Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 30

Edit + Beta: Vịt

Thứ 4 là giao điểm, hai ngày trước gian nan, hai ngày sau vút nhanh, qua thứ 4, nhắm mắt lại là có thể chịu đựng đến nghỉ cuối tuần.

Trong lớp 1 vừa có bảng đen thông báo, lớp phó tuyên truyền chủ đao, không biết vì hiệu quả thị giác rung động hay là màu phấn không đủ, trực tiếp vẽ một đóa hoa hồng to đùng chính giữa bảng đen, khiến người ta hoảng hốt cho rằng bây giờ vẫn đang là tháng 2, hoa hồng bán giá cao 52 đồng một cành.

Triệu Nhất Dương từ cửa sau lớp vọt vào, không chú ý, khuỷu tay dán lên bảng đen, quẹt một cái, đồng phục màu lam dính một mảng bụi phấn đỏ. Hắn theo bản năng nhìn về phía trước, quả nhiên, đối diện với ánh mắt lửa cháy hừng hực của lớp phó tuyên truyền, vội vàng 3 bước thành 2 đến chỗ ngồi yên ổn, làm bộ cọ vào bông hoa kia không liên quan đến mình.

Rút xấp đề trong cặp ra đặt ngay ngắn, chờ đại diện môn đến thu bài tập, lại cường điệu bày ra đề tối hôm qua không làm ra được, "Bệ hạ, cho tao mượn đề toán dùng."

Thượng Quan Dục không ngẩng đầu, chỉ lộ ra một xoáy tóc lạnh lùng: "Trẫm chưa làm ra, quỳ an đi."

"Địu, lão Hứa rốt cuộc tìm được mấy đề biến thái này ở chỗ nào, tao tối qua tính gần 1 tiếng cũng không giải ra được, nghi ngờ sâu sắc IQ tao có phải rớt ở trường không mang về nhà hay không." Triệu Nhất Dương xoay người tìm Văn Tiêu, "Văn Tiêu, đề toán của cậu làm chưa?"

Hắn lo lắng đã bị Hứa Duệ nhanh chân đến trước.

"Đây." Văn Tiêu rút đề toán ra đưa cho hắn, thấy Triệu Nhất Dương không nhận, "Sao thế?"

"Hahaha không có gì!" Triệu Nhất Dương nghẹn cười, "Cái áo bên trong của cậu có phải mẹ cậu mua cho cậu không?"

Khóa kéo đồng phục của Văn Tiêu kéo một nửa, sweater màu trắng bên trong lộ ra mấy chữ tiếng Anh.

Văn Tiêu phủ nhận: "Không phải, tớ tự mua."

Triệu Nhất Dương hắng giọng, "Ôi vãi, mà ý nghĩa câu cũng thật quá đi!"

Thượng Quan Dục cầm bút, nghe thấy động tĩnh quay lại, "Cái gì thật?"

"Tiếng Anh trên áo Văn Tiêu, mặc dù chỉ có một câu, nhưng rõ ràng là văn học kỷ thực." Triệu Nhất Dương sờ sờ cằm mình, "Trình độ kiến thức văn hóa của cái xưởng may này không ổn lắm, beautiful boy, từ 'beautiful' không ngầu lắm, không xứng với nhan trị của Văn Tiêu."

Thượng Quan Dục cũng nhìn thấy câu in trên sweater của Văn Tiêu, "Dùng pretty?"

Triệu Nhất Dương: "Lovely?"

Thượng Quan Dục: "Gorgeous cũng được."

Triệu Nhất Dương: "Dazzling?"

"Từ này không tệ," Thượng Quan Dục gật gật đầu, "Tán thành."

Văn Tiêu chờ bọn họ nói xong, chỉ chỉ thời gian hiện trên đồng hồ treo tường trên bảng đen, "Sắp thu bài tập rồi, còn cần đề không?"

"Cần!" Triệu Nhất Dương cầm lấy bài thi, đặt ở giữa cùng xem với Thượng Quan Dục.

Chữ Văn Tiêu khỏe khoắn thanh tú, rõ ràng là từng luyện, trình tự không nhiều hơn một bước, không ít hơn một bước, vui mắt hơn nhiều đáp án tiêu chuẩn nhét chung toàn bộ.

