ngầm về vào giờ cao điểm, người chật ních, Trần Di vốn tưởng mình có thể đi ké, không ngờ bạn thân lại dẫn mình đi thẳng tới tàu điện ngầm, "Chắc là bây giờ trên đường rất kẹt xe, ngồi tàu điện ngầm vẫn tiện hơn."

"Chậc, cũng phải." Trần Di ngẫm nghĩ, "Cơ mà, cậu thân với anh rể lắm à? Mới về đã đến nhà anh ta sống. Mặc dù thấy cũng không sao, nghe có vẻ khá dễ gần. Ba mẹ cậu nỡ để cậu ở đó hả?"

Nỡ chứ, sao không nỡ cho được. Chưa kể việc sống ở nhà hắn có một nửa công lao của ba cậu.

"Cũng tạm." Mà cậu nên nói thế nào về quan hệ của cậu và Trần Tử Thần? Nếu nói không thân, đã lên giường với nhau tận hai lần. Nếu nói thân, thì họ chỉ mới gặp nhau vài lần. Sau lần trên gác mái hôm đó, Dung Nhan đã tránh mặt Trần Tử Thần, đến bây giờ vẫn chưa chạm mặt nhau lần nào.

Sau khi đến trạm, Dung Nhan và Trần Di tách nhau ra, nơi ở hai người khác nhau, ngày mai Trần Di sẽ đi học, tuy rằng ngày mai Dung Nhan cũng phải đến trường làm một vài thủ tục, ngày mốt mới chính thức đi học, nhưng về chung cư tiện hơn Trần Di. Vừa ra khỏi cửa tàu điện ngầm, chỉ cần băng qua con đường lớn bên kia rồi rẽ vào là tới cổng chung cư.

Dung Nhan nán lại ở cổng chung cư một lúc lâu, khi tiếng còi xe vang lên, mới kéo cậu lấy lại tinh thần. Trần Tử Thần ấn cửa kính xe xuống, cậu nhìn thấy gương mặt nhã nhặn kia đang đeo mắt kính, có vài sợi tóc xoã trên sống mũi, khoé miệng hơi nhếch lên.

Dung Nhan ngạc nhiên: "Anh... sao anh lại ở đây?"

Trần Tử Thần không trả lời cậu mà nói: "Lên xe đi, ở đây không được dừng xe."

Dung Nhan nhìn toà nhà, "Em tự đi lên cũng được."

Trần Tử Thần không nói gì, cũng không định bỏ qua, chỉ lẳng lặng mỉm cười nhìn cậu.

Hình như có người bóp còi ở phía sau, phía trước có nhân viên bảo vệ ló đầu ra, Dung Nhan vốn đã lùi bước lại đành bước tới, không thể nấn ná thêm mà mở cửa ngồi vào ghế sau xe. Bảo vệ mới hài lòng rụt đầu vào, mở cổng cho xe đi.

Trần Tử Thần nhìn phía trước, quen đường lái vào bãi đỗ xe, "Đi chơi vui chứ?"

Dung Nhan nhìn ánh mắt bình tĩnh của hắn qua kính chiếu hậu, tuy không nhìn thấy biểu cảm trên mặt hắn, nhưng cậu luôn cảm giác Trần Tử Thần không vui vẻ lắm, "Cũng tạm."

Sau đó Trần Tử Thần không nói chuyện, chờ đến khi xe từ từ lái vào chỗ đậu, hắn mới nói tiếp: "Anh chưa ăn tối."

Dung Nhan ngoan ngoãn ngồi phía sau, hai tay đặt trên đầu gối, khẽ nói: "Sao lại không ăn."

"Cuối cùng cũng có người thứ hai dọn vào nhà, anh đã rất mong chờ được ăn tối với bạn nhỏ, nhưng bạn nhỏ không ở nhà, nên anh cũng chẳng muốn ăn gì."

