Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 66

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 66

Edit + Beta: Vịt

Bật đèn bàn trên bàn học, Văn Tiêu mở sách giáo khoa và bài thi ra, đứng một lát, cảm giác mệt mỏi khiến cậu lui về sau mấy bước, nằm ngửa trên giường. Tứ chi nặng trịch, rõ ràng không lạnh, nhưng cậu vô thức khom lưng co rụt lại, xương sống lưng lộ ra một vết nhàn nhạt dưới quần áo.

Tối nay, Văn Tiêu sau khi làm xong bài tập bật app học tập trên điện thoại, bắt đầu làm đề Vật Lý. Làm xong một câu, máy móc lướt đến câu tiếp theo, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn về phía đối diện.

Mãi đến lúc kim giờ chỉ hướng 5h, cửa sổ đối diện thuộc về Trì Dã mới sáng đèn, trong mảnh đen kịt trước bình minh cực kỳ dễ thấy.

Văn Tiêu không nhìn được bất kỳ chữ nào trong đề nữa, chỉ chuyên chú nhìn chằm chằm ánh đèn đối diện xuất thần.

Qua 20 phút, đèn tắt, Trì Dã hẳn đã ngủ. Văn Tiêu dời lực chú ý về, tiếp tục làm đề.

Giữa cành cây tươi tốt dưới tầng vang lên tiếng chim non, nắng sớm lờ mờ dần lên, có tiếng người thưa thớt truyền đến. 6 rưỡi, ngoài cửa có động tĩnh rất nhỏ, Văn Tiêu đứng dậy, đứng bên cửa sổ chờ — Thức cả đêm, ngược lại rất tỉnh táo.

Cũng không lâu lắm, cửa sổ của Trì Dã lại sáng đèn.

Tiếng bước chân của bà ngoại dừng ở cửa, gọi người: "Tiêu Tiêu, dậy chưa? Sắp muộn rồi."

"Dậy rồi ạ," Nói ra khỏi miệng, Văn Tiêu mới phát hiện giọng mình khàn khàn, cậu lại trả lời lần nữa, "Cháu dậy rồi."

(Đứa nào re-up là chó)

Trong lớp là náo nhiệt quen thuộc, có người đánh bóng rổ từ hàng cuối lên hàng đầu, không ít người lặng lẽ chuyền tạp chí giải trí mới nhất và manga. Lúc Hứa Quang Khải đi vào, có người kỳ quái, "Lão Hứa, thầy có phải lại đi nhầm lớp không, hôm nay thứ 5, tiết Văn!"

Khoảng thời gian trước Hứa Quang Khải từng nhầm, thứ 3 tưởng nhầm là thứ 4, sớm 5 phút cầm giáo án đến chuẩn bị vào học, sau đó giáo viên Sinh vào lớp, ông còn đuổi người ra bên ngoài: "Đi nhầm rồi đi nhầm rồi, tiết này là môn của tôi!"

"Lần này không sai!" Hứa Quang Khải mặc một chiếc áo sơ mi hoa văn màu lam, dây lưng rộng rãi màu đen thắt dễ thấy, ông đứng vững cạnh bảng đen: "Học sinh trực nhật lên đây, lau sạch bảng. Giáo viên Văn của các em trong nhà có việc không đến được, đổi tiết với thầy, hôm nay học hai tiết toán liền, các em, vui không? Hạnh phúc không?"

Không ai trả lời vấn đề này, cả lớp tẻ ngắt.

Dưới bàn học, điện thoại của Văn Tiêu sáng lên, là Trì Dã gửi Wechat đến, nói giáo viên của Nha Nha tìm anh nói chuyện, anh nghỉ giữa giờ tới đây.

Nhớ tới ánh đèn hôm qua chỉ tắt nửa tiếng, ngón tay Văn Tiêu treo trên màn hình hồi lâu, mới trả lời một chữ "Được".