Tiết đầu là môn của Hứa Quang Khải, ông đã sớm đến lớp đi dạo một vòng, lại lật lật đề thu lên, chờ bắt đầu vào học, "Hôm nay không giảng nội dung mới, thầy thấy bài tập của các em, câu thứ 2 từ dưới lên cả lớp có thể làm ra không quá 10 người, câu cuối cùng gần như bị diệt toàn bộ. Triệu Nhất Dương, Thượng Quan Dục, hai các em làm ra hết các câu, câu cuối là tự làm hay nhìn Văn Tiêu?"

Lo lão Hứa sẽ bảo bọn họ đứng lên giảng mạch suy nghĩ đề, hai người vội vàng gật đầu như lên dây cót.

Nằm trong dự liệu, lão Hứa hai tay chống bàn giáo viên, làm ra một hình thang tiêu chuẩn: "Vậy thì xem ra, ngoài Văn Tiêu và đại diện môn của chúng ta, các em đều bị gãy kích chìm sa ở câu cuối cùng, từ đó là gì nhỉ? Đúng, quá thảm! Nào, chúng ta giảng sơ lược, trước nhìn câu thứ 2 ngược từ dưới lên khiến các em rụng tóc, lại nhìn câu cuối cùng khiến các em rớt đầu. Câu thứ 2 từ dưới lên, nó là đề gì, nó là đề hàm số . . . . . ."

Một câu giảng gần 20 phút, viết nửa tấm bảng đen, lão Hứa dừng lại, ánh mắt tha thiết hỏi, "Nghe hiểu hết chưa?"

Cả lớp không mấy ai lên tiếng.

Nhấp ngụm nước trong cốc giữ nhiệt, "Bình thường, thầy đã có dự bị tâm lý rồi, có thể một nửa nghe hiểu đã rất tốt, không đúng, 1/3 nghe hiểu, lặp lại không sao cả."

Xắn tay áo lên, "Nào, chúng ta nhìn câu cuối cùng! Văn Tiêu, em lên bảng, viết mạch suy nghĩ của em, thầy nghỉ một lát."

Văn Tiêu đứng dậy đi về phía bục giảng, dọc đường nghênh đón ánh mắt chiêm ngưỡng của cả lớp, không ít người đều chú ý tới áo trong đồng phục của cậu — "Beautiful boy" chính giữa hết sức dễ thấy.

Hoàn toàn không bị những ánh mắt này làm ảnh hưởng, Văn Tiêu từ trong khay bảng đen cầm lấy bút, bắt đầu viết quy trình tính toán.

Trì Dã đúng lúc này đến, anh đứng ở cửa, vừa vặn nhìn thấy mặt nghiêng của Văn Tiêu.

Bạn cùng bàn anh đối diện bảng đen, ngón tay cầm phấn trắng thon dài, bởi vì tư thế cầm bút, đốt ngón giữa và đầu ngón trỏ có một lớp chai. Dưới tay cậu, quy trình giải đề một hàng lại một hàng, ngay ngắn, như nước chảy mây trôi, rõ ràng lại dễ hiểu.

Bởi vì hướng, đường cong gò má Văn Tiêu bị ánh sáng ngoài cửa sổ chiếu vào tỉ mỉ miêu tả một lần.

Thưởng thức một lát, Trì Dã không tự chủ câu khóe môi, nở nụ cười.

Chờ Văn Tiêu đặt phấn xuống, Trì Dã mới tản mạn lên tiếng: "Báo cáo."

Hứa Quang Khải đang vẻ mặt vui mừng quan sát quy trình giải đề đơn giản chính xác của Văn Tiêu, ông không dùng mắt cũng biết, đứng ở cửa nhất định là Trì Dã. Hơi kỳ quái tiểu tử Trì Dã hôm nay lại không từ cửa sau vào, ngược lại đàng hoàng đứng cửa trước hô báo cáo. Ông mở miệng nói tiếng "Vào đi".

Trong phòng học an tĩnh lạ thường.

Trì Dã đeo cặp sách một bên vai, khóa kéo đồng phục không kéo, cứ phanh ra như vậy, không chút để ý lộ ra sweater màu trắng bên trong, cùng với dòng tiếng Anh in trên sweater.

Anh đi qua bàn giáo viên, từ trước đến sau đi về phía hàng cuối lớp, mang theo ánh mắt lực hấp dẫn như nam châm.