Dung Nhan biết mình sai, nhưng hắn cũng không dặn dò mình trước, thế nên âm thầm nhướn mắt nhìn hắn rồi cụp xuống, khi đi chơi với Trần Di và những người khác, đúng là cậu không nghĩ tới rốt cuộc Trần Tử Thần có ăn cơm hay không. Nhưng đã là người lớn rồi, hẳn là cậu không cần nhắc nhở chứ.

Trần Tử Thần tắt động cơ, nhìn bạn nhỏ ngồi phía sau qua gương chiếu hậu, sau đó rời khỏi ghế lái, rồi lại mở cửa ghế sau, ngồi vào trong. Dung Nhan ngây ngốc nhìn hắn, "Anh làm gì?"

Trần Tử Thần bực bội vì cậu vô tâm, vừa cởi quần của mình vừa áp sát tới, "Đi chơi bỏ rơi anh một mình, em giỏi lắm, đi chơi vui vẻ với bạn bè, nhóc vô tâm."

"Không phải..." Không gian nhỏ hẹp khiến Dung Nhan khó mà vùng vẫy, cơ thể lại bị bó hẹp trong phạm vi nhỏ, cậu bị người đàn ông kéo tay mình áp vào dương vật mềm oặt nhưng vẫn rất "cừ" của hắn, làm mặt cậu nóng bừng lên, "Anh không nói... làm sao em biết được."

Trần Tử Thần hưởng thụ xúc cảm từ bàn tay nhỏ của Dung Nhan mang đến cho mình, thở hắt một hơi vô cùng thoải mái, "Ý của em là, nếu anh hẹn trước với em thì em sẽ đợi anh?"

"Anh dừng tay lại đã..." Dung Nhan muốn lui về phía sau, nhưng mới đó mà người đã đụng vào cửa xe rồi, thật sự không còn đường nào chạy thoát.

"Hửm? Được không?" Trần Tử Thần hướng dẫn cậu vuốt ve côn thịt nhanh chóng cương cứng mình, quỳ gối giữa hai chân cậu, ấn sau gáy cậu để ép cậu nhìn vào chỗ riêng tư của nhau.

Dung Nhan nhìn tay mình đang nắm lấy gậy thịt càng lúc càng thô to dữ tợn kia, xấu hổ đến mức đỏ bừng cả mặt, "... dạ..."

Lúc này Trần Tử Thần mới nở nụ cười thoả mãn, sau đó gấp gáp cởi quần Dung Nhan ra.

Dung Nhan yếu ớt đẩy hắn ra, "Anh đừng... ở đây là bãi đậu xe..."

"Vậy mới kích thích hơn, không phải sao?" Bàn tay to của Trần Tử Thần cầm lấy thằng nhỏ của cậu, nhanh chóng sục cho nó cương cứng, sau đó liếm vành tai Dung Nhan, phả hơi ấm vào đó, "Nhan Nhan, em nói xem lát nữa anh đút vào, làm rung xe thì người ta có phát hiện chúng ta đang làm gì không?"

"Trần Tử Thần..."

"Gọi anh là anh rể." Trần Tử Thần cố ý trêu chọc cậu, bàn tay phía dưới mạnh dần, "Nhan Nhan đã giới thiệu anh với bạn bè của em như thế mà?"

Kích thích mơ hồ mang đến cho Dung Nhan từng đợt khoái cảm, cậu nắm chặt lấy áo Trần Tử Thần, mím môi hết sức có thể, không muốn phát ra tiếng rên rỉ quá kích, "Ưm..."

"Nhan Nhan." Trần Tử Thần cười cậu, liên tục đè ngón tay vào quy đầu của cậu, xoay tròn vài lần trên lỗ sáo, "Gọi đi."

Tốc độ càng lúc càng nhanh.

"Anh rể... a..." Dung Nhan không thể chịu nổi nữa, toàn thân đang phát run, cuối cùng vẫn không kìm nén được tiếng thở dốc nặng nề, theo âm thanh dínb nhớp, bắn hết vào trong lòng bàn tay của đối phương.

Trần Tử Thần mỉm cười, bôi hết tinh dịch trên tay vào lỗ hậu của Dung Nhan.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top