Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 19: Sau khi mắc bệnh.

Chương 19: Sau khi mắc bệnh.

Edit + beta: Herbicides.

Khi Diệp Chu tỉnh dậy, cậu cảm thấy đầu óc hỗn loạn, mắt vừa tập trung lại được thì lập tức đối diện với một đôi mắt sâu hoắm.

Ngay lần đầu tiên nhìn thấy Giang Đình Viễn, Diệp Chu đã thấy người này có một đôi mắt vô cùng đẹp, hơn nữa, khi ánh mắt này nhìn chăm chú vào một người, lực sát thương của nó lập tức tăng gấp đôi.

Nhưng đây là một lần hiếm thấy mà Diệp Chu không bị sắc đẹp mê hoặc, ánh mắt này của sếp Giang làm cậu hơi mất tự nhiên.

Nhanh chóng dời mắt, Diệp Chu bắt đầu lật lại những chuyện đã làm gần đây một lần để tìm hiểu nguyên nhân sếp tổng kỳ cục vậy. Sau khi không nghĩ được gì, cậu hỏi bằng giọng chột dạ: "Làm, làm sao vậy ạ?"

Giang Đình Viễn nhìn cậu, không nói gì.

Diệp Chu lại càng luống cuống, đầu óc vốn rối loạn bắt đầu vận hành một cách bất ngờ.

Điều đáng mừng là, ngay khi Diệp Chu nghi ngờ án ngoại tình cũ của nguyên thân bị sếp Giang đào lên, bắt đầu suy xét xem quỳ tư thế nào cho nó đỡ nhục thì . . . . .

Giang Đình Viễn vốn im lặng bỗng vươn tay.

Cảm giác lành lạnh truyền đến từ trán, toàn bộ những lời Diệp Chu định nói kẹt ở yết hầu, đến cả tay cũng không biết để đâu.

Giang Đình Viễn nhíu mày, có vẻ cảm thấy nhiệt độ cảm nhận qua tay thì không chính xác, thân thể hơi nghiêng về phía trước, trong ánh mắt kinh ngạc của Diệp Chu, áp trán hắn vào trán cậu.

Thời gian như ngưng lại trong phút giây ấy.

Cứ như vậy khoảng 5 giây, Giang Đình Viễn lùi lại, ngồi lại trên ghế, đôi mày nhíu lại chậm rãi dãn ra.

"Hạ sốt rồi." Giang Đình Viễn nói.

Diệp Chu vẫn cứng đờ tại tư thế ban nãy, không nhúc nhích như một bức tượng.

Giang Đình Viễn hơi nhướn mày: "Có còn chỗ nào không thoải mái không?"

Một lát sau linh hồn của Diệp Chu mới về lại xác, cứng người gật đầu, cố để giọng nói bản thân nghe bình tĩnh một chút: "Em . . . . . Bị sốt?"

"Ừm, sốt đến 39,2 độ."

Nói xong, thấy Diệp Chu chuẩn bị lộn xộn, Giang Đình Viễn giữ lấy cánh tay còn chưa biết để đâu của cậu.

"Đừng nhúc nhích." Giọng nói hắn lạnh lùng nhưng động tác trên tay lại dịu dàng ngoài ý muốn, kéo lại chiếc chăn bị xô ra do cử động lại cho Diệp Chu.

Từ trước đến nay đều là Diệp Chu chăm sóc người khác, lần này bỗng nhiên được sếp tổng chăm sóc như vậy làm Diệp Chu hơi ngơ ngẩn.

Cậu nhanh chóng tổng hợp từ ngữ, nhưng bình thường khéo léo dẻo miệng là thế, nay lại chỉ nói được một câu ngắn ngủn: "Cảm . . . . . Cảm ơn."

Hiển nhiên Diệp Chu cũng biết mình như vậy hơi mất mặt, vắt óc định bổ sung chun chút, còn chưa nói gì, bên miệng đã có một cái cốc thò đến. Theo bản năng, cậu uống hết nước theo tốc độ nghiêng cốc của Giang Đình Viễn.

Nhìn chiếc cốc trống rỗng, thế mà Diệp Chu lại thấy trong mắt sếp Giang có chút ít . . . . . vừa lòng?

Diệp Chu: " . . . . . . "

Tuy cậu có cảm động vì được sếp tổng chăm sóc chu đáo, nhưng, không hiểu sao, Diệp Chu luôn có cảm giác mình được hắn cho ăn như thú cưng.

Rất nhanh, trong thời gian tiếp theo, suy nghĩ này của cậu được chứng thực.

Theo lời của bác sĩ riêng, gần đây Diệp Chu quá bận rộn, lao lực lâu ngày tạo thành bệnh, thân thể người trẻ tuổi nhanh hồi phục nên chỉ cần nghỉ ngơi uống thuốc 2 ngày là khỏi.

Ban đầu Diệp Chu cũng ngây thơ mà nghĩ vậy.

Nhưng, cậu nhanh chóng phát hiện, sự tình không đơn giản như thế.

Kiểu không đơn giản này có thể được ví dụ như hiện tại . . . . .

