Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 5.

Bỏ lại Côn Luân sơn nguy nga tuyết trắng càng ngày càng xa, thẳng đến khi chỉ còn lại hình dáng mơ hồ, sau đó chậm rãi biến mất ở hoang mạc Long Môn bụi cát bay đầy trời.

"Sư phụ."

"Ừ."

"Sư phụ."

"Ừ?"

"Sư phụ."

"......"

"Thật tốt a." Diệp Hữu Kỳ thoả mãn cảm khái, "Bây giờ con cảm thấy hai chữ này là hai chữ dễ nghe nhất thiên hạ."

Liêu Vân Quy khẽ giật giật khoé miệng, không nghĩ ra, đứa nhỏ này lại có thuộc tính lảm nhảm cùng với nịnh nọt như thế.

"Nhưng mà sư phụ, tại sao người lại muốn tới Côn Luân vậy?"

Liêu Vân Quy liếc mắt nhìn hắn một cái, lạnh nhạt nói: "Giúp tiểu sư đệ của vi sư tìm hàn thiết trên Tiểu Dao Phong, đánh một thanh chủy thủ."

"A....?" Diệp Hữu Kỳ bất an nắm tay áo, "Vậy chúng ta cứ rời đi như vậy sao?"

"Tương lai có cơ hội lại đến là được, không sao." Liêu Vân Quy thoạt nhìn cũng không để ý lắm, "Ngươi không cần áy náy, mọi chuyện trên đời này đều có duyên pháp, cưỡng cầu cũng không được."

Lúc này không thể thuận lợi tiến lên Tiểu Dao Phong, còn gây chuyện ở Trường Nhạc Phường, sợ là trong một thời gian ngắn không thể lại tiến vào Côn Luân Sơn.

Quả thật, nếu lúc ấy mặc kệ Diệp Hữu Kỳ, có lẽ hiện giờ y đã lấy được hàn thiết tới tay sau đó tiêu sái rời đi.

Bất quá.... Liêu Vân Quy nhìn thiếu niên cười hai mắt cong lên như trăng non, trái tim cũng trở nên ấm áp hơn.

Ừm... Cũng không có gì để hối hận.

Đi qua hoang mạc Long Môn cát vàng đầy trời, lại đi qua thành Trường An phồn hoa náo nhiệt, chính là thanh nham Vạn Hoa Cốc nơi y thánh Tôn Tư Mạc ẩn cư.

Lần trước tới Vạn Hoa cốc, Lạc Cảnh Hành ở nơi này gặp được A Ngôn cô nương.

Từ đó về sau, đã hơn một năm Liêu Vân Quy không tới Vạn Hoa Cốc, dù cho tri kỷ năm lần bảy lượt gửi lời mời.

"Sư phụ, người ăn điểm tâm không?"

"..... Ngươi ăn đi." Từ khi thu Diệp Hữu Kỳ làm đồ đệ, Liêu Vân Quy xem như được lĩnh ngộ cái gọi là "Có việc đệ tử làm thay", đứa nhỏ này mỗi ngày đi theo y làm tùy tùng, dâng trà rót nước, hận không thể đem y hầu hạ đến cả ngày nằm trên giường không nhúc nhích, chỉ cần ngoắc ngoắc ngón tay lập tức có người thay y làm tất cả mọi chuyện.

Trong trí nhớ của Liêu Vân Quy, y và sư phụ hình như chưa từng chung đụng như vậy .

Còn có một chuyện y không thể lý giải đó là, Diệp Hữu Kỳ còn rất thích ăn.

Khẩu vị của Liêu Vân Quy vô cùng nhạt, điểm tâm đồ ngọt gì đó càng không chạm vào, cho nên y thật sự không hiểu tại sao mỗi khi Diệp Hữu Kỳ nhìn thấy mấy món nghe tên đã biết rất ngọt như quế hoa cao, bánh hạt dẻ, tuyết lê tô, ánh mắt liền sáng lên.

Đáng sợ nhất chính là Diệp Hữu Kỳ chẳng những tự mình ăn mà còn mưu toan dụ dỗ y ăn cùng với hắn

Bất quá, bởi vì có một người luôn làm ầm ĩ bên người như vậy, thời điểm Liêu Vân Quy lần nữa tới Vạn Hoa Cốc, y không hề cảm thấy khó chịu giống như trong dự đoán.

