Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Phiên ngoại 3.2

Thời điểm Diệp Tuyết Nê mơ mơ màng màng tỉnh lại, tứ chi bủn rủn không động đậy được nửa phần, nhưng trên sống lưng giống như có thứ gì đó chạm vào, khiến cho lông tơ trên người nháy mắt hiện lên khắp toàn thân, hắn không khỏi run run một chút.

Sau đó hắn lập tức bị dọa tỉnh.

Y phục trên người hắn không thấy đâu, cả người ghé vào trên một chiếc giường lớn, hai tay bị trói lại một chỗ buộc trên đầu giường, có người đang cầm cái gì đó viết viết vẽ vẽ sau lưng hắn, mùi mực Đình khuê thơm lừng tràn ngập trong không khí,, vào giờ phút này càng có vẻ quỷ dị.

-- dùng trân châu cùng ngọc tiết chế thành loại danh mực nổi tiếng truyền lại cho đời sau, đó là mực Đình khuê Dương Tố Âm quen dùng.

"Tỉnh rồi sao?" Dương Tố Âm cười cười, động tác trên tay cũng không dừng lại, "Ta vẫn luôn cảm thấy, làn da của Tuyết Nê đẹp đến như vậ, vẽ lên đó một bức mẫu đơn quốc sắc, là thích hợp nhất."

Bút lông tinh xảo linh hoạt hành tẩu trên sống lưng, một đóa hoa mẫu đơn thịnh phóng sáng lạn dần dần hiện ra, theo hô hấp phập phồng càng thêm sinh động như thật.

Dây thừng trói trên tay thật ra không chặt, nhưng Diệp Tuyết Nê đừng nói là tránh thoát, căn bản ngay cả nhúc nhích một chút cũng không làm được, cũng không biết đến tột cùng là trúng phải thủ đoạn gì. Tình cảnh này, dù hắn ngốc đến mấy cũng biết bản thân bị "bạn tri kỉ" nhiều năm này tính kế, lập tức lạnh nhạt nói: "Tố Âm, ngươi ta quen biết bốn năm, ta tự hỏi bản thân chưa từng bạc đãi ngươi."

"Đương nhiên rồi, Tuyết Nê ngươi luôn luôn đối xử rất tốt với người khác." Ngòi bút du tẩu đến bên hông, lưu lại một tảng lớn hoa lá, ngòi bút giống như vẫn còn không thỏa mãn mà di chuyển xuống phía dưới, chậm rãi hoạt hướng về cặp mông đầy đặn kia, "Bất quá, ngươi lưu luyến hoa lâu hai ba năm, tư vị của cô nương nếm chắc là nếm chán rồi, mặt sau lại vẫn là xử nam...... Không bằng, ta tới dạy ngươi?"

Dưới ánh nến, làn da trắng nõn hoàn toàn bại lộ, đỉnh cán bút bằng thanh ngọc giống như chơi đùa mà chọc vào nơi chưa bao giờ bị người chạm qua, nhợt nhạt tham nhập vào bên trong.

"...... Cút...... Cút!!" huyết sắc trên mặt Diệp Tuyết Nê biến mất sạch sẽ, không biết là tức giận hay là sợ hãi, toàn thân đều run lên, "Dương Tố Âm, nếu ngươi dám khinh nhục ta......"

"Chỉ đùa một chút mà thôi, ngươi không cần kích động như vậy đâu." Dương Tố Âm thu hồi bút, cười nói, "Nếu giờ phút này ngươi phát bệnh, ta sẽ rất lo lắng."

Nam tử áo xanh đặt bút lên chiếc bàn nhỏ bên cạnh, đánh giá Diệp Tuyết Nê một phen, vừa lòng nói: "Da như ngưng chi, hoa thắng mây đỏ, thật sự rất đẹp... Qua đêm nay, Tuyết Nê ngươi cùng ta quay về Trường Ca Môn đi, ta chắc chắn cẩn thận yêu thương ngươi -- giấu ngươi đi cả đời."

"Hồ ngôn loạn ngữ......" Diệp Tuyết Nê nở nụ cười châm chọc, "Ngươi hao hết tâm tư tiêu phí bốn năm thời gian lừa gạt một tên phế vật như ta làm gì? Chẳng lẽ ngươi cũng muốn có được một thanh thần kiếm của Tàng Kiếm sơn trang, muốn bắt ta làm con tin ép cha ta giao kiếm?"

"Mặc dù thần kiếm của Tàng kiếm rất trân quý, chỉ là nơi nào so được với...... tính mạng của Diệp Ngọc Sơn?" Dương Tố Âm lấy ra chiếc Thất huyền cầm treo ở mép giường, nâng tay đánh ra một cái âm tiết, "Khúc đàn này ngươi còn nhớ không? Tuyết Nê, đợi qua đêm nay, ngoài ta ra, ngươi chỉ còn lại hai bàn tay trắng -- ta nói chuyện giữ lời."

