Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 5: Tích trữ điên cuồng.

Chương 5: Tích trữ điên cuồng.

Edit + beta: Herbicides.

Có lẽ cái giá này làm người ta kinh ngạc quá đỗi, vậy nên sau giọng nói của Giang Du, hội trường như bị ấn nút tạm dừng, không ai nói gì.

Đương nhiên Giang Du rất hài lòng với phản ứng này, nhìn về phía Giang Đình Viễn và Diệp Chu bằng ánh mắt hơi khiêu khích.

Trình Nhiên ngồi bên cạnh vừa nghe đến cái giá 2 triệu thì trắng bệch cả mặt, hai tay nắm chặt, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay.

Bọn họ chỉ cầm 3 triệu đến đây, chuẩn bị tiêu hết 2/3, mà hội đấu giá còn chưa được một nửa, nhưng tác phẩm nổi bật năm ngoái hầu như đều ở nửa sau, mà bọn họ có 1 triệu thì mua được cái gì?

Lấy tay che mặt, Trình Nhiên chỉ có thể âm thầm chờ mong, chờ mong tên tình nhân vô dụng của Giang Đình Viễn tiếp tục nâng giá.

Cậu ta quyết tâm rồi, chỉ cần Diệp Chu ra giá, cậu ta nhất định sẽ ngăn Giang Du cạnh tranh tiếp. Nghĩ đến đây, Trình Nhiên nhìn Diệp Chu, ánh mắt bất giác có chút chờ đợi và cầu khẩn khó phát hiện.

Nhưng lúc này Diệp Chu như cảm nhận được, bỗng nhiên quay đầu, đối diện thẳng với ánh mắt Trình Nhiên. Biểu cảm cười như không cười của cậu làm tim Trình Nhiên đập mạnh, mơ hồ có cảm giác không hay.

Quả nhiên.

Diệp Chu nhếch miệng cười với cậu ta, chậm rãi thu lại bảng giá trong tay về.

Trình Nhiên lập tức hiểu, bọn họ vừa . . . . . bị chơi chiêu.

Lúc này cậu ta đã ý thức rất rõ ràng, cậu ta và Giang Du bị tên tình nhân vô dụng của Giang Đình Viễn chơi đùa, mà trò đùa này khiến họ mất 2 triệu.

Tổn thất này trừ tiền ra, còn có vô số tác phẩm xuất sắc nửa sau, mỗi tác phẩm tốt này đều là một thời cơ, mà bọn họ đã không còn số tiền để bắt được thời cơ đó.

"2 triệu lần thứ 1!"

Trơ mắt nhìn MC bắt đầu lặp lại cái giá của Giang Du, họ đã đâm lao, thì phải theo lao, chỉ cần không ai ra giá tiếp, bọn họ sẽ phải trả 2 triệu để mua một tác phẩm không hề danh tiếng.

"2 triệu lần thứ 2!"

Không, thật ra không phải không có cách . . . . .

Hội đấu giá thường sẽ trả tiền sau khi hết đấu giá, nói cách khác, nếu bọn họ không trả lời, thì bồi thường một chút tiền vi phạm là được. Dù tiền phạt vi phạm cũng nhiều, nhưng có lời hơn ném 2 triệu đi mất.

Nhưng phương án này có thể hạn chế rủi ro, nhưng thông tin về chuyện này đương nhiên không thể giấu giếm, chắc chắn sẽ vô cùng mất mặt, Giang Du . . . . . có thể đồng ý sao?

"2 triệu lần thứ 3, chúc mừng ngài, thành công mua được bản quyền tác phẩm [ Hồi tưởng ] của chúng tôi."

MC cười khanh khách gõ búa, vô cùng dứt khoát, chốt đơn.

Nhìn đến ý cười tràn ra khỏi mặt Giang Du, Trình Nhiên lạnh cả lòng, cậu ta hiểu rõ ràng, với tính cách kiêu ngạo của Giang Du, chắc chắn sẽ không vi phạm hợp đồng.

Cho nên, 2 triệu này chỉ có thể hắt đi, không còn đường cứu vãn.

Mặc kệ Trình Nhiên và Giang Du vui hay không vui, hiện Diệp Chu vô cùng vui sướng, thậm chí còn muốn bước ra chúc mừng bọn họ. Nhưng sợ bị đánh nên Diệp Chu lại thôi, dù sao cậu không sợ mất mặt mình nhưng cũng phải lo đến mặt mũi sếp Giang chứ.

Vừa thành công hãm hại công thụ chính, Diệp Chu mỹ mãn tranh công với sếp tổng: "Anh Giang, 2 triệu lận đó, em có giỏi không?"

Giang Đình Viễn nhíu mày, hơi đăm chiêu: "Cậu vì tôi nên mới gài bẫy nó?"

Diệp Chu gật đầu.

Đúng vậy, nếu không phải để sếp tổng vui, thì sao cậu có thể trẻ trâu đến mức chơi trò này với thụ chính.

