Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 3

Nửa đêm, Thắng Khả đột nhiên bừng tỉnh. Lý do là cảm thấy được phía hạ thân có chút khác thường, giống như có một đôi tay lạnh lẽo trong bóng đêm sờ soạng phân thân y, khi thì vuốt ve, khi thì dùng lực nắm chặt, kích thích thuần thục mà cao siêu làm cho Thắng Khả cả người tê dại, phi thường thoải mái, phân thân chậm rãi đứng thẳng, ngón tay theo phân thân y thong thả đi xuống, chạm vào tiểu cầu nhẹ nhàng xoa nắn, sau đó lại vuốt lên trên. Cuối cùng dừng lại ở đỉnh, dùng móng tay ma sát quy đầu là bộ vị mẫn cảm nhất, lập lại kích thích.

Mỗi một tế bào thần kinh của Thắng Khả đều bởi vì ngón tay khiêu khích mà nở ra, hy vọng ngón tay không rời đi, lại hy vọng trong khoảnh khắc ngón tay kia rời đi mà run rẩy hưởng thụ. Cái tay kia tựa hồ nhận thấy được khát cầu của Thắng Khả mà động tác càng lúc càng mạnh, tốc độ cũng càng lúc càng nhanh. Khoái cảm chen chúc mà tới làm cho Thắng Khả tiếp ứng không xuể, cuối cùng phân thân rốt cục chịu không được, theo một tiếng gầm nhẹ mà bùng nổ.

"Thoải mái không? Anh?" Hé ra khuôn mặt đồng dạng có chút lạnh lẽo cọ cọ hai má Thắng Khả. Tô Khả vươn đầu lưỡi cẩn thận liếm đi những giọt mồ hôi bởi vì tình dục vừa qua trên khuôn mặt Thắng Khả.

"Tô Khả?" Thắng Khả nhanh chóng tỉnh táo trở lại. Nguyên lai không phải y đang nằm mơ mà là thật sự có người dùng tay giúp y? Hơn nữa người kia chính là Tô Khả?! Y giãy dụa muốn ngồi dậy lại phát giác bản thân vô lực, căn bản không thể động đậy!

"Anh...thật xin lỗi , em đã bỏ thuốc vào ly nước của anh." Tô Khả thắp sáng ngọn đèn ở đầu giường. Dưới ánh sáng màu cam của ngọn đèn, khuôn mặt y càng tỏa ra quyến rũ động lòng người. Dáng người mảnh khảnh bị bó sát trong chiếc áo phông cùng quần jean giống như một con rắn khiêu gợi quấn lấy người Thắng Khả.

"Bất quá anh yên tâm, loại thuốc này hoàn toàn vô hại, nhưng sẽ làm cho người ta không thể nhúc nhích, mặt khác, anh vẫn có thể hưởng thụ, chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời là tốt rồi." Tô Khả kê miệng gần sát lỗ tai Thắng Khả nhẹ giọng nói.

"Em đang chơi trò gì? Nhanh buông anh ra!" Thắng Khả có thể nói như vậy thật là cố gắng lắm rồi. Thứ nhất bởi vì y vừa phát tiết qua hiện tại thể lực chưa khôi phục, mặc khác còn đang áy náy bởi vì đạt tới cao trào trong tay em trai y. Hơn nữa là cao trào trước nay chưa từng có."Buông ra? Có thể, nhưng anh phải ôm em." Đầu lưỡi của Tô Khả nghịch ngợm đẩy đưa trên chóp mũi Thắng Khả, cũng không nóng lòng hôn lên đôi môi y.

"Ừ..." Thắng Khả cảm thấy cái mũi ngứa ngáy khó chịu, đáng thương ngay cả khí lực đều không có, "Tô Khả...không nên như vậy..."

"Cái gì không nên? Anh vừa rồi không phải cảm thấy thực thõa mãn hay sao? Em cam đoan với anh, ôm em tuyệt đối còn thoải mái hơn so với vừa rồi." Tô Khả ngẩng đầu, in lại một cái hôn lên môi Thắng Khả.

"Ôm? Ôm như thế nào? Hiện tại anh không có một chút khí lực, em bảo anh ôm em thế nào?"

