Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 12:

Beta: Cactus

Thận của Tạ Tiểu Nam là nỗi buồn phiền của Đậu gia, lời hứa của Hoắc Tư Minh khiến Đậu Trạch phút chốc vui mừng khôn xiết, niềm vui quá lớn khiến cậu choáng váng, và mất đi cảnh giác với câu hỏi của hắn.

Cậu ngơ ngác nhìn theo tầm mắt của Hoắc Tư Minh về phía tòa chung cư có vẻ ngoài cũ nát, trả lời: "Tôi ở chung phòng với một đồng nghiệp." Cậu nói thêm: "Trông bên ngoài có vẻ đổ nát, nhưng cơ sở vật chất bên trong khá đầy đủ tiện nghi, có nước nóng, máy sưởi, nhưng không có điều hòa, mùa hè hơi nóng nực một chút. Nhưng không sao, bù lại gần công ty nên buổi sáng không cần phải dậy sớm bắt xe buýt."

Hoắc Tư Minh nghe cậu nói, lại liếc nhìn bên ngoài, bảo: "Tòa nhà này hẳn là đã lâu đời rồi nhỉ? Bên ngoài bị ăn mòn nặng, nhìn có vẻ không được an toàn."

"Bền chắc lắm." Đậu Trạch cười, mở cửa xuống xe, nói: "Anh lái xe cẩn thận, chú ý an toàn."

Hoắc Tư Minh gật đầu, vẻ mặt không thay đổi nhưng trong lòng vẫn luôn suy nghĩ về chuyện này.

Ngày hôm sau đi làm, khoảng hơn 11 giờ, điện thoại Đậu Trạch đột nhiên đổ chuông, là một dãy số lạ. Nghề kinh doanh của cậu không có lý do gì phải cúp máy những cuộc gọi lạ, dù số đó ở đâu cũng phải bắt máy, bởi vì biết đâu trong số những cuộc gọi quấy rối ấy có số của khách hàng muốn mua hàng. Đậu Trạch vừa alo một tiếng, bên kia liền nói: "Đậu Trạch, tôi đang đứng dưới công ty cậu, cậu xuống đây lấy cơm đi?"

Giọng nói Bạch Nhược An mạnh mẽ và trong trẻo đập vào màng nhĩ của Đậu Trạch, khiến cậu cau mày thở dài. Cậu đóng tài liệu đang gõ dở lại, chiếc ghế văn phòng trượt về phía sau theo động tác của cậu, phát ra tiếng kẽo kẹt. Lưu Dương bên cạnh ngẩng đầu nhìn, hỏi: "Đi đâu vậy? Không ăn cơm cùng sao?"

Đậu Trạch lúng túng, ậm ờ đáp: "Đi lấy đồ, chút nữa em quay lại."

Chuyện này kỳ thực không thể giấu được mọi người, một lúc nữa khi ăn cơm, một khi khay cơm của mọi người bày ra thì sẽ bại lộ. Lưu Dương nghe cậu nói như vậy thì không hỏi nữa.

Đậu Trạch vừa bước ra khỏi thang máy liền nhìn thấy bóng dáng cao ráo thẳng tắp của Bạch Nhược An, trên tay là một cái hộp giữ nhiệt to, thấy cậu đi tới liền vui vẻ vẫy tay, hỏi: "Bộ đồ ăn hôm qua đâu? Tôi mang về."

Đậu Trạch bị hỏi mới nhớ: "Ở trên lầu, anh chờ một chút."

Bạch Nhược An không để ý, phất phất tay, đưa hộp cơm trong tay cho cậu: "Thôi, mai lấy luôn hai bộ cũng được, cậu ăn xong thì cứ để đó, không cần rửa."

Đậu Trạch cúi đầu nhìn hộp cơm trong tay, trông thấy chiếc hộp hôm nay khá tỉ mỉ cầu kì, nhưng nhãn mác trên hộp không còn là nhà H nổi tiếng nữa, liền yên tâm nói: "Bắt anh chạy tới chạy lui như thế này vất vả quá."