Đương nhiên nếu bảo hoàn toàn không có ý đồ riêng thì cũng không đúng lắm. Vì Diệp Chu biết rõ, hiện công chính không có nhiều tiền trong tay, bị cậu gài bẫy như vậy thì sẽ ảnh hưởng đến kết quả nửa sau của hội đấu giá. Cứ như vậy, nếu gặp được kịch bản yêu thích khác, dù thụ chính muốn tranh với cậu thì phải ngẫm xem trên tay mình có đủ tiền không.

Một mũi tên trúng hai con chim, quá hoàn hảo, Diệp Chu không khỏi điên cuồng tự khen ngợi mình trong lòng.

Diệp Chu đang đắm chìm trong niềm vui không chú ý, ánh mắt sếp Giang ngồi bên cạnh nhìn mình không biết đã có thêm chút hứng thú từ lúc nào.

Trong một đêm, một người có thể thay đổi nhiều như vậy, thật sự . . . . .

Rất thú vị.

Giang Đình Viễn nhìn chằm chằm Diệp Chu vài giây, nhẹ nhàng xoa đầu cậu hai cái, môi mỏng khẽ nhếch: "Cảm ơn."

Diệp Chu còn đang chìm đắm trong niềm vui giúp được sếp tổng xử lý kẻ thù không biết rằng, sếp Giang quản lý toàn bộ mạch tài chính của Giang gia.

Nghĩa là, tất cả tiền tạc trong Giang gia, kể cả hoa hồng hàng năm của cha Giang đều cần Giang Đình Viễn ký chấp nhận mới có thể được chuyển đến tài khoản ông ta. Cũng có nghĩa là, Giang Trường Tùng cho mấy người con riêng với tình nhân như mẹ con Giang Du bao nhiêu tiền, thì được quyết định bởi việc Giang Đình Viễn đang vui hay giận, sẵn sàng cho ông ta bao nhiêu.

Cho nên đôi lúc, đúng là không thể trách Giang Trường Tùng keo kiệt, dù sao, là một người chỉ biết ăn chơi trác táng, số tiền có thể đến tay ông ta khá hữu hạn. Lúc còn trẻ muốn có tiền phải nhìn mặt Giang lão, khó khăn lắm đến tuổi trung niên, tưởng thoát được khỏi bể khổ, không ngờ Giang lão bỏ qua luôn thằng con trai bất tài của mình. Vậy nên lúc lớn tuổi thì phải nhìn sắc mặt con trai cả để có tiền.

Mà ông ta không thể nói chuyện này ra ngoài, dù sao . . . . . chuyện này cũng quá mức nhục mặt.

Vậy nên đôi khi ngẫm lại, công chính hay nói cha mình là thần giữ của, Giang Trường Tùng cũng hơi oan.

Không phải không muốn cho, mà không có tiền!

Giang Đình Viễn thu lại tầm mắt, chậm rãi quay người, nhìn về phía vị trí Giang Du ngồi.

Con riêng dễ dàng tiêu xài 2 triệu ở hội đấu giá, chắc gần đây Giang Trường Tùng sống rất tốt, chi bằng . . . . .

Tiền hoa hồng cuối năm bỏ đi.

Giang Du tự cho là mình thắng được Giang Đình Viễn còn chưa biết được một sự thật đau lòng, đó là trong năm tiếp theo gã ta sẽ không thể moi được một đồng tiền nào từ tay lão cha keo kiệt của mình.

Phần sau của hội đấu giá, như Diệp Chu suy đoán, dù là công chính Giang Du hay thụ chính Trình Nhiên đều vô cùng yên phận, mà nói im như gà cũng không quá đáng.

Ngược lại Diệp Chu liên tiếp giơ bảng ra giá, mua được 3 tác phẩm.

Các tác phẩm này tuy không làm cậu hứng thú như [ Hồi tưởng ], nhưng chất lượng rất xuất sắc, trong đó còn có một tác phẩm sẽ rất nổi tiếng về sau trong nguyên tác.

Đây chính là cái gọi là mất cái này thì được cái kia đó.

Vì hội đấu giá chỉ tổ chức mỗi năm một lần, tác phẩm được bán cũng có khá nhiều, cho nên ban tổ chức chia làm hai buổi sáng chiều, giữa trưa còn có buffet hải sản.

Đương nhiên Giang Đình Viễn không hứng thú với bữa này, nhưng Diệp Chu chưa ăn gì từ sáng thì bưng đĩa ăn đến vui vẻ.

Vấn đề là ở, khi Diệp Chu chọn hải sản, cậu cảm giác bên cạnh có ai đó đang đứng, ngẩng đầu lên nhìn, chẳng phải là công chính Giang Du sao?

