Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Ngoại Truyện 2 (H)

Khi y tỉnh dậy trên ghế lái phụ trong xe Lý Vi, trời bên ngoài đã tối đen như mực.

"Em ngủ bao lâu rồi?" Y có hơi hốt hoảng, khi họ rời khỏi trời vẫn còn sáng mà.

"Không lâu lắm, đây là bãi đậu xe dưới lòng đất."

Y nhắm mắt nhắm mũi chạy theo chân anh, lúc đuổi kịp rồi mới nhận ra có gì đó sai sai.

"Đây là đâu thế?"

"Là nhà tôi."

"Nhà anh... à..."

Tuy y chưa từng thấy căn nhà này, nhưng đoán chừng nơi này thật sự rất rộng...

Nói cho cùng, một căn nhà bình thường không thể rộng thế này, phía trên còn bật cả biển đèn xanh ghi "Lối thoát hiểm".

Vương Giác nhớ lại.

"Đây là bốn căn biệt thự mà anh nói à?"

"Ừ. Dắt em đi tận hưởng một chút WC ở đây."

"Em thì dùng WC bao lớn cơ chứ..." Vương Giác tần ngần bước lên thang máy cùng anh rồi mới cảm thấy cảnh tượng này có chút quen thuộc.

"Có sợ không? Muốn ôm không?" Lý Vi nói.

Sợ? Sao anh biết mình bị chứng sợ không gian kín?

Vụ WC cũng là anh lo lắng chuyện này ư.

Vương Giác bắt đầu moi ký ức từ trong não. Trong lần trốn chạy thành công đầu tiên, Lý Vi dường như có liếc ngang nhìn y khi họ đứng trong thang máy đi xuống bãi đỗ xe dưới lòng đất.

"Sao anh biết vậy?"

"Chẳng phải em đã khóc khi trốn trong tủ lạnh của tôi à?" Lý Vi buồn cười bồi vào ký ức y: "Khóc tới mức đông thành hạt luôn."

"... Sao anh biết không phải nước miếng?"

"Tôi liếm thử."

"......"

"Biến thái. Biết thế bỏ côca vào trong đó."

Mới sau một ngày trải nghiệm biệt thự cao cấp với các dịch vụ hong khô đuýt thoải mái, dàn nội thất cực khủng xuất hiện từ trong tường hay ban công mà duỗi tay ra có thể cho hải âu ăn, Vương Giác đã trỗi lên cảm giác nhàm chán vì sung sướng quá mực.

Sau khi tham quan gian phòng ngủ còn to hơn cả căn nhà mình, y đưa cho Lý Vi một đề nghị:

"Em có một mong muốn vô lý này."

Dưới bóng râm từ phía kia mặt trời, Lý Vi đang duỗi chân gác chéo trên chiếc sofa tròn cạnh ban công, anh giương mắt nhìn y: "Em nói đi."

"Sống nghèo khổ hạn chế trí tưởng tượng của em." Vương Giác trề môi: "Hay là mình về căn nhà nhỏ đi anh."

"Em muốn gì cũng được, tuỳ em hết." Anh cười nói.

Quay về căn nhà ban đầu, y sải bước đến từng góc nhỏ và tận hưởng cảm giác thân thuộc không gì sánh bằng.

Đây là căn nhà họ đã sống cùng suốt một tháng trời.

Đối với hai người, mối quan hệ thân mật như thế cũng hiếm hoi sao giữa cuộc sống hiện tại.

Máy điều hoà trong phòng hơi nóng, Vương Giác nhìn gương mặt điển trai cấm dục lượn lờ trước mắt mà trong não y chỉ toàn tơ tưởng những lời âu yếm vô cùng nghiêm chỉnh mà khuôn miệng ấy thốt ra.

Chẳng hiểu vì sao mà y bồn chồn không yên. Y dí sát người vào: "Em muốn thấy anh hắt xì."

Lý Vi bó tay: "Đâu phải chỉ muốn là có thể hắt xì đâu nào."

"Em dạy anh bao nhiêu lâu rồi!" Vương Giác nắm lấy anh tay: "Đi nào, bé cưng ngoan, cho thầy xem kết quả đi mà."

"Ví dụ... để em thử xem." Y rút một tờ khăn giấy ra, dùng góc khăn khều khều lên chóp mũi mình.

"Hắt xì!"

Thầy Vương tự chuột bạch thành công, cái tay nắm lấy tay anh chợt siết chặt hơn chút.

Sau đó y nhìn Lý Vi với ánh mắt trông mong.

Ai ngờ, người kia bất ngờ dời mắt, ngoái đầu đi chỗ khác.

"Anh sao vậy?" Vương Giác tò mò.

...

"Anh... ưmm..."

Vương Giác ngây ngất trong cái hôn sâu chao đảo đất trời này và cố gắng nhấm nháp câu nói của Lý Vi.