"Em nói không phải là ôm...là giống như làm tình với nữ nhân, tiến vào nơi này của em..." Tô Khả bắt lấy tay Thắng Khả đưa tới vị trí tư mật nhất của bản thân, lướt qua cặp mông tròn mềm mại. Đi vào phía sau cúc huyệt, "Chỗ này vừa nóng vừa mềm, nó thực yêu anh, biết không? Nó phi thường...muốn anh yêu!" nói xong, đem ngón tay Thắng Khả đâm vào bên trong cúc huyệt.

"Không..." Thắng Khả nhắm mắt lại, tùy ý Tô Khả đùa nghịch, nhưng không hề phản ứng. Y nghĩ, Tô Khả nhất định là điên rồi. Cho nên mới khác thường như vậy, dâm đãng như vậy.

"Em biết, anh sẽ không chịu đối mặt chuyện anh yêu em là thật, vậy thì đừng trách em đối với anh không từ thủ đoạn!" Tô Khả buồn bực cắn cắn môi, thật sự là tên đầu gỗ, như thế nào còn chưa thông suốt!

" Anh biết không? Em khát cầu cơ thể anh đã mấy vạn lần! Mỗi ngày mỗi ngày, em đều phải nhìn gương tự mình thoãi mãn, còn tưởng tượng như anh đang ôm em, cái loại cảm thụ này anh có thể hiểu sao? Bởi vì em không muốn mất anh, vì thế chỉ có thể ở trước mặt anh che dấu dục vọng trở thành một đứa em trai ngoan ngoãn, em vẫn nghĩ như thế là đủ rồi, có thể ở bên anh cả đời là đủ rồi, nhưng sau đó em mới phát hiện chính mình sai lầm rồi, anh cư nhiên muốn cưới một phụ nữ? Bởi vì nàng ta là nữ hay sao? Hay là bởi vì nàng yêu anh hơn? Ôm nàng thực thoải mái hay sao? Nàng sẽ làm anh vui vẻ sao? Ý niệm này trong đầu không ngừng tra tấn em. Hiện tại em không muốn gánh chịu loại khổ sở này nữa. Em nhất định phải có anh! Cho dù sau này anh vì thế mà chán ghét em, hận em cũng không sao! Em tuyệt đối không để bất cứ ai cướp anh đi! Nếu muốn khóa chặt mãnh thú cần xích sắt, em nguyện dùng xích sắt trói anh bên mình đời đời kiếp kiếp!"

Một cái nút áo, hai cái nút áo, rồi ba cái nút áo. Tô Khả cần thận cởi bỏ quần áo của Thắng Khả. Hô hấp của y ngày càng dồn dập, tay cũng vì căng thẳng mà run run, Thắng Khả nhắm chặt mắt, tuyệt vọng mặc cho y làm.

Đây là một ván bài. Y đem toàn bộ những gì mình đang có để cược. Y biết nếu y thực sự cường bạo anh trai thì từ nay về sau có thể anh trai sẽ không để ý tới y nữa, hoặc là bởi vì vậy mà đoạn tuyệt tình anh em.

Nhưng y đã không còn nghĩ nhiều như vậy nữa nếu không thể cùng anh trai ở cùng một chỗ, cho dù là vẫn duy trì tình anh em thì cũng chỉ có thống khổ mà thôi. Như vậy chi bằng cược một ván. Cho dù y không chiếm được trái tim anh trai thì cũng nhất định phải chiếm được thân thể!

"A!" Cảm giác bị Tô Khả cởi đến quần lót của mình, Thắng Khả rốt cục mở mắt.

"Anh, anh thật đẹp." Ngón tay Tô Khả nhẹ nhàng chạm đến bụng Thắng Khả, ở xung quanh rốn xoay tròn, sau đó chậm rãi đi xuống, cầm lấy phân thân Thắng Khả, "Theo màu sắc của nơi này, thật khá a, không biết mẫn cảm đến độ nào?"

"Tô Khả...không được...nơi đó...rất bẩn...." Phân thân vừa mới phát tiết chưa được rửa sạch, nhất định là rất bẩn! Y thật sự không muốn Tô Khả đụng chạm nơi đó!

"Nga, nơi này bẩn thật sao? Em quên, anh vốn sợ bẩn, vậy để em giúp anh liếm sạch sẽ nhé!" Khóe miệng Tô Khả lộ ra ý cười xấu xa, đột nhiên cúi xuống, đem phân thân Thắng Khả ngậm vào miệng!

