Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 21:

Beta: Cactus

Mặt trời chói chang thiêu đốt mặt đất, nhưng trời cũng chẳng được mấy ngày đẹp như thế lại đổ mấy trận mưa rào, mùa hè sắp qua đi, đón chào mùa thu sắp tới.

Đậu Trạch che ô đi ngang qua công viên, cơn mưa đêm qua làm hoa rụng tả tơi, một số cành cây mảnh khảnh bị gãy, tán lá của một vài cây trên đường còn đọng nước mưa, những cây còn lại đã bị nắng hong khô.

Khi đến bệnh viện, cậu vô thức ngắm khung cảnh dọc hai bên đường, cho đến khi tới dưới lầu phòng bệnh, cậu nhìn thấy Đậu Nguyên đang xách một túi len từ đâu đó về, cô đang đứng chờ thang máy lên lầu. Hai chị em tình cờ gặp nhau, cô hỏi: "Sao hôm nay đến muộn thế? Vẫn chưa khỏe à?"

"Đâu có... Tại đêm qua trời mưa em phải dậy đóng cửa sổ thu quần áo, có được ngủ ngon đâu, vậy nên sáng nay ngủ quên." Đậu Trạch sửng sốt một hồi, cố bịa ra một cái ly do.

Đậu Nguyên cũng không hỏi thêm về vấn đề này: "Ăn gì chưa? Tí nữa lên phòng ăn chút chè mè đen lót dạ."

Đậu Trạch mới vừa ăn xong nhưng không dám từ chối, sợ càng nói càng sai càng lộ liền gật đầu. Lại hỏi: "Sao nhiều len thế?"

"Mẹ bảo bình thường rảnh rỗi không có chuyện gì làm, chẳng biết nhận đan áo len cho ai, vừa nãy bảo chị mang len tới." Đậu Nguyên nói.

Đậu Trạch không đồng ý nói: "Mắt của mẹ không tốt, đan áo kiểu gì? Một cái cũng chẳng được bao nhiêu."

"Ai nói được chứ? Chị cũng khuyên nhưng vô ích." Đậu Nguyên đổi tay cầm túi phát ra tiếng sột soạt. "Mẹ muốn đan thì cứ đan, nếu không mẹ lại thấy bức rức trong người."

Cuộc sống bây giờ đỡ vất vả hơn trước một chút. Ngày trước Đậu Ái Quốc chưa được chẩn đoán mắc ung thư nhưng sức khỏe lại không tốt, công việc của Lưu Thanh là chăm sóc Nam Nam trong bệnh viện rồi lại về nhà chăm sóc Đậu Ái Quốc, thực sự rất vất vả. Bây giờ cả gia đình gần như ở trong bệnh viện, nhàn hơn, không cần phải chạy đôn chạy đáo, chen chúc trên xe buýt, trên tàu điện mỗi ngày.

Khi Đậu Trạch vào phòng bệnh, Đậu Ái Quốc đang dạy Tạ Tiểu Nam đọc chữ trên cuốn truyện tranh Tam Quốc Diễn Nghĩa. Cô bé đã đủ tuổi đến trường, nhưng giờ vẫn còn phải nằm viện, thiệt thòi hơn các bạn đồng trang lứa những năm tháng học mầm non.

Thấy hai chị em cùng đến, Lưu Thanh nhìn Đậu Trạch bảo: "Mẹ tưởng hôm nay con không đến, trông con hôm qua mệt mỏi lắm, bị cảm nắng còn cậy mạnh?"

Đậu Trạch quay đầu nhìn Đậu Nguyên, cô đang sắp xếp mấy cuộn len trong túi ni lông, thè lưỡi nhún vai, ý là cô không may đã "bán đứng" cậu, trông cô có phần dí dỏm của thời thiếu nữ.

Đậu Trạch nói: "Con không sao, chẳng qua phơi nắng hơi lâu chút thôi, bây giờ con khỏe lắm."

"Còn trẻ không chú ý sức khỏe, khi già rồi biết." Bà đi tới sofa lắc lắc túi len, nói: "Đến đây phụ mẹ quấn len đi."

Đậu Trạch liền đi tới, giơ tay ra, len quấn quanh hai cổ tay cậu, Lưu Thanh ngồi đối diện quấn len thành hình cầu.

Đậu Nguyên ăn một cái bánh quy, nhét một nửa vào miệng Đậu Trạch, hỏi: "Em đói không? Chị lấy cho em một bát chè mè đen nhé?"

