Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 47: Ăn thỏ con

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Nina

Mễ Lạc ngây ra, ngơ ngác nhìn Đồng Dật.

Đồng Dật thế này... điên rồi sao?

Đồng Dật ôm chân Mễ Lạc oán hận giải thích: "Thật ra anh không muốn nhắc đến chuyện nhà anh, bởi vì cứ kể tới, lại lộ ra ông già anh cực kì ngu."

"Vậy khỏi kể?"

"Không không không, vẫn phải kể thôi."

Khả năng diễn đạt bằng ngôn ngữ của Đồng Dật không ổn, thường ngày nói chuyện nhảm nhí thì hay lắm, đến khi kể chuyện thật lại ăn nói vụng về.

Hắn đắn đo một hồi mới mở miệng: "Ba anh cưới phải một đại kỹ nữ trà xanh chính là khái quát toàn bộ câu chuyện."

"Ừ." Mễ Lạc gật đầu.

"Ba anh có ít của cải, trong nhà có mỏ, cho nên coi như khá có tiền. Nhưng bản chất lại nông cạn, thích mấy cô gái nhỏ xinh đẹp, bị người phụ nữ kia lừa xoay vòng vòng." Đồng Dật bắt đầu kể lại chuyện trước kia.

"Sau đó?"

"Ban đầu người phụ nữ kia cùng lắm là lừa ba anh, bỏ vốn cho bảy tám chị cô dì của bà ta, sau lại càng ngày càng nhiều, tham ô không ít tiền. Này thì thôi, còn động tay động chân lên cái mỏ quặng bên kia của ba anh, "rút ruột công trình", xảy ra sự cố chết người."

Mễ Lạc không biết nhiều về phương diện này, theo bản năng cau mày, chỉ biết liên quan đến mạng người chính là chuyện lớn.

"Lúc ấy cực kì ồn ào, một nhóm người tìm đến chỗ ba anh, đến nhà anh lấy đi đồ đạc còn viết giết người đền mạng lên tường. Ba anh bồi thường đến phá sản, còn có thể phải ngồi tù. Người phụ nữ kia lập tức lật mặt, yêu cầu ly hôn, còn muốn dẫn con rời đi để ba anh tự sinh tự diệt."

"Đây đúng thật là quá đáng." Mễ Lạc nghe mà thấy vô cùng tức giận.

"Sau đó ba anh thật sự bị phán tội, nhưng đó là án treo, không phải đi ngồi tù thật. Cũng may nhân duyên ba rất tốt, bạn bè của ông ấy giúp ông ấy điều tra, cuối cùng tìm ra điểm gian dối trong công trình, lúc này mới coi như lật lại bản án. Khi ấy sự đã hai năm, trong lòng ba cảm thấy uất nghẹn lại thêm lo lắng tức giận, từ lúc ấy cơ thể bắt đầu yếu đi." Khi Đồng Dật kể tới đấy còn hơi đau lòng cho ba Đồng.

"Mẹ anh không bị tí gì luôn sao?"

"Ba anh còn niệm tình cũ đấy, đúng là ngốc chết được. Đến giờ anh vẫn không hiểu nổi đầu óc ba nghĩ gì, chẳng lẽ là tình yêu chân chính? Hoặc là nhà họ Đồng có cái rễ này, càng bị hành lại càng thích đối phương, lúc đầu em cũng hành anh, dù gì cũng hèn hạ quá trời."

"Khoảng thời gian đó có phải khổ lắm không?" Mễ Lạc giơ tay xoa đầu Đồng Dật, bỗng dưng hơi đau lòng, không quan tâm Đồng Dật nói xấu.

Chính cậu cũng bị giấc mơ làm mơ hồ, vậy mà lại hãm sâu vào, theo bản năng cảm thấy những chuyện Đồng Dật kể đều là sự thật.

"Phải, lúc đó ba và anh sống trong một căn nhà nhỏ trong thôn, tiền thuê hàng tháng 80 đồng, đông đến ngay cả than đá cũng mua không nổi, cóng đến mức chân anh bị bỏng lạnh. Lúc đó anh mới biết giá rét mà cũng bỏng được. Ba anh cũng vì anh từng bị bỏng đó mới cho rằng chân anh nhỏ là do khoảng thời gian đó quá khổ."