Triệu Nhất Dương trợn to mắt, nhìn áo Trì Dã, lại nhìn về phía Văn Tiêu đứng trước bảng đen, lẩm bẩm tự nói: "Đụ mé, tao mẹ nó có phải chưa tỉnh ngủ không, quên mắt ở nhà không mang đến lớp?"

Thượng Quan Dục nâng mắt kính: "Trẫm cũng rất sợ."

Hai người liếc mắt nhìn nhau, cuối cùng là Triệu Nhất Dương nói ra lời hung bạo: "Mặc chính là . . . . . . áo tình nhân?"

Nói xong hắn lại nói cực nhanh: "Tha thứ cho đầu óc tao không quá thuần khiết, tạm thời chỉ có thể nghĩ đến từ này! Xí, hẳn là quần áo huynh đệ tốt của xã hội chủ nghĩa!"

Thượng Quan Dục hỏi: "Đại tổng quản, anh Trì với Văn Tiêu, ma xui quỷ khiến mua sweater cùng kiểu lại còn cùng mặc đến trường, là sự kiện xác suất gì?"

Triệu Nhất Dương đè giọng dùng linh hồn kêu gào:"Bình thường sweater cùng kiểu có khả năng rất lớn, Beautiful boy không thể nào!"

Nửa tiết còn lại đều có chút an tĩnh, lão Hứa cho rằng đề này khó dọa học sinh sợ, còn vào lúc đánh chuông tan học nói mấy câu, "Đề này rất khó, nhưng các em nhất định không được sợ! Chỉ cần bình thường làm quen đề khó, ở phòng thi gặp phải đề khó, chúng ta mới khó mặc khó, gió lạnh phất qua núi!"

Lão Hứa vừa đi, trong lớp liền vỡ trận. Nhưng không ai nói chuyện lớn tiếng, tất cả đều khống chế âm lượng, thỉnh thoảng nhìn về phía hàng cuối lớp.

Văn Tiêu mở túi nilon, lấy bữa sáng ra. Sữa đậu nành vẫn ấm, vào miệng vừa vặn.

Triệu Nhất Dương quay đầu lại nhìn, hai người đằng sau mặc đồng phục giống nhau, sweater giống nhau, một người uống sữa đậu nành, một người nhìn người ta uống sữa đậu nành.

Hắn xoay người bịt mắt, "ĐM, cay mắt quá. Nhưng, chỉ từ nhan trị, tao lại cảm thấy chỉ số xứng đôi 101 điểm!"

Thượng Quan Dục: "Tổng bao nhiêu điểm?"

Triệu Nhất Dương đầy mặt "Tao không nên", trả lời: "Một trăm."

Hiệu quả của sweeter sau khi Trì Dã và Văn Tiêu tập thể dục giữa giờ xong đi lên tầng, nhận được lan truyền.

Trì Dã có ảo giác mình là hắc tinh tinh, còn là kiểu tham quan miễn phí vé vào cửa.

"Bạn cùng bàn, một lũ hai lũ ba lũ bốn lũ này, nếu vây xem ở cửa, làm bộ như lơ đãng đi ngang qua, kiềm chế nhìn về phía bọn mình, thu hết vé vào cửa, tiền bọn mình mua sweater không phải nên kiếm về?" Lật qua đảo lại bút trên bàn, Trì Dã cảm thấy chủ ý này rất tốt, "Phát huy tác dụng kinh tế lớn nhất, có đạo lý không?"

"Có đạo lý." Văn Tiêu đề nghị, "Tôi có thể đứng ở cửa thu vé tham quan."

"Không được, hai bọn mình không thể thiếu ai được, nếu không không đạt được hiệu quả." Cánh tay Trì Dã vắt lên vai Văn Tiêu, vùng trán lười biếng, "Không được từ chối, cậu không thoát được đâu."

Trong lời nói không có ra uy hiếp, ngược lại toàn là ý cười và âm điệu kéo dài.

Văn Tiêu quả thật không giãy dụa, nhưng khóe mắt chân mày toàn bộ viết thờ ơ, rõ ràng không định phối hợp với chí khí hùng tâm của Trì Dã.

Cầm bút viết "x=" lại dừng bút, Văn Tiêu cảm giác cái tay khoát lên vai phải mình, có loại cảm giác tồn tại không cách nào quên. Người trẻ tuổi thể nhiệt, lòng bàn tay Trì Dã ấm nóng, các một lớp đồng phục một lớp sweater, độ nóng không cản được.