"Thôi, sắp ăn trưa rồi." Đậu Trạch vừa nói vừa sởi tay giúp mẹ phân loại len: "Chị, em muốn nói với chị một chuyện."

Đậu Nguyên cười: "Chuyện gì thế? Đột nhiên nghiêm túc vậy?"

"Em nghĩ...chúng ta nên tận dụng thời gian sau khi tan làm đi buôn bán, kiếm chỗ ở chợ đêm bán quần áo hay trang sức gì đó...vốn ít nhưng thu nhập khả quan." Cậu ngập ngừng nói xong, Đậu Nguyên đã nghiêng đầu suy nghĩ. Lúc trước công việc bận rộn không có thời gian kiếm thêm thu nhập, bây giờ chuyển việc nên cô rảnh rỗi hơn, cảm thấy ý tưởng của em trai khá khả thi, vả lại gia đình đang nợ nần chồng chất, chỉ dùng tiền lương trả nợ thì thực sự không ổn.

Cô nhai xong chiếc bánh quy, lau vụn bánh trên khóe miệng, chau mày suy tư. Chị em bọn họ đều là những người nhanh nhẹn, nhưng cuộc sống khó khăn đã khiến Đậu Nguyên kiệt sức, bây giờ hy vọng quay lại, cô tự nhiên có động lực hơn. Trong nháy mắt cô đã nảy ra một ý tưởng: "Không cần đi đâu xa, trường điều dưỡng bên kia rất tốt, cách bệnh viện cũng gần, buổi tối có rất nhiều học sinh nữ đi dạo mua sắm, chắc chắn sẽ là một địa điểm lý tưởng! Bạn chị cũng buôn bán quần áo, để chị gọi điện hỏi..."

Đậu Trạch rất vui khi cô đồng ý, chỉ có Lưu Thanh là lo lắng: "Hai đứa ban ngày phải đi làm, ban đêm bày quầy bán hàng, sức nào chịu thấu?"

"Bọn con còn trẻ còn khỏe, chịu được chứ sao lại không?" Đậu Trạch nói.

Đậu Nguyên cau mày, cô đang suy nghĩ về việc nhập hàng hóa, nghe vậy cũng phụ họa: "Nếu bọn con không tìm cách, chỉ với mức lương hiện tại thì sau này..." Cô đang định nói về việc sau này sẽ trả nợ, nhưng rồi nghĩ đến việc cha mẹ già chưa biết toàn bộ số tiền chữa bệnh đều là vay mượn, cô nói tiếp: "Sau này Nam Nam đi học thì phải làm sao? Học bổ túc tốn rất nhiều tiền."

Tạ Tiểu Nam đang ngồi đọc sách cùng ông ngoại, nghe mẹ nói thì mắt sáng lên, nhỏ giọng hỏi: "Con được đi học hả mẹ?"

"Ừ, sau tết con khỏe lại có thể đi học." Đậu Nguyên cười nói.

Đậu Trạch không rõ, hỏi: " Kiếm thận được rồi sao?"

"Ừ, anh Hoắc giỏi thực sự, anh ấy nói chậm nhất là trước Tết có thể giải quyết." Đậu Nguyên thán phục.

Đậu Trạch lần này không phản bác, cậu cũng phải thừa nhận rằng Hoắc Tư Minh tài giỏi, nhưng lại hỏi: "Hai người liên lạc với nhau lúc nào?"

Đậu Nguyên chớp mắt, nhếch môi nói: "Thì....chuyện anh Hoắc giúp Nam Nam tìm thận, có lẽ lần trước em nói với anh ấy nên anh ấy đã gọi cho chị, cũng gọi có mấy cuộc thôi."

"..." Đậu Trạch nghi hoặc nhìn cô, không nói gì nữa, nhưng trong lòng vẫn để tâm.

Lưu Thanh nói: "Ôi trời, cậu Hoắc quả là nhân tài, nếu như hai đứa thành một đôi thì tốt quá."

Đậu Nguyên nghe vậy lập tức cười lớn: "Mẹ, mẹ đang nói gì vậy? Anh Hoắc là người như thế nào chứ? Thèm để ý đến một người từng lập gia đình, có một đứa con như con sao? Mẹ đừng bao giờ nhắc đến chuyện này nữa."