"A...không được!" Cả người Thắng Khả run lên. Khoang miệng Tô Khả nóng ấm làm cho Thắng Khả rất nhanh cảm thấy thoải mái...khoái cảm cùng thẹn thùng làm cho cả người Thắng Khả giống như hòa tan.

Tô Khả cũng không để ý đến lời của Thắng Khả, y liều mạng đem phân thân của Thắng Khả ngậm thật sâu vào chỗ sâu bên trong cổ họng mình, hơn nữa bắt đầu dùng răng nanh nhẹ nhàng cắn, mang đến cho Thắng Khả kích thích càng lớn.

Phân thân Thắng Khả trong miệng y không ngừng được kích thích nhanh chóng trướng lớn, tay Tô Khả chậm rãi hướng lên phía trên sờ soạng, dừng lại ở hai khỏa châu trước ngực Thắng Khả. Tay y nắm tiểu châu, dùng sức giống như muốn đem nó bóp nát: "A....úc..." bởi vì đau mà Thắng Khả hét lên, Tô Khả đồng thời đem phân thân cắm vào chỗ sâu nhất của mình, ngậm trọn chặt chẽ.

Một loại khoái cảm không thể dùng ngôn từ để diễn tả làm cho phân thân Thắng Khả vui sướng không ngừng run rẩy, đau đớn ở trước ngực đan xen khoái cảm thật lớn ở phân thân làm cho Thắng Khả cảm nhận cả người giống như sắp phân liệt nhưng lại thoải mái đến độ làm cho y không thể không rên rỉ.

"Anh...." Tô Khả nhả phân thân anh trai ra, dùng tay nắm chặt lấy quy đầu không cho Thắng Khả phát tiết. "Nói anh muốn em, nhanh, nói anh muốn em!" Y khẩn cầu nói.

"Không..." tuy rằng ý thức của Thắng Khả đã rất mơ hồ nhưng trong tìm thức đến chết cũng không chịu thỏa hiệp với Tô Khả.

"Anh..." Tô Khả thống khổ kêu lên "Anh thật sự...không yêu em sao?"

"Anh yêu...em là em trai anh, bất kể em làm cái gì đối với anh, anh đều yêu em, nhưng thật xin lỗi anh không thể làm theo ý muốn của em!"

"Em đã hiểu..." Tô Khả nhắm mắt, hai hàng lệ chậm rãi chảy xuống. Là y tính sai sao? Là chỉ một mình y tình nguyện sao?

"Đây, thuốc giải." Y đưa ra một viên thuốc, nhét vào miệng Thắng Khả. Sau đó đứng dậy.

"Tô Khả..." nhìn thấy Tô Khả cô đơn bi thương, tâm Thắng Khả đau nhói! Y thật muốn nhẹ nhàng ôm em trai vào trong ngực, lau đi lệ trên khóe mắt. Y chưa từng thấy qua Tô Khả lại có vẻ mặt thê lương khổ sở đến vậy! Ở trong lòng y, Tô Khả vẫn còn là đứa bé, là lúc nào, Tô Khả cư nhiên đã lớn như vậy?

"Anh. Từ nhỏ, anh đã làm em đau." Tô Khả ngồi bên giường đưa lưng về phía y. "Nếu ai khi dễ em, anh liền bên vực em, cho dù là cha mẹ cũng vậy. Nhưng anh kỳ thật không hiểu em, lúc 13 tuổi em nhìn lén anh tắm rửa có phản ứng sau đó, em chỉ biết chính mình không giống ai, cho nên đi tìm hiểu nhiều tư liệu, biết mình là GAY. Nhưng đồng thời em cũng biết anh là người bình thường, cho nên vẫn luôn áp chế dục vọng của chính mình, lúc du học ở Nhật 2 năm, em trở nên suy sút, đàn ông, phụ nữ đều trở thành trò chơi của em, ngay cả SM em đều thử qua, em nghĩ làm cho chính mình trầm luân, sa đọa cũng được, chỉ cần có thể quên được anh là được rồi nhưng chính là không thể quên được anh, bất kể là cố gắng như thế nào, em đều không quên được anh! Anh biết vì sao em lại cởi quần áo của anh mà không tự cởi quần áo của chính mình không? Bởi vì thân thể em xấu xí..."

