Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 9:

Beta: Cactus

Đậu Trạch ngập ngừng ấp úng, Hoắc Tư Minh quay đầu nhìn cậu, đôi mắt lấp lánh tựa như những vì sao ngoài biển khơi, vừa ấm áp vừa bao dung. "Gì thế?"

Dưới ánh nhìn chăm chú của hắn, Đậu Trạch lại cúi đầu. Trước đây cậu chỉ cảm thấy Hoắc Tư Minh ưa nhìn, đôi mắt là đẹp nhất, khi nhìn người khác vừa chuyên chú vừa dịu dàng. Lúc này đối diện với đôi mắt ấy, cậu lại có cảm giác khác hoàn toàn, tình cảm chứa đựng bên trong thượng vàng hạ cám khiến cậu đắm chìm. Đậu Trạch hoảng hốt, mở cửa xe, nói: "Không có gì, tôi về đây, anh chú ý lái xe an toàn."

Hoắc Tư Minh không nói gì, nhìn theo bóng lưng hoảng loạn của Đậu Trạch, hắn giơ cánh tay gác trên cửa sổ xe, chống cằm, mãi đến khi căn phòng phía tây lầu 5 sáng đèn, hắn mới cong môi cười một tiếng cực nhỏ, sau đó lái xe rời khỏi khu dân cư rẻ tiền không có bảo vệ này.

Đậu Trạch thở hổn hển chạy lên lầu 2 mới nhớ đến nhóc con trong bụng, cậu vịn cầu thang, thở phào nhẹ nhõm. Cậu vừa thầm mắng Hoắc Tư Minh mặt dày, vừa mắng bản thân mình không ra gì, thế mà lại bị một ánh mắt dọa bay hồn vía. Lời cảnh cáo 'Sau này đừng làm mấy chuyện mập mờ nữa' đắn đo cả nửa giờ vậy mà cậu lại không dám nói ra nửa chữ.

Thời điểm Đậu Trạch mở cửa ký túc xá bước vào, Lưu Dương đang hì hục pha mì ăn liền. Tay nghề nấu ăn của hắn bằng 0, chỉ biết pha mà không biết nấu, trông thấy Đậu Trạch về mà như bắt được vàng: "Nhanh nhanh nhanh, bếp trưởng Đậu mau lại đây giúp một tay, nước sôi rồi."

Đậu Trạch bỏ cặp tài liệu xuống, xắn tay áo đến bồn rửa tay, sau đó cầm vắt mì trong tay Lưu Dương bỏ vào nồi nước đang sôi ùng ục. Lưu Dương thấy cậu chẳng vui vẻ gì, nhớ đến bệnh tình của bố cậu bèn hỏi: "Tiền chữa bệnh cho bố cậu vẫn chưa có chỗ trông cậy sao?" Lại nói: "Đáng lẽ cậu không nên trả lại tiền quyên góp."

Đậu Trạch cầm đũa khuấy mì trong nồi, đập một quả trứng gà vào, bảo: "Công ty trên dưới hơn 100 người, mỗi người quyên góp 200 tệ cũng chỉ được hơn 20 ngàn, với bệnh của bố em thì số tiền ấy chẳng thấm vào đâu. Hơn nữa sau này cũng phải trả lại."

"Này, 20 ngàn mà cậu còn chê ít? Cậu có bản lĩnh kiếm ra 500, 600 ngàn chắc, 10 ngàn là 10 ngàn, lòng tự trọng của cậu làm bằng giấy dán à? Phật Di Lặc nói vài câu thì không nhịn được?" Lưu Dương giật lấy đôi đũa trong tay cậu, nói: "Giờ thì hay rồi, một đồng cũng không có, cậu tính thế nào? Bỏ mặc ông già ở đó?"

Đậu Trạch im lặng, xé gói gia vị bên cạnh cho vào nồi. Lưu Dương kêu ôi rồi mắng cậu: "Cậu cho hết vào muốn tôi chết vì mặn à?"

Đậu Trạch phớt lờ hắn, vứt gói gia vị đi, trở về phòng thay quần áo. Cậu cởi trần đi đến cửa phòng, chợt nhớ tới nhóc con trong bụng, sợ mắt tinh của Lưu Dương nhìn ra, liền trở vào phòng mặc thêm cái áo ba lỗ.