"Ơ hay...Lỡ đâu cậu ấy ưng con thì sao?" Lưu Thanh vẫn không cam lòng, đối với người mẹ nào thì con cái luôn đẹp trong mắt họ, sao có thể bị người khác coi thường?

"Sẽ không bao giờ có chuyện đó đâu mẹ à, mẹ nghĩ kĩ đi, bao nhiêu người mẫu ngôi sao mài đầu vắt óc còn không có cửa, mẹ đánh giá con gái mẹ cao quá rồi." Cô mỉm cười không quan tâm, quay đầu nói với Nam Nam: "Con yêu, lần sau gặp cậu Tư Minh thì phải chào cậu, gần gũi và nói chuyện nhiều hơn với cậu nhé."

Tạ Tiểu Nam ngơ ngác gật đầu.

Đậu Trạch ngồi bên cạnh, không biết trong lòng cậu là cảm giác gì, nó giống như một giọt nước nhỏ vào chảo dầu sôi, nổ lộp bộp. Không phải cậu ghen đâu...

Lưu Thanh không biết vừa rồi mình nói thái quá, những sợi len trong tay đã được quấn thành hình cầu lớn, bà lại lấy thêm một cuộn, gọi Đậu Trạch giữ, tiếp tục quấn.

Đậu Nguyên ra ngoài gọi điện thoại liên lạc với nguồn hàng. So với cuộc sống trước đây, cuộc sống của cô bây giờ có thể gọi là bình yên, không cần phải đòi tiền nhà chồng chữa trị cho Nam Nam, không cần phải lo lắng hôm nay có thuốc ngày mai hết thuốc, cũng không cần trông mong người bố vô tâm của đứa trẻ...

Đậu Trạch ở bệnh viện đến hơn tám giờ, như mọi khi đi ăn tối cùng Đậu Nguyên, hai chị em bàn bạc việc mở sạp bán hàng đêm, Đậu Nguyên cố ý nói: "Lúc đấy em ăn mặc đẹp một chút, con gái thời nay người ta coi trọng vẻ bề ngoài lắm."

Đậu Trạch sờ bụng gượng cười, sau đó nghe Đậu Nguyên nói: "Sau này cuộc sống sẽ tốt hơn, em cũng nên nghĩ đến việc tìm người yêu, lớn rồi, đã đến lúc phải lập gia đình."

Đậu Trạch cố ý cười nói: "Còn sớm mà chị, đợi sự nghiệp thành công đã, không thì làm sao em kết hôn được?"

Đậu Nguyên cầm đũa gắp tảo bẹ, vừa ăn vừa nói: "Hôm ấy mẹ nói với chị, em thiệt thòi rồi, đến cả một phòng cưới bố mẹ cũng không chuẩn bị được cho em." Nước mắt cô trực trào, nhưng cô nhất quyết không để chúng rơi. Cô xúc động nói: "Tiểu Trạch, sẽ tốt thôi, mọi chuyện sẽ tốt lên thôi."

Đậu Trạch nhẹ nhàng vỗ vào tay cô, cậu hiểu sự vất vả của cô. Hai mươi bốn tuổi đã gả cho Tạ Tuấn, từ đó đến nay, cô đã phải chịu đựng quá nhiều.

Đậu Nguyên lau mũi, mặc dù nợ nần chồng chất, tiền chưa trả hết, nhưng cô đã có hy vọng và dũng khí đối mặt với cuộc sống hơn trước, cô nói: "Trước đây, chị oán trời trách đất, trách Tạ Tuấn, trách Nam Nam, rồi cuối cùng mới phát hiện, người đáng trách nhất là bản thân mình, chị mù nên mới chọn Tạ Tuấn, không có gan đối mặt với cuộc sống, chẳng trách ai, chỉ trách chị." Cô cười, hai hàng lệ tuôn rơi.

Đậu Trạch mím môi nhìn, lau nước mắt cho cô, nhẹ giọng nói: "Đừng khóc."

Đậu Nguyên cười: "Em đừng trách chị liên lụy đến em, đừng nói lời khó nghe..."

"Làm gì mà trách chứ? Em đôi khi có hơi nóng nảy." Cậu nói: "Sau này mọi chuyện sẽ tốt lên."

Cuối cùng Đậu Nguyên vẫn không nhịn được nói: "Anh Hoắc là một người tốt, em làm bạn với một người như thế thật tốt."

Đậu Trạch dở khóc dở cười nói: "Chị xem anh ta là Chúa cứu thế à?"

