Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 3

Chuyện giữa Lữ Tri Xuân và Chiêm Chính Tinh là do Lý Lệ, bạn gái của Đỗ Đông tiết lộ cho Kiều Phụng Thiên.

Đỗ Đông bị rụng tóc bẩm sinh, quả đầu lúc nào cũng trơn láng cộng thêm đôi mắt cáo làm anh ta thoạt trông cực kỳ dữ tợn, nhưng thực chất lại là người tốt. Lý Lệ thướt tha xinh đẹp, phù dung như diện liễu như mi*, tiếc là nghèo nhưng không có chí, chỉ bám vào Đỗ Đông viện trợ mà sống qua ngày, đường dài hẻm ngắn nào cũng nắm trong lòng bàn tay.

*Một câu thơ trong Trường Hận Ca của Bạch Cư Dị, có nghĩ là gương mặt như hoa sen, đôi mày như lá liễu.

Hai người này tụ vào với nhau, tạm xem như "nồi mẻ úp vung gãy".

Lý Lệ mướn trọ trên tầng hai của một quán cà phê internet sát mặt đường. Chủ thứ hai của quán cà phê internet này là cậu ba của Lý Lệ, bận bịu công việc cả ngày không ngơi tay nên tiện tay dọn căn phòng rộng chừng mười mấy mét vuông ra cho Lý Lệ vào ở vô thời hạn. Quay về tầm giữa trưa lúc gọi cơm, cô nàng cứ như bị chó hoang nhập, vừa ngửi thấy mùi là không biết xấu hổ chạy tót vào tiệm ké hai miếng, chuẩn xác miễn bàn.

"Ê nói anh nghe nè." Lý Lệ quàng khăn giả lông chồn lên cổ, lanh tay lẹ mắt quắp con tôm sông nướng to nhất trong hộp, "Em thấy Tiểu Lữ trong tiệm anh vào nhà trọ với thằng oắt nào đấy, nhìn giống sinh viên bên Lợi Đại."

"Hả?" Đỗ Đông và Kiều Phụng Thiên ngẩng đầu lên tiếng cùng lúc, như không tin.

"Hả em gái mấy người." Nói rồi Lý Lệ mò tìm điện thoại trong chiếc túi Chanel hàng nhái chất lượng cao, "Ai lừa hai anh, đã thấy tận ba lần rồi. Đây đây đây, đây này, có chụp hình mà, mở to mắt ra mà nhìn, xem phải Lữ Tri Xuân không."

Trên màn hình điện thoại là hai bóng người cao gầy chụp bên sườn mặt, một trong hai người này có mái tóc đỏ bắt mắt lạ thường, thêm cả cái dáng gầy còm kia nữa, đúng là Lữ Tri Xuân.

"Tin chưa?" Lý Lệ lấy làm đắc ý lắm.

Kiều Phụng Thiên nhìn chằm chằm tấm bảng led đề bốn chữ "Nhà trọ Thanh Niên" nhấp nháy lòe loẹt, không khỏi nhíu mày.

"Thấy ba lần rồi? Thế sao em không nói sớm?" Đỗ Đông tách đôi đũa dùng một lần ra, nhẹ tay gõ lên ót cô một cái.

"Anh phắn lẹ lẹ đi." Lý Lệ né, đập lên bàn một tiếng vang giòn, "Mắc gì phải báo cáo anh hết tất cả mọi chuyện, mẹ nó bộ anh là Cục An ninh quốc gia hay sao? Em là cái đứa lảm nhảm lắm điều chắc? Lần này nhìn cậu ta khóc lóc bù lu bù loa, em thấy không ổn nên mới nói với anh được chưa?"

Cô nàng vừa dứt câu vội che miệng mình, hạ thấp giọng: "Cái đệt cậu ta có trong tiệm không vậy? Đừng để cậu ta nghe được..."

Kiều Phụng Thiên lau tay, cúi đầu gắp một miếng cà tím thịt băm: "Không sao."

Đỗ Đông chép chép miệng, vỗ vào vai Lý Lệ: "Thằng nhóc đấy không tới tiệm làm được hai ngày rồi."