Nhưng bản thân Trì Dã vẫn chưa phát giác, tay anh ôm vai Văn Tiêu dùng sức hướng về phía mình, người cũng tới gần theo, "Tiết sau môn gì?"
"Ngữ văn." Dựa càng ngày càng gần, gần đến mức đầu hai người đều sắp kề vào nhau, hình dáng con ngươi, độ cong sống mũi, cùng với đường cong môi —

Trì Dã bỗng buông tay, giống như mu bàn tay bị đốm lửa làm phỏng, lại dựa trở lại tường — Đây là lúc, anh có thể cách Văn Tiêu khoảng cách xa nhất. Cổ họng tự dưng hơi khô, anh không có lời tìm lời: "Lông mi cậu rất dài."

Văn Tiêu trả lời: "Lông mi cậu không ngắn."

Nói xong đối thoại không chút dinh dưỡng kiểu này, hai người đều ở trong mắt đối phương bắt được chút cười.

Hứa Duệ đi dạo nửa vòng trong lớp giải sầu lo nghĩ, hắn dừng ở hàng cuối cùng, "Anh Trì, sắp thi giữa kỳ rồi, mày lo không?"

Trì Dã kéo sweater mình mặc trong đồng phục, đọc rõ ràng tiếng Anh bên trên: "I am so happy."

Hứa Duệ: ". . . . . ."

Tui không nên hỏi vấn đề này.

Hắn rất ưu sầu: "Ba tao không xa vạn dặm, chuẩn bị đi tàu cao tốc về tham dự họp phụ huynh của tao, chắc là rốt cục lương tâm phát giác, đột nhiên nhớ đến mình còn có đứa con trai ném trong nhà mười mấy năm. Bọn mày nói, bây giờ tao mua ít xương sườn và trái cây đi hối lộ lão Hứa, để ổng trong cuộc họp phụ huynh nói ít lời hay giúp tao, kịp không?"

Triệu Nhất Dương tò mò: "Ba mày dữ lắm à?"

Hứa Duệ gật đầu, "Mày cứ tưởng tượng, hình ảnh một con sư tử châu Phi và một con dê con, chính là tao và ba tao."

Triệu Nhất Dương đánh giá trên dưới Hứa Duệ: "Di truyền học rất không đáng tin, ba mày sư tử châu Phi, sao mày gà nhược vậy?"

"Tao sao lại đến cầu an ủi, không mang theo công kích nhân sinh chứ bạn à!" Hứa Duệ có chút sụp đỏ, cảm thấy ở trước lũ người này không thể nhận được chút an ủi, đổi đề tài, "Vậy bọn mày họp phụ huynh ai đến?"

Trường chuyên Minh Nam ở vấn đề này rất nghiêm, bắt buộc phụ huynh phải tham dự vào bồi dưỡng và thành tài của học sinh, cho nên yêu cầu họp phụ huynh người giám hộ của mỗi học sinh nhất định phải đến.

Triệu Nhất Dương vểnh chân, đắc ý: "Bảo mẫu nhà tao."

Lập tức, hắn nhận được ánh mắt hâm mộ của mọi người. Bảo mẫu tốt quá, có thể ngầm thông cung, khỏi bị bố mẹ mắng.

Thượng Quan Dục quyết định dùng bi thảm của mình để an ủi Hứa Duệ: "Ba tao, ổng là luật sư."

Hứa Duệ quả nhiên được an ủi, hắn não bổ, ngữ khí tràn đầy thương hại, "Thảm quá, tai mày sắp chịu khổ rồi."

Trì Dã họp phụ huynh trước giờ không ai tham dự, bàn học đều trống, đây là chuyện cả lớp đều biết, Hứa Duệ trực tiếp nhảy qua anh không hỏi, chuyển hướng Văn Tiêu: "Văn Tiêu, nhà cậu ai đến?"

Thời gian họp phụ huynh đã định, Văn Tiêu khẳng định bà ngoại hôm đó không có kế hoạch, có thể đến trường. Một giây trước khi nói ra đáp án, nghĩ đến cái gì, cậu lâm thời sửa miệng, "Người nhà tớ có việc, sẽ không đến dự."

Nghe thấy câu này, Trì Dã nhìn về phía Văn Tiêu.

Ánh mắt hai người đụng nhau, Văn Tiêu né tránh tầm mắt đối phương.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top