Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 5

Chương 5. Phần bốn

Diễn biến tiếp theo cũng không cần phải nói. Du Bất Tranh biết được Tiêu Minh lại dám giở trò bỉ ổi như vậy, tức giận đến mức gan mật sôi lên. Tiêu cốc chủ “lật thuyền trong mương”, vừa lật đã tự đào hố chôn mình, rơi vào tay y. Bí thuật vốn định dùng lên người y, cuối cùng lại bị y “gậy ông đập lưng ông”.

Nhưng mục đích của y không chỉ đơn giản là khiến Tiêu Minh mất trí nhớ. Trong phòng, màn lụa dày nặng, nến đỏ lay động, bóng người in trên bình phong. Du tiểu lang quân hoàn toàn hắc hóa nhìn Tiêu Minh đang bất tỉnh, mặc cho người ta sắp đặt, ngón tay chậm rãi lướt qua ngũ quan của hắn…… Y biết, thời khắc “báo thù” của mình đã đến.

Du Bất Tranh chuẩn bị một kế hoạch chấn động. Giống như năm xưa Tiêu Minh lấy việc tự biến mình thành ma làm cái giá, đổi trắng thay đen, lấy giang hồ làm bàn cờ, từng bước tiêu diệt những thế gia tông môn đạo đức giả. Còn hôm nay, Du Bất Tranh muốn lợi dụng không phải cả giang hồ, mà chỉ là một mình Tiêu Minh!

Y muốn tạm thời phong ấn ký ức của Tiêu Minh, trong khoảng thời gian mất trí nhớ này, biến Tiêu Minh thành “Du Bất Tranh”, còn mình thì giả làm ma đầu Tiêu Minh. Sau khi thân phận đảo ngược, y sẽ từng bước dụ dỗ Tiêu Minh đào ra chân tướng mà chính tay y đã chôn vùi —— y muốn hai người cùng nhau phá giải thế cục chính tà hỗn loạn này, để chân tướng được sáng tỏ.

——

Đến đây là mốc thời gian bắt đầu câu chuyện, cũng là phần sau 《Chương Nếm mật》.

Đúng vậy, truyện này lại là một câu chuyện kể xen kẽ, giống như truyện 《Vô Tuyệt》 trong chuyên mục của tôi. Tức là: Phần đầu 《Nằm gai》 kể về quá trình Tiêu Minh từng bước giải mã bí ẩn, từng bước bị lật ngược. Đại khái là sẽ tháo gỡ nút thắt cố chấp ban đầu của Tiêu Minh, đối mặt với toàn bộ giang hồ đang bao vây tiêu diệt Vô Câu Cốc, nghĩ cách để chân tướng năm xưa được sáng tỏ.

Cao trào là khi Tiêu Minh phát hiện ra thân phận của hai người đã bị tráo đổi. Bí thuật phong ấn ký ức của Du Bất Tranh cố ý sử dụng không hoàn chỉnh, cuối cùng sẽ giúp Tiêu Minh khôi phục ký ức (xét cho cùng, y vốn có chút tâm lý hắc hóa muốn trả thù, y sẽ rất vui khi nhìn thấy Tiêu ma đầu hỏng mất sau khi nhớ lại mọi chuyện, hắc hắc) đồng thời, tuyến truyện giang hồ chính phái bao vây tiêu diệt Vô Câu Cốc cũng sẽ được đẩy lên cao trào. Theo phong cách của tôi, có thể sẽ chọn một thời điểm “nửa vời”, ví dụ như dùng thủ pháp montage để đánh lừa độc giả, hai người cùng chết trước mặt mọi người để chứng minh chí hướng của mình…… Sau đó sẽ chuyển sang tuyến thời gian của 《Nếm mật》, cuối cùng lật ngược tình thế ở vài chương cuối để HE. Tất nhiên, không HE cũng được, nhưng tôi là một tiểu yêu tinh lương thiện nên chắc chắn sẽ cho một cái kết HE! Thật đấy!