"Khi em lên đỉnh cũng hơi siết tay tôi như thế này."

Khi y hoàn hồn thì ngượng chín cả mặt. Giữa nụ hôn cuồng nhiệt còn đang tiếp diễn, đủ loại hormone quấy nhiễu trong đầu xui bộ não rối nùi của y đưa ra một mục tiêu nhỏ cho bản thân:

Hôm nay nhất định phải ghi bàn.

Vì thế y nhấn người kia xuống giường, làm đủ trò khiếm nhã với bác sĩ điều trị của mình, và khơi ra một tràng hành vi quấy rối tình dục.

"Anh Vi, anh nói xem tay anh rắn chắc như vầy thì khi tắm có với tới sau lưng được không?"

"Bác sĩ Lý, mông anh căng quá à. Anh rèn luyện có chủ đích phải không."

"Bác sĩ ơi, làm sao tập cơ bụng săn đều như vậy, em sờ hai tay hai bên được không anh?"

Lý Vi bị y chọc quá độ không nhịn nổi, song cuối cùng vẫn kiềm chế bản thân và đẩy y ra trong cơn thở dốc.

Anh nheo mắt nhìn Vương Giác: "Tôi thấy em rất thiếu..."

Anh còn chưa kịp nói hết thì Vương Giác đã sung sướng gật đầu.

Lý Vi hít sâu.

"Không được. Bây giờ không được."

"Em đừng thách thức giới hạn của tôi."

Vương Giác biết anh vẫn còn lo lắng đủ điều, nhưng y phẫu thuật xong cũng đã hai tháng rồi.

Y biết có nhiều lời cũng vô ích, bèn bày trò quỷ ma trong lòng.

"Bác sĩ ơi, hay là anh không được trong mảng này vậy?"

Lý Vi híp mắt cười: "Sao em nghĩ thế?"

"Thì anh say mê học tập như vậy, lúc nào cũng kiềm chế dục vọng hết", y tựa đầu trước vai Lý Vi: "Em nghĩ anh chẳng sõi gì mảng này đâu."

"Hay là để anh đây dạy anh nha."

"Vậy em nói xem," Lý Vi nhướng mày: "Quá trình ra sao nào?"

"Đầu tiên là." Vương Giác ghé sát tai anh: "Đeo áo mưa cho em."

"Sau đó —"

"Nong bên dưới ra."

Sau đó y cảm giác như Lý Vi cúi đầu liếc nhìn y, trong lòng y dấy lên cảm giác nguy hiểm.

Im lặng đằng đẵng.

Y chợt thấy hơi hối hận không biết có phải mình chơi với lửa rồi không.

"Em không cần khiêu khích tôi." Cuối cùng Lý Vi nói: "Có khích cũng vô ích, tôi tự có chừng mực."

Vương Giác tức tối thụi anh một cái rồi đi ăn cơm.

Sau khi ăn cơm tối một lúc thì tới giờ đi ngủ.

Vương Giác nhất quyết phải tắm trước khi đi ngủ.

"Em sợ quá anh ơi, em sợ bị nhốt trong không gian hẹp." Khiêu khích bất thành nên Vương Giác bắt đầu chuyển sang khổ nhục kế: "Nếu em đang tắm mà xỉu mất thì phải làm sao?"

"Bác sĩ Lý, anh phải có trách nhiệm với em chứ."

Lý Vi nhìn y.

"Y giả nhân tâm, bác sĩ ơi anh giúp em cởi quần áo nha?" Y nũng nịu ác ý.

Lý Vi bước vào với ý chí mạnh mẽ tựa cuộc tranh đấu giữa trời và người.

Từng nút từng nút được cởi ra như mở khoá dần chiếc hộp Pandora. Lọt thỏm trong mắt anh là những da thịt non nớt căng mọng và hàng bao dấu sẹo hồng hồng nâu nâu để lại từ lúc xưa.

"Cùng vào nha." Vương Giác cười khẩy, vươn tay cởi thắt lưng anh.

Lý Vi nín khe.

Vương Giác nào có biết Lý Vi đang phải đối diện với một trăn trở cuộc sống. Đời anh sống hơn hai mươi năm, bao nhiêu nhẫn nại và quyết đoán đều như tan biến ngay giây phút này. Hôm nay anh đón y về nhà còn cố tình đeo thấu kính, chỉ vì e không kiềm chế nổi.

Song anh thấy nó cũng chả tác dụng là bao.

Anh muốn hôn y.
Anh muốn xử tử y ngay lại đây.
Không được. Không được.

Trấn định lại.

Anh bắt đầu tự ép bản thân nghĩ về lỗ hổng tầng ozone ở Nam cực và hiệu ứng nhà kính......

Sông băng tan chảy, mất đi nơi chốn sinh tồn của chim cánh cụt......