"Sư phụ, người còn chưa nói cho con biết chúng ta đến Vạn Hoa cốc để làm gì?"

"Đả thông kinh mạch cho ngươi." Lúc nói chuyện, bọn họ đã đi đến trước một gian nhà trúc trên đảo nhỏ giữa Lạc Tinh Hồ, Liêu Vân Quy vừa nâng tay lên chuẩn bị gõ cửa, đã nghe được một giọng nói cực kỳ không kiên nhẫn từ trong phòng truyền ra.

"Tránh ra, tránh ra, không tiếp người sống!"

"Tử Ngư, là ta."

Giây tiếp theo, cửa phòng bị đá văng từ bên trong, một thanh niên mặc hắc y ôm cánh tay dựa vào cửa, nhướng mày, tư thế cực kỳ lười nhác, "Ai ui, Liêu đạo trưởng của ta, đã xảy ra chuyện gì khiến cho ngài chịu hạ mình tới nơi này của ta vậy?"

Mùi thuốc súng nồng nặc.

Liêu Vân Quy cười cười: "Xin lỗi."

"Được rồi được rồi, vào đi, người đâu, pha trà." Tống Tử Ngư xoay người vung tay áo đi vào trong phòng, miệng còn oán giận, "Lão tử còn đang buồn bực, sao ngươi lại khó mời như vậy chứ? Chậc chậc, Vạn Hoa cốc của ta sắp trở thành nơi thương tâm của ngươi luôn rồi đấy hả, chẳng lẽ ngươi còn định cả đời không tới đây?!..... Lại nói lão tử có thể mỗi ngày không có chuyện gì gọi ngươi tới sao? Hố chết lão tử...."

"......." Diệp Hữu Kỳ đi theo phía sau vụng trộm liếc nhìn Liêu Vân Quy mặt không biểu tình một cái, nghĩ thầm người này ồn ào như vậy sao lại trở thành tri kỷ của sư phụ được nhỉ? Còn có chuyện thương tâm là chuyện gì?

Phía sau nhà trúc là một mảnh sân nhỏ, phơi một đống lớn hoa hoa cỏ cỏ hắn chưa từng thấy qua, nơi nơi tràn ngập mùi dược liệu, Diệp Hữu Kỳ nhịn không được hít hít cái mũi.

Mấy người ngồi ở bên cạnh chiếc bàn đá trong sân, Tống Tử Ngư ung dung nhìn quét qua Diệp Hữu Kỳ và Liêu Vân Quy vài lần, thình lình nói ra một câu: "Tân hoan?"

Nói cái gì thế?

Diệp Hữu Kỳ thiếu chút nữa ngã ngồi xuống đất.

Rốt cuộc người này là người nào vậy? Bề ngoài nhìn ôn ôn nhu nhu nhưng tại sao lời nói ra lại doạ người như vậy?

Hiển nhiên Liêu Vân Quy đã quen với phương thức nói chuyện này của Tống Tử Ngư, y coi như không nghe thấy gì, quay đầu sang nhìn Diệp Hữu Kỳ muốn hắn hành lễ: "Đây là đồ đệ của ta, Hữu Kỳ, còn đây là Tống sư bá của ngươi."

"Ngươi cư nhiên thu đồ đệ?" Sắc mặt của Tống Tử Ngư lập tức trở nên cổ quái, lại quay sang đánh giá Diệp Hữu Kỳ một phen, sau đó vô cùng nghiêm túc nói: "Không cần gọi sư bá đâu, gọi như vậy làm ta cảm thấy bản thân giống như sắp xuống mồ vậy, hơn nữa ta không có quan hệ gì với sư môn của các ngươi, ngươi cứ gọi ta là Tống ca ca là được."

Diệp Hữu Kỳ: "......"

Liêu Vân Quy cũng không để ý, nói thẳng lý do mình đến đây: "Võ công của Hữu Kỳ xảy ra chút vấn đề, ta muốn tìm ngươi....."

"Ngừng." Tống Tử Ngư không chút khách khí ngắt lời nói: "Đáp ứng chuyện của ta trước rồi lại nói."

Liêu Vân Quy lập tức ngồi thẳng thân mình, đợi hắn nói tiếp.