Không gió không tuyết, một chiếc xe lao nhanh đến cửa chính bệnh viện thành phố Lợi Nam. Kiều Phụng Thiên lập tức kéo Lữ Tri Xuân đến khu cấp cứu, ban đầu định đến bác sĩ chuyên khoa hậu môn trực tràng, nghĩ đi nghĩ lại kỹ cuối cùng vẫn quyết bỏ năm chục tệ vào cấp cứu.

"Căn cước." Kiều Phụng Thiên trừng mắt đưa tay ra: "Đưa căn cước thật, cái in tên Lữu Cửu Xuân ấy, không phải cái cậu đi in ngoài nhà ga hết hai chục tệ."

Lữ Tri Xuân mò mẫm trong túi áo khoác, lúng túng cúi đầu: "Năm mươi lăm chứ bộ..."

"Qua bên ghế kia ngồi!"

Bệnh viện thành phố Lợi Nam là lớn nhất trong ba bệnh viện công lập của thành phố, có tiếng tăm rất lớn ở khu vực Tây Nam, đặc biệt là phẫu thuật thẩm mĩ trên mạng ai cũng biết. Dưới sự tài trợ của chính phủ, năm trước mấy tòa nhà cũ đã được tân trang, tòa cấp cứu duy nhất được xây dựng giữa khu đất trống, hai bên là hai hàng bách tán.

Thời tiết ẩm và lạnh. Buối sáng thưa người thăm khám, sảnh khu cấp cứu im ắng vắng vẻ ngập mùi thuốc khử trùng hăng nồng. Kiều Phụng Thiên nhanh chóng kéo Lữ Tri Xuân vào phòng cấp cứu, khai báo tình hình kỹ càng. Vị bác sĩ trẻ tuổi ngồi khám thiếu điều nện thủng cái bàn, tháo cặp kính cận chỉ vào mũi Kiều Phụng Thiên mắng chửi một trận:

"Láo nháo! Mấy người làm người nhà kiểu gì vậy? Hơn 24 tiếng đồng hồ rồi còn không chịu đưa lên bệnh viện, chờ tới khi ruột hoại tử vỡ tan hoang ra hả!"

"Xin lỗi bác sĩ xin lỗi bác sĩ."

Bác sĩ liên lạc với trưởng khoa hậu môn trực tràng, ký giấy xếp lịch chụp X quang, gọi điều dưỡng trực ca đi chuẩn bị phẫu thuật ngay lập tức: "Nếu đã vào đến đại tràng thì không phải chỉ đơn giản một ca phẫu thuật như vậy tôi đâu, đây là chuyện liên quan đến tính mạng các cậu không biết hả!?"

"Tại tôi không để ý, không nghĩ được nhiều..."

Bác sĩ có vẻ rất tức giận, cởi nút áo blu, mở vạt áo vắt ngang hông, nghiêng đầu cười một tiếng như mỉa mai:

"Mấy người các cậu thấy cái gì cũng nhét vào đó được phải không? Sao có thể vô ý tứ không tự trọng như thế nhỉ?"

Lời vị bác sĩ này nói vừa có ý tốt lại vừa mang ý châm biếm, gay gắt cực kỳ khó nghe. Kiều Phụng Thiên đứng chắn trước Lữ Tri Xuân, nụ cười xòa trên mặt y không khỏi cứng lại. Y vuốt tóc mái, nhất thời không biết nên cười tiếp hay thôi cười thì hơn.

Kiều Phụng Thiên không cách nào đáp lại câu nói này. Bác sĩ như cũng không chờ mong câu trả lời của Kiều Phụng Thiên, lắc đầu, xoay người vội vàng bước đi.

"Bác sĩ định... định định định định làm gì vậy anh." Lữ Tri Xuân rụt rè chột dạ, nghe bác sĩ nổi trận lôi đình xổ một bài "thuyết giáo" cũng ý thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc, xoa chà hai bàn tay vào nhau.

"Định định định định định xén đứt hoa cúc của cậu."

"Hả?!"

"Hả cái gì mà hả, gạt cậu đó, bây giờ biết sốt ruột rồi?"

Kiều Phụng Thiên thở dài, xoa xoa cổ mình, nhẹ nhàng bóp vai Lữ Tri Xuân: "Thằng nhóc ngốc."