Đồng Dật kể xong bĩu môi, nói tiếp: "Còn có người liên tục đến nhà anh gây sự, nói ba là tội phạm giết người, còn đánh anh chửi anh. Khi đó là nhà trệt, đứng bên cửa sổ chửi trong phòng đều nghe rõ, cực kì chướng tai, phụ khoa các loại. Sau này ba mua cho anh máy chơi game, anh chơi game, coi những lời mắng chửi đó như gió thoảng qua tai, chơi vui rồi quên sạch những chuyện không hay ấy. Cũng là từ lúc đó anh luyện được trái tim cứng như kim cương, nếu không để lại bóng ma thời thơ ấu không biết đã tự sát bao nhiêu lần rồi. Trái lại giờ anh đã trưởng thành, vẫn sống vui vẻ như cũ."

"Vậy về sau ba chúng ta trở lại như ngày xưa như thế nào?" Mễ Lạc hỏi.

"Ba chúng ta" làm Đồng Dật không kìm được nhướng mày, sau đó cười hớ hớ kể tiếp: "Khi ấy ba chúng ta có vài cái mỏ vô dụng trong tay, ba cũng chẳng có năng lực giỏi giang gì. Cũng chỉ đành coi ngựa chết thành ngựa sống, thế chấp toàn bộ đất đai còn lại gần mỏ quặng vay tiền, thế mà đào được đồ thật. Sau đó mở rộng ra, kết quả lại đào được suối nước nóng tự nhiên trên đống đất hoang đấy."

"Vận may tốt thật, người bình thường không thể nào gặp được chuyện này, đây là mang mệnh cá Koi nhỉ?"

"Nói thật thì anh mang mệnh cá Koi mới đúng, có một ông ba may mắn, lại lượm được một người yêu tốt nữa." Đồng Dật nhìn chằm chằm Mễ Lạc, nói vô cùng ôn nhu.

"Em nói thật đấy, ba chúng ta rất có phúc."

"Phải, ba chúng ta là người ngốc có phúc của người ngốc, còn có bạn bè của ổng nữa, mấy ngàn vạn vào mười mấy năm trước, ba dám mượn, bọn họ cũng dám cho mượn thật. Ba chúng ta cũng không bạc đãi bọn họ, sau khi mượn nợ xong còn báo ơn từng người một."

Mễ Lạc như suy tư gì đó gật đầu, sau đó cảm thán: "May là ba anh có bạn bè như thế, nếu không anh sẽ ra sao?"

"Chắc là vào cô nhi viện, hoặc là... đưa đến chỗ người phụ nữ đó."

"Tại sao em gái của anh lại gây ra mấy chuyện này?"

Nhắc tới Liễu Tự, Đồng Dật lại bất lực.

"Anh biết vài thứ... thật ra nó rất thông minh, không giống anh." Đồng Dật trả lời.

Mễ Lạc: "Đã nhìn ra."

Đồng Dật: "Tuy rằng quan hệ của nó với anh rất tốt, nhưng từ nhỏ đã thích trêu chọc anh. Ví dụ như gây sự rồi đổ thừa cho anh, lúc anh bị người lớn trách mắng, nó sẽ trốn bên cạnh cười he he. Sau khi nó đi cùng người phụ nữ kia, không học được gì hay ho, dáng vẻ kỹ nữ trà xanh lại học được y hệt."

Đồng Dật: "Lên đại học nó tự nhiên tìm được anh, nói nó là em gái anh, thật ra anh rất vui. Nhưng nhanh chóng thấy sai sai, nó phát hiện ba đổi đời, anh còn sống rất tốt, thế là nói chuyện bằng giọng điệu quái gở. Anh cảm thấy khó chịu nên không hay liên lạc với nó."

Đồng Dật: "Nó xác nhận anh có tiền thì bắt đầu đòi tiền anh. Anh thấy nó cũng là con của ba, cho nó cũng là chuyện thường tình, nên không kiểm soát. Nhưng nó khôn vặt, nhiều hành vi làm anh rất ghét."