Hiếm thấy có hai tiết liền, tiêu xài không chút đau lòng, Hứa Quang Khải dùng giáo án vỗ bàn giáo viên kêu "đùng đùng", "Các em, ba môn toán văn ngoại ngữ, biết chênh lệch của các em thể hiện ở môn nào không? Toán! Toán kéo điểm nhất! Các em xem Văn thi 100 110 có dễ không? Vẫn ổn. 120? Hơi khó. 130? Đối với đa phần học sinh mà nói, cái này nằm mơ nhanh hơn. Đếm lùi, thi 90? Cũng rất khó, Văn của em 90 trở xuống, không thất vọng với tiếng mẹ đẻ em nói từ bé đến lớn sao?

. . . . . . Toán thì khác, toán giỏi thì thật sự giỏi, 150. Tệ thì thật sự tệ, thiếu một số '1', 50. Một câu các em không biết, Văn tiếng Anh em cũng có thể điền bừa, nhìn qua không để trống, toán thì không được, toán em xem hai lần không biết, em cũng chỉ có thể rồng bay phượng múa viết 'Giải'!"

Triệu Nhất Dương nhỏ giọng đánh giá: "Lão Hứa nhất định nộp học phí cho Trình Tiểu Ninh rồi, kể chuyện y như thật . . . . . ."

Hai tiết, một nửa thời gian rót canh gà làm phụ đạo tư tưởng, còn lại một nửa thời gian giảng xong tổng cộng 3 đề, chuông tan học liền vang lên. Hứa Quang Khải chưa đã, người trong lớp lục tục đến hành lang xếp hàng, chuẩn bị xuống tầng tập thể dục.

Triệu Nhất Dương quay đầu lại: "Văn Tiêu bọn mình lát nữa — Ê, người đâu rồi?"

Phía sau siêu thị ít người chú ý, bồn rửa tay bị sập đến giờ vẫn chưa có ai sửa, trong kẽ đá vụn thậm chí mọc mấy cây cỏ dại xanh mướt.

Văn Tiêu ngồi trên mép bệ đá, chân dài chống lên, bên chân có mấy cánh hoa bị gió thổi gục xuống.

Thấy Trì Dã thân thủ nhanh nhẹn lại linh hoạt trèo tường vào, cậu lên tiếng: "Tóm được anh rồi."

Còn tưởng mình nghe nhầm, Trì Dã xoay người, thấy là Văn Tiêu, nụ cười lộ ra trước: "Sao lại chờ ở đây?" Đến gần mấy bước, anh vừa đi vừa cười, "Ừm, bị tóm rồi, trừng phạt gì đây?"

Mũi chân Văn Tiêu nghiền mặt đất: "Mong đợi lắm sao?"

"Nếu là trừng phạt kiểu hôn môi, cầu cũng không được." Ngồi xuống bên cạnh Văn Tiêu, Trì Dã đưa bữa sáng xách trong tay đến, "Cho, vẫn nóng. Ông chủ bán bữa sáng cũng quen anh rồi, vừa thấy anh liền nói cái người '30% đường' đến."

Văn Tiêu nhận lấy sữa đậu nành và bánh rán ở trong tay, tầm mắt đọng trên mu bàn tay Trì Dã: "Vết thương là sao?"

Không chỉ mu bàn tay, các đốt ngón tay và vị trí đầu ngón tay Trì Dã đều có không ít vết thương nhỏ vụn vặt, nhưng cũng không bằng vết đáng sợ trên mu bàn tay.

Vết thương gọn gàng, hẳn là bị vật sắc nhọn nào cứa ra.

Trì Dã theo tầm mắt cậu cúi đầu, không sao cả nói: "Hôm qua đánh nhau cứa bị thương, không nghiêm trọng, nhìn này, đã đóng vảy, mấy hôm nữa chờ cứng vảy lại tróc ra, thì không nhìn ra được nữa."

Văn Tiêu nắm cổ tay anh kéo vào, môi dán lên vết thương mu bàn tay hôn một cái.

Trì Dã có thể nhìn thấy lông mi cậu rũ xuống, nói giỡn: "Sớm biết đãi ngộ này, anh nên thêm vài vết thương."

Nói xong liền bị lạnh lùng lườm một cái.

