Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 47: Tiêu tiền.


Chương 47: Tiêu tiền.

Edit + beta: Herbicides.

Hứa Trừng bị động tác của Diệp Chu làm sợ đến ngây người, cậu nhìn tấm thẻ trước mặt, cảm thấy bản thân như đang nằm mơ.

Anh Diệp là kiểu nhà đầu tư thần thánh gì vậy!

Dù là một người tự tin như Hứa Trừng cũng không thể không thừa nhận rằng kế hoạch mà cậu nộp lên cho Kinh Trập vô cùng vô nghĩa. Việc có người đồng ý đầu tư đã đủ làm cậu kinh ngạc, bây giờ vừa nghe Hứa Trừng nói thiếu tiền liền đưa thẻ cho cậu!

Thấy Hứa Trừng không nhận, Diệp Chu để thẻ vào tay cậu, hào phóng nói: "Cứ mua nhiều người vào, chúng ta không thiếu tiền, biết chưa?"

Hứa Trừng: " . . . . . . Dạ?"

Diệp Chu vỗ vai cậu, hiển nhiên vô cùng vừa lòng với tình hình hiện tại.

Đời trước cậu nghe rằng làm Esports rất đốt tiền, bây giờ khi mình làm thật thì thấy đúng là danh bất hư truyền, đúng là kiểu mẫu của các ngành đốt tiền.

Diệp Chu xem xét trang hoàng trong phòng, bổ sung: "Anh nghe nói các đội thi đấu nhà khác có khu huấn luyện riêng, bên mình hơi đơn sơ, hay các cậu thuê một khu đi. Anh còn nghe nói người ta mời huấn luyện viên, quản lý, đối tác đấu tập, giúp việc vân vân, nhiều việc như vậy, các cậu cứ tìm người đi, tiền công thì cứ tính gộp lại để anh trả."

Giọng nói thiên thần của Diệp Chu làm Hứa Trừng vốn chìm trong cơn shock thẻ ngân hàng lại càng mơ màng. Giọng nói cậu hơi lắp bắp, liều mạng khua tay: "Ơ, cái này, anh Diệp, không, không cần đâu . . . . . "

Mấy người còn lại đứng một bên nghe cũng kinh ngạc với độ hào phóng của Diệp Chu, khi tầm mắt Diệp Chu quét đến, hai người trong số họ lập tức lắc đầu. Chỉ có cậu đội phó đang chỉnh sửa video trận đấu hơi khựng lại, quay đầu, cảm ơn Diệp Chu với giọng bình tĩnh: "Cảm ơn Giang tiên sinh."

(Mình cũng không chắc là cảm ơn sếp Giang thật hay tác giả ghi nhầm, tại giờ đâu ai biết quan hệ của sếp Giang với Diệp Chu đâu?)

Diệp Chu nghe cậu đồng ý thì gật đầu, càng vui vẻ.

"Vậy cứ thế nhé, các cậu cứ chọn khu huấn luyện đi, chọn xong báo địa điểm với giá cho anh, lúc đó anh sẽ trả cho các cậu."

Khi cậu rời đi, căn phòng lặng ngắt như tờ.

Phó đội trưởng tiếp tục sắp xếp các bản ghi hình, đến khi cậu khép máy tính quay người lại thì thấy 3 người Hứa Trừng nhìn mình chằm chằm.

"Sao đấy?" Phó đội trưởng hỏi.

Ba người đồng thanh oán giận cậu: "Cậu còn dám hỏi chúng tôi làm sao à!"

Ngụy Tầm đứng lên, đi đến trước mặt cậu, nhanh chóng sờ soạng một phen, lấy làm lạ mà tấm tắc: "Xem da mặt của phó đội trưởng của chúng ta nè, dày quá đi mất!"

"Bình thường." Phó đội trưởng gạt tay Ngụy Tầm ra.

Mập mạp bị chọc cười bởi tương tác của 2 người, sau khi cười xong còn nói với Hứa Trừng: "Lão Ngụy bình thường nói linh tinh nhiều nhưng vào lúc quan trong cũng sắc bén đấy, nói câu nào chuẩn câu đó!"

Vừa dứt lời, cậu liền nhận được ánh mắt sắc như dao từ phó đội trưởng, rụt cổ, ngượng ngùng im lặng.

Trừ Hứa Trừng, cả đội này không có ai là bình thường hết. Hứa Trừng không nhìn được, cắt ngang trò đùa cợt của họ, ném tấm thẻ Diệp Chu đưa đến trước mặt phó đội trưởng, hỏi: "Cậu cầm số tiền này của anh Diệp mà không thấy nóng tay à?"

Dù lời này ngắn nhưng cũng đủ để thấy tâm trạng Hứa Trừng lúc này rất xấu, còn hơi tức giận.

Phó đội trưởng nhìn cậu, trả lời: "Không."

Vẻ mặt đầy hổ thẹn của Hứa Trừng sau khi nghe câu này lại càng thêm khó coi, định quay đầu bỏ đi.

