Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 7.

Nếu nói trên đời này có cái gọi là trời sinh một đôi, người đầu tiên Liêu Vân Quy nghĩ tới chính là tri kỉ Tống Tử Ngư của mình và phu nhân của hắn, Dương Tư.

Hai người Tống Dương là thanh mai trúc mã, mặc dù sau đó một người tới Thiên Sách phủ ở Lạc Dương, người còn lại tới Thanh Nham Vạn Hoa Cốc, cho dù những năm gần đây hai người bọn họ chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, nhưng tình cảm của hai người một chút cũng không chịu ảnh hưởng.

Tống Tử Ngư là một người lòng dạ hẹp hòi lại độc miệng, thế nhưng hắn đối xử với Dương Tư lại kiên nhẫn đến vô cùng vô tận, nàng muốn trở thành binh sĩ, được, ta đi học chữa bệnh cứu người để chăm sóc bình an cho nàng, nàng muốn xuất chinh, được, ta thay nàng chăm sóc đệ đệ, nàng quanh năm nam chinh bắc chiến, từ khi hai người thành thân đến bây giờ ngay cả hài tử cũng không có, được, ta cũng không thèm để ý.

Chỉ là lần xuất cốc trở về này, Tống Tử Ngư lại có vẻ không vui vẻ như vậy.

"Ta cảm thấy rất sợ hãi, Vân Quy." Buổi tối, Liêu Vân Quy cùng Tống Tử Ngư ngồi uống rượu ngoài hậu viện, Tống Tử Ngư nâng chén rượu, thở dài, "Ngươi biết không, Dương Tư bị trúng tên.... Bọn họ đuổi theo kẻ địch tám trăm dặm, kết quả gặp mai phục, cả người toàn là máu, nhuộm ướt cả y phục của ta, vậy mà nàng ấy còn cười nói ta đại kinh tiểu quái."

"Mấy năm nay, ta cái gì cũng không so đo, nàng ấy khát vọng bảo vệ quốc gia, ta cũng nguyện ý ở lại đây chờ nàng ấy, chỉ cần một ngày nào đó nàng ấy chịu trở về là được."

"Chỉ là hiện tại xem ra, nàng ấy còn có thể trở về sao?"

"Lần này trước khi trở về, hai người bọn ta cãi vã một trận." Tống Tử Ngư che trán, mệt mỏi nói, "Ta thật sự không khống chế được bản thân, tại sao nàng ấy không thể nhượng bộ một chút, vì ta, vì tương lai sau này của chúng ta."

Vấn đề này không phải là thứ Liêu Vân Quy có thể trả lời, Tống Tử Ngư cũng không trông cậy có thể nghe được đáp án từ y. Hắn tự giễu mà cười, nâng ly rượu trong tay lên miệng, uống một ngụm lớn, lảo đảo đứng lên, "Ta trở về ngủ đây."

Liêu Vân Quy trầm mặc nhìn bạn tốt rời đi, trong lòng không nói rõ được là tư vị gì.

Trên đời này, ái tình khiến cho người ta thống khổ như vậy, nhưng lại không có cách nào tự kiềm chế. Tống Tử Ngư như vậy, không phải chính y cũng như vậy sao?

_______________________________________

"Sư huynh, xem kiếm!!!!" Kiếm khí sắc bén đột nhiên đánh úp sau lưng, nhưng Diệp Hữu Kỳ đang tẩy kiếm bên bờ hồ lại không chút kinh hoảng, hắn ung dung nghiêng người, tay phải nâng trọng kiếm vẫn còn ở trong nước lên chắn mũi kiếm đột nhiên đánh úp tới, tiếng kim loại ma sát vang lên chói tai, vẽ lên một mảnh thủy quang lộng lẫy.

Dương Dặc bị nước hồ hắt lên mặt, chiêu thức hạ xuống chậm mất nửa nhịp, Diệp Hữu Kỳ nhanh chóng trở tay thay đổi khinh kiếm, lưỡi kiếm sáng loè loè đặt trên cổ Dương Dặc, "Lại thua một lần, buổi tối thành thành thật thật chép thêm một lần kinh văn đi."

