Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

- Đêm đầu tiên: Thiếu niên đúc bạc và con mèo - [Khát khao khôn cùng]

- Đêm đầu tiên: Thiếu niên đúc bạc và con mèo - [Khát khao khôn cùng]

Ở một vương quốc nọ có một thiếu niên làm nghề đúc bạc sống trong một ngôi làng nhỏ, gia đình cậu có một cửa hàng vàng bạc rất nổi tiếng, nổi tiếng đến nỗi có rất nhiều người giàu có đến tận đây chỉ để chế tạo trang sức, đồ dùng. Nhưng một năm nọ, lão thợ bạc qua đời, bỏ lại một mình thiếu niên cùng với cửa hàng. Dù trong lòng rất đau đớn, nhưng thiếu niên vẫn quyết định cố gắng tiếp tục kinh doanh cửa hàng bạc nhà mình, vì đó là tâm huyết cả đời cha cậu.

Cậu từ nhỏ đã theo cha học nghề, tài nghệ cũng đã thuần thục. Cho dù so với cha vẫn còn kém cỏi, nhưng dựa vào danh tiếng đã có trước đó, ít nhất vẫn có thể kiếm cơm qua ngày.

Giấc mộng của cậu chính là kiếm được thật nhiều thật nhiều tiền, sau đó lấy vợ, sinh mấy đứa con. Bình yên thanh thản sống hết cuộc đời này.

Bởi vì đó là nguyện vọng lớn nhất của cha cậu.

Mỗi ngày trôi qua thiếu niên đều không ngừng đúc bạc, đúc đi rồi đúc lại, cậu không biết mình có thích hay không thích công việc này, thích thì thế nào, mà không thích cũng không có cách khác. Với lại cậu không có bản lĩnh, sống như vậy cả đời thôi. Vào một ngày tình cờ nọ, thiếu niên cảm thấy rất buồn chán, dù sao cậu vẫn còn trẻ, ý niệm muốn xông pha ra thế giới bên ngoài càng ngày càng mãnh liệt. Tuy nhiên, một khi có suy nghĩ đó, bản thân cậu sẽ tự động áp chế nó xuống. Cậu không thể làm chuyện có lỗi với người cha không còn trên thế gian này.

Sống một cuộc sống nhàm chán đơn giản như vậy đối với thiếu niên mà nói, thời khắc thú vị nhất trong ngày có lẽ là khi hoàng hôn buông xuống. Lúc đó cậu sẽ đóng cửa hàng lại, mang theo đồ ăn thừa lên núi cho mèo hoang ăn.

Mèo hoang này so với những con mèo được nuôi trong thôn hoàn toàn khác nhau, vừa gian xảo lại vừa lạnh lùng. Ngay từ đầu bọn chúng đã không thèm nhìn thiếu niên, cho dù trong tay cậu đang cầm những con cá thơm phức ngào ngạt, bọn chúng cũng không lơ là mất cảnh giác. Song, theo thời gian trôi qua, mỗi ngày thiếu niên lại đến đây, để cơm ở chỗ đó, sang hôm sau lại thu dọn bát lại, những chú mèo hoang dần nhận ra con người này có thiện ý, không đề phòng cảnh giác nữa. Thậm chí còn chủ động làm nũng với cậu.

Hôm nay, thiếu niên cũng như mọi ngày mang thức ăn đến cho mèo, cậu đã quá quen thuộc với đàn mèo này đến nỗi có thể nhận ra con nào mới đến. Thế nên hôm nay, cậu chỉ cần liếc mắt cũng biết là có một con mèo mới. Con mèo này có bộ lông hoa văn đồi mồi, lặng lẽ đứng ở một bên, nhắm chặt mắt lại không buồn nhúc nhích.

Thiếu niên vốn nghĩ là vì con mèo còn chưa quen nên không để tâm lắm, muốn đi qua sờ sờ nó, nhưng đột nhiên nó lại mở đôi mắt màu vàng sáng chói ra. Thiếu niên sửng sốt, bàn tay sơ ý đau đớn, cư nhiên lại có thể bị thương, khảm lên mu bàn tay ba dấu răng thật sâu.