Lưu Dương ngồi ăn mì trong phòng khách, TV đang chiếu bộ phim truyền hình phóng sự, bên cạnh nồi là một xấp tiền hồng. Lưu Dương cúi đầu vỗ nhẹ xấp nhân dân tệ, nhìn Đậu Trạch bảo:"Cầm lấy đi, 20 ngàn, mới rút hồi tối vẫn còn nóng hổi đấy, tính theo lãi suất ngân hàng. "

Đậu Trạch ngẩn người, bỗng nhiên thấy cảm động, cậu hỏi: "Không phải anh muốn để dành kết hôn sao?"

Lưu Dương đang nhai mì chợt dừng lại, cực kỳ buồn bã : "Chia tay rồi."

"Hả...Chia buồn cùng anh."

Lưu Dương quay đầu lườm cậu, vơ lấy cuộn giấy vệ sinh bên cạnh ném qua.

Đậu Trạch vui cười chộp được, nói: "Cảm ơn anh, nhưng mà không cần đâu, em mượn được tiền rồi."

"Vãi, Đậu Trạch, không phải cậu đi bán thận đấy chứ? Bán thận cũng không được nhiều tiền như thế, sao cậu kiếm được hay vậy?" Lưu Dương buông đũa, tắt TV, chăm chú nhìn cậu.

Đậu Trạch hối hận vì đã nhất thời lỡ miệng, vội vàng nói: "Bố...Bố em có một người bạn chiến hữu, quan hệ rất thân thiết, hiện tại sống khá tốt, nghe nói bố em bị bệnh liền hào phóng dang tay giúp đỡ."

Hai mắt Lưu Dương nhìn cậu đầy hoài nghi nhưng không nói gì.

Sáng hôm sau, khi Đậu Trạch đang báo cáo công việc với quản lý, Lưu Thanh gọi điện tới. "Tiểu Trạch, sao đột nhiên con đổi phòng bệnh cho bố thế? Phòng bệnh trước cũng tốt mà, đổi thành phòng đơn tốn kém lắm, ngày trước mẹ còn không biết bệnh viện có loại phòng này đấy, gọi là V...VIP à?"

"Dạ?" Đậu Trạch sửng sốt một chút, chợt nghĩ đến Hoắc Tư Minh, qua hồi lâu mới trả lời: "À, không có gì, bạn của con có quen biết với lãnh đạo bệnh viện, phòng VIP quanh năm để trống, đổi không mất tiền."

Lưu Thanh đã ở cái tuổi mà con trai nói gì tin nấy, nghe Đậu Trạch nói vậy thì thoải mái. "Vậy thì tốt, mẹ còn tưởng con tiêu tiền mù quáng. Vậy con phải mời bạn ăn một bữa cơm, cảm ơn người ta đàng hoàng đấy."

Đậu Trạch đáp lời, cúp điện thoại, lãnh đạo đứng bên cạnh cậu cười hỏi: "Chuyện trong nhà giải quyết ổn rồi?"

"Vâng, đã giải quyết xong." Đậu Trạch cười cười.

"Giải quyết được là tốt rồi." Quản lý vỗ vỗ bờ vai cậu. "Làm rất tốt."

Đối với cuộc sống của đám 'cá muối', buổi chiều chính là khoảng thời gian giải thoát của họ. Buổi chiều Đậu Trạch có hẹn với khách, trời nắng nóng mà phải chạy đến tận vùng ngoại ô để tiếp khách, xe buýt thì chạy chậm, cơm trưa xong xuôi cậu phải đi ngay kẻo bị muộn hẹn.

Cậu tắt máy tính, đang chuẩn bị hỏi Lưu Dương trưa nay ăn gì đã thấy bóng dáng nổi bật của Bạch Nhược An xuất hiện trong thang máy. Anh cầm hộp giữ nhiệt lớn đứng ở cửa văn phòng ngó dáo dác, vừa nhìn thấy cậu lập tức cười vẫy tay đi tới, để hộp giữ nhiệt nhiều tầng lên bàn, bảo: "Nặng gãy tay tôi mất thôi."

