Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 3

Thức đêm muộn, mà sáng hôm sau phải dậy sớm chính là muốn phát hỏa.

Hậu quả của việc phá vỡ cái đồng hồ sinh học chính là mang một cái đầu ngơ ngác đi làm.

Đào Tri Việt thật khó khăn để rời giường, tiếp theo là đánh răng rửa mặt, rồi ăn sáng tất cả mọi hành động như một kẻ bị mông du. Bước vào công ty chính là một u linh chính hiệu, cả một buổi sáng bản thân vẫn chưa định hình nổi mình đã và đang làm cái gì.

Thật may mắn, phiên bản cập nhập của game mới đã được anh làm xong vào ngày hôm qua, bản thân anh có thể thư giãn trong vài ngày tới, bản kế hoạch cũng không cần phải giao trong ngày hôm nay. Hiện tại anh có thể danh chính ngôn thuận mà đi thư giãn rồi.

Việc nhắn tin trao đổi, hàn huyên với cái người có nickname HR đêm qua đã bị Đào Tri Việt ném ra sau đầu, đại khái chính là gắn cho nhau cái thẻ người tốt mà thôi, tạm thời coi như trao đổi cho nhau chút hiểu biết về đối phương, cách trao đổi như vậy có thể sẽ thuận lợi cho việc kết giao của hai người sau này đi, Đào Tri Việt dùng lời nói này để tự an ủi bản thân.

Sau khi ăn trưa xong, cho bản thân một giấc ngủ trưa thoải mái trên bàn làm việc, Đào Tri Việt cảm thấy đầu óc của mình đã có chút thanh tỉnh.

Anh lấy điện thoại ra, mở lại lịch sử khung chat tối hôm qua, hôm qua giữa chừng anh ngủ quên mất để lại HR nói chuyện với chính mình.

Đào Tri Việt có điểm ngượng ngùng nhắn tin trả lời đối phương.

[Đào: Chào buổi trưa, hôm qua tôi vô ý ngủ quên, không phải cố ý không trả lời anh.]

[Đào: Tôi đi làm lúc 6 giờ mỗi ngày, ăn cơm xong vào lúc 8 giờ và đi ngủ lúc 10 giờ 30. Nếu anh không cảm thấy bất tiện, chúng ta có thể liên lạc từ 8 giờ đến 10 giờ vào buổi tối. ]

Đào Tri Việt đợi một lúc vẫn chưa thấy đối phương trả lời, có lẽ anh ta đang bận đi.

Anh không quan tâm nó nữa, liền vào cộng đồng trao đổi công nghệ IT Little Green Bird, chuẩn bị xem những chủ đề nóng gần đây là gì.

Anh chăm chú nhìn vào màn hình mà không hề để ý rằng vừa rồi có một bóng người đi qua.

Nickname của Đào Tri Việt trong cộng đồng IT Little Green Bird cũng là Đào, anh thỉnh thoảng đăng bài thảo luận về công nghệ, và cũng thỉnh thoảng trả lời bài viết trợ giúp cho những người khác.

Bởi vì mỗi lần trả lời, anh đều đi thẳng vào nội dung của vấn đề, các giải pháp anh đưa ra luôn ngắn gọn và thiết thực, không hề giả bộ là một đại thần, kiên nhẫn với các loại câu hỏi, dần dần có rất nhiều câu hỏi của người hâm mộ trong cộng đồng hỏi anh.

Thời điểm anh mỗi lần đăng bài sẽ đều có một nhóm người theo dõi bên dưới, nên trừ khi có vấn đề liên quan đến kỹ thuật, anh thường rất ít nói, nhiều lúc âm thầm mà lặn mất tăm.

Tuy nhiên, danh sách các thành viên trực tuyến sẽ được hiển thị ở cuối trang cộng đồng và hầu hết mọi người đều sẽ không chú ý đến điểm này. Tuy nhiên, sẽ có một số người muốn mời anh hợp tác trong các dự án sẽ kiên trì theo dõi anh.

Một trong những người xuất sắc đó thậm chí đã viết một vài lập trình nhỏ, chỉ cần anh online, một dòng thông báo màu đỏ toàn màn hình sẽ xuất hiện trên tất cả các thiết bị điện tử của người này.

Sau khoảng một phút, Đào Tri việt Nhận được một tin nhắn mới.

[Gua: Đào Đào, ngươi lên rồi, ngươi biết ngươi đã không online trong bảy ngày, tám giờ, ba phút rồi hay không???]