Đất trời khoáng đãng lạnh giá.

"Không, tôi tắm rồi." Cuối cùng anh đã thành công khởi động lại và khoát tay y ra.

Vương Giác hung hăng bĩu môi.

Anh nghiêm túc tắm rửa sạch sẽ tinh tươm, xong còn xịt nước hoa, thay đồ ngủ, rồi lau khô tóc và xách người tới phòng ngủ cho khách —

Vương Giác đã bị từ chối ân ái cả một ngày, giờ vừa thấy anh với mình trong cùng một gian phòng liền giương mắt đợi mong nhìn anh.

Lý Vi đứng dậy muốn rời đi.

Y nhanh lẹ bắt lấy tay anh trên giường: "Anh đi đâu vậy?"

"Anh không muốn ngủ chung với Đậu Bắp Nhỏ đáng yêu của mình sao?" Y liên tục chớp chớp mắt: "Quần áo anh ướt rồi, để em giúp anh thay đồ nha."

"Chúng ta ngủ riêng đi." Lý Vi thậm chí không quay đầu lại, giọng điệu nghe như đang kiềm chế dữ dội.

"Vì sức khoẻ thể chất em và...... sức khoẻ tinh thần tôi."

Vương Giác vẫn còn chịu ảnh hưởng từ di chứng nên ban nãy bị anh sờ soạng qua lại giờ đã hừng hực cả người rồi.

Vụt mất là mục tiêu nhỏ đi đời nhà ma đó. Không thể để nó xảy ra được.

Y tức thì bò cả người dậy, chân quỳ trên giường duỗi tay ôm lấy eo Lý Vi từ đằng sau. Y dán cả người lên người anh, dụi mặt vào lưng rồi cất giọng mềm nhũn như kem dâu tan chảy:

"Ôm."

Một âm này làm người Lý Vi cứng đờ.

"Anh nói em muốn gì cũng được mà phải không?" Vương Giác được nước lấn tới sau bờ lưng căng cứng kia: "Em muốn cái đó."

"Cái gì?" Lý Vi hít sâu vào, xoay lưng về phía y mà hỏi.

Hiển nhiên Vương Giác sẽ không đưa ra cái đáp án chắc chắn bị cự tuyệt kia. Y cười nói: "Sờ đầu."

Lý Vi quay người và xoa nhẹ hai lần trên đầu y. Anh nhìn gương mặt đỏ bừng của Vương Giác mà nghẹn cả họng.

Vương Giác cọ gương mặt nóng ran trong lòng bàn tay anh không khác gì một con mèo cuối cùng cũng chào đón được chủ nhân.

"Cái đó nữa."

Lý Vi đành hỏi tiếp: "Cái gì?"

Vương Giác ngẩng mặt: "Hôn."

Lý Vi cúi người khẽ hôn giữa trán y.

Thời cơ đây rồi.

Vương Giác liền nhân cơ hội choàng qua cổ anh kéo người xuống, nhấn lên môi anh đặng dìm vào một nụ hôn sâu.

Y nhíu mày bỏ tay khỏi mạch đập trên cổ anh và hỏi: "Anh đang đeo thấu kính à."

"Ừm." Lý Vi thở dốc đáp.

"Mắt anh có đau lắm không?"

Anh dừng đoạn rồi thành thật gật đầu.

Thảo nào trước khi ăn cơm lại bình tĩnh như vậy.

"Tháo ra đi anh."

"Không được," Lý Vi không đồng ý: "Tháo ra rồi tôi không khống chế được."

Vương Giác cười tươi roi rói, kéo cả anh lẫn mình ngã xuống giường rồi đè lên người anh và hôn lên chóp mũi anh.

"Thì khỏi cần khống chế đi."

Sau đó, Vương Giác lấy thấu kính ra trong sự lững lờ của Lý Vi. Năm giây sau, y cảm nhận được nhiệt độ cơ thể Lý Vi tăng vụt, nhịp tim phải nhanh gấp đôi.

Bản năng được giải thoát xui Lý Vi ôm y một cái xoay trời chuyển đất, sau đó chống tay bên cạnh nhìn xuống mặt y, hé miệng thở dốc.

"Em muốn làm thật à?"

"Anh nói xem." Vương Giác ôm tay trên eo anh, nhìn anh không chớp mắt.

"Chữa bệnh giúp em đi, bác sĩ."

Lý Vi liền hôn xuống.

Sau khi hai người tách nhau ra trong hơi thở gấp gáp, Lý Vi mới nhổm dậy và ấn một cái nút bên cạnh giường.

"Tuy không đầy đủ như trong căn nhà kia... nhưng chắc cũng được rồi." Lý Vi nói.

Một cái bàn trồi lên từ dưới gầm giường.