Bệnh viện Lợi Nam ra phim chụp rất nhanh, trưởng khoa hậu môn trực tràng vừa uống xong một tách trà đã cầm được báo cáo chẩn đoán bệnh của Lữ Tri Xuân. Cậu nhóc này là tên ngốc phúc lớn, đồ chơi tình thú không đủ dài để vào tới đại tràng chữ S, vẫn chỉ ở trực tràng. Tuy nhiên, vết rách ở miệng hậu môn rất nghiêm trọng, kèm thêm tổn thương gây chảy máu trong thành ruột và xuất hiện triệu chứng sốt, viêm nhiễm; kiểu gì thì kiểu cũng phải truyền nước uống thuốc.

Y tá đẩy giường ra khỏi phòng phẫu thuật phỏng chừng đã thấy việc thế này nhiều lần, sắc mặt ai nấy cũng như bình thường, giọng điệu lúc dặn dò người thân cũng nhạt nhẽo không nhanh không chậm. Còn Lữ Tri Xuân đang uốn éo cuộn tròn người trông không khác gì con cua luộc.

Chi phí phẫu thuật, điều trị, thuốc men và mấy thứ linh tinh tổng cộng năm ngàn, Kiều Phụng Thiên trả hết.

Trong phòng bệnh ba người chỉ có mình Lữ Tri Xuân đang ngủ, Kiều Phụng Thiên đứng cạnh giường chỉnh tốc độ truyền dịch chậm lại.

"Em thấy... mặt mũi đời này của em mất sạch sẽ cả rồi..." Tấm chăn trắng như tuyết che nửa cái cằm, xem chừng lòng Lữ Tri Xuân đã thoải mái hơn nửa, dù mắt vẫn hơi sưng, trên miệng cũng coi như treo được nụ cười nhẹ nhõm.

Đứa nhỏ này không xấu xí chút nào, da trắng như tuyết, đôi ngươi đen lay láy nhìn hết sức trong trẻo sạch sẽ. Kiều Phụng Thiên ngồi xuống, rót một ly nước ấm: "Tự mình làm mất mặt mình thì đáng đời."

"Bác sĩ quay video trong phòng mổ..."

Kiều Phụng Thiên hơi sững lại, lát sau nhướng mày, nhanh miệng giải thích sợ cậu nhóc nghĩ ngợi nhiều: "Lưu bệnh án lại ấy mà, nghĩ in ít thôi."

"Nhưng em nghe mấy người họ chê cười em, nói gì em không nghe rõ nữa, nhưng mấy người họ cười em nghe thấy hết mà."

Kiều Phụng Thiên không đáp lời.

Ừ thì, sao lại không làm người ta tức cười cho được, cái hành vi phản nhân loại đó tất nhiên là chủ đề cho người ta bàn tán.

Một khi ấn tượng của xã hội với một quần thể được hình thành, cái gọi là "người bình thường" tự cho mình đứng ở đẳng cấp cao hơn trong mọi lời nói và cách xử sự, hệt như một căn bệnh nặng, một thói tật dai dẳng. Họ nhìn Lữ Tri Xuân chẳng khác gì một tên hề buồn cười và đáng thương, như chỉ cần một ngọn gió lướt là đủ hiện nguyên hình xấu xí.

Kiều Phụng Thiên giúp Lữ Tri Xuân kéo tấm chăn dần trượt xuống, ngừng hai giây mới lên tiếng: "Làm sao quen biết Chiêm Chính Tinh? Cậu nói xem."

Lữ Tri Xuân ngẩng phắt, nhìn Kiều Phụng Thiên chớp chớp mắt.

"Cứ nói."

Cậu nhóc nhấc chăn che tới mũi mình, lát sau mới cụp mắt khẽ nói: "Em gội đầu cho anh ta hai lần, lưu số điện thoại em, hẹn em, em không nghĩ nhiều... tất cả là tại thằng cha đó hù em."

Kiều Phụng Thiên hỏi: "Hù cậu?"

Giữa trưa, thời tiết Lợi Nam đẹp, tia nắng ấm áp bên ngoài chiếu vào phòng bệnh rơi trên gò má gầy của Lữ Tri Xuân.