"Dương Dặc, lăn lại đây!" Theo tiếng gọi của Tống Tử Ngư, một tiểu tử bụ bẫm nhảy nhót "lăn" đến, ngây thơ hỏi: "Tỷ phu, huynh tìm đệ có việc gì?"

"Thấy đạo sĩ áo trắng ngồi bên kia không, đúng, chính là tên đầu gỗ đó, quỳ xuống hành lễ với hắn đi, nhanh lên." Tống Tử Ngư hạ lệnh xong, bàn tay vung lên, "Tốt lắm, dập đầu, gọi sư phụ."

Liêu Vân Quy: ".......?"

Diệp Hữu Kỳ: ".......!!!?"

Nhóc mập: "Sư phụ!"

Liêu Vân Quy: ".... Tử Ngư, đây là ý gì?"

"Đây là đệ đệ của Dương Tư, năm trước nàng ấy theo đại quân Thiên Sách xuất chinh, liền đem thằng nhóc này ném tới chỗ của ta." Tống Tử Ngư giải thích nói, "Dương Tư nói không muốn đệ đệ tòng quân, muốn hắn ở lại đây học chút y thuật, nhưng tiểu tử này đúng là gỗ mục không thể khắc, sinh ra là để huỷ hoại danh hiệu Thánh Thủ của ta."

"Hắn nói muốn học kiếm đạo, nhưng chỗ này của ta thì lấy đâu ra thứ đồ chơi đó? Cho nên đành phải nhờ cậy ngươi rồi." Tống Tử Ngư vui vẻ nói, "Ta còn tưởng rằng ngươi vẫn cổ hủ không chịu thu đồ đệ giống như trước kia, không nghĩ tới ngươi lại tự mình thu một đồ đệ trước.... Ừm, thằng nhóc này có thể dạy dỗ được, da dày thịt béo, chịu được đánh."

Nhóc mập Dương Dặc hưng phấn lặp lại: "Chịu được đánh!"

Liêu Vân Quy: "......."

"Lần này xuống núi chưa biết bao giờ mới quay về Thuần Dương Cung." Liêu Vân Quy bất đắc dĩ, "Giang hồ hung hiểm, mang theo một đứa bé không có năng lực tự bảo vệ mình, ta chỉ sợ không thể bảo hộ nó chu toàn."

"Đạo lý đó ta đã nói đến mọc kén rồi, nếu nó chịu nghe lời ta cũng sẽ không tìm ngươi." Tống Tử Ngư trợn trắng mắt, "Ngươi mới nói đại đồ đệ của ngươi bị làm sao vậy?"

"..... Hắn luyện công gặp chút vấn đề, hiện tại nội lực hỗn loạn, ta muốn nhờ ngươi thi châm, giúp hắn một lần nữa đả thông kinh mạch."

"Vậy không phải được rồi sao, đả thông kinh mạch, muốn khôi phục hoàn toàn cũng phải mười ngày nửa tháng, dù sao ngươi cũng không trở về Thuần Dương Cung ngay, không bằng ở lại nơi này của ta." Tống Tử Ngư vỗ tay một cái, "Ở lại nơi này dạy bảo hai đồ đệ của ngươi, dạy xong rồi lại đi ra ngoài xông pha giang hồ, rất tốt."

Không cách nào phản bác coi tiền nhu rác • Liêu Vân Quy: "......"

Đột nhiên thăng chức làm đại sư huynh • Diệp Hữu Kỳ: "......."

Từ đầu đến đuôi không cùng mạch não • Dương Dặc: "Rất tốt."

Cứ như vậy, Liêu Vân Quy phản kháng không có hiệu quả, chân trước vừa mới nhặt được một đồ đệ, chân sau liền bị ép mua một tặng một nhận thêm một đồ đệ khác, bị Tống Tử Ngư cho nghiệm chứng một câu chân lý, "Tri kỷ là dùng để hố".

Xem ra Vạn Hoa cốc gì gì đó, quả nhiên là không tới thì tốt hơn.

( ・ω・)☞ Tác giả có lời muốn nói.

Tống Tử Ngư: Sau khi đả thông kinh mạch, còn cần một vật mới có thể giúp đồ đệ của ngươi nhanh chóng hồi phục.

Liêu Vân Quy: Nói.

Tống Tử Ngư: Mười viên Nạp Nguyên Đan, trong tay ta có sẵn hàng, một viên 100G, khách quen giảm giá 20%.

Liêu Vân Quy:.......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top