"......." Dương Dặc lau nước trên mặt, bĩu môi nhỏ giọng nói câu gì đó.

"Đệ nói cái gì?" Diệp Hữu Kỳ vừa cúi người xuống, đã bị Dương Dặc đột nhiên đứng lên ôm eo cùng ngã vào trong hồ nước.

"Ha ha ha ha ha ha ha ha ha!!!" Dương Dặc cả người ướt đẫm đứng ở nơi đó đắc ý dạt dào, "Binh bất yếm trá nha sư huynh."

........

"Thật là có sức sống." Tống Tử Ngư ôm cánh tay dựa vào thân cây, nhìn hai người loạn thành một đoàn bên hồ nước, "Quả thực làm ta nhớ tới lúc ta còn trẻ."

"...... Ngươi bất quá cũng chỉ lớn hơn ta hai tuổi, đã bắt đầu cảm khái bản thân già rồi sao." Liêu Vân Quy cười nói.

Thời gian như thoi đưa, từ lúc thu Diệp Hữu Kỳ cùng Dương Dặc làm đồ đệ cho tới bây giờ, bất tri bất giác đã bốn năm trôi qua.

Bốn năm này, Dương Dặc từ một tiểu mập mạp đi đường cũng ngã trở thành thiếu niên anh tuấn, không còn béo ú, không còn chân ngắn nhỏ, còn cao hơn cả sư huynh Diệp Hữu Kỳ một cái đầu, nét ngây ngô trên khuôn mặt rút đi, bắt đầu lộ ra vẻ sắc bén tương tự tỷ tỷ Dương Tư của mình.

Ngược lại, Diệp Hữu Kỳ lại không có biến hóa gì, thời gian từ mười bảy tuổi tới hai mươi mốt tuổi, hắn vẫn chăm chỉ luyện kiếm như trước, đối xử ôn hoà với mọi người, nếu nói có gì khác biệt, có lẽ là do tu vi tăng tiến cùng Dương Dặc đầu độc tinh thần khắp nơi, khiến cho hắn rốt cuộc cũng có chút tinh thần phấn chấn mà người trẻ tuổi nên có.

"Lại nói, ta vừa nhận được tin tức." Tống Tử Ngư nói, "Đại hội danh kiếm do Tàng Kiếm Sơn Trang tổ chức mười năm một lần sắp bắt đầu rồi, có lẽ là nửa năm sau, Vân Quy, ngươi có muốn tới đó một chuyến không?"

" Bản thân ta chỉ là thứ yếu, để Hữu Kỳ và Dương Dặc tới đó trải nghiệm một phen cũng tốt." Liêu Vân Quy gật đầu, "Ở trong cốc mấy năm, cảm giác giống như thoái ẩn núi rừng vậy."

Hai người đang hàn huyên, bỗng nhiên một con bồ câu đưa tin từ trên trời bay tới.

"Chậc chậc, lại tới nữa, rốt cuộc trong đầu tên Bùi Khinh này đang nghĩ cái gì nhỉ?" Tống Tử Ngư vươn tay gỡ ống trúc từ trên người bồ câu đưa thư xuống, cười nhạo nói, "Mấy năm nay chỉ có hắn cần mẫn gửi thư cho ngươi, còn nhớ thương ngươi hơn cả tiểu sư đệ của ngươi, hắn không biết Vạn Hoa cốc không chào đón hắn sao? Còn dám tới ngoài cốc hẹn ngươi đánh nhau?"

"Bùi công tử luôn làm việc theo ý mình." Nhắc tới Bùi Khinh, Liêu Vân Quy có chút áy náy, "Mấy năm nay là do ta thất ước trước, có lỗi với hắn."

"Hắn không có việc gì đuổi theo người khác đánh nhau, ngươi cũng không có nghĩa vụ phải nghe theo hắn, ta nói cái suy nghĩ cổ hủ thà rằng người trong thiên hạ phụ ta ta cũng không thể phụ người trong thiên hạ kia của người có thể sửa đi được không?" Tống Tử Ngư trợn trắng mắt,"Ta thấy mục đích thật sự của Bùi Khinh không phải là cùng ngươi tỷ thí võ nghệ, mà là làm thế nào đem ngươi kéo lên giường."