"..."Đậu Trạch ngơ ngác ngồi đó.

Lưu Dương thu dọn đồ đạc, tò mò ngó sang, vừa nhìn là biết quần áo Bạch Nhược An mặc, đồ Bạch Nhược An cầm đều là thứ đắt tiền, tức khắc ló mặt sang cười hỏi Đậu Trạch: "Tiểu Trạch, bạn cậu à?"

"À..." Đậu Trạch nhất thời không biết trả lời thế nào, cậu là một tên "thiếp" rẻ rúng sổ đỏ mang thai 'giống rồng' làm sao dám xưng huynh gọi đệ với "hoàng hậu chính cung" ? "Anh...Sao anh đến đây?"

Bạch Nhược An lấy làm đương nhiên mà trả lời: "Đến đưa cơm cho cậu chứ sao, miến chua cay này, nhân lúc còn nóng mau ăn đi. Đây là do chính tay bếp trưởng chuyên món cay Tứ Xuyên của nhà hàng 5 sao Tân Đông Phương làm, tôi tận mắt quan sát quá trình nấu nướng, đảm bảo an toàn vệ sinh."

Đậu Trạch:"..."

Mọi người trong văn phòng đã ra ngoài được nửa chừng, nửa còn lại thấy Bạch Nhược An cũng hiếu kỳ, Bạch Nhược An ý thức bản thân đến hơi đột ngột, hỏi: "Các cậu vẫn chưa tan ca à?"

"Tan ca rồi." Đậu Trạch nói: "Anh ngồi đây một lúc chứ? Cùng ăn với tôi chăng?"

"Không được, tôi còn phải quay về báo cáo, ngày mai cậu muốn ăn gì?" Như nghĩ đến chuyện gì, anh đặt chiếc túi nilon trên tay lên hộp giữ nhiệt: "Còn có hai chiếc bánh nướng. Uống nước có gas không?"

Đậu Trạch vội lắc đầu: "Không uống nữa."

Nghe cậu nói vậy, Bạch Nhược An liền vẫy tay: "Ngày mai muốn ăn gì thì nhắn tin cho Hoắc tổng nhé."

Đậu Trạch: "..."

Lưu Dương cầm chiếc túi nilon, giúp cậu mở nắp hộp giữ nhiệt, không ngờ bên trong là một bộ đồ ăn được làm bằng sứ xương (1) của nhà H, mỗi chiếc được để trong một ô vuông, ở giữa là một chiếc tô lớn, bên trong đầy ắp miến chua cay, bên trên bày cơ man ruột già om, ở giữa điểm xuyết hành ngò, hương cay phả ra nức mũi. Khay dưới còn có một chén nước ô mai ướp lạnh, đáy bát còn hiện lên mấy quả mâm xôi tươi rói.

"Đậu Trạch, cậu gặp vận shit chó à? Được bao nuôi đúng không?" Lưu Dương vỗ tay cậu. "Cũng không đúng, có bao nuôi thì cũng là bao nuôi cái người đưa cơm cho cậu, người ta thanh tú nho nhã hơn cậu nhiều!"

"...Anh ăn không?" Đậu Trạch hỏi.

"Xách cái hộp cơm nhà H của cậu cùng đến căn tin đi, anh nếm thử xem miến chua cay do đầu bếp nhà hàng 5 sao làm có mùi vị gì?"

Đậu Trạch không thấy miến chua cay của đầu bếp nhà hàng 5 sao được đặt trong tô sứ xương khác với quán ven đường chỗ nào, nhưng cậu lại ăn ra một mùi vị 'xấu hổ' nồng nặc. Sau buổi cơm trưa, Đậu Trạch cẩn thận rửa và lau sạch bộ đồ ăn đắt tiền, tiếp đó gọi điện cho Hoắc Tư Minh, bên kia có lẽ cũng đang ăn cơm, hơn 10 giây sau mới bắt máy, giọng điệu hắn bình thản hỏi: "Miến chua cay ngon không?"

"Cũng...cũng được." Đậu Trạch ngại ngùng mím môi. "Sau này anh đừng bắt anh Bạch đưa cơm cho tôi nữa, công ty chúng tôi có căn tin."