"Ta rất vui vẻ, ngươi có vui vẻ không?"

Tiếng đàn giống như nước chảy vang lên, đồng tử Diệp Tuyết Nê co rụt lại, cuối cùng kinh hoàng hét lên: "Ngươi...... Ngươi dùng ' Bình Sa Lạc Nhạn ' với ta!?"

-- giang hồ đồn đại rằng, đệ tử Trường Ca Môn lấy Thất huyền cầm cùng Cầm trung kiếm làm vũ khí, tiếng đàn có thể đả thương địch thủ, cũng có thể làm thuẫn, thậm chí có thể điều khiển thần trí người khác. Trong đó một chiêu "Bình Sa Lạc Nhạn", chính là thuật con rối chí cao vô thượng, chỉ cần trúng chiêu, không người nào có thể chống cự lại ám chỉ cùng mệnh lệnh của người thi thuật.

Dưới tình huống không có người thi thuật giả hiệp trợ, nếu muốn giải trừ điều khiển, một là người thi thuật chết, hai là người bị thi thuật chết.

"Mấy ám vệ bên ngoài của ngươi phỏng chừng đến chết cũng không thể tưởng được, thiếu gia nhà mình êm đẹp đi vào Phù dung các, thời điểm đi ra ngoài, đã không giống như lúc trước đâu nhỉ?"

"Ta dùng bốn năm thời gian thăm dò tất cả mọi thứ bên cạnh ngươi, làm mọi người bên cạnh ngươi quen với sự tồn tại của ta...... Hiện giờ, dù ngươi ở lại Phù dung các nghỉ ngơi hai ngày không quay về, đám thị vệ của ngươi cũng sẽ không sinh nghi -- nói tiếp đúng là đáng thương nhỉ."

"Nhưng mà, có thể trách ai được." Ngữ điệu của Dương Tố càng trở nên ôn nhu, "Cũng chỉ có thể trách năm đó cha ngươi nhất ý cô hành, hại chết nương ta."

"Trên đời này, vì cái gì lại có nhiều bại hoại sâu mọt như vậy chứ." Đường Lâm rút chủy thủ từ trên người người chết ra, liếm liếm vết máu dính trên thân kiếm, lắc đầu nói, "Sư huynh, thi thể xử lý như thế nào?"

"Tìm một chỗ mà ném đi." Cố Vô Thi ngồi trên đầu tường xoay người lại, "Người cũng giết rồi, những chuyện còn lại tự ngươi xử lý đi, ta quay về Tàng Kiếm sơn trang."

"...... Nương ta nói, truy quá gắt gao, sẽ dọa người ta chạy mất." Đường Lâm thở dài, "Nam nhân mà, ngươi không thể ngay cả nhân gia tới hoa lâu tìm vui cũng ngăn cản......"

Đường Lâm miệng tiện ngay cả tuyến đường chạy trốn cũng đã tính toán xong, nhưng kiếm quang trong dự đoán lại chậm chạp không đánh xuống, hắn ngẩng đầu nhìn, trên tường nào còn ai.

Ngay cả một chút thời gian nghe hắn nói Cố Vô Thi cũng không chịu cho, cứ như vậy vội vã rời đi.

"......" Đường Lâm dở khóc dở cười, "Cuồng tức phụ, thật không ra làm sao."

Nửa đêm tại Tàng Kiếm sơn trang, đèn đuốc sáng trưng.

Chỉ là cồn lớn luôn luôn phòng giữ nghiêm mật, hiện tại một tên đệ tử thủ vệ cũng không thấy, đáy lòng Cố Vô Thi nhảy dựng lên, không biết tại sao lại dâng lên dự cảm cực kỳ không tốt.

Hắn rút kiếm giấu trong sáo trúc ra, nhanh chân chạy vào trong trang.

Trước Lâu Ngoại Lâu vây quanh vài vòng người, Cố Vô Thi nhảy lên chỗ cao, liền thấy lão trang chủ Diệp Ngọc Sơn nửa người đầy máu tươi, che lại miệng vết thương trên bụng dựa vào lan can, trước người là ba nữ nhi cùng đám đệ tử tay cầm trọng kiếm. Mà cách đó không xa, nơi bị đao quang kiếm ảnh vây quanh, đứng một thanh niên áo xanh tay ôm Thất huyền cầm.