Bị nói trắng ra như thế, Liêu Vân Quy vẻ mặt chấn kinh.

"........"

"Cái biểu tình đó của ngươi là gì? Đúng là đồ ngốc không hiểu việc đời." Tống Tử Ngư ghét bỏ nói, "Cho nên mới nói đám đạo sĩ các ngươi không được mà, cả ngày chỉ biết niệm kinh nhìn tuyết, thanh tâm quả dục đến nghiến răng nghiến lợi, nhìn thì giống thế ngoại cao nhân, thật ra cái rắm gì cũng không hiểu."

Liêu Vân Quy: "......."

"Tuy nhiên việc này quan trọng nhất là ngươi tình ta nguyện, nếu ngươi nhìn Bùi Khinh vừa mắt, ta cảm thấy hai người các ngươi tiến thêm một bước cũng không phải không được." Tống Tử Ngư vẻ mặt chân thành giúp Liêu Vân Quy ra chủ ý, "Đỡ phải mỗi ngày nhớ thương tiểu sư đệ kia của ngươi, tuổi một đống lớn mà ngay cả cực lạc nhân gian này..... Ưm ưm!? Ưm ưm ưm!!!"

Liêu Vân Quy thu hồi ngón tay vừa điểm huyệt Tống Tử Ngư, bình tĩnh nói, "Ngươi nghỉ ngơi một canh giờ đi, quản nhiều chuyện như vậy cũng rất mệt."

Tống Tử Ngư: "......."

"Sư phụ, tỷ phu!! Đệ bắt được cá nè!! Tối nay chúng ta có món ngon rồi!!" Dương Dặc chưa bao giờ hiểu được nhìn mặt đoán ý vui vui vẻ vẻ nhảy tới, "Hả, tỷ phu, sao sắc mặt của huynh lại kém như vậy, ăn phải đồ hỏng sao?"

"Hắn không thoải mái, ngươi dẫn hắn về phòng trước đi." Liêu Vân Quy bỏ qua ánh mắt lên án của Tống Tử Ngư, đi tới trước mặt Diệp Hữu Kỳ, "Hữu Kỳ tới đây, cùng vi sư luyện đàn."

Dương Dặc kêu rên: "Còn luyện đàn? Sư phụ à, người cho sư huynh nghỉ ngơi nửa ngày đi, để huynh ấy cùng đệ tử xuất cốc chơi..."

"Nếu không ngươi cũng tới?" Liêu Vân Quy mời hắn.

"..... Không không không, đệ tử còn phải đưa tỷ phu về phòng nghỉ ngơi ạ." Dương Dặc trời sinh không có khả năng thưởng thức tiếng sáo tiếng đàn, đối với các loại nhạc cụ tránh còn không kịp, cho nên hắn không thể lý giải vì sao sư huynh luôn luôn bận rộn trăm công nghìn việc vẫn còn chủ động yêu cầu học đánh đàn.

Trên đời này vậy mà còn có người không thích vui chơi lười biếng, đem hai mươi mốt tuổi sống thành tám mươi mốt tuổi.

Đáng thương thay cho hắn, một thiếu niên phấn nộn hoạt bát hướng về phía trước, cả ngày bị nhốt bên cạnh tỷ phu độc mồm độc miệng, cùng với sư phụ thanh tâm quả dục không chút thú vị, còn cả một vị sư huynh trong đầu chỉ biết cần cù dụng công.....

Hu hu, hắn sắp khô héo rồi.....

Diệp Hữu Kỳ trầm mặc theo sau Liêu Vân Quy đi đến nhà trúc, Liêu Vân Quy vốn đã không thích nói chuyện, hai thầy trò cứ như vậy một trước một sau yên lặng đi về phía trước.

Câu nói vừa rồi của Tống Tử Ngư còn vang ở bên tai, "Ta thấy mục đích thật sự của Bùi Khinh không phải là cùng ngươi so tài võ nghệ, mà là làm thế nào để kéo ngươi lên giường...."