Bóc ống hút ra cắm vào, Văn Tiêu uống một hớp, lại đặt vào bên miệng Trì Dã, hỏi anh: "Tối qua mấy giờ ngủ?"

"Không để ý, về nhà trước tiên xem Nha Nha có đá chăn không, sau đó không có ấn tượng gì, nằm trên giường ngả đầu liền ngủ." Trì Dã thuận tay Văn Tiêu, cắn ống hút màu trắng hút một ngụm sữa đậu nành ấm.

Anh hai hôm nay thái dương đau căng ra, không nhịn được giơ tay xoa nhẹ mấy cái.

Chú ý tới động tác này, lo lắng có phải thiếu ngủ hay không, lại nhìn thấy trong mắt anh rải đầy tia máu, Văn Tiêu không nhịn được hỏi: "Buổi sáng còn có việc không?"

"Có, buổi trưa phải ăn cơm với người ta. Hẹn 11 rưỡi, về nhà tốn 10 phút chuẩn bị tài liệu, ngoài ra thì không có chuyện gì khác."

Chuẩn bị tài liệu, ăn cơm, Văn Tiêu lại hỏi: "Đưa Nha Nha đi, sao không về ngủ bù trước đã?"

Từ trường Nha Nha về đến nhà chưa quá 9h, ngủ thẳng đến 11h, gần như có thể ngủ đủ 3 tiếng.

"Lại thương anh?" Trì Dã nhéo nhéo vành tai Văn Tiêu, khóe miệng là ý cười tản mạn, "Anh Trì của em không yếu ớt như vậy, chịu đựng được. Hơn nữa, gặp em quan trọng hơn."

Nhạc tập thể dục từ thao trường truyền tới, dọa không ít chim đang bay. Trì Dã muốn tìm đề tài gì đó để nói chuyện, nghĩ một lượt lại phát hiện, không có gì để nói.

Anh khoảng 1 tháng không đến trường rồi, trong trường, trong lớp xảy ra chuyện gì, có vụ gì anh cũng không biết, đi học đến tiến độ nào anh cũng không biết, thậm chí Văn Tiêu gặp phải cái gì, bao gồm Văn Tiêu trước đó xin nghỉ bệnh ở nhà anh cũng không biết. Mà bên cạnh anh, ngoài mấy chuyện vụn vặt khô khan kiểu tài liệu hợp đồng giá cả, nếu không chính là mấy bộ mặt lá mặt lá trái giữa người trưởng thành.

Anh ngày ngày vùi trong đó, cảm thấy nhàm chán mà đè nén, cho dù nới rộng điều kiện chọn lựa, cũng không tìm ra 2 chuyện có thể nói chuyện.

Đáy lòng lại toát ra chút tâm tình tiêu cực, khiến anh nôn nóng — Quỹ tích cuộc sống của hai người không hề phù hợp, ngồi gần nhau, nhưng không có gì để nói. Anh biết đây là vì sao tạo thành, nhưng vô lực thay đổi, bó tay hết cách.

Cứ nghĩ mãi, bởi vì đau đầu, Trì Dã theo bản năng lại giơ tay lên xoa thái dương.

Một giây sau, bàn tay từ bên cạnh vắt ngang qua dán vào trán mình, hơi lạnh, rất thoải mái.

Trì Dã còn chưa mở miệng, đã nghe Văn Tiêu nói: "Anh đang sốt."

"Gì cơ?"

"Anh đang sốt." Ngữ khí Văn Tiêu tăng thêm, sau khi buông tay ra ghé sát vào, trán kề nhau, lặp lại câu lúc nãy, "Trì Dã, anh đang sốt."

Đột nhiên ghé gần khiến chóp mũi hai người đụng chạm ngắn ngủi, Trì Dã theo bản năng phủ nhận: "Sẽ không, anh không có cảm giác khó chịu."

"Trán anh rất nóng," Văn Tiêu trần thuật sự thật xong, cổ họng chát đau, "Có đến phòng y tế không?"

Nghe thấy giọng Văn Tiêu bỗng khàn khàn, đường môi Trì Dã siết chặt, không phủ nhận nữa, ngữ khí anh nhẹ nhàng, ngược lại an ủi Văn Tiêu: "Trong nhà có thuốc hạ sốt, không cần lo lắng, chỉ là sốt nhẹ, anh không sao."