Cổ họng mèo hoang phát ra tiếng u hử uy hiếp, đứng thẳng người lên lộ ra tư thế đề phòng. Tuy nhiên thiếu niên phát hiện, chân sau của nó run rẩy kịch liệt. Nó cẩn trọng nhìn lên, tỏ ra lạnh lùng.

Trên bụng chú mèo kia bị thiếu mất một mảng thịt, nếu mà vết thương sâu chút nữa, chắc chắn sẽ đụng vào ruột rồi chết thẳng cẳng cho xem.

Thiếu niên lấy dũng khí đến gần lần thứ hai, cũng may vừa rồi đã làm tiêu hao tất cả khí lực của mèo hoang nên hiện giờ nó không có sức lực để phản kháng. Cậu thở dài một hơi, bế chú mèo đứng lên, mang về nhà mình trị thương.

Vết thương của mèo hoang chỉ một hai ngày sau là lành, nhưng vẫn không chịu cởi mở với con người. Dù vậy, nó cũng không làm thiếu niên bị thương nữa. Cậu rất thích đôi mắt màu vàng và bộ lông đồi mồi của nó.

Có một thương gia giàu có quyền thế đến đây nói con gái mình sắp xuất giá nên đặt một bộ nữ trang, nội trong ba ngày phải hoàn thành. Đây là công việc làm ăn lớn, nên thiếu niên không dám chậm trễ, ngay cả cơm cũng không ăn, ngủ cũng không ngủ, chỉ cố gắng hết sức để đẩy nhanh tiến độ. Không biết là được bao lâu, cuối cùng thiếu niên cũng không chống đỡ được mà díu mắt lại, mê man ngủ thiếp đi.

Trong sương mù dày đặc, thiếu niên thấy một nam nhân có khuôn mặt anh tuấn đang khỏa thân. Nam nhân đó còn có đôi mắt phát ra ánh hào quang màu vàng lấp lánh.

Cậu sợ ngây người, từ từ đến gần hắn.

"Cậu tên gì?" Người kia hỏi cậu.

"Gia Ngạn..." Lúc cậu trả lời xong thì bản thân đã bị một vòng tay ôm lấy, đôi môi bị thứ gì đó mềm mại áp vào, thật ẩm ướt, giống như đầu lưỡi mèo vậy.

Đến khi cậu sững sờ tỉnh lại từ trong giấc mộng kỳ quái kia thì bộ trang sức còn đang dở dang đã hoàn thành xong rồi.

Thương nhân giàu có kia đương nhiên rất hài lòng, sau khi trả tiền còn thưởng cho thiếu niên toàn bộ số bạc thừa. Thiếu niên vui bẻ cực kỳ, dùng số bạc này làm cho chú mèo một bộ chuông tinh xảo.

Dường như chú mèo không thích món quà này cho lắm, tuy nhiên lúc thiếu niên đeo chuông vào nó cũng không giãy dụa nhiều, chỉ ngáp một cái rồi tiếp tục ra ngoài phơi nắng, lúc bước đi mang theo tiếng leng keng trong trẻo, rất là êm tai.

Đêm đó, thiếu niên lại nằm mơ. Trong mơ thiếu niên cũng gặp lại nam nhân anh tuấn xích lõa lần trước, làm cho thiếu niên đỏ mặt tim đập thình thịch.

Trong lúc mơ mơ mang màng, thiếu niên còn nghe thấy tiếng lang keng trong trẻo.

Cố sự nói đến đây thì dừng lại, Kha Lạc cho rằng còn chưa hết, vội vàng hỏi lại: "Người nam tử trong mộng là mèo hóa thành sao?"

Lý Mạc Diên cười chỉ ra ngoài cửa sổ: "Bệ hạ, trời sáng rồi."

Lòng Kha Lạc chùng xuống, xoa nhẹ hai má hắn: "Có phải ngươi đang lôi kéo để ta không giết ngươi?"

"Nếu bệ hạ muốn tôi chết, tôi lôi kéo bệ hạ thì có ích gì?" Lý Mạc Diên chân thành hôn lên trán quốc vương.

Ôi... Được rồi.

Kha Lạc nhận bàn thua này kéo môi hắn trở xuống, tuy nhiên, chỉ dừng lại ở môi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top