Bạch Nhược An cười nói: "Cầm tiền làm việc mà, có tiền thưởng đấy, hơn nữa ngày nào tôi cũng chỉ mong được đưa cơm cho cậu, như vậy có thời gian lười biếng một chút."

Đậu Trạch hoàn toàn không dám tin mấy lời này, nhưng người ta đã nói vậy thì cậu cũng đành chấp nhận: "Vậy anh về cẩn thận, giờ này là giờ cao điểm, xe cộ nhiều."

"Không sao, tôi không đi xe, công ty ở ngay tòa nhà bên kia đường thôi."

Lúc này Đậu Trạch mới vỡ lẽ, hỏi: "Văn phòng làm việc của các anh ở Vạn Cơ sao?"

"Đúng vậy, khi nào có thời gian thì sang chơi."

Công ty của Hoắc Tư Minh ở trên đường bên cạnh, trước nay cậu chẳng biết gì cả. Sau khi Bạch Nhược An đi rồi, Đậu Trạch sửng sốt cả nửa ngày mà vẫn chưa hoàn hồn, lơ mơ mang hộp cơm lên lầu. Lưu Dương vẫn đang hăm he ngồi chờ, thấy cậu mang hộp cơm về, cười ngỏn ngoẻn: "Tôi biết ngay là có người mang cơm cho cậu mà. Hôm nay ăn gì thế?"

Đậu Trạch đặt hộp cơm lên bàn, Lưu Dương sáp lại thay cậu mở nắp. Cũng không biết Bạch Nhược An mua cơm ở đâu, đồ ăn siêu nhiều, một tầng cơm ba tầng đồ ăn: cải thìa xào mỡ, sườn kho, cá xào thái sợi, tất cả đều là những món Đậu Trạch yêu thích. Tầng cuối cùng của hộp cơm sâu hơn một chút, là một bát canh cá trích lớn.

Lưu Dương mở từng tầng đồ ăn rồi nhìn một lần, làm lố hít một hơi thật sâu, cảm thán: "Đậu Trạch à..."

Đậu Trạch cũng không phối hợp với hắn, cười rồi cầm hộp thức ăn lên, Lưu Dương tiện thể theo cậu đến căn tin.

Sau khi ăn xong, Đậu Trạch do dự cả buổi, vẫn không nhấn vào dãy số ấy.

Hôm nay Tăng Di Lặc tan sở sớm, người trong phòng làm việc bắt đầu đi loanh quanh, những người có thể về sớm đều kiếm cớ chuồn mất.

Còn một phút ba mươi giây nữa mới hết giờ làm, Đậu Trạch nghĩ có lẽ Hoắc Tư Minh đã đứng dưới lầu, vì vậy cậu cũng thu dọn đồ đạc và đi xuống dưới, còn cầm theo hai chiếc hộp giữ nhiệt lớn. Không ngờ hôm nay Hoắc tổng lại đến muộn, gửi tin nhắn bảo: "Hôm nay anh có việc gấp cần xử lý, muộn một chút em hẵng xuống dưới."

Đậu Trạch ở dưới lượn vài vòng, vừa đi vừa suy nghĩ, chân vô thức bước về phía tòa nhà Vạn Cơ. Cao ốc của khu trung tâm thương mại chính là mấy tòa này, quả thực rất gần, cậu đi bộ chưa tới 10 phút đã đến. Mặc dù khoảng cách gần, nhưng cao ốc Vạn Cơ lại là thánh địa mà dân văn phòng phổ thông muốn gần mà không gần được. Các công ty khác đều thuê một tầng nhất định của một tòa nhà để làm văn phòng, duy chỉ có Vạn Cơ, cao ốc 28 tầng đều là của doanh nghiệp này.

Cậu đứng quanh quẩn bên ngoài tòa nhà Vạn Cơ cả buổi, liếc nhìn nhân viên bảo vệ ở cửa, cuối cùng vẫn gọi cho Hoắc Tư Minh. Có lẽ hắn vẫn đang làm việc, thỉnh thoảng còn có tiếng lật giấy, nhưng giọng Hoắc tổng lại khá thong thả, xin lỗi nói: "Anh sẽ kết thúc mau thôi, mười phút nữa, nếu như em đói bụng..."

