Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 78

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 78

Edit + Beta: Vịt

Hôm sau, đồng hồ sinh học dưỡng thành cả năm lớp 12 khiến Văn Tiêu đúng 6h tỉnh lại.

Rèm cửa sổ không kéo kín, bên ngoài đã sáng choang, bày biện trong phòng ngủ che lại ánh nắng sớm. Cậu theo bản năng muốn đứng dậy, rất nhanh lại phản ứng lại — Hôm qua thi đại học đã kết thúc.

Nặng nề thoát khỏi tảng đá lớn đè ép lâu, nhất thời thậm chí có chút trống rỗng.

Cùng lúc đó, có cánh tay từ bên cạnh duỗi qua, ôm vai cậu lại kéo cậu về giường, kéo vào trong ngực. Nhiệt độ đối phương nóng hổi, hơi thở bên cổ cậu, chỉ nghe bên tai có giọng khẽ đang hỏi: "Muốn đi đâu?"

Văn Tiêu trong nháy mắt có ảo giác bị bỏng, rất nhanh lại thả lỏng, kề sát Trì Dã, hỏi anh: "Tỉnh rồi?"

Trì Dã nửa khép mắt: "Ừ, giống em, thói quen, đúng 6h tỉnh."

Giọng hai người đều ẩn chứa hơi khàn của buổi sáng.

Trì Dã lại hỏi cậu: "Trước kia thời gian này làm gì?"

"Rời giường, vừa nghe tiếng Anh vừa đánh răng, ăn sáng, thu dọn cặp ra ngoài đi học." Mắt Văn Tiêu nhìn trần nhà, nói tiếp, "Tiếp theo chính là vào học, thi, làm đề, mỗi ngày đều trải qua như vậy."

Một mình cậu ngồi ở cuối lớp, không ai nói chuyện với cậu, cậu cũng không muốn nói chuyện với người khác. Chữ viết con số tạo thành thế giới khô khan nhưng phức tạp thú vị, cũng sẽ không khiến cậu cảm thấy ghét. Giáo viên chủ nhiệm từng muốn sắp xếp một bạn cùng bàn cho cậu, cậu từ chối. Cũng có người cố ý muốn nói chuyện với cậu, nhưng cậu rất rõ ràng, tình cảm cậu có vốn mỏng manh, một Trì Dã đã lấy đi hơn nửa, không còn dư thừa.

Trì Dã: "Nhất định rất nhiều người thích em nhỉ?"

Nghe ra chút rầu rĩ trong giọng anh, Văn Tiêu trả lời: "Em không để ý, đều không để ý."

Nhận được câu trả lời này, tiếng cười Trì Dã tràn ra: "Anh cũng không để ý, thống nhất trả lời, 'danh hoa có chủ, đã có người mình thích'."

Theo tư thế thân mật này, Trì Dã nói đến sau khi anh sau khi Văn Tiêu rời khỏi Minh Nam, lại lớn bé tìm không ít con đường kiếm tiền, vất vả có tác dụng, tiền thuốc thang của mẹ anh chưa từng đứt đoạn. Còn đăng kí cho Nha Nha một lớp vũ đạo, để cô bé sáng chủ nhật mỗi tuần đi học hai tiết, Nha Nha ép đau chân về nhà ôm anh khóc, lau sạch nước mắt, tuần sau vẫn quật cường đi học, giáo viên nói cô bé rất có thiên phú.

Mẹ anh ra đi vào đêm giao thừa, khoảng thời gian đó bà thường xuyên hôn mê, trạng thái tinh thần cực không tốt, trước một tuần, bác sĩ đã bảo anh chuẩn bị tâm lý, nói chính là chuyện mấy ngày này. Nha Nha ban đầu tối nào cũng khóc, ở trong mơ gọi mẹ, sau đó cũng dần khôi phục . . . . . .

Cứ một câu lại một câu như vậy, thiếu thốn của hai người ở trong cuộc sống của đối phương dần bù đắp, chắp vá, rốt cục câu thông.

Không biết là bởi vì người ở bên cạnh hay là gì khác, Trì Dã mơ hồ nhận thấy được mình đã lâu không thả lỏng như vậy, buồn ngủ sót lại trên người, anh nói chuyện nhả chữ không quá rõ ràng: "Mỗi lần chống đỡ không nổi nữa, mệt mỏi như muốn chết, anh chỉ nghĩ, không được, có người vẫn ở phía trước chờ anh. Không thể quỳ, không thể thua."

Cái giá của quỳ, thẻ đánh bạc của thua, anh không trả được.