Văn Tiêu rất muốn hỏi, có thể đẩy bữa ăn trưa nay không, có thể không chuẩn bị tài liệu không, có thể đến bệnh viện một lần không, có thể về nhà uống thuốc hạ sốt nhắm mắt ngủ ngon một giấc không . . . . . . có thể dùng thời gian nghỉ ngơi để nghỉ ngơi không, không được đường vòng cố ý đến gặp cậu.

Nhưng cậu không nói ra một chữ.

Bởi vì cậu biết rất rõ đáp án là gì.

Trì Dã kiêu ngạo, cũng quật cường. Quật cường định dùng sức một mình gánh vác người mẹ bệnh nặng, em gái nhỏ tuổi, bài tập nặng nề, cùng với đoạn tình cảm này, chưa từng yếu thế. Còn sẽ cười nói, "Không cần lo lắng, anh không sao."

Nhưng mà . . . . . . thật sự không sao chứ?

Văn Tiêu chợt phát giác trái tim mình bởi vì sự tồn tại của người này trở nên yếu ớt lại nhạy cảm, cảm giác đau nhói dày đặc như kim rơi.

(Bn dch ch được đăng ti Wattpad humat3 và Wordpress humat170893.wordpress)

Buổi tối, Văn Tiêu ở cửa thay xong giày, bà ngoại nghe thấy động tĩnh, lấy kính lão xuống đặt trên luận văn in ra trong tay, "Tiêu Tiêu về rồi? Đói rồi chứ, trong nồi hâm thức ăn, cơm cũng ấm."

Bưng thức ăn từ bếp bày lên bàn, bà ngoại đứng dậy rót một cốc nước tới, ngồi đối diện Văn Tiêu: "Tối qua có phải không ngủ ngon? Sắc mặt rất tệ."

Văn Tiêu chọc chọc hạt cơm, rũ mắt tránh tầm mắt bà ngoại: "Hơi không ngủ được."

"Vậy tối nay phải đi ngủ sớm chút, mặc dù tinh thần thiếu niên tốt, nhưng suốt ngày chịu đựng, thân thể chịu đựng hỏng thì làm sao đây." Bà ngoại đẩy cốc nước tới trước mặt Văn Tiêu, "Uống nước, không được ăn quá nhanh, không tốt cho thân thể."

Văn Tiêu nghe lời uống nước, cầm đũa không động đậy, cách vài giây, đột nhiên hỏi: "Bà ngoại, mệnh đề 'Bánh mì và tình yêu', bà thấy thế nào?"

"Bánh mì và tình yêu? Cũng đúng, Tiêu Tiêu của chúng ta đã đến tuổi suy nghĩ vấn đề này rồi." Tóc ở thái dương bàn ngoại chải hợp quy tắc, bà suy nghĩ cẩn thận một chút, ôn hòa nói, "Mệnh đề này, mỗi người có cái nhìn khác nhau, theo cá nhân bà nhìn, tất cả tiền đề cơ bản nhất là sinh tồn, dù là cái gì, cũng không phải dựa vào dũng cảm."

"Đương nhiên, từ từng trải của bản thân, suy nghĩ phương thức, kiến thức chuẩn bị cùng với tình cảnh, sẽ có rất nhiều loại đáp án. Nhưng mà Tiêu Tiêu, đối với vấn đề này, trong lòng cháu đã có đáp án chắc chắn rồi, không phải sao."

Rửa bát xong về phòng, Văn Tiêu đứng bên cửa sổ, cầm điện thoại hồi lâu, mới gửi Wechat cho Trì Dã, "H st chưa, có ung thuc không?"

Đến lúc Văn Tiêu nghe xong một đoạn nghe tiếng Anh, Trì Dã mới trả lời tin nhắn: "Ung hai ln thuc ri, đã h."

Xem xong, Văn Tiêu gõ một hàng chữ, trước khi gửi đi lại xóa từng chữ, lật bài nghe tiếp theo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top