Vương Giác cũng bò dậy, quỳ bốn khớp trên giường rồi ló đầu ra nhìn. Y tưởng anh muốn lấy bao, bèn nắm góc chăn thẳng thừng nói: "Không cần mang bao đâu..."

Sau đó, nhìn thấy rõ những thứ trên bàn làm y thẫn thờ.

Có nhiều, thật lòng mà nói, là rất nhiều... đạo cụ.

"Tôi muốn biết sở thích tình dục của em." Lý Vi ôm y từ phía sau và phà nhẹ hơi thở bên cổ y.

"Không mang không được." Anh xoa lên chim y từ bên ngoài lớp quần ngủ thùng thình: "Tôi sẽ cho em một lần đầu tiên hoàn hảo."

"Ưm..." Cả người Vương Giác nóng hừng hực còn bị anh xoa đến khó chịu hơn: "Anh tới chơi thẳng đi... em không có sở thích đặc biệt gì hết..."

"Lúc làm thật em vẫn cứ thẹn hoài." Anh cười hướng y sang nhìn mấy món đồ kia: "Nên chúng ta cứ thử xem nhé."

"Biết đâu em sẽ thu nhặt thêm khám phá mới."

Lý Vi đẩy y nằm ngửa trên giường, nắm lấy hai chân y co lên thành hình chữ M, sau đó cạ vật cứng đã đội căng lên rãnh mông y bên ngoài lớp vải quần.

Hơi thở của cả hai đều đánh dồn.

"Đây là tư thế cơ bản, gọi là 'truyền giáo', người bình thường làm lần đầu đều dùng tư thế này."

Vật to cứng còng kia ấn vào làm Vương Giác xây xẩm, nhưng y nghe tới câu này thì chợt thấy tức cả mình.

Phải rồi, con người cầu toàn đã dựng mộ cho mình từ độ lên mười như anh ta thì có cửa nào mà không chuẩn bị chuyện này? Bảo anh ta thiếu kiến thức cơ bản là quá ngây thơ rồi. Nếu bây giờ mà mở di động anh lên phải tới 80% khả năng tìm thấy một bài nghiên cứu có hẳn tổng quan tài liệu về chuyện giường chiếu. Nếu bây giờ mà vào những căn nhà khác của anh chắc chắn 100% đều sẽ có bàn chứa đạo cụ dưới từng cái gầm giường.

Lên kế hoạch lâu như vậy, có khi đã trải nghiệm quá trình này nhiều lần lắm rồi nhỉ......

"Cho em vài người quen cũ đây, em chọn xem thích cái nào nào." Lý Vi đưa y mấy cái vòng tay màu đen dùng đo nhịp tim.

Y giữ nguyên tư thế ủn quần ra sau mấy cái.

Lý Vi vô cùng bình tĩnh, không hề biến sắc trước gió to sóng dữ. "Cái này để ghi chú nhịp tim."

Anh nắm hai chân y duỗi thẳng ra đặt trên vai mình, vừa cạ bên dưới vừa phổ cập khoa học cho y: "Nghe nói tư thế này sẽ đút vào sâu nhất."

"Mẹ kiếp... Anh đừng cạ nữa..." Vương Giác như phát điên bởi động tác bắt chước giao hợp này: "Anh vào liền đi..."

"Em sốt ruột rồi?" Lý Vi cũng không trấn tĩnh nổi trước tình cảnh như vầy, gân xanh trên cổ anh nảy thình thịch: "Còn cần nong rộng ra đã, anh sao có thể để em đau."

"Sao cũng được, anh nhanh lên đi mà..." Người y rạo rực như chơi thuốc, nóng hực muốn nổ luôn rồi, y bèn nắm lấy tay anh đặt trên ngực mình: "Anh giúp em cởi đồ..."

Mới nói tới chữ cởi thì bờ ngực đã lộ ra, y cảm nhận được Lý Vi luồn tay vào dưới quần ngủ và bóp nhẹ mông y, sau đó bắt đầu dùng lòng bàn tay xoa lên lỗ hậu. Y quơ lấy chai bôi trơn trên bàn bên cạnh, nhanh tay lột quần ra rồi đổ lên mông mình và ngón tay anh.

"Nóng quá..." Chất lỏng ấm áp trượt từ mông xuống dưới, cảm giác như vừa bị liếm qua vậy.

"Sợ làm em lạnh nên giữ nhiệt bằng điện đó." Lý Vi cắm một lóng tay vào trong.

Y chợt nhớ về lúc Lý Vi ủ túi chườm nóng dưới chăn cho mình.

Lúc đó y không đời nào nghĩ tới sẽ có ngày cùng nằm trên giường mà...

"Thả lỏng nào." Giọng điệu Lý Vi vẫn điềm đạm và hơi lạnh lùng như trước.