Diệp Chu đang phân tích kịch bản, bỗng nhiên nghe được tiếng bước chân, nhanh như chớp, cậu đưa tay giấu luôn tập giấy về sau.

Giang Đình Viễn xuống bậc thang, tao nhã bước đến bên cạnh cậu, không nói gì, chỉ có một bàn tay vươn đến trước mặt Diệp Chu.

Diệp Chu: " . . . . . " Ghét quá đi mất.

Nhưng có ghét cũng không có tác dụng gì, dù tên nhóc trong đầu đã múa may mấy bài quyền, nhưng thân thể vẫn thành thật lấy tập giấy sau lưng ra, ngoan ngoãn dâng cho sếp tổng.

Thái độ hợp tác của cậu đổi lại được một cái xoa đầu từ Giang Đình Viễn, bàn tay ấm áp đặt trên trán, nhưng Diệp Chu không được xoa dịu mà còn hơi bất đắc dĩ.

"Anh Giang, hai ngày trước là chuyện ngoài ý muốn thôi, lâu như vậy em đã khỏe lại rồi." Diệp Chu ngửa người về sau để ngả vào sofa, giọng nói uể oải: "Không cần lo cho em nữa đâu."

Giang Đình Viễn hoàn toàn làm lơ kháng nghị của cậu, thậm chí còn nâng tay nhìn đồng hồ, lạnh lùng nói: "10 giờ rồi, đi ra ngoài tắm nắng đi."

Đúng vậy, sự thật đơn giản và tàn khốc như vậy.

Từ lúc Diệp Chu bị bệnh, sếp Giang bảo bác sĩ riêng sắp xếp cho cậu một bảng giờ giấc nghỉ ngơi làm việc tốt cho sức khỏe, hơn nữa đích thân hắn giám sát cậu thực hành.

Có đôi lúc hắn cần đến công ty thì còn điên rồ đến mức cử 2 vệ sĩ đến giám sát thay.

Diệp Chu quả thật khóc không ra nước mắt.

Cậu đã ở nhà nghỉ suốt cả tuần, Diệp Chu cảm thấy mình sắp mốc đến nơi, chưa bao giờ Diệp Chu thèm muốn ra ngoài đến vậy.

Diệp Chu thật sự không hiểu, đời trước cậu lăn lộn trong giới showbiz lâu như vậy, gặp qua rất nhiều kiểu quan hệ kim chủ và tình nhân, nhưng chưa bao giờ gặp kiểu giống với Giang Đình Viễn.

Trong thời gian này, Diệp Chu cảm thấy cách cậu và Giang Đình Viễn chung sống không giống với kim chủ và tình nhân, mà giống cha con hơn . . . . .

Đúng vậy, Giang Đình Viễn là cha, cậu là con.

Dưới ánh nhìn chết chóc của sếp Giang, Diệp Chu lúng túng đứng dậy từ sofa, chậm chạp bước đến ngoài vườn hoa, ước vọng xa vời rằng sếp tổng có thể đổi ý.

Nhưng hiển nhiên, chuyện này là không thể nào, sếp Giang chính là người sắt đá như vậy đó.

Khi Diệp Chu tắm nắng một tiếng rồi quay trở lại trong nhà, sếp Giang đã đang chờ ở phòng ăn, thấy cậu vào, hắn vẫy vẫy tay.

Đến khi thấy cốc sinh tố rau xanh mướt trên bàn, Diệp Chu quyết định kháng chiến, quay đầu bỏ chạy.

"Diệp Chu." Giọng điệu Giang Đình Viễn bình tĩnh, không chút dao động.

Bước chân định bỏ chạy của Diệp Chu khựng lại.

"Về đây."

Diệp Chu xoay người, bước chân chậm dần.

Tầm mắt hai người chạm nhau trong không trung, Giang Đình Viễn không nói nữa.

Diệp Chu nhanh trí quyết đoán bước đều đến bàn ăn.

Nói thật, cậu cảm thấy lúc đi quân sự hồi đại học cũng không bước đều đến vậy, quá khổ.

Không cần sếp Giang nói thêm gì, Diệp Chu chạy trốn thất bại nâng cốc sinh tố rau trên bàn, quyết tâm, nhắm nghiền mắt, nín thở mà uống.

Diệp Chu căm thù món sinh tố rau này đến xương tủy, dù đã có chuẩn bị tâm lý, cũng chỉ uống được một nửa, ngay khi cậu chuẩn bị thả cốc xuống, bỗng nghe được giọng Giang Đình Viễn.

"Nếu uống hết, chiều nay tôi đưa cậu ra ngoài."

Bàn tay chậm chạp được một nửa lập tức tăng tốc, Diệp Chu uống một hơi hết nửa cốc còn lại, đập bụp cốc thủy tinh xuống trước mặt Giang Đình Viễn: "Hứa rồi nhé!"

=====

Lời tác giả:

Diệp Chu: Đi thôi đi thôi đi thôi đi thôi, đưa tui ra ngoài ra ngoài ra ngoài ra ngoài ra ngoài!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top