Tiếp theo nói một chút về những chi tiết ẩn giấu trong các chương của 《Nằm gai》, chủ yếu là về thủ pháp lật ngược.

1/ Về chương đầu tiên: Giọt nước mắt của Tiêu Minh trong chương đầu tiên, là lần duy nhất Tiêu Minh rơi lệ trong toàn bộ câu chuyện. Nụ hôn của Du Bất Tranh lên tay Tiêu Minh, là lần duy nhất y chủ động hôn hắn. Đại khái là “gài” từ trước, đến sau này mới có thể cảm nhận được “sắc bén” của nó.

2/ Cô thị nữ trong chương đầu tiên là cô gái được Tiêu Minh cứu khỏi tay kẻ bắt cóc khi mới đến Vô Câu Cốc, sau này bị Du Bất Tranh tìm thấy và hợp tác. Nàng cũng là người luôn muốn kéo Tiêu Minh ra khỏi vũng lầy, nhân cơ hội ở bên cạnh hầu hạ hắn sau khi hắn mất trí nhớ mà tham gia vào rất nhiều âm mưu lừa gạt.

3/ “Chim hoàng yến của đại ma đầu”: Tiêu ma đầu căn bản không biết yêu đương, cũng không biết cưng chiều người khác, trước đây thuộc hạ của hắn phán đoán Du Bất Tranh được sủng ái chỉ dựa vào suy nghĩ “Trời ơi, tên nhóc này láo xược như vậy, cốc chủ vậy mà không giết hắn, tình cảm của cốc chủ thật sâu đậm”. Nhưng Du Bất Tranh thực sự đã từng ngưỡng mộ Tiêu Minh, hơn nữa y trước khi hắc hóa quả thực là một vị thiếu gia ôn nhu như ngọc, y rất biết cách “diễn”, cho nên sau khi thân phận hoán đổi, cặp đôi này bỗng chốc trở nên ngọt ngào gấp bội.

4/ Tiếp theo ý 3, trong tiềm thức, Du Bất Tranh cảm thấy Tiêu Minh lạnh lùng vô tình sẽ không động lòng, những lời trêu chọc kia phần lớn xuất phát từ tâm lý trả thù và muốn trêu ngươi. Nhưng thực tế, sau khi mất trí nhớ, Tiêu ma đầu thực sự bị y làm cho tâm thần hỗn loạn…… Là một kiểu “hỏa táng tràng”, nhưng rất khó nói rõ ràng là của ai (.)

5/ Vì Tiêu Minh muốn tự tay hủy diệt Vô Câu Cốc, nên Du Bất Tranh đã tạo điều kiện cho hắn thực hiện rất nhiều kế hoạch. Ví dụ như làm cho Tiêu Minh tìm thấy một bức thư viết “Kế hoạch hủy diệt Vô Câu Cốc”, rồi hoảng sợ phát hiện ra đó là chữ viết của chính mình. Sau đó có thể dẫn dắt độc giả đến suy nghĩ Tiêu Minh trong phần giới thiệu cho rằng mình đang nằm gai nếm mật để báo thù.

6/ Về việc Du Bất Tranh làm thế nào để “đổi trắng thay đen”, hoán đổi thân phận của hai người mà còn có thể giấu giếm được “khổ chủ”, sẽ có rất nhiều chi tiết “cao tay” mà phải đọc đến sau này mới nhận ra. Ví dụ như hai người cùng xuất hiện trước mặt thuộc hạ, thuộc hạ cúi đầu hành lễ “Cốc chủ, Du lang quân”, Du Bất Tranh liền thản nhiên nói “Ừm, không cần đi theo, lui xuống hết đi”. Từ góc nhìn của Tiêu Minh, Du Bất Tranh là cốc chủ, mình là Du lang quân, cốc chủ giao tiếp với thuộc hạ là chuyện bình thường, không có vấn đề gì cả đúng không? Nhưng từ góc nhìn của thuộc hạ, cốc chủ tính tình lạnh lùng, lười phản ứng là chuyện bình thường. Còn Du lang quân từ trước đến nay luôn ghét đám ma đầu bọn họ, vừa mở miệng đã đuổi đi cũng là chuyện thường thấy. Điều này dẫn đến việc cả thuộc hạ và Tiêu Minh đều không nhận ra có vấn đề, Du Bất Tranh giả làm Tiêu Minh một cách hoàn hảo (?)