Vương Giác cố gắng phối hợp với anh, nhẫn nhịn cảm giác lộm cộm lẫn xấu hổ khi bị dị vật đút vào và nuốt dần toàn bộ ngón tay anh vào trong.

"Thử thêm vài món khác, em tự chọn đi."

Y thoáng lia mắt nhìn thì thấy nào là các loại bao, trứng rung, và rất nhiều dụng cụ SM, nhìn thôi mà muốn mù cả mắt.

"Em không chọn, em không chọn đâu... anh cứ lấy đại..."

"Vậy thử cái lần trước đã làm nhé, được không nào?"

Đã làm?

Vương Giác cắn răng rồi gật đầu.

Có được sự đồng ý rồi, anh dùng một dải lụa mềm mượt trói tay y lại trên đầu giường rồi nhẹ nhàng bóp vào cổ y.

"Khi bị nghẹt thở, thiếu oxy, hay trúng độc kiềm đều gây ra trạng thái hưng phấn và sinh ra khoái cảm nhục dục, xung huyết dương vật làm nó cương cứng." Lý Vi vừa nói vừa siết nhẹ tay.

Tư thế này giống hệt ngày đầu tiên.

Mà hình như... có hơi...
Trời ơi...

"Mới thử một cái mà đã trúng rồi." Lý Vi nói.

"Em không thích cái này..." Vương Giác chống chế: "Ai lại đi thích cái này đâu?"

"Vậy tại sao tim em đập nhanh đột ngột thế?" Anh cười nói.

Vương Giác muốn rụt cánh tay về che mắt lại: "Em không có!"

"Được, em không có," anh cười kéo tay y ra: "Là anh ép em."

Thấy y thích mà còn làm bộ, Lý Vi liền thay y nhận trách nhiệm, anh cầm một cái chân đèn nhỏ có chất lỏng trăng trắng bên trong.

"Thứ này... đau không anh." Vương Giác run lẩy bẩy.

"Đây là sô cô la nhiệt độ thấp."

Trước khi y kịp phản ứng gì, số sô cô la trắng dạng lỏng kia đã trút hết xuống ngực y. Nhiệt độ đúng là không quá nóng, nó cũng nhanh chóng đông lại.

Y cảm thấy núm vú mình dựng thẳng lên cứng ngắc bên dưới.

"Ngứa..." Y bị trói tay lên trên nên chỉ có thế uốn éo hông một cách bứt rứt.

"Không phải ngứa mà là thèm rồi."

Lý Vi khom người ngậm núm vú y, xuyên qua một lớp sô cô la mà y còn cảm nhận được sự ấm áp ẩm ướt đó. Khi lớp vỏ bọc tan chảy cũng là lúc y hoàn toàn rơi vào sở hữu của Lý Vi. Y không khác gì một món đồ ăn đang chờ người tới nếm.

Đến khi anh liếm sạch rồi, y cảm thấy mình như đầu diêm bị cọ quẹt liên hồi đang chực chờ bùng cháy.

Ngúng nguẩy eo mông là ngầm cho phép người xâm phạm, rên dài thiếu kiểm soát là lời mời gọi chà đạp.

Giữa khoảng không cuồng si đó, thêm một ngón tay nữa đút vào và ngoáy trong người y.

"Hôn... Hôn em chút." Môi y bắt đầu tranh giành được ưu ái.

Thế là một nụ hôn ngọt ngào đậm hương cacao nguyên chất tràn đến, y chừng như cảm nhận được cơn hứng tình trong sự lạnh lùng của anh. Bởi nụ hôn này không còn dịu dàng mà là một trận tấn công mạnh bạo, lấp đầy khoang miệng y và quấy phá không ngừng. Từ hàm trên đến hết gốc lưỡi đều không được anh tha cho.

Y lại bị nhét một ngón tay nữa vào rồi bị lật cả người lại. Từng động tác đều chuẩn xác, đầu tiên ấn người y xuống rồi khi cơ thể y ngã xuống theo trọng lực gần chạm thì nhẹ nhàng duỗi tay đỡ lấy, tựa như chừa y một đường thương lượng nhưng tuyệt đối không được nghi ngờ.

Y chống khuỷu tay đỡ mình dậy trên giường, trên cổ tay vẫn đang bị cột vải trắng. Trong tư thế này, y mới thấy rõ dải lụa kia thắt nơ đuôi én ở cuối, thật sự trông y không khác gì món quà chờ khui.

"Em có nghe lời không?"

Vương Giác rên hừ từ trong mũi xem như đồng ý.

Lý Vi rút ngón tay ra, kéo theo tiếng nước có chút gợi tình.

Anh cởi lưng quần, đeo bao vào rồi trườn người lên đè xuống, dán ngực vào thân y.

Hạ bộ vừa cứng vừa nóng cọ trên miệng huyệt.

