Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 4: Cạnh tranh.

Chương 4: Cạnh tranh.

Edit + beta: Herbicides.

Khó khăn lắm mới chuyển tầm mắt khỏi vệt đỏ trên mu bàn tay của Giang Đình Viễn, Diệp Chu quyết định phủ đầu trước: "Anh làm gì đấy?"

"Không nấc nữa." Giang Đình Viễn nhìn Diệp Chu đang căng thẳng, thản nhiên thu tay lại.

Nghe hắn nói vậy, Diệp Chu mới từ từ nhận ra, cậu vốn đang nấc không ngừng được, bị dọa một cái, thật sự không nấc nữa.

Ý thức được hành động vừa rồi của Giang Đình Viễn là giúp mình, Diệp Chu hơi xấu hổ, theo bản năng kéo cái tay bị đánh đỏ của sếp tổng, xun xoe thổi thổi.

"Ngại quá anh Viễn, nãy em bị dọa nên vậy."

Giang Đình Viễn rút tay về, bình tĩnh nói: "Xem đấu giá đi."

Thấy sếp tổng không có ý muốn truy cứu, Diệp Chu thở phào nhẹ nhõng, quay đầu tập trung xem đấu giá.

Khoảng 5 phút sau, Trình Nhiên và Giang Du đi đến từ vị trí WC, quần áo chỉnh tề, vẻ mặt tự nhiên, trừ khóe mắt Trình Nhiên vẫn còn chút ửng đỏ và ươn ướt thì không có điểm nào giúp người ta biết vừa rồi có chuyện gì xảy ra.

Diệp Chu không nhịn được mà cảm thán, đúng là nhân vật chính, tố chất tâm lý đúng là quá tốt.

"Chúc mừng vị khách số 18, thành công mua được tác phẩm này của chúng tôi, mời ngài đến hậu trường sau khi buổi đấu giá kết thúc."

Giọng nói ôn hòa của MC kéo sự tập trung của Diệp Chu về lại hội đấu giá.

"Tác phẩm tiếp theo là [ Hồi tưởng ] của trang văn học Tinh Không, giá khởi điểm là 150 nghìn tệ, mỗi lần tăng giá không ít hơn 10 nghìn, bắt đầu ra giá."

Khác với sự cuồng nhiệt lúc trước, lần này sau khi MC lên tiếng, hội trường hiếm khi im lặng, không một ai ra giá.

Diệp Chu nhớ một chút, trong tiểu thuyết không nhắc đến tác phẩm này, theo tình huống hiện tại, cậu đoán bộ này chỉ có thể để đó. Nghĩ vậy, Diệp Chu lật xem cuốn catalogue của hội đấu giá, xem thông tin về tác phẩm.

So với các tác phẩm khác, [ Hồi tưởng ] có giới thiệu rất ngắn gọn, trừ tên và tác giả, chỉ có đúng một câu vắn tắt.

Lúc sắp tự sát, Lâm Dương phát hiện mình có năng lực hồi tưởng thời gian.

Câu giới thiệu không đầu không đuôi, nhưng lại gợi lên hứng thú của Diệp Chu, cậu mở điện thoại tra tên tác giả, hình như anh ta cũng là người mới, trừ [ Hồi tưởng ] ra không còn tác phẩm nào khác.

Mở trang web Tinh Không, Diệp Chu phát hiện một hiện tượng thần kỳ, lượng lưu truyện này không cao, chỉ khoảng 4000 lượt, nhưng kỳ quái là, độc giả đã đọc đều để lại đánh giá rất cao.

Cơ chế cho điểm của trang Tinh Không hơi đặc biệt, phải đọc hết mới được cho điểm tác phẩm.

Mà điểm của cuốn sách này là 9.8, do hơn 900 người đánh giá,

Điểm gần như tuyệt đối như vậy, đến từ một người mới, có thể nói là tương đối nổi bật.

"Xem ra tác phẩm này của chúng ta tạm thời . . . . . " Giọng nói hơi tiếc nuối của MC còn chưa hết liền bị cắt ngang.

"150 nghìn." Diệp Chu nâng bảng, trở thành người duy nhất ra giá cho tác phẩm.

Tuy là người đầu tiên, nhưng giá cũng không cao, không hấp dẫn người khác chú ý, chỉ có chút ít người nhìn qua, Diệp Chu vô cùng bình tĩnh.

MC nở nụ cười, làm nghề này, mỗi một tác phẩm được bán đi thì họ có thể được trích hoa hồng khác nhau, đương nhiên không muốn có món hàng nào bị để lại.

"150 nghìn tệ lần thứ nhất."

"150 nghìn tệ lần thứ hai."

"150 nghìn tệ lần thứ ba, chốt . . . . ."

Ngay khi giao dịch chuẩn bị thành công, búa trong tay MC chuẩn bị gõ xuống, hội trường im lặng bỗng vang lên giọng nam: "160 nghìn."