Nhưng cậu chưa đi được hai bước, Hứa Trừng đã nghe thấy giọng nói của phó đội trưởng vang lên từ phía sau.

"Tôi cho rằng chúng ta có đủ năng lực để kiếm lại chỗ tiền này cho anh ấy."

Giọng nói của cậu không lớn, nhưng rất kiên định, đủ để những đồng đội còn lại hiểu quyết tâm của mình.

Đúng.

Nếu Diệp Chu tin tưởng bọn họ, thì khi chấp nhận số tiền đó, họ đã có được lý do để cướp lấy giải quán quân.

Chỉ khi đoạt được giải quán quân, liên tục đoạt giải quán quân, mới có thể xứng với sự tin tưởng nặng nề vô điều kiện này.

. . . . . . .

Sau khi rời khỏi đội Esports, Diệp Chu đến văn phòng của dự án [ Kế hoạch nuôi dưỡng thiếu niên ánh sao ], nhưng hôm nay cậu lại đến đúng lúc chủ dự án là Từ Vi đi vắng. Nghe trợ lý nói cô đang tự mình đến kiểm tra các buổi tuyển chọn ở khắp nơi, bận bịu liên tục đi khắp cả nước, không có thời gian nghỉ ngơi.

Đúng vậy, nhờ nguồn tài chính dồi dào và sự ủng hộ của Diệp Chu, dự án tiến triển vô cùng thuận lợi, giờ đã đến bước chuẩn bị tuyển chọn thí sinh và tuyên truyền, nếu tiếp theo không có gì ngoài ý muốn thì đầu tháng 11 có thể bắt đầu tuyển chọn chính thức.

Nếu Từ Vi đi vắng thì Diệp Chu cũng không ở lại lâu, dù sao cậu là người đầu tư, không biết Từ Vi có nhắc gì với nhân viên không mà lúc cậu ở đó ai cũng cực kỳ cẩn trọng. Sợ họ làm việc không tự nhiên nên Diệp Chu đi trước.

Cậu không mang hy vọng gì đến chỗ dự án [ Nước mắt sau song sắt ] mà lần trước đã không được gặp, vừa tới cửa, cậu đã nghe thấy tiếng nói chuyện trong phòng.

Diệp Chu nhíu mày gõ cửa.

Một lát sau, cửa phòng được mở ra, người bên trong mặc một chiếc áo hoodie nhiều nếp nhặn, tóc hơi rối, mắt thì có quầng thâm, nhìn vô cùng mệt mỏi và tiều tụy.

Từ sau khi dự án được duyệt, Diệp Chu chưa gặp qua chủ dự án [ Nước mắt sau song sắt ], nay nhìn lại cứ như không quen người này.

Cũng may dù cậu không quen người ta nhưng người ta nhận ra cậu.

"Ngài Diệp!"

Hà Phi Dương vốn còn hơi mệt, nhưng khi nhận ra Diệp Chu thì chút mệt mỏi hoàn toàn biến mất, lập tức lên tinh thần.

Phải biết, người trước mặt chính là kim chủ của họ đó! Trước mặt kim chủ đương nhiên không thể buồn bã ỉu xìu, phải nâng tinh thần cho kim chủ kiểm duyệt! Nếu lỡ để cậu phật ý, cắt đầu tư thì Hà Phi Dương không biết phải khóc với ai.

Diệp Chu được Hà Phi Dương nhiệt tình mời vào văn phòng, vừa uống no nước bên đội Esports rồi giờ lại nhìn thấy một cốc trà lớn trước mặt, Diệp Chu hơi tái đi. Nhưng cậu cũng không tiện từ chối ý tốt của người ta, chỉ đành nhẹ nhành dịch dịch cái cốc ra xa mình một chút.

"Ngài Diệp, tôi xem bộ phim cậu quay rồi, quay rất tốt, tôi và lão Liễu đi xem, tôi xem mà phải khóc luôn!"

Diệp Chu chần chờ nói: "Nhưng bộ đó là phim hài mà."

Hà Phi Dương cũng không hề xấu hổ, ngược lại bình tĩnh mà đáp: "Đúng đúng, cậu đúng là quá giỏi luôn, có thể quay phim hài đến mức đó!"

"?" Diệp Chu nhất thời không hiểu khứa này đang khen hay chê mình.

Liễu Chiêu bên cạnh nghe anh bạn lâu năm của mình trả lời như vậy thì cảm thấy hơi bất đắc dĩ, thay anh ta giải thích: "Ngài Diệp đừng hiểu lầm, lão Hà nói đến nhân vật Số 3, cậu ta nhớ mãi không quên nhân vật này, nói đi nói lại với tôi mấy ngày liền."

"Ồ?" Diệp Chu nghe vậy thì sửng sốt, nhưng giọng điệu cũng cao hẳn lên.

"Tôi đã tìm mấy Easter eggs cậu giấu trong phim hồi lâu, tổng cộng tìm được 36 cái, liên kết chúng lại có thể ghép thành cuộc sống của sát thủ Số 3, đúng là phấn khích!"