Làm hắn kinh ngạc chính là, Diệp Tuyết Nê vậy mà đứng bên cạnh người thanh niên áo xanh kia, thân mật khăng khít dựa vào nhau, không biết tại sao áo vàng cũng nhiễm máu, thậm chí trong tay còn cầm một thanh chủy thủ dính máu.

-- đây là có chuyện gì!?

"Dương Tố Âm! Ngươi đã làm gì đại ca ta!" Diệp gia đại tiểu thư Diệp Ánh Lam cả giận nói, "Mấy năm nay đại ca đối đãi ngươi như thân nhân như tri kỷ, ngươi vì sao lấy oán trả ơn, đả thương cha ta!"

"Thật đáng tiếc a Tuyết Nê, ta còn tưởng rằng cuối cùng ngươi cũng có thể lần đầu tiên giết người...... Kết quả thế mà lại không chính xác như vậy." Dương Tố Âm cười vui vẻ mà niết cằm Diệp Tuyết Nê, "Đại ca ngươi? Hắn trúng ' Bình Sa Lạc Nhạn ' của ta, cho dù hiện tại ta bảo hắn tự sát, hắn cũng sẽ làm theo?"

"Ngươi!!"

"Người gửi phong thư tuyên bố muốn lấy tính mạng lão phu là do ngươi gửi?" Diệp Ngọc Sơn chậm rãi mở miệng nói, "Rốt cuộc giữa chúng ta có thù hận gì...... Khụ khụ, khiến cho ngươi...... mất công tới giết ta như thế?"

"Nếu không để cho nhi tử thân sinh của ngươi động thủ, làm sao ngươi có thể lĩnh hội được năm đó ta đã đau đớn như thế nào?" Dương Tố âm cười lạnh một tiếng, "Nương ta là Lý Linh Nhi -- ngươi còn nhớ nàng không?"

"Năm đó mẫu thân đối với ngươi vừa gặp đã thương, mọi cách níu kéo, chỉ là Diệp trang chủ tuy rằng cùng nương ta tình đầu ý hợp, nhưng lại nói chính mình sớm đã có hôn ước, mặc cho mẫu thân ta tự nguyện làm thiếp cũng không chịu đón nàng vào cửa."

"Nương ta cầu ái không được, giận dỗi gả cho người khác, vẫn luôn buồn bực không vui, sau đó sinh ra ta, nàng lại càng táo bạo dễ giận, động một chút là tự mình hại mình -- sau đó thời điểm cảm xúc của nàng sắp sụp đỏi, viết thư cầu xin ngươi tới Thiên đảo hồ gặp nàng lần cuối, ngươi lại không chịu tới."

Dương Tố Âm nói đến sau liền biến thành từng từ từng chữ mang theo hận ý: "Một nữ tử yếu đuối, bất quá chỉ cầu xin ngươi đến gặp nàng, ngươi lại nhẫn tâm đến tận cùng! Sau đó nương nhảy xuống hồ tự sát, thời điểm vớt lên bờ cả người bị ngâm đến thay đổi hình dạng......Một người thích cái đẹp như nàng, ngươi sao có thể hại nàng chết không có thể diện như vậy hả!?"

"Dựa vào cái gì...... Nương ta ngày ngày lấy nước mắt rửa mặt, ngươi lại có kiều thê nhi nữ, trải qua cuộc sống tiêu dao ở một góc Tây Hồ?"

"......" Diệp Ngọc Sơn mặt mũi tái nhợt, biểu tình từ kinh ngạc đến bi thương, cuối cùng biến thành mặt mày xám xịt, "Ngươi là hài tử của Lý cô nương sao."

Lão trang chủ thở dài: "Chuyện năm đó...... Mặc dù đúng là lão phu cùng Lý cô nương vừa gặp đã thương, chỉ là trên người đã có hôn ước, không thể chậm trễ người khác nữa, cho nên đã nói rõ ngọn nguồn, cáo biệt Lý cô nương."

"Về phần sau này...... Lúc Lý cô nương gởi thư vừa đúng lúc nội tử sinh hài tử, Diệp mỗ cũng cảm thấy, nếu đã không có kết quả, liên lụy càng nhiều ngược lại không tốt...... Chỉ là không nghĩ tới, Lý cô nương sẽ......"

Hắn cũng rất thích nữ tử hiên ngang mỹ lệ kia, chỉ là bọn hắn gặp nhau không đúng thời điểm. Sau nhiều đêm suy nghĩ, cuối cùng hắn vẫn lựa chọn gia tộc cùng thê tử đã có hôn ước, cũng cả đời chưa từng tương phụ.

So với cách sống tùy hứng làm bậy, hắn càng thích cuộc sống ổn định, trách nhiệm, yên ổn.