"Anh ta nói thích em, thấy em đẹp, muốn bên em khắp chốn. Nhưng ngoài ngủ với nhau mấy lần ra tới giờ anh ta cũng không đả động gì tới em, lúc em kêu đau cũng không nghe." Lữ Tri Xuân mím môi, "Cái, cái đồ chơi đó là anh ta nhét vào. Lúc đó anh ta nói để chơi, ai dè rút không ra, anh ta mặc đồ rồi vứt em ở đó tự giải quyết, nói không sao lấy ra được... Bây giờ nghĩ lại toàn đánh rắm phét lác."

"Có ảnh của thằng đó không?" Y từng thấy trong ảnh Lý Lệ chụp trộm, nhưng thấy cũng như không thấy.

Mới đầu Lữ Tri Xuân lắc đầu, sau đó lại gật gật, thuận tay móc điện thoại ra: "Trên Blued anh ta có gửi ảnh cho em... Vãi chưởng anh ta xóa bạn tốt rồi." Lữ Tri Xuân không cam lòng chọc chọc bàn phím "Để em kiếm lại, đây rồi."

Kiều Phụng Thiên ghé đầu tới trước màn hình, nhìn thấy rõ gã trai tên Chiêm Chính Tinh —— Trong giới có thể đánh giá là trên trung bình, mày rậm mắt nhỏ, trời sinh Nam tướng, nuôi râu màu xanh đậm quanh mép hết sức phô trương. Y lờ mờ cảm thấy không hề lạ mắt, đúng là đã từng đến tiệm cắt tóc.

*Nam tướng (南相): chỉ diện mạo người miền Nam nét mảnh tinh tế.

Nhớ không lầm còn từng đui mù gạ mình.

"Anh Kiều." Lữ Tri Xuân tắt màn hình, cúi đầu mỉm cười: "Anh nói xem, có phải người trong cái giới này ai cũng xài thận chứ không yêu thật lòng không? Có phải em ngu ngơ khờ khạo quá không anh?"

Đầu quả tim mềm mại như bị râu cạ phải, Kiều Phụng Thiên không thể nhắm mắt giả ngơ mà đáp một câu "Không phải" chắc nịch. Nhưng với Lữ Tri Xuân, y lại chẳng cách nào mở miệng nói "Phải".

Thế là cua quẹo, nói sang chuyện khác.

"Tiểu Xuân, hỏi cậu cái này được không... Mới 19 tuổi sao đã phải đi làm thuê làm mướn mà không về nhà?"

Nụ cười nhợt nhạt trên gương mặt Lữ Tri Xuân tắt ngấm, cậu nhóc lặng lẽ dời mắt nhìn lên trần nhà trơn trụi.

Kiều Phụng Thiên thấy Lữ Tri Xuân không đáp cũng không hỏi thêm, quay đầu nhìn chai dịch truyền đã hết phân nửa.

Truyền ba chai xong, Lữ Tri Xuân chu môi ngủ thiếp đi. Còn ba chai nữa vài tiếng sau truyền tiếp. Kiều Phụng Thiên rón rén đóng cửa phòng bệnh lại, đến nhà vệ sinh dặm miếng phấn lót, đeo khẩu trang vào.

Y xuống tầng ra cửa chính bệnh viện Lợi Nam, bắt chuyến taxi thứ ba trong ngày: "Bác tài, đại học Lợi Nam."

Đại học Lợi Nam là sức mạnh nội tại của cả thành phố Lợi Nam. Ngôi trường với bề dày trăm năm lịch sử này là đại học trọng điểm quốc gia trực thuộc các bộ ngành và ủy ban trung ương, nổi tiếng khắp cả nước. Thí sinh chen nhau vỡ đầu thi vào đông đảo không kể xiết, người leo lên được tòa tháp ngà này lại lác đác chẳng có mấy.

*Tháp ngà: ví với thế giới cao siêu, xa vời của tri thức.

Nhưng không phải lúc nào khối não để đọc sách cũng tỉ lệ thuận với nhân cách phẩm hạnh, giờ phút hiện tại Kiều Phụng Thiên tin vào điều này hơn bất kỳ ai khác.

Mục đích của Kiều Phụng Thiên rõ ràng chính xác —— Không gây hấn, không cự cãi, túm được Chiêm Chính Tinh là đè ra đánh một trận. Y còn sợ mấy năm học judo hồi trước không đủ đô kìm kẹp, thiếu điều nhắn tin dặn Đỗ Đông chờ chào sân, chuẩn bị tiếp viện.