Trong lời nói thêm cười, Trì Dã nằm sấp trên gối đầu, đầu hướng về phía Văn Tiêu, trong mắt hiện lên ánh sáng nhạt: "Mùa đông dài hơn nữa, cũng đều qua đi."

Ngón tay Văn Tiêu tỉ mỉ sượt qua đuôi mắt người này, "Đúng, đều đã qua."

Bị sượt hơi ngứa, Trì Dã nắm ngón tay Văn Tiêu, theo khớp xương vuốt ve từng cái, rõ ràng không phải động tác ái muội gì, lại khiến hai người đều phập phồng.

Đến khi mờ ám của Trì Dã đột nhiên dừng lại.

"Chỗ này tại sao bị thương?" Trì Dã nhận thấy được vết sẹo dưới bụng ngón tay chạm tới, trên ngón giữa tay trái Văn Tiêu. Trước khi Văn Tiêu mở miệng, anh lại cường điệu một câu: "Nói thật."

Văn Tiêu rũ mắt nhìn ngón tay hai người quấn vào nhau, tránh khỏi ánh mắt Trì Dã, vài giây mới trả lời: "Cắn."

Đầu ngón tay Trì Dã run lên.

Cắn . . . . . .?

Anh gần như lập tức phản ứng lại: "Đêm hôm đó?"

Văn Tiêu không định nói thêm, chỉ "Ừ" một tiếng.

Nhận thấy được hô hấp Trì Dã thay đổi, Văn Tiêu chủ động nhào tới, "Đã không đau nữa."

Cẩn thận nhớ lại, lúc cắn xuống cũng không cảm giác đau lắm, phần ký ức này rất nhạt, đến lúc cậu ngẩng đầu lên từ trong trạng thái tâm tình kia, vảy cứng trên ngón tay đã tróc ra, lộ ra thịt mới mọc bên dưới.

Hai người tựa vào một cái gối đầu, Văn Tiêu nhẹ nhàng cọ qua chóp mũi Trì Dã, âm thanh nhẹ xuống: "Ngủ thêm cùng em một lát?"

Văn Tiêu như vậy, giống như con mèo giấu toàn bộ móng vuốt sắc vào nệm êm, Trì Dã nghiêng người, ôm người vào ngực, cũng nhắm hai mắt lại: "Được, ngủ đi."

Mặc dù là lại ngủ nướng một giấc, nhưng thời gian cũng không dài, 9h đã tỉnh. Hai người đều không quen ngủ nướng, Văn Tiêu rời giường trước, chuẩn bị đi rửa mặt, còn gọi Trì Dã, "Đi cùng?"

Trì Dã lười biếng tựa vào gối đầu, tóc bị đè lộn xộn, anh liếc Văn Tiêu bên kia giường: "Lúc anh tới không mang theo gì cả."

Văn Tiêu không hiểu: "Bàn chải đánh răng trong nhà có cái mới, quần áo mặc của em."

Trì Dã lần này nói thẳng thắn: "Quần lót có thể mượn không?"

Ngón tay Văn Tiêu buông bên người cuộn lại, ". . . . . . Trong tủ quần áo, tự lấy."

Nói xong cậu lại nghĩ tới, "Tối qua anh tắm xong, không mặc?"

Trì Dã cảm giác trên tóc trên người mình, trên gối chăn xung quanh đều là mùi của Văn Tiêu, anh càng uể oải không tinh thần, rời rạc đáp lại: "Nếu không?"

Trả lời xong, chỉ thấy Văn Tiêu không biết nghĩ tới điều gì, vẻ mặt hơi không được tự nhiên mấy bước ra khỏi phòng ngủ.

Trì Dã bị bỏ lại trong phòng nghĩ thầm, anh tối qua hoặc sáng nay, hẳn không cứng nhỉ?

(Bn dch ch được đăng ti Wattpad humat3 và Wordpress humat170893.wordpress)

Thời gian này, bà ngoại đã đến trường, trong bếp có chuẩn bị bữa sáng phần hai người, Văn Tiêu mở lửa, lại vào phòng vệ sinh rửa mặt. Không đầy một lát, Trì Dã cũng tới.

Thấy Văn Tiêu đang đánh răng, Trì Dã từ phía sau ôm lấy người, cằm đặt trên vai đối phương, lại sờ thắt lưng Văn Tiêu hai cái: "Gầy."

Văn Tiêu giơ tay lên, cầm bàn chải đánh răng đã bóp kem đánh răng nhét vào trong miệng Trì Dã, "Ngứa quá."

Buông tay ra, cắn răng chải, Trì Dã theo tần số của Văn Tiêu đánh răng xong, lại ghé tới đón một nụ hôn tràn đầy vị bạc hà và nước đọng ướt át.