Nói xong, Tô Khả bỏ đi quần áo trên người. Phía sau lưng y có đủ loại vết thương làm cho người ta phải sợ hãi! Có vết phỏng, có vết roi, còn có một vết sẹo thật dài do đao chém, bao nhiêu đó vết thương, có khi là đã rất lâu, có khi là vết thương còn khá mới! Thắng Khả thật sâu hút một ngụm khí lạnh! Y luôn theo bên cạnh mình, khi nào thì trở thành trên người đầy vết sẹo như vậy? Mà chính mình lại hồn nhiêu không biết?

"Anh có lẽ không biết, mỗi buổi tối sau khi anh đi ngủ, em sẽ rời khỏi nhà đến chỗ này chỗ khác. Nhà của chúng ta, căn bản không phải giống như người ta tưởng tượng tốt đẹp như vậy! Đôi khi, cha sẽ bảo em đi bồi khách của ông ấy ăn cơm qua đêm, bác Hoàng, anh cũng từng gặp qua, ông ấy rất thích gạt tàn thuốc trên người em. Em bồi ông ấy 6 lần, trên lưng em hẳn là có 6 vết bỏng, việc này, mẹ cũng biết, nhưng bà ấy chưa bao giờ nói, từ khi biết em là Gay, bà ấy không còn xem em là con. Con của bà ấy bây giờ chỉ có mình anh mà thôi. Nếu anh cũng không cần em, em còn sống để làm gì." Tô Khả quay đầu lại ý vị thâm trường nhìn Thắng Khả.

"..." Thắng Khả vươn hai tay, từ phía sau ôm chặt thắt lưng Tô Khả, "Không được! Tô Khả! Không được...không được làm như vậy!"

Nếu mất đi Thắng Khả, y chỉ có con đường chết!

"Chúng ta...đi thôi! Anh sẽ mang em rời khỏi nơi này!" Thắng Khả nức nở nói.

"Nhưng anh không phải không thương em sao? Nếu đã không thương... anh chỉ xem em như em trai, như vậy, anh hãy buông em ra, bởi vì hiện tại, thân thể của em đã biến thành không có đàn ông liền sống không nổi..."

"..." Thắng Khả cũng không nói gì nữa. Y nhẹ nhàng xoay mặt Tô Khả qua, đem môi mình dán lên ngăn chặn cái miệng của Tô Khả. Bất kể Tô Khả biến thành bộ dáng gì, đều vĩnh viễn là thiên sứ hoàn mỹ nhất trong lòng y.Trong phòng tràn ngập cảnh xuân. Dưới ngọn đèn mờ ảo, hai thân thể trần trụi điên cuồng mà triền miên dây dưa cùng một chỗ.

"Anh...anh...em phải....anh..." Tô Khả rên rỉ, đầu ngón tay bấm thật sâu vào da thịt trên lưng Thắng Khả.

"A..." Thắng Khả há miệng thở dốc, một bên lung tung hôn lên thân thể Tô Khả, trên trán mồ hôi nhễ nhại nhưng bàn tay không ngừng sờ soạng, không biết phải làm như thế nào.

"Trên bàn có thuốc bôi trơn, anh lấy nó để làm trơn hậu huyệt cho em..." Tô Khả chỉ thị.

"Ấy! Nhẹ tay thôi!" Đâm loạn như vậy, hậu huyệt của y thế nào cũng bị tàn!

"Thực xin lỗi, anh hơi nặng tay..." kỳ thật y đã nghẹn rất lâu! Ở bên ngoài đã cao trào vài lần, nhưng vừa đụng tới thân thể lửa nóng của Tô Khả, phân thân y liền nhịn không được đứng thẳng. Tiểu huyệt của Tô Khả vừa nóng lại chặt, gắt gao hút chặt lấy ngón tay y, tưởng tượng đến chỗ kia sẽ hút chặt lấy thứ to lớn của mình, y nhịn không được càng nóng vội, động tác hiện tại cũng không thể nào dịu dàng cho được.

"Vào đi..." Dù sao cũng đoán được là sẽ rất đau, Tô Khả hung hăng hút một ngụm khí, khẽ cắn môi nói

"A!" Tuy là đã có chuẩn bị nhưng lúc lửa nóng của Thắng Khả đi vào bên trong cơ thể, y vẫn đau đến kêu to.