Diệp Chu không muốn để ý đến gã, dù sao Giang Du cũng là nhân vật chính, mà cậu chỉ là một vật hy sinh nho nhỏ thê thảm, hai người mà đối chọi thì không nghĩ cũng biết cậu không chiếm được ưu thế.

Cậu định chạy, nhưng hiển nhiên Giang Du không muốn tha.

Cùng đường, Diệp Chu hỏi: "Vị tiên sinh này, ngài có chuyện gì sao?"

Cậu không nói gì thì thôi, vừa nói, sắc mặt Giang Du lại càng tệ hại.

Nhìn Diệp Chu thản nhiên trước mắt, giọng nói Giang Du có vài phần tức giận đến nghiến răng.

"Diệp Chu, cậu cho là tôi không biết tâm tư này của cậu sao?" Giang Du hít một hơi thật sâu, cười lạnh: "Cậu cho là dùng cách thức vụng về như vậy có thể thu hút sự chú ý của tôi?"

Diệp Chu: " . . . . . .?"

Thấy cậu không nói gì, nụ cười lạnh của Giang Du lại càng thêm trào phúng: "Hoặc là, cậu cho là cậu túm được Giang Đình Viễn là có thể an ổn, thì tôi khuyên cậu tỉnh táo lại đi. Nếu cậu coi anh ta là kiểu người tốt đẹp, thì tôi rất chờ mong kết cục của cậu."

Dứt lời, Giang Du thu lại cười cợt và khinh thường trong mắt, xoay người rời đi.

Diệp Chu có hơi cạn lời trước sự tự tin ảo diệu của công chính.

Đơn giản phân tích lời Giang Du vừa nói, Diệp Chu phát hiện theo góc nhìn của công chính, nguyên thân từng thích gã ta, còn bị từ chối?

Thế nhưng, theo tuyến thời gian của tiểu thuyết [ Tình nhân hợp đồng của tổng tài bá đạo ], nguyên thân và Giang Du chỉ dừng lại ở việc biết người kia tồn tại, chứ có va chạm ở điểm nào đâu. Dường như có chỗ nào không đúng lắm, nhưng Diệp Chu không nghĩ ra được vấn đề xuất hiện thế nào.

Chẳng lẽ vì mình xuyên sách nên tạo ra hiệu ứng cảnh bướm?

Đến tận khi nửa sau hội đấu giá bắt đầu, Diệp Chu vẫn chưa có được một đáp án thuyết phục cho vấn đề này, tạm thời để nó qua một bên, chú tâm xem xét các tác phẩm nửa sau.

Điểm khác với nguyên tác ở đây là, vì Diệp Chu gài bẫy nên gã ta không thể không tốn 2 triệu mua bản quyền của [ Hồi tưởng ]. Nguồn lực tài chính trong tay Giang Du có giới hạn, làm thụ chính Trình Nhiên rất cẩn thận trong phần đấu giá này, cẩn thận không phải điều xấu, nhưng quá cẩn thân lại khiến cậu ta lỡ mất rất nhiều tác phẩm mà theo nguyên tác có thể kiếm được đầy bồn đầy bát.

Hơn nữa khi đối thủ cạnh tranh là Diệp Chu, chỉ cần Diệp Chu vừa giơ bảng, Trình Nhiên lại sợ Giang Du bị khơi lên lòng hiếu thắng, giẫm lên vết xe đổ, không dám ra giá tiếp.

Bởi vậy, những tác phẩm vốn bị Trình Nhiên mua được, hiện gần như đều bị Diệp Chu giàu có bao hết.

Diệp Chu vui vẻ đếm những tác phẩm vừa kiếm được, trong đó có không ít là tác phẩm bây giờ không thu hút nhưng về sau sẽ trở nên rất sáng chói trong giới phim ảnh, kiếm được rất nhiều tiền.

Chỉ cần nghĩ như vậy, tâm trạng Diệp Chu tốt đến mức phải cố kìm lại.

Thời gian nhanh chóng trôi qua, hội đấu giá gần đi đến giai đoạn kết thúc, các tác phẩm áp chót bắt đầu lên sàn, các sếp lớn của các công ty điện ảnh truyền hình cũng bắt đầu có hành động.

Theo các năm trước, bản quyền được ra giá cao nhất, hầu như đều xuất hiện ở thời điểm này.

So với nhóm sếp lớn động cái là 1 triệu 10 triệu, những món hàng trước chỉ như muỗi cắn.

Nhưng Diệp Chu không hề trống rỗng, ngược lại còn xoa tay chờ mong.

Dù sao, sếp Giang nhà mình sớm muộn gì cũng phá sản, giờ mà tiết kiệm thì cũng là tiết kiệm cho đôi chim cu công thụ chính. Diệp Chu không ngu, dù là vật hy sinh, cậu cũng muốn là một vật hy sinh có lý tưởng!

Quyết tâm trước khi sếp Giang phá sản cố gắng ra vẻ hết sức, rồi tiêu hết tiền của hắn!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top