Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

- Đêm thứ hai: Nước mắt trân châu của tiểu nhân ngư - [Vô xứ khả tầm]

- Đêm thứ hai: Nước mắt trân châu của tiểu nhân ngư - [Vô xứ khả tâm]

Trước đây, có một ngư dân chuyên đánh cá để kiếm sống qua ngày tên là Trác Văn Dương.

Gia đình hắn rất nghèo, vì hắn bắt được rất ít cá, cùng lắm chỉ là mấy con cá nhỏ với vài ba con tôm mà thôi. Thế nên cuộc sống của hắn thật sự túng quẫn. Tài sản quý giá nhất mà hắn có là một ngôi nhà bằng lá và một chiếc thuyền đánh cá nhỏ.

Hôm đó trên biển gió rất to, mặc kệ mọi người đều rủ nhau về nhà, hắn vẫn không nghe người khác khuyên bảo, cố tình đưa thuyền đến nơi xa hơn. Sở dĩ hắn cố chấp nguy hiểm như vậy là vì nếu hôm nay mà lại không đánh được cá, chủ thôn sẽ đến thu hồi thuyền chiếc thuyền này đi mất.

Nói sao thì cũng đều sẽ chết, hắn chẳng quan tâm nữa.

Thình lình, một cơn sóng to đánh lại đây, thuyền đánh cá vốn chỉ chịu được sức nặng của một người nên lật úp xuống, Trác Văn Dương không bám vào thuyền được, chìm xuống biển lạnh như băng. Nước biển tanh nồng không ngừng xộc vào mũi và miệng làm hắn không thở được, hắn tuyệt vọng nghĩ mình sắp chết rồi nên tận sâu trong lòng cảm thấy rất sợ hãi.

Rốt cuộc vẫn là sợ chết.

Trác Văn Dương mơ hồ từ từ chìm xuống, xong lại cảm nhận được có thứ gì đó đang dần dần nâng hắn lên. Bản năng sống sót trỗi dậy khiến hắn ôm chặt thứ đó, bàn tay chạm vào một làn da lạnh lẽo nhưng mịn màng.

Cuối cùng cũng đã nổi trên mặt nước, Trác Văn Dương hít thở khó khăn, ánh mắt mơ màng nhìn thấy một đuôi cá lớn màu bạc.

Lên bờ rồi, hắn đã khôi phục lại ý thức của mình. Bỗng bên tai vang lên giọng nói: "Anh không sao chứ?"

Bởi vì bị nước biển tràn vào nên rất đau mắt, Trác Văn Dương kinh ngạc nhìn thấy một thiếu niên nửa người có cái đuôi cá lớn. Hắn từng nghe người già trong làng kể về truyền thuyết người cá sống dưới lòng biển, nước mắt họ rơi xuống thì hóa thành trân châu quý giá, ăn thịt họ vào thì có thể trường sinh bất lão, vậy mà hôm nay hắn được tận mắt thấy.

"Thật sự cảm tạ cậu đã cứu giúp." Trác Văn Dương vẩy những bọt nước còn đọng trên tóc xuống, "Nhưng rất xin lỗi, tôi phải bắt cậu lại. Tôi đang cần tiền."

Tiểu nhân ngư nghe xong dáng vẻ rất đau lòng, nước mắt chầm chậm chầm chậm rơi xuống những hạt cát, ngưng tụ lại thành một viên trân châu tinh khiết.

"Anh không cần phải bắt tôi nữa." Tiểu nhân ngư nói: "Trân châu này tôi tặng cho anh, anh có thể cầm đổi lấy tiền."

Trác Văn Dương suy nghĩ một lúc, nhặt hạt chân trâu ở dưới cát lên gật gật đầu.

Tiểu nhân ngư nhìn ngắm hắn, lông mi vẫn còn ướt nước, khóe môi lại đang vểnh lên, nụ cười ấm áp như ánh mặt trời vào những ngày đông. Tiểu nhân ngư quay người nhảy xuống biển, lúc bơi đi cơ thể tạo thành đường cong tuyệt mỹ, khiến Trác Văn Dương mất hồn trong chốc lát.