"Đừng sợ," anh cảm thấy Vương Giác có hơi căng thẳng bèn hôn liếm sau cổ y: "Sẽ giúp em sướng mà."

Anh rà rà vài lần rồi sốt ruột nhấp vào trong một chút.

"Ư..." Sau khi được nong rộng rồi cũng không đau gì mấy, nhưng cảm giác căng chặt quá sức làm Vương Giác ngoái nửa đầu lại thì thào mắng: "Bà mẹ anh, sao to quá vậy?"

"Chờ chút nữa rồi cho em xem không phải chỉ to thôi đâu." Lý Vi vẫn kiên nhẫn, chỉ thong thả nhấp ra vào một chút xíu đó để y quen dần, anh nhịn đến toát mồ hôi lấm tấm: "Không cần cảm ơn, làm hài lòng bệnh nhân là chức trách của tôi."

"Thả lỏng đi." Anh bị vách động ấm nóng siết chặt đến khó chịu: "Thầy Vương cất công dạy tôi bấy lâu mà sao không tự thực hành được thế này?"

Vương Giác chật vật thốt: "Anh im..."

Thấy như cơ thể y đã giảm bớt căng thẳng, anh bèn nhấn sâu thêm một tí: "Tim đập nhanh quá, em thích tư thế này à?"

Nói xong dập đến lút cán.

"Hưmm!" Vương Giác không khỏi nấc lên một tiếng, ngay cả âm điệu cũng biến dạng.

"Tại sao thích chơi từ đằng sau vậy hửm?" Anh nhay vành tai y: "Vì thích tôi ôm em từ phía sau rồi tỉ tê à?"

Da thịt non mềm trên cổ còn vương dấu hai lần anh hôn và cắn gặm trên đấy. Khi anh vừa hôn lên thì vết thẹo kia tức khắc chuyển mình, hoá thành một dấu hôn loá mắt, nổi bần bật trên làn da trắng nõn.

Anh bắt đầu đẩy dần tốc độ, đồng thời hôn lên gáy và tai y: "Đừng nhịn nữa, rên ra đi nào."

Y bị thúc đến mê muội đầu óc. Tâm trí còn lẩn vẩn suy nghĩ, không hiểu vì sao nơi đó vốn không phải cơ quan sinh dục mình mà khi bị thâm nhập vào trong lại hưởng ứng như vậy? Rốt cuộc thì đâu mới là...

Vương Giác thở dốc hừ hự như thể đã chịu đựng đến giới hạn.

Lý Vi thấy y không nghe lời, lại nắc vào càng mạnh hơn: "Nghe theo lời bác sĩ đi, Đậu Bắp Nhỏ à."

Không ngờ lần này như kích thích một công tắc nào đó của Vương Giác, đầu óc y bất giác trống rỗng, không còn màng đúng sai gì mà nhả ra một tiếng rên nức nở.

"Ở đây à?" Anh dùng đầu khấc thúc nhẹ vào chỗ đó.

Chỗ bị thúc tê rần, y hậm hừ rên trong cổ họng.

Lý Vi cười khẩy bên tai y rồi tiếp tục rà vào chỗ đó.

Vương Giác biết mình đang bị đùa bỡn nên cố gắng bò lên phía trước ra chiều phản đối. "Mẹ nó, anh đừng cà..."

"Rõ ràng thèm vậy mà chạy cái gì?"

Anh giữ háng y lại rồi trườn người lên chắn y lại ngay đầu giường, sau đó tiếp tục thúc mạnh vào chỗ nhạy cảm kia.

"Có muốn hay không?"

Bị dập mạnh mẽ như vậy khiến y suýt trào cả nước mắt, chỉ bèn cố gắng ngoái đầu tỏ vẻ đáng thương.

Sau đó, Lý Vi duỗi tay xuống nắm lấy con c*c y.

"Khỏi chạy đi. Giờ cho em hai lựa chọn —"

"Đụ tay tôi hay bị tôi đụ?"

Vương Giác đỏ bừng cổ, hai tay y đang bị trói, mà giờ nếu bò ra trước để tránh Lý Vi nắc phía sau thì chim mình sẽ cà vào tay anh, không khác gì đang chủ động tuốt vào tay anh cả; còn nếu muốn né bàn tay kia thì sẽ đẩy lút cán dương vật đang nằm nửa cây trong người mình, đường nào cũng như mình đang hứng tình đòi được thoả mãn hết.

Mỗi cử động nhỏ bé đều vang lên tiếng nước nhớp nháp.

Anh cọ sát bên tai Vương Giác còn đang ngẩn ngơ, giọng điệu huyễn hoặc như tiếng quỷ rót đầy trong tai và vang vọng trong đầu y: "Hoặc em có thể chọn cả hai."

Lý Vi khẻ lên mông y và hờ hững nói: "Em tự làm đi."