"Ta chỉ muốn mạng của ngươi, không muốn nghe ngươi giải thích." Dương Tố Âm duỗi tay đoạt lấy chủy thủ trong tay Diệp Tuyết Nê, đặt lên cổ hắn. "Tất cả tránh ra, nhu tử duy nhất của ngươi còn ở trong tay ta, nếu ngươi muốn hắn sống, vậy thì tự sát đi!"

Chủy thủ đè ở trên cổ, cắt ra một vết máu dài, nhưng Diệp Tuyết Nê ánh mắt hỗn độn, chỉ biết thuận theo mà ngẩng đầu lên, để máu tươi nhiễm đỏ cổ áo màu vàng nhạt của hắn.

"Đại ca!!!" Diệp gia tỷ muội trợn mắt tức giận nhìn, chỉ là ai cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Dương Tố Âm đè chủy thủ xuống thấp một chút, thúc giục nói: "Diệp Ngọc Sơn, Tam...... Nhị......"

-- Nhưng, hắn không thể lại nói ra thêm một chữ, bởi vì một tụ tiễn nho nhỏ cách không bay tới, đâm vào hắn cổ.

Mọi người ở đây đều bị biến cố đột ngột phát sinh này dọa cho ngây người, giữa một mảnh yên tĩnh, chỉ có Cố Vô Thi một thân hắc y lưu loát từ trên tường vây nhảy xuống, động tác như vũ bão mà túm lấy Diệp Tuyết Nê còn đang ngơ ngác đứng bên cạnh Dương Tố Âm, kéo vào trong lòng ngực.

-- chưa bao giờ có thời khắc nào, Cố Vô Thi cảm thấy may mắn bản thân gặp được Đường lão môn chủ ở Thục trung như thế, cũng ở nơi đó tiếp nhận huấn luyện sát thủ gần tám năm. Những kỹ xảo giết người chạy trốn đó từng làm hắn phiền chán, hiện giờ lại giúp hắn cứu Tuyết Nê.

Thất huyền cầm leng keng rơi xuống, Dương Tố Âm thẳng tắp ngã trên mặt đất, hai mắt trợn lên, chết không nhắm mắt.

Một thế hệ đan thanh diệu thủ, cứ như vậy thân vẫn hồn tiêu.

"Ọe!" Diệp Tuyết Nê giống như bỗng nhiên từ trạng thái hỗn hỗn độn độn tỉnh táo lại, giơ tay ôm chặt ngực, nôn ra một ngụm to máu tươi, "Cha...... Cha!" Hắn ngắn ngủi nghẹn ngào hô lên hai tiếng, hơi thở hỗn loạn, ở trong lòng Cố Vô Thi giống như một con cá sắp chết, dùng hết sức lực muốn hô hấp, lại chỉ có thể càng ngày càng suy yếu.

Hắn phát bệnh.

"Tuyết Nê!"

"Đại ca!"

Cố Vô Thi một tay bế ngang Diệp Tuyết Nê lên: "Vào nhà đi! Ta cứu hắn!"

Thuốc ngày thường dùng để khống chế bệnh tình, cả cơ thể cắm đầy kim châm...... Tất cả biện pháp có thể dùng đều sử dụng hết, Diệp Tuyết Nê vẫn nằm yên trên giường rơi vào trạng thái nửa hôn mê, theo động tác kiệt lực hô hấp, trong lồng ngực phát ra tiếng tê tê. Mỗi một lần hắn hít sâu, đều ngửa đầu, mày nhíu chặt, ngón tay co rút, phảng phất giống như một con cá bởi vì mắc cạn mà hít thở không thông.

Đại khái là do bị điều khiển tự tay đả thương phụ thân mà tâm thần hỗn loạn, lần phát bệnh này của Diệp Tuyết Nê thế tới rào rạt, nửa ngày qua đi, chẳng những người không tỉnh táo lại, thậm chí còn bắt đầu nóng lên.

Diệp Ngọc Sơn vốn cũng bị thương không nhẹ, nhưng đau lòng ái tử, nửa khắc cũng không chịu nằm trên giường. Thấy Cố Vô Thi vốn còn có chút nắm chắc lúc này cũng cau mày trầm mặc, lão trang chủ lập tức nóng nảy, suýt nữa đã quỳ xuống trước mặt hắn: "Cố đại phu! Cầu xin ngươi nghĩ biện pháp cứu cứu hắn! Cầu xin ngươi!"

Cố Vô Thi đỡ lấy hắn: "Ta sẽ...... Cho ta thời gian mấy ngày."

"Tống thánh thủ lánh đời, vẫn luôn sống tại Tuyệt Tình Cốc trên đỉnh Vạn Hoa...... Chỉ cần mời được thánh thủ rời núi, Cố Vô Thi nguyện lấy mạng đổi mạng!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top