Taxi ôm cua một vòng lớn quanh hồ Thính Vũ, rẽ vào bên hông khu lớn. Kiều Phụng Thiên trả tiền rồi xuống xe, nhất thời thấy mình sốt nóng đầu hay gì. Nhưng đứng tại chỗ xoay hai vòng xong, y nhớ đến vẻ ốm đau ấm ức của Lữ Tri Xuân, vẫn giận tới độ ngứa răng.

Đoán chừng hôm nay Chiêm Chính Tinh ra ngoài mà không xem vận xui rủi trên lịch, ăn cơm xong, đang kéo bầy với bạn cùng phòng về ngủ thì dừng lại, bất ngờ đụng mặt Kiều Phụng Thiên đang chặn đầu ngay trước tòa 29.

"Hoàn hảo."

Cách nhau quá lắm tầm mười bước chân, Kiều Phụng Thiên siết nắm đấm, nhoáng cái vui vẻ: "Tự nhiên chui đầu vào rọ à?"

Y đeo khẩu trang, Chiêm Chính Tinh không nhìn rõ người vừa đến nhưng nhận ra màu tóc và kiểu đi đứng. Gã trai chột dạ mấy ngày nay tức tốc "ngầm hiểu" ý đồ của Kiều Phụng Thiên, quăng hộp đựng đồ ăn vào ngực bạn: "Cầm, cầm hộ tao lát!", sau đó lùi về hai bước, quay lưng vắt chân lên cổ mà chạy về phía hồ Thính Vũ.

"Chạy à?!" Kiều Phụng Thiên sải chân đuổi theo.

Mấy người bạn cùng phòng không hiểu chuyện gì đang xảy ra dán mắt vào nhau, đứng đực ra nhìn bóng lưng một trước một sau đằng kia.

Bạn cùng phòng giáp nhíu mày: "Gì vậy trời? Mèo bắt chuột hả?"

"Ai biết." Bạn cùng phòng ất xách hộp cơm, cười đến là khó hiểu: "Con chim hai lạng mà khoái hi em gạ chịch cho cố vào, vừa lắm."

Chiêm Chính Tinh chỉ chạy trối chết, nghĩ tới đâu chạy tới đó chứ không tính toán đường bước chiến lược gì. Kiều Phụng Thiên theo Chiêm Chính Tinh chạy qua chòi nghỉ mát ven hồ Thính Vũ, nhìn người nọ rẽ trái lượn phải né đài phun nước trong quảng trường. Hai người ăn ý chạy không ngơi nghỉ. Trên đường đến giảng đường bao nhiêu cặp mắt khó hiểu hướng vào, nhưng cả hai chẳng ai dư hơi để ý.

Kiều Phụng Thiên mím môi tăng tốc, mắt thấy có thể túm được cổ áo Chiêm Chính Tinh vậy mà gót chân lại run lên, trượt đi. Y trừng mắt, kéo khẩu trang lên theo vào tòa hành chính.

Mặt đá hoa cương của tòa hành chính kêu tiếng kin kít vang vọng, độ bám không đủ, hai người lao về phía trước như đang trượt băng nghệ thuật. Chiêm Chính Tinh thấy mình đúng là "Hươu chết không chọn bóng râm*", hoàn toàn không để ý một đống lãnh đạo trường đang ngồi trong tòa hành chính, nhắm mắt chạy vào đây không khác gì tông đầu vào bãi mìn.

*Hươu chết không chọn bóng râm: lựa chọn không được suy xét cẩn thận trong tình hình nguy cấp.

Vấn đề là vẫn không thể ngừng vắt chân lên cổ mà chạy, bão giông sau lưng đã sắp kéo đến nơi.

Kiều Phụng Thiên mồ hôi nhễ nhại vịn vào tường ho dữ dội, vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy bóng người cao cao thấp thoáng trên đầu cầu thang. Bóng người nọ ngay sát hướng Chiêm Chính Tinh chạy, như nghe thấy tiếng bước chân ồn ào, người nọ đang nghiêng đầu nhìn về phía hành lang.

"Này! Nhường! Nhường đường cho tôi!"