Vương Giác thút thít một tiếng, nhanh chóng nhận thua: "Em sai rồi..."

"Em không sai. Em tự biết chỗ nào và tốc độ nào sướng nhất." Lý Vi bóp nhẹ cổ họng y, cất giọng răn đe: "Em phải nghe lời bác sĩ thì điều trị mới hiệu quả, có hiểu không?"

"Anh... anh im đi..." Vương Giác nắm chặt ga giường, thở hổn hển mà khàn giọng trách mắng.

Lực siết cổ lại càng mạnh hơn làm Vương Giác nghẹt thở, đâm ra cựa quậy thiếu tự chủ rồi chợt giật bắn mình. Cả mặt trước lẫn mặt sau của y đồng thời bị ma sát.

Y sượng chín người và cương ngay tại chỗ.

"Không bắt nạt em nữa."

Lý Vi nhếch môi rồi đột ngột càn quét. Anh chen đầu gối vào giữa hai chân y, buộc y phải dang trộng chân ra. Xong bóp chặt vòng eo ôm một tay cũng hết của y rồi mạnh mẽ thúc bộ hạ vào lỗ mông ấm nóng và chặt siết của y như giã chày, tay cũng tuốt liên tục theo cùng nhịp điệu bên hông.

"Chậm lại chút... anh chậm lại chút..." Từng đợt tê dại rần rần khắp cơ thể truyền lên tận óc, giọng nức nở cầu xin của y đứt đoạn giữa những tiếng va chạm thể xác:

"Lý Vi! Ưmm..."

Một nụ hôn chặn đứng cách xưng hô vô lễ của y lại, khi anh rút đầu lưỡi ra khỏi miệng y còn vương lại một sợi chỉ bạc sền sệt giữa hai người. Anh nhấp mạnh mấy chục nháy nữa rồi mới trầm giọng hỏi y: "Gọi tôi là gì?"

"Bác sĩ, bác sĩ..." Vương Giác bị đâm đến sảng mồm sảng miệng.

"Gọi tôi có gì không?" Anh hôn lên khóe mắt đỏ ửng và ngấn nước của y.

"Chậm chút đi anh..."

"Chậm cái gì chút?"

Vương Giác nức nở một tiếng giữa từng đợt đâm thọc, rầm rì xong nín thinh.

"Nói nào bé cưng. Chậm cái gì chút?" Anh ép tới.

Thấy chừng tên khốn sau lưng đang chuẩn bị tăng tốc tiếp, y cố chuẩn bị tâm lý thật vững vàng rồi mới run rẩy nói: "Đụ, đụ chậm chút..."

Ai ngờ người kia không chiều theo cũng không bỏ qua: "Đụ ai?"

"Em, em không chơi nữa!" Y giãy nãy: "Anh buông em ra... đừng..."

"Ngoan." Anh tháo dải lụa trên tay y ra: "Còn bao lần em van nài tôi thì sao nào."

Anh nắm người y nhấn xuống làm hông y dập thẳng vào. Tư thế kia không khác gì một chú dê nhỏ truy hoan, nó làm tim y đập càng nhanh hơn.

"Đậu Bắp Nhỏ", anh nâng mông y lên, đút vào sâu hơn rồi cất giọng khàn trầm: "Hoá ra em thích chơi thô bạo."

"Ưmm..."

Anh nắm lấy tay y rồi đặt lên chỗ hai người đang giao hợp: "Nhìn không thấy phía sau thì tự sờ lấy đi nào."

Dưới cơn hứng tình cực độ, Vương Giác đã dẹp lý trí sang bên, y híp đôi mắt ngây dại và thật sự duỗi tay ra sau sờ vào chỗ đó.

Nơi đó vừa trơn trượt vừa dính nhớp, nhơ nhuốc cực kỳ. Y còn sờ thấy gân xanh cộm lên trên dương cụ Lý Vi, sau đó tự cảm nhận thứ mà y vừa sờ mó càng phồng to hơn nữa bằng chính cửa hậu của mình.

Y thấy xấu hổ cùng cực bèn khẽ rụt tay về.

"Cương quá..."

"Với tôi mà em còn ngại ngùng gì?" Anh nhéo hông y, dùng tay trái miết đầu vú y, đồng thời đút thân lút cán rồi rút ra toàn bộ cứ thế ra vào mấy chục lần. Sau một đợt giã gạo như vậy, Vương Giác lả cả người, chỉ có thể nằm ra giường để anh nắm nửa thân dưới mà chơi. Kết quả còn không cần tuốt đằng trước một chút nào, y cứ thế bị anh đụ tới bắn.

"Mẹ... kiếp... anh..."

Vương Giác nằm rạp trên giường, thiếu oxy đến cùng cực mà không còn sức thở dốc, không khác gì một con cá mắc cạn. Đôi môi mỹ miều bị y tự cắn đến đỏ au thút thít ra vài tiếng nức nở đáng thương.