Hắn còn chưa nói xong, Đậu Trạch liền lưỡng lự đáp: "Tôi đang đứng dưới công ty anh, ở quầy tiếp tân... phải hẹn trước mới được vào."

Ngay lập tức, cậu không còn nghe thấy tiếng lật giấy, hô hấp xung quanh dường như đang ngưng lại, phải mất hai giây Hoắc Tư Minh mới nói: "Em ở dưới đợi anh, anh xuống đón em."

Giám đốc nhân viên trong công ty, ai cũng không ngờ rằng Hoắc tổng sẽ bỏ dở công việc của mình để đích thân xuống dưới tiếp đón một nhân viên bán hàng không tên không tuổi. Cả phòng họp trông thấy Hoắc tổng nghe điện thoại trong cuộc họp đã là cảnh tượng xưa nay chưa từng có, bây giờ đang họp giữa chừng lại bỏ ngang không quan tâm, càng khiến mọi người trợn mắt há mồm.

Hắn bỏ lại căn phòng lộn xộn, bảo Bạch Nhược An: "Cậu cứ xem và tiếp tục cuộc họp cho đến khi bàn bạc đưa ra phương án giải quyết."

Bạch Nhược An đồng ý kêu vâng.

Hoắc Tư Minh chỉnh lại cà vạt, lúc ra cửa còn soi vào gương phản chiếu trên thang máy, vuốt lại vài sợi tóc lòa xòa hai bên thái dương. Vừa xuống lầu, hắn đã nhìn thấy Đậu Trạch cao gần 1m90, mặc đồ công sở, trên tay xách hai hộp giữ nhiệt lớn. Hoắc tổng có chút bối rối, vô thức bước nhanh hơn, lao đến chỗ Đậu Trạch, đoạn cầm lấy hộp giữ nhiệt trong tay cậu, nói: "Sao em lại mang cái này đến đây?"

Đậu Trạch cho rằng hắn đang trách mình, có chút ngượng ngùng nói: "Tôi nghĩ dù sao tôi cũng đến đây nên mang theo luôn. Nếu không, với thân hình nhỏ bé của anh Bạch, sợ là ngày mai một mình anh ấy xách hai cái hộp cơm to đùng này chịu không nổi."

Nghe cậu nói như vậy, Hoắc Tư Minh có vẻ hơi không vui nói: "Đó là chuyện của cậu ta, từ nay về sau em không cần phải lo."

"...". Đậu Trạch mở miệng, trong lòng vừa nghĩ rằng đây là địa vị của hoàng hậu chính cung, vừa nói: "Hay là hôm nay anh không cần đưa tôi về nữa, anh làm việc của anh đi, tôi đến chỗ mẹ tôi ăn, đồ nhà làm nên nhất định yên tâm."

Hoắc Tư Minh đương nhiên không nghe lời cậu, hắn đặt hai hộp cơm lên bàn tiếp tân, nói với lễ tân ở đó: "Một lát nữa thư ký Bạch tan làm thì đưa cái này cho cậu ta, còn nữa...." Hắn kéo nhẹ cánh tay Đậu Trạch, bảo: "Sau này cậu ấy đến đây thì không cần hẹn trước, cậu ấy có quyền lên thẳng phòng giám đốc."

Cô gái ở quầy lễ tân nhìn người đàn ông mà một phút trước cô cho rằng là nhân viên giao hàng, nhất thời không kịp phản ứng.

Hoắc Tư Minh vẫn đứng nhìn như đang chờ câu trả lời của cô, hỏi: "Nhớ chưa?"

Đậu Trạch đã có chút xấu hổ, cậu đẩy tay Hoắc Tư Minh và nói: "Anh...Tôi chỉ đến đây một lần, cũng không đến thường xuyên..."

Hoắc tổng bảo:"Sẽ đến, sẽ có dịp em đến đây thôi."

Nhân viên lễ tân đã khôi phục tinh thần, khom lưng đáp: "Tôi đã nhớ rồi thưa Hoắc tổng."