Chiêm Chính Tinh không thắng được, cũng không quẹo kịp. Người đàn ông nghe vậy vô thức nghiêng người tránh đi, không ngờ rằng Chiêm Chính Tinh chúi hết trọng tâm về phía trước, không nắm được tay nắm cầu thang nhào ụp xuống quỳ lên bậc thang, đau tới mức kêu thành tiếng.

Kiều Phụng Thiên thở hồng hộc bước tới đè cổ Chiêm Chính Tinh lại, lật cổ tay cho một cái tát đanh giòn.

"Chạy con mẹ mày!"

Đó là câu nói đầu tiên sau trận rượt đuổi.

Chiêm Chính Tinh ăn một cái tát nhanh chóng hoàn hồn, nhìn Kiều Phụng Thiên đang đè trên người mình, giật thót nhận ra câu chuyện không còn ổn nữa rồi, ôm mặt xông tới người đàn ông nọ giãy giụa kêu cứu: "Cứu mạng đánh người! Người này muốn đánh tôi!"

"Chiêm Chính Tinh?" Người đàn ông nọ lên tiếng.

Lúc này Chiêm Chính Tinh mới nhìn bóng người nọ cho hẳn hoi, vừa liếc mắt miệng đã méo xệch xuống như bắt được phao cứu hộ: "Thầy, thầy chủ nhiệm! Cứu em với! Người này muốn đánh em! Anh ta không phải sinh viên trường mình!"

Thầy chủ nhiệm?

Kiều Phụng Thiên chợt thả lỏng gan bàn tay ghì trên cổ.

Y cũng chẳng phải thấy sợ hãi gì. Theo lời Chiêm Chính Tinh, người bên cạnh chắc hẳn là thầy giáo trong trường. Kiều Phụng Thiên không phải học sinh đại học Lợi Nam, không phải vì công lý mà là vì tư tình, nghĩ sơ qua cũng đủ thấy không nên làm to chuyện.

Y ngừng lại chốc lát rồi chép miệng, chậm rãi chống gối đứng dậy.

"Sao vậy?" Người đàn ông nọ quay người, đưa tay luồn vào nách Chiêm Chính Tinh đỡ dậy khỏi sàn nhà không quá trơn tru: "Chuyện gì đây? Lộn xộn trong trường là thế nào?" Nói rồi quay đầu nhìn về phía Kiều Phụng Thiên, ôn tồn lịch sự lên tiếng: "Xin hỏi, cậu là?"

Lồng ngực Kiều Phụng Thiên phập phồng lên xuống, y nhẹ thở gấp, quan sát người nọ kỹ càng từ trên xuống dưới, chưa vội trả lời.

Người đàn ông nọ cao ráo, tóc đen, cơ thể cân đối, giọng trầm.

Chiếc sơ mi trắng phối cùng cà vạt màu lam sẫm thít sát vào yết hầu, không xiên xẹo nghiêng ngả, không lỏng lẻo không chật kín, bên trong áo khoác lửng bằng vải tuýt là bộ âu phục xám tro cắt may vừa người được là ủi phẳng phiu. Trang phục không những không cứng nhắc mà còn rất đĩnh đạc điển trai.

Sống mũi đỡ lấy gọng kính trước mặt, thật đúng là dáng vẻ của bậc hiền tài trí thức.

"Chủ, chủ nhiệm, cậu ta..." Mũi chân chống xuống đất của Chiêm Chính Tinh vặn vẹo không ngừng, gương mặt hơi sưng phù lên đầy vẻ xấu hổ.

Người đàn ông đeo thẻ công tác trên cổ, danh tính chức vụ trong trường đều được liệt kê ra, bên cạnh là một tấm hình màu nghiêm túc.

Kiều Phụng Thiên mắt tốt từ nhỏ, y luyện được món kỹ năng độc nhất vô nhị chính là quét mắt cũng biết xe buýt nào đang tới dù có cách xa cả trăm mét. Mấy chữ cái bé bằng đầu ngón tay y đây liếc một cái là thấy rõ.

Trịnh Tư Kỳ, viện Nhân Văn, giảng viên.

.

Tác giả có lời muốn nói:

Blued là phần mềm giao lưu hẹn hò của người trong làng 2333

Edit: tokyo2soul

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#danmei#dm