Diệp Chu ngạc nhiên, nhìn theo âm thanh.

Chỉ thấy cách đó không xa, người giơ bảng, chẳng phải là thụ chính Trình Nhiên thì là ai.

Diệp Chu bỗng nhiên thấy buồn cười, tuy nói hội đấu giá ai cũng có thể ra giá, nhưng lúc trước lâu như vậy không nói gì, đợi đến lúc trước chốt đơn vài giây thì mới ra giá, chẳng phải là muốn gây sự sao?

Dường như cảm nhận được tầm mắt Diệp Chu, Trình Nhiên chậm rãi hạ bảng, khóe miệng hơi kéo lên, tạo ra độ cong nhẹ nhàng.

Dù không nói gì nhưng ý đồ quá rõ ràng.

Mọi người đều biết Giang Trường Tùng, gia chủ cũ của Giang gia, đào hoa thành thói, trong nhà cờ đỏ (ý chỉ chính thất) chưa đổ, bên ngoài cờ màu (ý chỉ tiểu tam) đã tung bay, có vô số tình nhân.

Trong số đó, người được cưng chiều nhất chính là mẹ Giang Du.

Dưới sự tác động của mẹ Giang Du, với đứa con trai này, Giang Trường Tùng yêu ai yêu cả đường đi.

Khác với Giang Đình Viễn vừa sinh đã được Giang lão đưa đến bên người tự nuôi dạy, Giang Du được Giang Trường Tùng trông coi từ nhỏ đến lớn. So với con cả xa cách lạnh nhạt, đương nhiên Giang Trường Tùng quý cậu con trai nhỏ Giang Du ở bên cạnh mình hơn.

Lo sau khi mình mất mẹ con Giang Du bị Giang lão và Giang Đình Viễn chèn éo, Giang Trường Tùng không những giúp Giang Du lập một công ty truyền hình điện ảnh mà còn bí mật lập di chúc, để lại hết 10% cổ phần công ty Giang thị cho Giang Du.

Trong nguyên tác, trong đoạn thời gian Giang Đình Viễn bị tai nạn, công chính Giang Du dùng cổ phần và nhân lực của Giang Trường Tùng để vào Giang thị ổn định tình hình.

Việc hai anh em nhà họ Giang tranh đấu gay gắt không phải chuyện gì bí mật trong giới.

Nói thật, gọi là Giang Du đơn phương tuyên chiến thì đúng hơn, gã ta muốn chứng minh với tất cả mọi người, rằng mình xuất sắc hơn Giang Đình Viễn ở mọi mặt.

Lần này cũng không phải ngoại lệ.

Giang Du biết Diệp Chu là tình nhân của Giang Đình Viễn, mới bảo Trình Nhiên ra giá ở phút cuối, chính vì muốn làm nhục Giang Đình Viễn.

Nghĩ đến đây, Diệp Chu liền cảm thấy vô cùng thú vị.

Quay đầu nhìn sếp Giang vẫn vững vàng bình tĩnh, Diệp Chu nghiêng qua, nhỏ giọng hỏi: "Anh Giang, có mua nữa không?"

Giang Đình Viễn sắc sảo nhìn ra nét gian xảo qua mắt thanh niên, mặt không biểu cảm trả lời: "Mặc kệ nó, cậu thích thì mua."

Giọng điệu của hắn tuy lạnh nhạt nhưng vào tai Diệp Chu lại như tiếng trời vọng xuống. Cậu không khỏi cảm thán, đúng là sếp lớn, tiền bạc chỉ là con số mà thôi.

Điều này thật sự . . . . . quá sung sướng!

"170 nghìn." Diệp Chu vẫy vẫy bảng giá trong tay.

Cậu vừa dứt lời, Trình Nhiên bên kia lập tức tăng giá: "180 nghìn!"

Diệp Chu nhìn đồng hồ, quyết định đẩy nhanh tốc độ: "300 nghìn!"

Giá này đã gần gấp đôi giá cũ.

Trình Nhiên không ngờ cậu đột nhiên tăng thêm nhiều như vậy, chần chờ vài giây rồi mới đuổi theo: "310 nghìn!"

"400 nghìn." Diệp Chu tăng giá.

Giá lại tăng mạnh lần thứ 2, trong hội trường vang lên tiếng xôn xao.

Cái giá này đã đủ để mua một bộ tác phẩm chất lượng khá cao, từ một tác giả uy tín, mà [ Hồi tưởng ] thì chỉ là một tác phẩm của người mới, số liệu cũng không nổi bật.

Có người nhìn ra, đây là một vụ mua bán lỗ rồi.

Nhưng họ không đoán được là, con số này chưa phải kết thúc, cuộc canh tranh vẫn còn tiếp tục.