Rất chặt...chặt đến nổi hình như sắp đem nam căn của y cắn đứt, hơn nữa lại phi thường ấm áp, loại khoái cảm do dục vọng bị cường lực đè ép không phải có thể sử dụng ngôn từ là có thể diễn tả được, Thắng Khả bị khoái cảm cực đại làm cho hoảng hốt, phân thân không ngừng co rúm, sau đó sáp nhập càng sâu, càng sâu, sau đó rút ra, lại sáp nhập một lần nữa...

"..." đã lâu...bởi vì quá đau đớn, Tô Khả bắt đầu hy vọng Thắng Khả nhanh chóng chấm dứt dục vọng, bởi vì thật sự rất đau, vượt qua dự đoán của y nhiều lắm...anh trai ngu ngốc này, tinh lực sao lại tốt như vậy... buồn bực... đau quá! 

"A....a...úc!!" Tô Khả lớn tiếng rên rỉ. Nhưng loại rên rỉ mang theo thống khổ trên ngược lại càng làm cho Thắng Khả kích thích, vì thế y càng thêm ra sức thỏa mãn bản thân...

"Tô Khả..." Thắng Khả hôn lên tóc y. "Sau này, anh gọi em là Tô được không?"

"...Tùy anh...không cần nói chuyện với em." Tô không còn khí lực để trả lời, giờ phút này y nằm trên giường, cả người đều đau nhức, không còn muốn nhúc nhích một chút.

"Thực...đau như vậy?" Thắng Khả có chút áy náy hỏi.

"Vô nghĩa! Thử để em vào nơi đó của anh xem có đau hay không!" Sớm biết rằng y không có kỹ thuật gì, 555555...đều do chính mình ảo tưởng để anh trai ôm sẽ thật thoải mái, hiện tại mới có kết cục đáng thương thế này. Y vừa dùng khăn tay lau một chút, thiệt nhiều máu! Xem ra vài ngày y không thể xuống nổi giường.

"Thực...thực xin lỗi, anh là lần đầu tiên..." Thắng Khả giống như một đứa trẻ biết mình làm sai, nhỏ giọng nhận lỗi.

"Em cũng là lần đầu tiên! Con mẹ nó, như thế nào lại đau thành như vậy!" Tô Khả cắn răng mắng.

"Lần đầu tiên...em không phải...." Thắng Khả hoàn toàn trợn tròn mắt.

"Anh thật ngốc, tiểu thuyết cũng không chịu xem nhiều một chút, vì để cho anh cảm động, em chuẩn bị vài kịch bản cũ, đều là thê thảm vô cùng..." Tô Khả buồn cười "Sơ hở nhiều như vậy anh cũng bị lừa, điều này chứng minh anh thật sự quá ngây thơ. Cha mẹ mà biết anh tin tưởng bọn họ là người xấu xa tội ác tày trời như vậy thật sự sẽ thương tâm lắm!"

"Em...em....em..." Thắng Khả nói không nên lời."Em cái gì mà em, tuy rằng em đã từng làm tình cũng phụ nữ. Nhưng đều là rất lâu trước kia rồi, khi đó, em chỉ muốn kiểm tra xem mình rốt cuộc có phải là Gay hay không mà thôi, anh là người đầu tiên có được thân thể cùng tâm hồn em nha!" Tô Khả quay đầu nhìn anh trai y "Tuy vậy anh cũng không thể nuốt lời nha! Anh đã nói vĩnh viễn không rời xa em!"

"Ai...Bảo anh phải làm sao với em mới tốt đây?" Thắng Khả dở khóc dở cười. Tay y nhẹ nhàng vuốt ve lưng Tô Khả "Anh sẽ yêu thương em cả dời, từ trước đến nay anh cũng chưa bao giờ thay đổi, chỉ là không nghĩ chúng ta sẽ trở thành quan hệ như thế này, mặc kệ, cái gì không nên làm cũng đã làm, sẽ không quản những cái khác." Y cắn nhẹ vành tai Tô Khả nhỏ giọng "Em cần phải nhanh hồi phục, anh không muốn chờ lâu hơn nữa đâu..."

HOÀN

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: #hiendai