Lý Vi thấy thế thì cho y giải lao một chút, anh rút ra ngoài rồi lật người y lại.

"Em..."

Lý Vi nghe không rõ: "Nói cái gì?"

Em không nên tháo cái thấu kính chết tiệt của anh.

Mẹ kiếp tháo có cái thấu kính thôi mà hắc hoá cả người vậy...

Song y không hé răng, sợ nói ra thì khó lòng giữ mạng.

Y sững sờ mở mắt ra và trông thấy hạ bộ dưới đũng quần Lý Vi.

Đây mới là lần đầu tiên y nhìn thấy.

Đệt... mình vừa mới nuốt cây thịt to như vậy hả?

Tuy cơ thể y mới vừa cao trào, nhưng cảm giác ngại ngùng này chỉ tổ gây tác dụng ngược, làm khoái cảm tinh thần càng dâng cao hơn. Y vội vã dời mắt đi.

"Vừa nãy còn thít chặt như vậy mà bây giờ đã ngoảnh mặt rồi sao?" Lý mỉm cười với y rồi duỗi tay tắt đèn.

Cảnh tượng trước mắt đột nhiên biến mất làm cả người y hơi co rúm lại.

"Đi ngủ hả anh?" Y ngây ngô hỏi.

Xúc giác trong bóng đêm luôn bén nhạy hơn, huống hồ y còn vừa lên đỉnh nữa. Song cái tay rộn ràng của Lý Vi vẫn đang nắn bóp eo y.

"Ngủ?" Lý Vi cúi người nắm tay y ấn vào giữa hai chân mình: "Em cảm thấy nó có ngủ được không?"

Vật trong lòng bàn tay y không hề nhỏ, cảm giác mang đến cũng không giống như phần thịt non nào của con người cả.

"Thử cách chơi sâu đi nhé."

Còn tiếp...

Nữa hả...

"Lúc em ngủ trên cái giường này," anh bất chợt kề bên tai y, âm thanh trầm trầm đầy từ tính vọng vào từ vành tai.

"Có bao giờ nghĩ tới sẽ có ngày làm tình với tôi trên đây không?"

Vương Giác bỗng thấy rạo rực, liền luống cuống cả người, giãy giụa khóc lóc xin tha: "Em chịu, em chịu rồi... xin anh..."

Lý Vi thấy y là lạ, bèn đưa tay ra kiểm tra một chút, sờ xuống dưới thì thấy y đã cứng lên lại. Anh dừng chút như đang nghĩ gì đó. Rồi tức thì hơi thở cũng nặng nề hơn.

"Em nghe thấy giọng tôi lúc đang mất thị giác thì hứng lên đúng không?"

Phán đoán vô cùng hợp lý và nhất quán, chứng cứ trên tay cũng vô cùng xác thực, nhưng người bị vạch trần vẫn đang cật lực phủ nhận: "Không phải, em không có."

"Tôi vốn định bắn cùng em," trong bóng đêm giọng anh nghe vào nguy hiểm lạ thường: "Nhưng xem ra, phải để em chịu khổ chút rồi."

Lý Vi không kiểm soát hơi thở mình nữa, cắn một cái vào gáy y.

Không biết dằn vặt bao nhiêu lâu nữa, mà Vương Giác đã bị tra tấn đến không còn bắn ra được gì. Sau khi phải thử đủ loại đồ vật kỳ dị, y chỉ còn nhớ lần cuối cùng lại bị anh đụ từ phía sau như lúc ban đầu. Song khi đó y đã hoàn toàn rệu rã, phải nhờ Lý Vi kéo một tay ra đằng sau mới mấp mé giữ được tư thế.

Điểm G của y bị giã kịch liệt, y không chịu nổi phải ngóc đầu lên, vừa lúc Lý Vi đưa mặt sang cho y một nụ hôn sau giữa cơn khoái cảm tàn khốc.

"Anh đúng là tổ tông em mà..." Vương Giác nằm trên giường, rã rời đến mức không mở nổi mắt, chỉ thở được một câu bên bờ náo loạn.

"Không dám nhận, không phải tôi là chó của em sao?" Lý mỉm cười hỏi.

Bên kia không có phản ứng gì nữa, chắc là mê ngủ rồi.

Lý Vi hôn lên trán y rồi bế y vào phòng tắm tắm rửa sạch sẽ.

"Anh đúng là đồ chó!" Tận chiều hôm sau Vương Giác mới lên tiếng phẫn nộ: "Anh đúng là đồ chó... ưmm..."

"Lần sau tôi bắn lên mặt được không hửm," giọng anh vẫn điềm đạm tựa muôn thuở, anh nói rồi khẽ cười.

"Chủ nhân?"

– Hết –

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top