"Cậu ta mang đến không được sao?"

"Vậy thì chẳng phải quá...phô trương sao? Anh ta mặc đồ Hermes đưa miến chua cay đến cho tôi, mọi người trong công ty ai cũng trố mắt nhìn." Đậu Trạch bụm ống nghe nhỏ giọng bảo: "Sau này anh đừng đưa cơm cho tôi nữa, tôi đảm bảo sẽ ăn đồ ăn lành mạnh, con...con của anh chắc chắn sẽ khỏe mạnh không xảy ra chuyện gì."

Nghe được câu này, Hoắc Tư Minh nở nụ cười tươi hiếm thấy, giọng điệu cũng vui vẻ thoải mái hơn hẳn: "Vậy ngày mai bảo cậu ta mặc đồ nhân viên giao hàng là được."

"..." Đậu Trạch nghe giọng điệu đùa giỡn của hắn, vừa xấu hổ mà vừa bực mình. "Hoắc...Hoắc Tư Minh."

Hoắc Tư Minh thấy cậu thẹn quá hóa giận, khóe miệng giật giật, nín thinh, mặc cậu lo lắng suông.

Đậu Trạch không nghe thấy động tĩnh đầu dây bên kia, sợ họ Hoắc tức giận thật rồi. Lúc này cậu như con rắn bị đánh dập đầu, bèn nhỏ nhẹ van nài: "Hoắc ca, như vậy thật sự không được, tôi đâu phải là con gái, anh cứ như thế bảo tôi sau này làm sao dám đứng trong công ty? Đồng nghiệp còn tưởng rằng tôi bị bao nuôi đấy."

Hoắc Tư Minh lúc này mới nói: "Vậy mai anh sẽ bảo cậu ta đứng dưới lầu chờ em. Tối nay anh đến đón em, muốn ăn gì?"

Đậu Trạch: "..." Giờ khắc này cậu mới ý thức được, bản thân hôm qua đã quá nông nổi mà đưa ra quyết định sai lầm, tiền trả hết, nhưng ân tình vẫn còn đó, vả lại giữa hai người còn có một đứa bé ràng buộc, bảy tháng sau mối quan hệ này thật sự có thể kết thúc như đã định sao?

Buổi chiều Đậu Trạch ngồi trên chiếc xe buýt không có điều hòa, mồ hôi nhễ nhại đến gặp khách hàng như đã hẹn. Quần áo cậu bóng lộn nhưng trông thế nào cũng là một tên nhân viên tiếp thị, người gác cửa suýt chút không cho cậu vào. Đã đến thời gian hẹn mà khách hàng vẫn còn ở bên trong làm SPA, Đậu Trạch cứ như vậy ngồi đợi hơn nửa tiếng, khách hàng mới mặc áo choàng tắm uể oải lề mề đi ra.

Đến khi buổi trao đổi kết thúc đã là 5 6 giờ chiều, Đậu Trạch do dự một chút, nhắn tin cho Hoắc Tư Minh: "Anh đừng đến đón tôi, tối nay tôi còn có việc."

Không ngờ một giây sau Hoắc tổng gọi lại: "Anh đang đứng dưới lầu công ty em rồi."

"...Tôi không ở công ty, đang ở vùng ngoại ô gặp khách hàng." Đậu Trạch nói.

"Bây giờ xong chưa? Vị trí cụ thể ở đâu?"

"..." Đậu Trạch do dự một lúc, có lẽ do nói chuyện qua điện thoại nên cậu có dũng khí nói thẳng: "Hoắc ca, hợp đồng của chúng ta chỉ ghi sẽ đưa đứa bé cho anh..."

Hoắc Tư Minh hiểu ý của cậu, im lặng.

"Tôi bảo đảm bảy tháng sau sẽ đưa đứa bé cho anh, nhưng trong khoảng thời gian này, chúng ta vẫn nên cố gắng không can thiệp vào cuộc sống của nhau."

(1)Sứ xương: Được xướng tên như một "nữ hoàng" của ngành gốm sứ, là loại sứ trắng mịn làm từ hỗn hợp đất sét và tro xương động vật. Đây là dòng sứ cao cấp nhất và tuyệt đối an toàn cho sức khỏe.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top