Đồng Dật: "Nhưng anh đâu thể làm được gì, nó lớn rồi, chẳng lẽ anh đi giảng đạo à? Suy nghĩ của anh là nếu nó cần gì, thì nói với anh, anh sẽ cố hết sức giúp nó. Nhưng muốn thân thiết giống người thân bình thường thì e là anh không làm được, không cách nào quen nổi."

Mễ Lạc ngẫm nghĩ, có lẽ cậu cũng không thể thân thiết với em gái mình được.

Có lẽ, ở cạnh nhau đã thấy khó chịu.

"Cũng không phải anh mặc kệ nó hay nuông chiều nó gì đó, chỉ là không biết phải làm sao thôi. Nó là em gái anh thật, anh không thể block nó, nhưng anh với nó không thân, cũng không thể xen vào quá nhiều, quá rối rắm." Đồng Dật thấy mệt đầu thật sự, hắn không rành xử lý mấy cái này, nhưng vấn đề cứ ùa đến.

Y như muốn xử lý chuyện mẹ chồng nàng dâu, rõ ràng có lý nhưng hai bên đều không nói lý, hắn không có cách nào hết.

"Ồ..." Mễ Lạc kéo dài giọng đáp.

"Hết giận chưa?"

Mễ Lạc cúi người xuống, đặt tay lên vai Đồng Dật: "Em cũng không rõ là giận anh hay giận chính mình. Giận bản thân quá hèn nhát, quá ganh đua, chỉ có thể bất lực sống cả đời."

"Anh không trách em, là gánh nặng của em quá lớn. Kết bạn với anh lại là được."

"Em thấy lời mời rồi, nhưng lại thấy thêm lại thì lộ ra em làm ra vẻ, làm sao đây..."

"Không sao hết mà, anh không để ý đâu."

Mễ Lạc chán nản đứng dậy, đẩy ghế ra sau, ngồi xổm trước người Đồng Dật, trán đè lên bả vai Đồng Dật, nhỏ giọng hỏi: "Phải làm sao bây giờ? Thích anh, hiện thực cũng thích anh... nên cứ để ý."

"Anh vui lắm."

"Em có thể tiếp tục thích anh không?" Mễ Lạc hỏi.

"Có thể, em là thỏ con bị đại bàng bắt được, đừng hòng chạy." Đồng Dật lập tức ôm chặt Mễ Lạc.

Mễ Lạc ngẩng đầu nhìn Đồng Dật không kiềm được nở nụ cười, mím môi cười một lát, lại hôn một cái lên môi Đồng Dật: "Ngốc quá."

Mễ Lạc đứng lên định tháo trang sức, ai dè bước đi lại phát hiện mình nhảy lên theo bản năng.

Cúi đầu nhìn thấy lông tơ trên mu bàn tay, quay đầu lại nhìn thử, cái đuôi thỏ lại xuất hiện.

Cậu có linh cảm không tốt.

Quả nhiên, chốc lát sau, cậu bị Đồng Dật duỗi tay ôm vào ngực, tiếp đó bị đưa lên bầu trời.

Đúng nghĩa: Bay cùng em.

Đồng Dật tung cánh, trong ngực ôm lấy Mễ Lạc bay lượn trên bầu trời.

Mễ Lạc sợ hãi hét lên một tiếng, cúi đầu nhìn xuống dưới, vốn là phòng nghỉ đã biến thành thế giới truyện cổ tích.

Thế giới rực rỡ, cảnh vật đẹp đẽ, thậm chí có thể nhìn thấy thác nước ở nơi xa cùng với cầu vồng bắt ngang qua bầu trời.

Hoa nở nơi nơi, cây cối nối liền nhau, còn có những căn nhà nấm.

Cảnh tuyệt tuyệt đẹp khiến Mễ Lạc quên mất nỗi sợ, bắt đầu cảm thấy phấn khích.

"Oa!" Cậu chỉ xuống phía dưới, nói với Đồng Dật, "Cảnh sắc bên dưới đẹp quá đi."