Cắn miếng bánh bao, Trì Dã hỏi: "Bà ngoại đến trường rồi?"

"Ừ, hôm nay thứ ba, bà buổi sáng có tiết."

Cũng là thói quen lớp mười hai dưỡng thành, hai người ăn cơm đều rất nhanh, lúc cùng để đũa xuống, thậm chí khiến người ta đột nhiên sinh ra một loại ảo giác một năm trước, bọn họ đều cùng đi học cùng ăn cơm.

Rửa xong bát, tựa vào sofa, Trì Dã hỏi Văn Tiêu: "Hôm nay làm gì?"

Văn Tiêu không đáp, hỏi ngược lại: "Mua vé mấy giờ?"

Trì Dã: "Vẫn chưa mua."

Lý trí là một chuyện, nhưng không nỡ lại là một chuyện. Trong cả ngày lẫn đêm trước đây, anh không biết nghĩ đến người này bao nhiêu lần, hiện tại rốt cục gặp được người, căn bản không muốn buông ra một giây.

Văn Tiêu sao không rõ tâm trạng này: "Nha Nha vẫn ở nhà, nên đi về."

Trước khi Trì Dã nói chuyện, cậu lại nói tiếp: "Thêm vài ngày nữa, em đến Minh Nam tìm anh."

Nói xong câu này, Văn Tiêu dừng lại hai giây, cuối cùng thêm 2 chữ: "Bạn trai."

"Đệch." Cười chửi thầm một câu, Trì Dã nghĩ thầm, Tiêu Tiêu nhà anh lúc đòi mạng người, luôn một kích ắt trúng.

(Bn dch ch được đăng ti Wattpad humat3 và Wordpress humat170893.wordpress)

Lúc tụ tập bên đường, ba người Triệu Nhất Dương đều da tái nhợt vành mắt đen thui, đứng dưới ánh mặt trời giống như Vampire nhầm thời gian ra ngoài.

Trì Dã đánh giá người xong: "Các mày đây là làm bản thân thành quân dự bị Vampire?"

Triệu Nhất Dương ngáp một cái, lại làm tay kéo: "Hai ngày hai đêm, đọc manga tao sắp ói ra rồi, game mới mua một hơi qua ván, cũng suýt ói ra. Nhân sinh mà, nhiều quá không vui!" Gào thét một hơi, hắn lại hỏi: "Hôm nay bọn mình lập team làm gì?"

Trì Dã giơ cằm, chỉ về phía biển hiệu quán net bên cạnh: "Lập team mở mic."

Trong quán net khó chịu, lại là mùa hè, điều hòa ở giữa mở đủ, vừa đi vào, Hứa Duệ không nhịn được xoa cánh tay.

Đến lúc mở《Glory to the Alliance》ra, Thượng Quan Dục mới phát giác hỏi: "4 mic?"

Trì Dã đeo tai nghe lên, đường cong gò má được tôn lên lưu loát, anh vừa đăng nhập nick clone Lolita, vừa trả lời: "5 mic."

Hứa Duệ không hiểu: "Bọn mình chỉ 4 người, còn một người là ai?"

Team có tiếng người gia nhập từ tai nghe truyền đến, hắn theo bản năng quay đầu, liền thấy số 5 vào phòng, nick name là hai chữ cái, VX.

Mắt trợn to: "Đệch, Văn Tiêu!"

(Văn Tiêu: WénXiāo)

Triệu Nhất Dương cũng kinh ngạc: "Anh Trì, mày tìm Văn Tiêu tới?"

Trong khung chat team, Văn Tiêu gửi dấu chấm, coi như chào hỏi.

Cách một năm không chơi game này, 5 người thì quỳ 2 ván, hết sức thê thảm mỗi lần 20 phút bị đẩy thạch anh. Thay đổi triệt để mở ván thứ 3, đối diện cũng là 5 mic, chắc cũng là tuyển thủ tài cao thi xong, hai bên nhân mã giống nhau, hình ảnh hết sức hỗn loạn.

Không biết ai oán trách trong kênh công cộng một câu năm nay đề toán quá khó trước tiên, Triệu Nhất Dương gõ chữ, "Viết tiếng Anh cũng mắc ói, các mày thi ở đâu?"

Không nghĩ tới đề tài lúc đó mở ra, mấy người hận gặp nhau muộn, một ván game đánh gần 50 phút cũng vẫn chưa nói chuyện xong.

Đến lúc Trì Dã và Văn Tiêu dựa vào trộm đống thần trang hậu kỳ đẩy thạch anh đối diện, thạch anh đồng thời nổ tung, năm người đối diện ngay ngắn gõ hỏi chấm đầy màn hình.