Hoắc Tư Minh một tay đút túi quần, tay còn lại vẫn nắm lấy tay Đậu Trạch, tâm tình cực tốt, bước vào thang máy còn nhìn hình ảnh phản chiếu phía trên, khóe miệng như nở nụ cười. Đậu Trạch đi phía sau, nhẹ nhàng rút cổ tay mình ra, có chút ngượng ngùng nói: "Anh ở công ty oai phong thật."

Hoắc tổng quay đầu nhìn cậu, ánh mắt dịu dàng bao dung, nối tiếp một câu: "Có khi nào anh tỏ ra oai phong trước mặt em chưa?"

Vì câu nói này mà Đậu Trạch sửng sốt, cậu nhớ lại cảnh hai người thân thiết năm xưa, Hoắc Tư Minh luôn dịu dàng ít nói, chưa bao giờ ra vẻ người giàu, thậm chí còn cùng cậu ăn cơm vỉa hè ở những quán ăn dính đầy dầu mỡ, nhưng hắn chưa bao giờ có một câu phàn nàn. Trái tim Đậu Trạch bất giác mềm đi, dẫu sao cũng từng có khoảng thời gian đẹp như vậy mà.

Đích thân Hoắc tổng dẫn cậu đến văn phòng giám đốc. Trên đường đi ngang qua phòng họp cấp cao, khuôn mặt tò mò của lãnh đạo các cấp trong công ty đều lồ lộ qua lớp kính cường lực trong suốt, Bạch Nhược An đang ngồi dựa vào ghế giám đốc cũng quay đầu sang nhìn, nở một nụ cười trêu chọc, như thể mọi người trong văn phòng đều biết cậu đang mang thai con của Hoắc Tư Minh, Đậu Trạch bị mọi người nhìn mà chột dạ cúi đầu.

Đi thêm vài bước, Hoắc Tư Minh mở cửa một căn phòng làm việc, bên trong hiện ra một nửa, Đậu Trạch đứng bên ngoài, chỉ thấy một cái bàn làm việc rộng và dày, bên trên có biển chức vụ của Hoắc Tư Minh đề dòng chữ "Giám đốc điều hành". Cậu khẽ xoay người, liền nhìn thấy phong cảnh đối diện văn phòng, cửa sổ kính hình cung sát đất chiếm trọn một bức tường, ánh sáng mặt trời chiếu vào khiến căn phòng gần như không có điểm mù. Hoắc Tư Minh đứng bên trong, nói: "Vào đi."

Đậu Trạch đi theo vào trong, đột nhiên phát hiện ra rằng gần như toàn bộ quang cảnh khu vực CBD đều dễ dàng thu vào tầm mắt mà không bị cản trở tầm nhìn. Cậu hỏi: "Sao lại lắp một tấm kính lớn như vậy? Ngay cả vật che chắn cũng không có."

Nghe cậu nói vậy, chẳng biết Hoắc Tư Minh bật công tắc ở đâu, ánh nắng bên ngoài chiếu vào dần dần tối đi. Hắn hỏi: "Không thích sao? Được ngắm nhìn ánh nắng giúp anh cảm thấy tâm trạng mình trở nên tốt hơn."

Đậu Trạch cười, nói: "Nếu là tôi ngồi ở đây thì có lẽ tâm trạng cũng sẽ rất tốt."

"Vậy em ngồi đi." Hoắc Tư Minh vỗ nhẹ vào chiếc ghế giám đốc, đoạn chỉ vào cánh cửa ẩn phía sau vách tủ tài liệu, nói: "Nếu mệt thì vào trong nghỉ ngơi một lát, trong đó có giường, có lẽ anh vẫn còn phải bận một chút. Có đói bụng không? Hay anh gọi món cho em nhé?"

Đậu Trạch không dám ngồi lên chiếc ghế giám đốc, nhìn dáng vẻ niềm nở ân cần của Hoắc Tư Minh, cậu nói: "Không đói, anh đừng để ý đến tôi, tôi ở đây được rồi, anh bận việc của anh đi."