[Đào: ....]

[Đào: Xin Chào, Oa Oa]

[Gua: Ngươi không online có phải hay không công việc rất bận rộn? Hay là bị ông chủ đen đủi tra tấn đến gần chết rồi mới được thả?]

[Gua: Hay ngươi từ chức đi, đi làm cùng với ta. Được uống trà chiều tại Sunshine Villa, ông chủ đẹp trai, hiền lành khi ngươi vào làm lại được chia lợi tức / Rose / Rose / Rose.]

Đào Tri Việt bị lời của Gua làm cho thích thú, Gua là một lập trình viên mà anh làm quen được khi đăng bài, hai người đã có nhiều điểm chung trong lúc thảo luận về các vấn đề kỹ thuật lập trình, Đào Tri Việt thật tình cờ rằng anh cũng quan tâm tới Gua ở kiếp trước, Gua cùng anh là tri kỉ, luôn mong muốn sẽ cùng anh làm các dự án cùng nhau.

Đối với Đào Tri Việt, ở lại công ty hiện tại thực sự rất hữu dụng, những trò chơi mà anh tạo ra tương đối dễ dàng, hầu hết đều là những trò chơi thay đổi giao diện có hệ thống, không mang tính thử thách cao.

Đó cũng là kết quả của sự lựa chọn kỹ càng của Đào Tri Việt, từ cái nhìn của Hoắc Thị đã cho anh rút ra bài học về sự lựa chọn công ty nhỏ bé hoàn toàn không có gì đặc sắc, và không có sự đổi mới nào về hướng phát triển trong tương lai.

[Đào: Mặc dù ta rất cảm động trước sự kiên trì của ngươi, nhưng ngươi biết mà, câu trả lời của ta vẫn là như cũ. ]

[Gua: Không! ! Hôm qua, ta đã tỏ tình với một em gái, ta đã bị từ chối, ngươi nên an ủi ta cũng đừng từ chối Oa Oa đáng thương này đi QAQ]

[Đào: ... Xin lỗi. ]

[Đào: Hửm, vậy ta phải hỏi ngươi, công ty có thể không nhận góp vốn trong vòng hai năm không? Là một cựu nhân viên tinh anh, ta có thể không tiếp xúc với bất kỳ ai ngoài nhân viên trong công ty hay không? Hay là ta điều hành mọi công việc từ xa mà không cần tiết lộ danh tính của mình không?].

Đào Tri Việt là một người rất có trách nhiệm, công ty của anh bị Hoắc thị để mắt tới, anh còn có thể từ chức và rời đi mà không có một chút gánh nặng nào sao.

Nhưng nếu công ty do anh gây dựng lên có cơ hội hợp tác tuyệt vời với Hoắc thị, anh không thể bỏ mặc cơ hội lớn như thế vì sự ích kỷ của bản thân anh.

[Gua: A a a a, tại sao tiền lại không thể thu hút được ngươi chứ! ]

[Gua: Tại sao! ! Tại sao lại có yêu cầu kỳ lạ như vậy! Ngay cả hội chứng sợ hãi xã hội này cũng quá cường điệu rồi! ! ! ]

[Gua: Nói thật, ngươi có phải là ghét bỏ hào môn, khi nhìn thấy các hào môn thế gia liền khiến ngươi không thể khống chế được ra tay hạ sát!]

[Đào: Không ... ta chỉ có thù với Hoắc thị.]

[Gua: ??? Thù? Đây có phải là một tên gọi khác cho các hoạt động mê tín dị đoan?

[Đào: Ngươi không hiểu.]

[Đào: Ta đang bị áp lực vấn đề mà ta không nên có ở độ tuổi này. Jpg]

----

Hoắc Nhiên vừa tỉnh dậy vào buổi sáng liền đánh một cái hắt xì.

Hắn xoa xoa cái mũi, vươn người thoải mái rồi lại để thân mình bất động trong chiếc chăn bông mềm mại, nhớ lại giấc mộng ngọt ngào đêm qua.

Đã lâu rồi Hoắc Nhiên không có một đêm ngon giấc như vậy kể từ khi bị một nhóm nam nhân theo đuổi điên cuồng.

Tháng này đến công ty, lúc nào hắn cũng thấy có người đợi hắn ở phòng tiếp tân cầm hoa, lúc trốn vào phòng làm việc cũng nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của trợ lý.