7/ Về những người trong Vô Câu Cốc: Ban đầu, trong Vô Câu Cốc, những kẻ lưu vong có nỗi khổ tâm chiếm khoảng bốn phần, còn những kẻ vô nhân tính thực sự chiếm sáu phần. Sau đó, Tiêu Minh lại thâu tóm Bắc Đẩu Hỗn Ma Cung, mức độ tàn ác tăng vọt. Ban đầu, Tiêu Minh muốn giết sạch tất cả, nhưng sau đó nhìn thấy Du Bất Tranh cố gắng lôi kéo những người còn lương tri trong Vô Câu Cốc, hắn cũng ngầm đồng ý. Cho nên, nếu Du Bất Tranh không phát hiện ra chân tướng trước, Tiêu Minh sẽ để mặc cho những người này trở thành nội ứng, đâm sau lưng Vô Câu Cốc.

8/ Tiêu Minh sau khi mất trí nhớ, giai đoạn đầu cơ bản là bị Du Bất Tranh “chơi đùa” trong tay, quả báo nhãn tiền. Còn điểm duy nhất mà Du Bất Tranh suýt nữa lộ tẩy, là lần đầu tiên hai người gặp mặt sau khi Tiêu Minh mất trí nhớ, y muốn “tỏ ra thâm tình” mà gọi tên hắn, nhưng thực sự không gọi ra được…… Cuối cùng chỉ đành gọi “Lang quân”, đúng là làm khó y.

9/ Du Bất Tranh rất ít khi gọi tên Tiêu Minh, ban đầu gọi là Tiêu đại hiệp, sau khi cả nhà bị diệt môn thì luôn gọi là ma đầu, sau này lại bắt đầu gọi là lang quân…… Hừm.

10/ Câu thoại “Ngươi là nằm trên tim ma đầu, ta là thử nếm gan hiệp khách”, là do ma đầu Du Bất Tranh “trả lại” cho Tiêu Minh mất trí nhớ.

Tiếp theo là một chút phân tích nhân vật chính.

Tiêu Minh có thể coi là kiểu nhân vật “hỗn độn thiện lương” kinh điển, “phản diện mỹ cường thảm”, “khi mọi người tung hô anh hùng, không ai ngờ rằng anh hùng thực sự đã ngã xuống”. Nhưng sự tàn nhẫn và ý chí sắt đá của hắn cũng là thật. Tuổi thơ cơ cực và cái chết của Tiêu Hồng Loan khiến hắn không tin vào cái gọi là đạo nghĩa giang hồ, không tin vào thiện ác có báo ứng, càng không còn lưu luyến gì với thế gian, chỉ dựa vào thù hận và chấp niệm mà sống. Hắn không coi mình là người, cũng không coi người khác là người. Ở trong ma đạo lăn lộn nhiều năm như vậy, ít nhiều cũng nên nảy sinh chút tình cảm với đám thuộc hạ, nhưng Tiêu Minh thì không, hắn chỉ nghĩ cách làm sao để “xử lý” đám ác nhân này. Hành động của hắn với Du Bất Tranh càng có thể được xếp vào hàng “tra công”. Một người như vậy không có khả năng “tẩy trắng” hoàn toàn, mà tẩy trắng cũng chẳng còn thú vị.