Sau cái giá 400 nghìn của Diệp Chu, Trình Nhiên bắt đầu do dự, nhìn về phía Giang Du xin ý kiến, có được sự đồng ý của gã ta mới tiếp tục ra giá: "410 nghìn."

Diệp Chu không thèm chớp mắt, nói luôn: "500 nghìn."

"510 nghìn!"

Công chính hiển nhiên đã quyết tâm tát vào mặt Giang Đình Viễn trong hội đấu giá này, cho nên dù Diệp Chu ra bao nhiêu thì gã ta cũng sẽ tăng thêm 10 nghìn.

Hai bên liên tục giằng co, giá cả từ 150 nghìn tăng lên tận 1 triệu, trong hội trường lớn như vậy mà chỉ có âm thanh ra giá của 2 người, không khí như đông lại.

"1 triệu mốt." Lúc báo giá này, Trình Nhiên đã không còn sự thong dong như ban đầu, bên cạnh cậu ta, vẻ mặt Giang Du cũng vô cùng u ám.

Giang Du thật sự không ngờ người anh trai lạnh lùng dối trá kia có thể làm gã ta xấu mặt đến vậy. Và Giang Du lại càng không ngờ, tên cao da chó Diệp Chu chỉ biết vâng vâng dạ dạ hôm nay lại khí phách như vậy, ỷ vào việc có Giang Đình Viễn chống lưng, dám ra mặt đối đầu với gã ta.

Cứ tưởng sẽ nhẹ nhàng tát vào mặt người ta, thế mà lại biến thành cục diện như vậy.

Tuy cha cưng chiều gã, hằng ngày cho tiền vô cùng hào phóng, nhưng gần đây gã vừa mở công ty, đã quẳng hết tích cóp của mình và mẹ vào, còn hỏi vay cha không ít tiền. Vậy nên lúc này vốn lưu động có thể sử dụng không nhiều, không đến nỗi không có nổi 1 triệu, nhưng chỗ này cũng đủ khiến Giang Du xót ruột một thời gian.

Không chờ Giang Du nghĩ tiếp, giọng nói lười nhác tùy ý của Diệp Chu lại vang lên: "1 triệu rưỡi."

Giọng không lớn, mà nghe như sấm sét.

Tia sét đánh thẳng vào Giang Du khiến gã ta bồn chồn, thậm chí trên đầu còn có một lớp mồ hôi lạnh mỏng manh.

Sắc mặt Trình Nhiên cũng rất tệ, cậu ta là người bên gối Giang Du, dù tính cách gã ta không tốt, thái độ cũng hơi kiêu căng gia trưởng, nhưng đối xử với cậu ta rất tốt. Sau khi thành lập công ty giải trí, Trình Nhiên lập tức vào công ty giúp gã, không hiểu rõ tình hình tài chính của Giang Du đến mức như lòng bàn tay nhưng cũng gần gần như vậy.

Lần này ngân sách tham gia đấu giá của họ khoảng 3 triệu, vốn định dùng số tiền này mua mấy tác phẩm tốt, để bắn phát súng đầu cho sự thành công của công ty.

Mà bây giờ, chỉ với một bộ truyện có số liệu tầm thường của tác giả mới, đã tiêu tốn hơn một nửa.

Không thể nào như vậy được.

Trình Nhiên lặng lẽ kéo tay áo Giang Du, lắc lắc đầu, ý bảo gã không cần tiếp tục tranh.

Nhưng hiển nhiên cậu ta đánh giá sai sự hiếu thắng của Giang Du, nhất là, khi người cạnh tranh cùng là Giang Đình Viễn, ham muốn chiến thắng của gã ta lên thẳng tới đỉnh điểm.

Vừa sinh ra, Giang Du đã sống dưới cái bóng của Giang Đình Viễn.

Giang Đình Viễn là đại thiếu gia chân chính của Giang gia, được ở bên cạnh Giang lão từ nhỏ, được ông dốc lòng nuôi dưỡng giáo dục.

Mà gã ta chỉ là một thằng con riêng không chính thống, đến đi đường cũng phải cẩn thận giấu giếm thân phận, nếu không sẽ bị người đời cười chê.

Giang Đình Viễn vừa tốt nghiệp đã tiếp nhận Giang thị từ tay Giang lão, còn gã thì sao?

Gã và mẹ tốn bao nhiều công sức mới dỗ Giang Trường Tùng mở cho một công ty giải trí bé tí.

Dựa vào cái gì? Đều là con của Giang Trường Tùng, vì sao chỗ nào gã ta cũng kém hơn Giang Đình Viễn một bậc?

Giang Du lộ ra nụ cười giếu cợt, giật lấy bảng ra giá trong tay Trình Nhiên, giơ lên cao, giọng nói rõ ràng vang vọng: "2 triệu!"

======

Lời tác giả:

Diệp Chu: Lấy đi lấy đi, cứ lấy luôn đi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top