Triệu Nhất Dương dương dương đắc ý, gõ chữ: "Quân cơ không ngi di trá, cm t chư huynh đệ cng hiến người!"

Hắn tìm đề tài nói chuyện, Hứa Duệ và Thượng Quan Dục phụ trách thỉnh thoảng đưa đầu người giảm thấp tâm phòng bị đối diện, làm bộ "Tất cả mọi người đều là nước đang chơi game", mà Văn Tiêu và Trì Dã thì gánh trách nhiệm nặng nề, tích góp trang bị, một đường xông đến bãi đất đối diện.

Rốt cục thắng một ván, Triệu Nhất Dương thần thanh khí sảng, mở voice trong team: "Bọn mình quả nhiên ăn ý!"

Ngón tay Trì Dã cầm tai nghe kéo dài micro nho nhỏ, "Ừ, tao với Văn Tiêu quả nhiên rất ăn ý."

Triệu Nhất Dương cười to: "Đệch, anh Trì, không được qua cầu rút ván!"

Trì Dã: "Không sai, ván chính là mày."

Triệu Nhất Dương: ? ? ?

Lại chơi hai ván, mấy người rốt cục ý thức được mình tách khỏi game này quá lâu, không muốn bị nghiền ép ma sát nữa, dứt khoát cùng rút khỏi game.

Bàn bạc tìm game không cần não, Hứa Duệ mở danh sách game ra, ấn mục lựa chọn game, nhìn thấy icon đầu tiên: "Truth or Dare phiên bản online? Chơi không?"

Triệu Nhất Dương không sao cả: "Bọn mày chơi không, tao sao cũng được."

Toàn bộ vé thông qua, Hứa Duệ lập phòng kéo hết người vào, tiếp đó bắt đầu rút bài.

Ván đầu tiên, Hứa Duệ rút trúng đại quỷ, Triệu Nhất Dương rút tiểu quỷ, Hứa Duệ xoa tay, hỏi, "Thi xong liên hoan, ăn được một nửa, mày lặng lẽ chuồn đi mấy phút, đi làm gì?"

Triệu Nhất Dương không nghĩ tới Hứa Duệ ác như vậy, "Thí chủ này, nếu không thì . . . . . . đổi câu hỏi?"

Hứa Duệ kiên trì: "Vị đại sư này, đổi câu hỏi không thú vị!"

Triệu Nhất Dương lau mặt: "Lớp bọn Ngụy Hâm Nghiên liên hoan bên cạnh, tao nhân lúc không chú ý, đi tỏ tình, bị từ chối."

Không ngờ vậy mà là câu trả lời này, Hứa Duệ không muốn đâm vết sẹo của anh em, sờ sờ mũi, hơi chột dạ: "Đệch, tao còn tưởng mày giả bộ tửu lượng tốt, uống nhiều quá lặng lẽ ra ngoài ói."

Triệu Nhất Dương ngược lại không sao cả: "Thượng Quan đã phân tích với tao, tỷ lệ tỏ tình thành công thấp hơn 5%. Tao . . . . . . chủ yếu không muốn lưu lại tiếc nuối thời cấp 3. Không nói nữa không nói nữa, rút tiếp!"

3 ván liền Triệu Nhất Dương đều rút được tiểu quỷ, luân phiên bị hỏi, khiến hắn không khỏi nghi ngờ phong thủy chỗ mình không tốt lắm.

Đến ván thứ 5, Triệu Nhất Dương rốt cục rút được một tấm đại quỷ, gõ bàn hỏi: "Ai là tiểu quỷ? Mau mau mau!"

Ngón tay Trì Dã khoát trên mặt bàn giơ lên: "Tao."

"Anh Trì là tiểu quỷ? Vận may của tao cố ý tích đến ván này?" Triệu Nhất Dương chống cằm nghĩ nửa buổi, không muốn hỏi vấn đề quá kích thích thú vị, dứt khoát từ trong kho câu hỏi hệ thống rút tùy tiện một thẻ câu hỏi, vừa nhìn vừa đọc chữ bên trên: "Lần gần đây nhất tiến hành hành động thân mật với người yêu là ngày nào, làm gì? Ha ha ha, anh Trì vẫn chưa yêu đương đâu, câu này pass, đổi —"

"Không cần đổi." Trì Dã lười biếng tựa vào ghế, ngón tay đè micro.

Cách khoảng cách mấy trăm cây số, Văn Tiêu nghe thấy giọng Trì Dã hơi khàn mang theo cười hòa với tiếng ồn rất nhỏ của dòng điện truyền vào trong tai: "Ngày 9 tháng 6, hôn môi với cậu ấy."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top