Đồng Dật ôm cậu, cũng không quan tâm dưới kia đẹp thế nào, chỉ cảm thấy dáng vẻ mắt sáng lấp lánh của Mễ Lạc đáng yêu hết sức.

Ôm Mễ Lạc bay lượn trên không trung một vòng, Đồng Dật đưa Mễ Lạc về tổ.

Mễ Lạc vào tổ lại về trạng thái cảnh giác, thấp thỏm lo sợ lùi ra sau, còn nói với Đồng Dật: "Em... em không có sợ anh đâu!"

Tiến vào thiết lập vai trò này, thỏ Mễ nhìn thấy đại bàng Đồng vẫn cứ sợ hãi trong vô thức.

Đồng Dật cười xấu xa bước tới, đến trước người Mễ Lạc, vươn tay nắn bóp tai Mễ Lạc.

Mềm quá trời!

Hai cái tai bị Đồng Dật vọc nửa ngày, cuối cùng cũng duỗi bàn tay ma quỷ hướng về cái đuôi.

Nắm được rồi không muốn thả ra nữa, đầy hí hứng vân vê.

Đồng Dật khiến cho Mễ Lạc thoải mái quá chừng, hai tay đặt trước ngực Đồng Dật đẩy hắn: "Đừng, khó chịu quá."

"Cái đuôi nhỏ này anh có thể vọc nửa đời người, trên tiền đề là anh có thể nhịn không ăn em." Đồng Dật dán sát vào tai thỏ, cố ý hạ thấp giọng nói.

Cả người Mễ Lạc lập tức rùng mình, đe dọa nói: "Nếu anh dám quá đáng, em sẽ giận tiếp đó."

"Nếu em dám giận, anh sẽ ăn em luôn."

Mễ Lạc sợ gần chết.

Tủi thân nhìn Đồng Dật, sau đó giơ tay, dùng đầu ngón trỏ vẽ một hình trái tim lên vị trí trái tim của Đồng Dật: "Em chính là bà xã Mễ của anh, anh không thể ăn em được."

"Vậy em kêu ông xã cho anh nghe thử."

"Anh thả em ra, em chạy xa rồi kêu cho anh nghe."

"Em xảo quyệt quá, anh không tin." Đồng Dật bế ngang Mễ Lạc lên, đặt lên chiếu, "Nếu không chịu thì cho anh nhìn thử nên bắt đầu ăn từ chỗ nào đây?"

Mễ Lạc ngửa mặt nằm trên chiếu, kéo hai tai thỏ che mặt lại: "Em không kêu được!"

"Vậy anh sẽ ăn em." Dứt lời, hạ xuống một cái hôn lên môi Mễ Lạc.

Mễ Lạc bị hôn vẫn cứ nơm nớp lo sợ.

Giấc mơ quá chân thật, cảm giác sợ hãi của động vật cũng vô cùng chân thật, điều này khiến Mễ Lạc có một nỗi sợ to lớn đối với Đồng Dật.

Thế nên cậu cứ liên tục trốn tránh đầu lưỡi của Đồng Dật làm hắn nôn nóng không chịu nổi.

Đồng Dật chống người lên nhìn chằm chằm Mễ Lạc, hơi do dự, nhìn xuống chỗ khác của Mễ Lạc một lúc lâu.

Hắn duỗi tay kéo lớp vải cản trở kia xuống, nhìn thấy thỏ con.

Đồng Dật quả thật không ngờ được, lần đầu tiên nhìn thấy thứ giống mình của vợ còn có cảm giác rất vi diệu.

Trước kia hắn nhất định sẽ không nghĩ có ngày mình lại nảy sinh hứng thú với cái này.

Tiếp đó, Đồng Dật cúi người xuống, ngậm "cái thứ kia" vào trong miệng.

Cơ thể Mễ Lạc run lên, vươn tay đẩy đầu Đồng Dật ra.

Nhưng cũng không giãy dụa nổi, ngược lại cả người nhão thành một bãi nước, nằm liệt trên chiếu.

Ăn thật.

Còn là cái chỗ kia.

Bây giờ kêu ông xã còn kịp không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top