Quả nhiên viên chân trâu này đổi được rất nhiều tiền làm cho hắn có được một cuộc sống sung sướng giàu có. Nhưng dù sao càng dùng tiền càng vơi đi, chỉ vài tháng sau, Trác Văn Dương lại quay về nghề đánh cá. Trở về biển cả, lưới vừa thả xuống không lâu dường như đã bắt được một vật gì rất nặng, Trác Văn Dương nghĩ đây chắc sẽ là một con cá rất lớn, kéo mạnh lên, thì ra là tiểu nhân ngư hắn gặp lần trước đang nằm vung vẫy trên chiếc thuyền hắn mới mua. Mái tóc vàng dài che khuất đi một nửa gương mặt tái nhợt.

Mang tiểu nhân ngư về nhà mình, Trác Văn Dương tỉ mỉ xử lý vết thương do lưới đánh cá gây nên. Đôi môi mím chặt kia khiến hắn không kìm lòng được muốn hôn lên.

Sau khi tỉnh lại tiểu nhân ngư lần thứ hai rơi lệ, cầu xin người đánh cá trả mình về biển cả. Dù trong lòng không muốn nhưng Trác Văn Dương vẫn chấp thuận lời thỉnh cầu, thả tiểu nhân ngư ra. Lần này hắn cũng đem trân châu có được ra chợ bán lấy tiền.

Có lẽ là do các vị thần chỉ đường dẫn lối, Trác Văn Dương lần thứ ba đánh cá trên biển bắt được tiểu nhân ngư.

Lúc đó tiểu nhân ngư nói rằng: "Tôi đã thích anh mất rồi, nguyện ý sống cùng với anh, mời anh mang tôi về nhà mình. Tôi tên là Lâm Cánh."

Trác Văn Dương rất hào hứng, mang Lâm Cánh về nhà thật. Hai người chung sống với nhau rất hạnh phúc. Sau một thời gian, nhờ vào nước mắt trân châu của Lâm Cánh mà Trác Văn Dương đã trở nên giàu có. Hắn còn làm cho Lâm Cánh một ống thủy tinh lớn, mỗi ngày đều sai người đi lấy nước biển nuôi cậu.

Sống trong cái bình thủy tinh lớn này, Lâm Cánh càng ngày càng ít được nhìn thấy Trác Văn Dương. Cậu hỏi hắn lý do, hắn chỉ nói mình bận rất nhiều việc.

Lâm Cánh bắt đầu nhớ về đại dương, nhớ mình ngày nào luôn lặng lẽ đi theo chiếc thuyền đánh cá cũ nát, trên thuyền có một chàng trai trẻ mỗi ngày ra biển đều say mê hát ca. Người đó nào có phải là Trác Văn Dương bây giờ.

Trác Văn Dương phải đi xa, nói là sang nước láng giềng buôn bán trang sức. Thời hạn là một năm.

Đến lúc hắn mang vàng bạc châu báu đầy bao trở về, trong ống thủy tinh đã là một khoảng không, chỉ còn lại viên trân châu đỏ thẫm như máu đắm chìm trong nước đục.

"Vậy người đánh cá có tìm thấy tiểu nhân ngư không?" Kha Lạc vuốt ve cơ bụng bằng phẳng của Lý Mạc Diên hỏi.

Lý Mạc Diên hỏi lại: "Quốc vương nghĩ kết thúc sẽ thế nào?"

Kha Lạc cười nói: "Đã không còn nước mắt trân châu của tiểu nhân ngư nữa, sớm muộn gì người đánh cá cũng đến cảnh bần cùng, lại phải đánh cá sinh sống. Tiểu nhân ngư không muốn gặp lại hắn nữa."

"Bệ hạ đã nhìn thấu mọi chuyện rồi." Lý Mạc Diên xoay mình, áp lên thân Kha Lạc, cọ xát vào cơ thể người: "Nhưng mà đó chỉ là câu chuyện cổ tích, kết thúc như thế nào làm sao dễ dàng đoán được."

Kha Lạc bị hắn đẩy vào ngọn lửa đang bùm cháy, siết chặt lấy thắt lưng Lý Mạc Diên, nhẹ nhàng xoay người lại trấn áp hắn. Một đêm ngọt ngào nữa lại bắt đầu...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top