"Trước khi gặp anh ta, cuộc sống của chúng ta rơi vào ngõ cụt, là anh ta đã giúp chúng ta, em bảo có phải là Chúa cứu thế không?" Đậu Nguyên nghiêm túc nói: "Nếu không có anh ta, em sẽ chọn bố hay Nam Nam?"

Đậu Trạch nói không nên lời, cậu biết Đậu Nguyên nói đúng.

Ăn cơm tối xong, bỗng nhiên trời đổ cơn mưa nhỏ, Đậu Trạch cầm ô trong tay, đưa Đậu Nguyên về bệnh viện mới quay lại nhà Hoắc Tư Minh. Vừa mới đến lối nhỏ vào công viên cậu đã nhìn thấy bóng dáng cao lớn của Hoắc Tư Minh đứng xa xa. Cậu hỏi: "Sao anh lại đến đây?"

"Trời tối đường trơn, anh sợ em trượt chân." Hoắc Tư Minh giơ chiếc ô to hơn của cậu, hỏi: "Em ăn tối chưa?"

"Tôi ăn rồi" Tiếng mưa rơi xuống ô làm giảm âm thanh của hai người, Đậu Trạch đành cụp ô của mình, chui vào ô của Hoắc Tư Minh, trả lời một lần nữa: "Tôi ăn rồi."

Hoắc Tư Minh nghiêng ô về phía cậu, hỏi: "Ăn gì thế?"

"Cháo và bánh hẹ" Cậu vừa nói vừa lấy tay che miệng hà hơi rồi cười nói: "Mùi ghê quá, toàn là mùi hẹ." Lại hỏi Hoắc Tư Minh: "Anh có ngửi thấy không? Hôi không?"

Hoắc Tư Minh: "..."

Khi hai người về tới chung cư, ống quần đã ướt nhẹp, một bên vai Hoắc Tư Minh ướt đẫm, Đậu Trạch cọ đế giày vào tấm chùi chân ngoài hành lang để sàn nhà không bị bẩn. Hoắc Tư Minh đã nhấn nút thang máy, khi cửa thang máy kêu "ding", hai người cùng vào trong.

Tâm tình Đậu Trạch rất tốt, cậu dựa vào thang máy hỏi Hoắc Tư Minh: "Tối nay có món gì thế?"

"Mì hoành thánh và bánh bơ."

Bữa tối cậu chỉ lo an ủi Đậu Nguyên nên không ăn được nhiều, dọc đường về thấy hơi đói nên cười nói: "Vậy lúc về tôi sẽ ăn chút đồ ăn nhẹ."

Hoắc Tư Minh mỉm cười đồng ý.

Hai người vào nhà, Đậu Trạch đứng thay giày nói: "Phải rồi, tôi có chuyện muốn nói với anh."

"Chuyện gì?"

"Bắt đầu từ tuần sau có lẽ tôi sẽ về muộn." Cậu thay giày xong, đứng thẳng nói tiếp: "Tôi và chị gái sẽ mở quầy hàng chợ đêm."

Hoắc Tư Minh đang uống nước, nghe vậy nhíu mày một cái: "Sao lại đến chợ đêm bán hàng?"

Đậu Trạch không nhận ra vẻ mặt không hài lòng của hắn, giải thích: "Tranh thủ kiếm chút tiền, công ty chúng tôi đã lâu rồi không có tiền thưởng."

"Chị em vừa mới chuyển việc mà? Không hài lòng với đãi ngộ của công ty sao?

Hoắc Tư Minh đặt ly nước xuống, nhìn cậu hỏi.

Đậu Trạch lúc này mới ý thức được hắn có vẻ không vui, liền nói: "Hài lòng. Nhà tôi có nhiều thứ cần phải chi trả, chỉ trông vào lương cứng..." thì bao giờ mới trả hết nợ?

Hoắc Tư Minh không nói gì đi lên lầu, Đậu Trạch cũng mặc kệ hắn, thầm nghĩ: Anh không vui thì cũng kệ anh, tôi đâu quan tâm anh vui hay không vui?

Cậu xỏ dép lượn quanh bếp một vòng, bỗng nhiên chẳng còn cảm giác thèm ăn, thế là về phòng thay đồ ngủ. Vừa đi tới cửa thì gặp phải Hoắc Tư Minh từ trong phòng đi ra. Hai người đối mặt nhau, Đậu Trạch không nhịn được hỏi: "Anh không vui à?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top