Dương Dặc chỉ lo chơi đùa không nghe thấy, nhưng hắn thì khác, hắn vẫn luôn chú ý đến động tĩnh chung quanh.

Phải không, kẻ luôn gửi thư hẹn sư phụ ra ngoài luận bàn, thật ra là ôm tâm tư như vậy?

Ngay cả bản thân Diệp Hữu Kỳ cũng không nói rõ được tâm tình giờ phút này của mình là gì, phảng phất giống như đồ vật vốn thuộc về mình, bỗng nhiên có một ngày phát hiện ra bị người khác mơ ước, cảm giác vô cùng quỷ dị. Một mặt, hắn cảm thấy sư phụ sẽ không để tâm đến những chuyện này, mặt khác lại bị người gọi là "tiểu sư đệ của sư phụ" làm cho có chút lo được lo mất.

Không sai, chuyện của Lạc Cảnh Hành, hắn cũng biết được bảy tám phần.

Bốn năm nay, hắn theo dõi nhất cử nhất động của Liêu Vân Quy, nghe theo từng câu từng chữ của y, kính y yêu y từ tận đáy lòng, nếu có một ngày sư phụ cần hắn, hắn cũng có thể không chút do dự vì sư phụ mà giao ra tính mạng của mình.

Hắn liều mạng luyện kiếm, nghiêm túc chép kinh thư, hoàn thành tất cả mọi việc sư phụ giao phó, ban đầu là vì chính mình, nhưng không biết bắt đầu từ khi nào, ý nghĩa của những việc này biến thành muốn nhận được một ánh mắt tán thưởng của sư phụ, hoặc là một câu khích lệ của y.

Nghe được Tống Tử Ngư sư bá nói, cầm kỹ của sư phụ vô cùng lợi hại, lúc ấy hắn không hề nghĩ ngợi lập tức cầu sư phụ dạy mình, ngay cả bản thân hắn cũng không rõ đến tột cùng là vì cái gì.

Thật ra, hắn thật sự không có hứng thú với chuyện học đàn.

Diệp Hữu Kỳ vừa đi vừa nghĩ ngợi lung tung, biết đâu sư phụ đã buông xuống tiểu sư đệ Lạc Cảnh Hành của mình, nguyện ý thử tiếp nhận người khác thì sao? Hoặc là biết đâu Bùi Khinh trực tiếp bày tỏ tình cảm, sư phụ mềm lòng đáp ứng thì sao? Biết đâu....

"Hữu Kỳ, sao còn chưa tiến vào?"

Diệp Hữu Kỳ dừng lại bước chân, vừa ngẩng đầu đã trông thấy Liêu Vân Quy cầm một cái khăn mặt đưa qua cho hắn, "Lau sạch nước trên người trước đi, đừng để bị cảm lạnh."

Sau giờ ngọ, ánh nắng ấm áp chiếu vào nhà trúc, phủ lên trên người đạo trưởng áo trắng một tầng kim sắc, khoảnh khắc kia giống như bị kéo thành vĩnh hằng, hình ảnh này đẹp đến mức Diệp Hữu Kỳ không dám nghĩ đến cũng chưa từng nghĩ đến, phảng phất giống như thủy triều che trời lấp biển mà đến, đem thiếu niên lang vẫn còn ngây thơ giam cầm vào trong đó, tránh cũng không thoát.

Trong lồng ngực, trái tim đập mạnh như nổi trống.

Diệp Hữu Kỳ nghĩ.... Có lẽ hắn đã sa vào ma chướng mất rồi.

( ・ω・)☞ Tác giả có lời muốn nói.

Một ngày nọ, Liêu Vân Quy mang đại đồ đệ đi đánh JJC.

[Nãi Hoa - Tống Tử Ngư]: Ai ui, mẹ nó chứ, Thiên Sách đối diện dám dẫm ta!! Mau lăn xuống ngựa cho lão tử! Ba Ba là người ngươi có thể đánh sao? Không cho ngươi lên ngựa!! Hai người các ngươi mau đánh chết hắn cho gia!!!

[Tàng Kiếm - Diệp Hữu Kỳ]: ......

[Kiếm Thuần - Liêu Vân Quy]: .......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top