"Trong phòng nghỉ có một chiếc tủ lạnh nhỏ để đồ ăn vặt và thức uống, em cứ tự nhiên nhé." Hoắc Tư Minh nói xong, lại không nhịn được bước đến trước mặt cậu, khoái trá vỗ nhẹ vào vai cậu, dặn dò: "Em ở đây làm gì cũng được, chờ anh một chút xíu thôi."

"..."Đậu Trạch cảm nhận được tâm tình của hắn, nom biểu cảm của hắn cậu không biết nên trả lời thế nào, cuối cùng đành cười bảo: "Được."

Không biết là do có sự xuất hiện của Đậu Trạch hay do đã thực sự tìm được phương án giải quyết, cuộc họp này rất nhanh đã kết thúc. Đậu Trạch ngồi trong phòng giám đốc chờ khoảng hai mươi phút thì nghe tiếng Hoắc Tư Minh gõ cửa, cậu cười hỏi: "Đây là địa bàn của anh, sao đi vào còn gõ cửa?"

Hoắc tổng dường như có chút ngượng ngùng, khóe miệng cong cong cười cũng không đáp lại. Hắn nói: "Đi thôi, đi ăn cơm, đói rồi đúng không?"

Đậu Trạch nói: "Cũng bình thường, thư ký khác của anh có chuẩn bị cho tôi một ít hoa quả." Cậu chỉ đĩa hoa quả đã rửa sạch sẽ cắt miếng trên bàn trà, cậu đã ăn một nửa, lại hỏi: "Anh đói bụng không? Ăn một chút rồi đi?"

Hoắc Tư Minh cười tươi rói, dùng tăm lấy một miếng xoài cho vào miệng, vị ngọt ngào hạnh phúc tràn đầy khoang miệng.

"Xoài khá ngọt đấy." Đậu Trạch chợt nhớ đến nải chuối mà Hoắc Tư Minh mang về từ bệnh viện ngày hôm qua, cười nói: "Anh vứt nải chuối kia đi rồi nhỉ?"

Hoắc Tư Minh bỏ chiếc tăm xuống, nới lỏng cà vạt ra hiệu cho Đậu Trạch ra ngoài, vừa nói: "Sáng và trưa nay anh đã ăn rồi, một nửa dành cho bữa sáng, một nửa làm món tráng miệng sau bữa ăn."

"..." Đậu Trạch bị hắn làm cho cạn lời.

Trái lại tâm tình Hoắc Tư Minh rất tốt, lúc đi ra ngoài gặp Bạch Nhược An vừa mới sắp xếp xong biên bản cuộc họp, liền căn dặn: "Tiểu Trạch đem hộp cơm đến rồi, tôi để ở quầy tiếp tân cho cậu, nhớ đến lấy."

Bạch Nhược An như thể chẳng để tâm mà cười gật đầu.

Đến khi đi được một đoạn rất xa, Đậu Trạch suy nghĩ rồi mới nói: "Sau này có thể đừng để anh Bạch đưa cơm cho tôi được không?"

Hoắc Tư Minh vừa đi vừa nghiêng đầu nhìn cậu, hỏi: "Tại sao?"

"Anh ấy là thư ký theo bên cạnh anh, việc anh ấy phải làm hẳn là những việc kinh doanh lớn, sao có thể ngày nào cũng đến đưa cơm cho tôi được? Như vậy không hay cho lắm!"

Hoắc Tư Minh dừng bước nhìn cậu, một lát sau mới nói: "Người khác đi, anh không yên tâm."

Đậu Trạch há miệng nhưng không lên tiếng, hồ nghi mối quan hệ giữa hắn và Bạch Nhược An, nhưng vẫn im lặng không nhắc lại chuyện này.

Hai người đi một mạch từ thang máy xuống bãi đậu xe, hầm để xe khá mát mẻ, không oi bức nóng nực như trên đường, trong khoang xe cũng duy trì nhiệt độ dễ chịu. Sau khi hai người yên vị trên xe của Hoắc Tư Minh, Đậu Trạch hỏi: "Hôm nay ăn gì?"

Hoắc Tư Minh quay đầu nhìn cậu, hỏi: "Đến nhà anh ăn, nhé?"

*Canh cá trích: Một món ăn tuyệt vời đối với phụ nữ mang thai.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top