Bản thân Hà Phi Dương là đạo diễn, anh ta luôn si mê với điện ảnh, cũng kiên nhẫn đến mức không ai có thể tưởng tượng nổi khi vấn đề liên quan đến phim ảnh. Một khi gặp được một bộ phim hợp gu, anh ta có thể xem liên tục bộ phim đó mười mấy lần trong vài ngày.

Không hề nghi ngờ, bộ phim có danh tiếng không tốt lắm của Diệp Chu đã lọt vào mắt xanh của anh ta.

Dù ban đầu đi xem vì bị Liễu Chiêu kéo đi, nhưng chưa xem được bao lâu, Hà Phi Dương đã bị cuốn hút.

Trong 7 ngày nghỉ Quốc khánh, gần như ngày nào Hà Phi Dương đều đến rạp phim điểm danh, đôi khi nếu không quá bận thì một ngày còn xem 2 lần, chính là để tìm cho bằng hết những chi tiết Diệp Chu ẩn giấu.

Hà Phi Dương tặc lưỡi, nhìn Diệp Chu bằng ánh mắt tán thưởng: "Diệp tiên sinh, tôi mạo muội hỏi cậu một câu."

"Anh hỏi đi." Diệp Chu đồng ý.

"Sát thủ kia, có phải cuối cùng sẽ chết không?"

Diệp Chu bị giật mình bởi câu hỏi này, một lúc lâu sau bỗng bật cười, tỏ vẻ khoái trá gật đầu: "Đúng vậy."

Hà Phi Dương cũng cười, vui mừng vì mình đã hiểu được tác phẩm, thành công đoán được kết cục.

Hai người bàn luận về [ Một trò hề ] trong chốc lát, đến khi Liễu Chiêu kéo tay áo Hà Phi Dương, họ mới nhận ra rồi chuyển chủ đề qua chuyện chính.

"Chuyện là thế này, chúng tôi đã tìm được sân bãi trường quay, kịch bản đã chuẩn bị sắp xong, ê kíp đoàn phim cũng có kế hoạch thành lập rồi, nhưng . . . . . "

Lúc nói điều này, Liễu Chiêu hơi do dự, không biết nên mở miệng thế nào.

Diệp Chu nhìn ra sự khó xử của anh: "Đừng căng thẳng, tôi cũng là đạo diễn, nói kỹ hơn thì chúng ta là đồng nghiệp, đều là người một nhà, có vấn đề gì thì anh cứ nói thẳng đi, không cần giấu giếm đâu."

Lời nói của cậu làm Liễu Chiêu ấm áp trong lòng, sau một chút do dự, anh vẫn mở miệng: "Là vấn đề về diễn viên. Hầu hết các diễn viên đều ổn rồi, nhưng còn diễn viên chính, thử vai nhiều lần nhưng tôi và lão Hà vẫn chưa vừa lòng."

Sau khi thấy Diệp Chu gật đầu, Liễu Chiêu tiếp tục: "Vai diễn này có yêu cầu rất cao, chúng tôi quan sát rất nhiều người, nhưng tôi và lão Hà đều thấy họ thiếu cái gì đó."

"Cậu biết đấy, bọn tôi . . . . . " Nói tới đây, Liễu Chiêu lại hơi khó xử, dưới ánh mắt chăm chú của Diệp Chu, nói tiếp: "Bọn tôi vừa ra tù, đã hơi mất liên kết với người trong giới nên khả năng bị giới hạn nhiều, chúng tôi đã mời hết tất cả những diễn viên có quen biết lúc trước vài lần, có người đến, có người không. Trong những người đến thì chẳng ai khiến lão Hà gật đầu, cậu ấy cứ nói thiếu chút cảm giác."

Lời tiếp theo có hơi không đúng mức, Liễu Chiêu rất khó xử, nhưng vì giấc mơ của anh bạn lâu năm, anh vẫn nói: "Cậu quen biết nhiều người, liệu có thể đề cử cho chúng tôi vài diễn viên không."

Thật ra Liễu Chiêu nói được một nửa là Diệp Chu đã hiểu ý anh rồi. Việc đạo diễn đề cử diễn viên cho nhau không có gì là lạ, cậu gật đầu không do dự.

Nhưng ai biết Hà Phi Dương lại đi trước cậu một bước, thẳng thắn nói: "Ngài Diệp, thật ra tôi đã có diễn viên trong tầm ngắm rồi."

Tốc độ anh ta nói quá nhanh, Liễu Chiêu không ngăn lại kịp, biểu cảm anh cứng đờ, chậm rãi lấy tay che mặt.

Chỉ mong phản ứng của Diệp Chu không quá mức khi nghe xong.

Đúng thật là!

"Là ai vậy?" Diệp Chu hỏi mà không phòng bị gì.

"Chung Bách."

Nghe đến cái tên này, Diệp Chu bị sặc đến ho khan liên tục.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top