Hôm qua hắn bỏ công việc trốn ở nhà một ngày, quả nhiên buổi tối có người đến tìm hắn, trực tiếp tới ôm hắn, Hoắc tiên sinh chưa từng trải nghiệm qua sự việc như vậy, hắn suýt nữa bị dọa đến hết hồn.

Không chỉ những lúc bản thân hắn thanh tỉnh, ngay cả khi hắn ở trên giường mỗi đêm đều khiến hắn lo lắng đến mức không ngủ được, cuối cùng trong cơn mê man mà chìm vào giấc ngủ. Hắn đã rất ngạc nhiên rằng hắn vừa tỉnh dậy với tinh thần thoải mái đến vậy.

Hoắc Nhiên, người đã bị tàn phá về cả thể chất và tinh thần, ngày càng trở nên tiều tụy, nên hắn muốn tâm sự về trải nghiệm bi thảm của bản thân với một người hảo hữu, hắn muốn tìm cách giải quyết.

Kết quả trằm mặc hồi lâu là chỉ nhận được một câu nhàn nhạt truyền đến: "Ngươi sẽ chọn một trong số họ cùng một chỗ đi?"

Hoắc Nhiên: [Đương nhiên là không, ta không thích nam nhân!]

[Tiểu Phát: Vậy ngươi cũng sẽ không để ý đến ta đúng không?]

Hoắc Nhiên: ? ? ?

Hoắc Nhiên: ! ! ! ! !

Vì vậy, Hoắc tiên sinh không dám nhắc đến những chuyện này với người quen nữa, vì hắn sợ rằng sẽ lại vô tình đào ra một số bí mật đã được chôn giấu từ lâu.

Sau một hồi miên man suy nghĩ, hắn quyết định chuyển sang thế giới mạng đầy bí ẩn, mở công cụ tìm kiếm và trịnh trọng gõ "Nếu bị người cùng giới theo đuổi thì phải làm thế nào".

Sau đó, hắn gặp Giám đốc Đào của bệnh viện tâm thần số bảy của thành phố Tấn Bắc, một bác sĩ tốt bụng và ân cần.

Hoắc Nhiên vốn muốn nói cho bác sĩ Đào biết tên tuổi, hoàn cảnh và sinh hoạt trong cuộc sống của mình, tuy hắn chưa từng tìm bác sĩ qua mạng nhưng bác sĩ tâm lý nên biết tình trạng thực sự của bệnh nhân là hắn.

Tuy nhiên, bác sĩ Đào lại là người tốt bụng đã nói với hắn rằng hắn không nên để lộ thông tin danh tính thật của mình trên mạng, sau khi suy nghĩ xong Hoắc Nhiên đã xóa phần có thông tin của bản thân đã viết ra.

Hắn nên tôn trọng những gì bác sĩ Đào đã nói, có thể đây là điểm đặc biệt khi khám chữa bệnh trực tuyến.

Hoắc Nhiên đối với thế giới trên mạng có chút xa lạ, mang theo chút tâm tư sợ hãi tiếp cận nó.

Tối hôm qua, hắn nói chuyện với bác sĩ Đào tới rất khuya, hắn kể hết tất cả những gì về cuộc sống kinh hoàng của mình, và ca ngợi bác sĩ Đào vì sự cống hiến quên mình, nhưng sau đó bác sĩ Đào không thấy trả lời lại nữa.

Hắn không biết bản thâng có đang gây phiền cho đối phương hay không.

Hoắc Nhiên có chút lo lắng, nhanh chóng đứng dậy mặc quần áo chạy tới phòng làm việc, mở máy tính lên và đăng nhập vào pp.

Mặc dù chiếc điện thoại cổ này của hắn có thể tải pp về, nhưng màn hình nhỏ, nhắn tin bất tiện, hắn cũng không muốn thử dùng qua.

Trong mắt hắn điện thoại chỉ có gọi và nhắn tin mà thôi.

Hắn mở pp lên thấy có thông báo tin nhắn chưa đọc của bác sĩ Đào.

[Đào: Chào buổi trưa, hôm qua tôi vô ý ngủ quên, không phải cố ý không trả lời anh.]

[Đào: Tôi đi làm lúc 6 giờ mỗi ngày, ăn cơm xong vào lúc 8 giờ và đi ngủ lúc 10 giờ 30. Nếu anh không cảm thấy bất tiện, chúng ta có thể liên lạc từ 8 giờ đến 10 giờ vào buổi tối.]


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top