Sau này, việc hắn nuôi dưỡng Du Bất Tranh, tuy là lợi dụng, nhưng cũng có tình cảm, thậm chí là không thể thay thế. Lúc đó, Tiêu Minh không còn gì để mong đợi trên đời, thuộc hạ xung quanh hầu hết đều là ác nhân, những người chính nghĩa ở xa tận chân trời thì ngày nào cũng muốn giết hắn, còn hắn thì ngày nào cũng nghĩ cách “xử lý” đám thuộc hạ. Trong trạng thái tinh thần cực đoan như vậy, lại có một đứa trẻ bất khuất kiên cường nói với hắn rằng thiện ác có báo ứng, luôn ngay thẳng trong sạch, không bao giờ khuất phục trước bóng tối. Tuy Tiêu Minh không thừa nhận, nhưng thực tế, Du Bất Tranh chính là chỗ dựa tinh thần của hắn, nếu không có Du Bất Tranh “xé rách” hắn, Tiêu Minh đã sớm phát điên rồi. Nói Du Bất Tranh là người ngăn cản Tiêu Minh tìm chết, chi bằng nói là y đã cứu sống một người muốn chết.

Tiêu Minh là một người quá mạnh mẽ, đồng thời cũng có xu hướng thiếu hụt tình cảm, tâm lý có rất nhiều vấn đề. Ví dụ như khi đối mặt với thế lực hỗn loạn của giang hồ, hắn nghĩ là: “Vậy ta diệt trừ hết kẻ ác, giữ lại người thiện, chẳng phải là giải quyết được vấn đề sao?” Đối với Du Bất Tranh cũng vậy, hắn nghĩ là: “Dù sao cuối cùng ta cũng sẽ chết dưới tay tên nhóc này, hắn báo thù xong, lại có danh tiếng tiêu diệt ma đầu để tạo dựng chỗ đứng trên giang hồ, nửa đời sau sẽ rất tốt.” Cho đến khi Du Bất Tranh phát hiện ra chân tướng, chạy về muốn minh oan cho hắn, lại bị hắn làm cho tức đến phát bệnh, Tiêu Minh mới bắt đầu hoảng sợ. Mối quan hệ của hai người từ đây bắt đầu thay đổi, quyền chủ động cũng dần dần đảo ngược. Du Bất Tranh từng bước trở thành một người “vô tình” phúc hắc, còn Tiêu Minh thì ngày càng rối loạn, ngày càng thất thố, hắn không lật xe thì ai lật xe. Cũng có thể coi là một kiểu “hỏa táng tràng” khác.

Nói thêm về Du Bất Tranh. Kỳ thực, nhìn thoáng qua, nhân vật Du Bất Tranh không có vẻ nổi bật như Tiêu Minh. Một vị thiếu gia ốm yếu, thiện lương, ngây thơ, một thiếu niên bất lực khi cả nhà bị diệt môn, một “nam sủng” muốn nhẫn nhục chịu đựng nhưng không thể nào giết chết kẻ thù. So với Tiêu Minh đang chuẩn bị lấy bạo lực chặn đứng bạo lực, quét sạch giang hồ, giai đoạn đầu Du Bất Tranh luôn bị giam cầm trong vòng xoáy yêu hận cá nhân, tôi không biết mọi người có cảm thấy như vậy không (có lẽ là không, dù sao tôi cũng chưa viết thành truyện, hu hu hu những lời này vốn là cảm nghĩ sau khi viết xong!!) , đó là cảm giác “rất uất ức, rất không thoải mái”.

Du Bất Tranh là một nạn nhân vô cùng đáng thương. Mọi gánh nặng của cuộc chiến giang hồ đều đè lên vai y, biến thành bi kịch của một cá nhân. Y bị lừa dối, bị lợi dụng, liên tục bị đả kích bởi sự sụp đổ của niềm tin. Trong tuyến tình cảm, từ “tương ái tương sát” cũng được áp dụng cho y. Từng yêu, phát hiện tình yêu là giả; từng hận, phát hiện thù hận cũng là giả; cuối cùng muốn buông bỏ thù hận, đối mặt với kẻ thù một cách công bằng, lại phát hiện ra đối phương căn bản không thèm để ý. Y phải chịu đựng sự tra tấn tinh thần cực lớn, nhưng nghĩ theo một hướng khác, chịu đựng trong im lặng thì có ý nghĩa gì, ý nghĩa là y không trút giận ra bên ngoài. Nỗi đau đến với y, đều bị y tự mình tiêu hóa. Niềm tin sụp đổ, y liền tự mình chữa lành. Sau đó, y vẫn có thể đứng dậy, đưa tay ra cứu vớt người khác trong bóng tối.

Y hắc hóa sau này, nhưng cái gọi là hắc hóa, cũng chỉ là đối với Tiêu Minh. Bỏ qua tình yêu và thù hận với Tiêu ma đầu, nhân cách của y không hề bị méo mó, trong lòng vẫn luôn giữ vững lý tưởng “phân biệt đúng sai, thiện ác”. Y sẽ không trở thành kẻ điên có vấn đề tâm lý như Tiêu Minh, nhiều nhất chỉ là dùng một số thủ đoạn “điên rồ” để đạt được mục tiêu đầy lý tưởng, từ đầu đến cuối vẫn là một chính nhân quân tử hiếm có. Cho nên, y mới có thể trở thành người phá giải thế cục, cứu rỗi Tiêu Minh và những người còn lương tri trong Vô Câu Cốc, những người được gọi là “ác nhân”. Giống như “gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn”.

Cuối cùng, nói một chút về tên truyện. “Nằm lòng nếm gan”(*), lấy từ câu thoại hài hước của Tiêu Minh trong truyện “Ngươi là nằm trên tim ma đầu, ta là nếm thử gan hiệp khách”.

(*): Chú thích của editor: Tên truyện mình để là Nằm gai nếm mật vì mình nghĩ nghĩa nó cũng tương đương Nằm lòng nếm gan. Nhưng đến đây thì huhu T^T không để Nằm lòng nếm gan thì không toát rõ nghĩa phần giải thích được. Mọi người thông cảm + góp ý cho mình với

Câu nói này vừa có ý mỉa mai vừa có ý trêu chọc, “Lý do mà ngươi còn có thể bình an vô sự ở đây nói lời hung ác với ta, là bởi vì ngươi đang dựa vào vị trí trong lòng ta, ta không nỡ giết ngươi. Ta không sợ “dưỡng hổ di họa”, càng muốn thử xem gan ngươi lớn đến đâu, xem ngươi có thể làm gì ta.” Nhưng xuyên suốt câu chuyện, thân phận “ma đầu” và “hiệp khách” liên tục thay đổi, người nằm lòng và người nếm gan cũng đảo ngược vị trí. Tôi cảm thấy câu nói này đã thể hiện được nội dung chính của toàn bộ câu chuyện, cho nên dùng nó làm tên truyện.

Được rồi, những gì có thể nói đều đã nói hết, sau khi lược bỏ và thêm thắt, cuối cùng cũng viết xong rồi! Tung hoa kết thúc!

___

Editor không tung bông (gạch ngang in đậm) ¯\_(ツ)_/¯

Thật sự là đọc hết truyện xong mình cay vờ cờ lờ. Muốn đẩy hashtag #Anti_NTN lắm rồi mà chị ta flop quá không biết đi đâu đẩy ¯\_(ツ)_/¯ 

Thật sự là mình thích cách xây dựng công thụ bộ này quãi T^T trời ơi nó cuốn nó máu chóa mà nó ngon cái gì đâu không!!

Ban đầu mình tưởng đây là đoản văn xong cái đọc đến chương 2 mình sốc đứng cmn hình. Đọc hết truyện thì cay hơn ăn ớt. Định không edit đâu mà tự dưng nhớ lại rồi lụy công thụ (nhất là công T^T) bộ này quá. Thôi thì ném lên đây ai đọc thì đọc =))) biết đâu có người mê (và cay) cùng ┐(´∇`)┌ 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top