Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 54: Trận đấu


Chương 54: Trận đấu

Edit + beta: Herbicides.

Đội quán quân ngày xưa đoàn tụ, bỏ ông chủ cũ TOK chuyển đến đội mới.

Thông tin này lập tức khiến tất cả các diễn đàn của [ Nuốt chửng ] nổ tung, đến cả fan một số game Esports khác cũng biết tin, đều xếp bàn xếp ghế ngồi hóng hớt.

Theo thông lệ bình thường, sau khi nói xong về 3 tuyển thủ, fan chuyển qua TOK, những lời của họ chủ yếu là chê bai, đường đường tổ đội có thương hiệu lâu đời, còn từng ngồi trên vị trí quán quân 2 lần, nhưng từ khi đội trưởng nghỉ chơi, rồi giờ mất mấy thành viên có thực lực tốt như vậy thì chắc chắn thành tích cuộc thi quý này của họ sẽ rất 'đáng xem'.

Đến khi họ nói qua nói lại xong thì bắt đầu nhớ đến một chuyện khác.

Đội Trầm Chu chui từ cái lỗ nào lên vậy?

Ông chủ hoặc công ty đằng sau tổ đội này là nhà ai, sao có thể nhanh chóng lấy được 3 thành viên này trong thời gian ngắn như vậy?

Tất cả mọi người đều ngơ ngác, chưa nghe qua tổ đội này bao giờ.

Có fan nhanh chóng đi tìm hiểu, cuối cùng cũng tìm được thông tin của tổ đội này. Ban đầu fan rất kinh ngạc, sau đó là vui vẻ bất ngờ, và cuối cùng là ngơ ngẩn.

Họ kinh ngạc vì không ngờ tổ đội này thành lập nhờ tài chính của Vườn ấp ước mơ của Kinh Trập, vui vẻ bất ngờ vì dù fan Esports không tiếp xúc với giới giải trí nhiều cũng biết đến danh tiếng của Kinh Trập, từ năng lực đến tài chính đều rất mạnh, hơn nữa sau lưng còn có Giang thị. Chỉ cần có thể kéo quan hệ với Kinh Trập, thì ít nhất sẽ không gặp vấn đề về tiền bạc, không cần lo đội sẽ giải tán vì không có đầu tư, hay ông chủ ôm tiền chạy trốn.

Nhưng họ vừa vui vẻ không bao lâu, lại có người lộ ra rằng tuy dự án này tham gia dự án Vườn ấp ước mơ nhưng chưa vượt qua hết các đợt xét duyệt. Nói ngắn gọn, tổ đội này dù đang ở dưới trướng Kinh Trập thì không phải con ruột mà chỉ là họ hàng xa thôi.

Lại có thêm cú đánh ập tới, có người tuôn ra tin mới, một tài khoản đăng một bài post, đính kèm tờ báo danh mà Hứa Trừng điền khi tham gia Vườn ấp ước mơ. Đúng, chính là tờ báo danh vô cùng thật thà, viết cậu có kinh nghiệp hơn 10 năm kinh doanh hàng ăn làm người ta dở khóc dở cười kia.

Tờ báo danh vừa được đăng lên, fan lập tức bùng nổ, một chủ hàng ăn lập đội chơi Esports ư, đang diễn hề à!

Vì vậy, tiếng mắng chửi vừa hơi hơi bình ổn lại thì bùng lên, bình luận về tổ đội kỳ cục này ngập tràn giới Esports, đương nhiên phần lớn là chê bai, fan điên cuồng đăng đủ loại bài viết như lên đồng.

Không ai coi trọng tổ đội này, dù Trầm Chu có mời đến các thành viên xuất sắc của TOK thì vẫn không được fan coi trọng. Có vài người độc miệng còn nói thẳng, thể loại đội hình chắp vá lung tùng này có khi còn không qua được vòng loại để lấy vé vào trận đấu chính thức.

Không chỉ fan, mà chính người đầu tư là Diệp Chu ban đầu cũng có coi trọng đội này đâu!

Chẳng qua nghiệp quật quá nhanh, cứ tưởng tiền tiêu rồi như bát nước đổ đi, đột nhiên có dấu hiệu kiếm lại, Diệp Chu không biết phải làm sao, cậu cũng tuyệt vọng lắm!

Tháng 11, cuộc thi năm 2029 của [ Nuốt chửng ] bắt đầu nhận báo danh, đội Trầm Chu được mọi người chú ý nhất cũng báo danh. Thật ra hiện giờ đội của họ chỉ có 4 người, thiếu một người giữ vai trò khống chế, cần 5 người để báo danh, Diệp Chu không biết Hứa Trừng kiếm người bổ sung ở đâu.

Sau khi Diệp Chu bị đả kích quá nhiều thì cậu cứ tưởng khống chế cũng là một tuyển thủ chuyên nghiệp cực kỳ xịn xò, nhưng sau cậu mới biết Hứa Trừng nói tiện tay kéo đến cho đủ nhân số là tiện tay kéo đến cho đủ thật.

Khi phỏng vấn sau trận đấu, Hứa Trừng bảo thành viên mới này là do cậu kéo đại một người ở khu báo danh, mỗi trận đấu trả 500 tệ, đến khi vào vòng thi đấu chính thức thì thả đi.

Sau 15 ngày, báo danh kết thúc, 9 giờ sáng ngày 1 tháng 12, vòng loại của giải [ Nuốt chửng ] khai mạc ở nhà thi đấu lớn nhất thành phố A.

Diệp Chu ngồi ở hàng ghế đầu, vẻ mặt hơi thấp thỏm, trong mắt là sự bối rối. Ngồi bên cạnh cậu là sếp Giang, khác với mọi khi, sếp Giang không mặc vest nghiêm trang đứng đắn mà chọn một bộ đồ thường màu nhạt, làm hắn bớt chút nghiêm túc, thêm chút nhàn nhã.

Vé vào cửa của họ là được Hứa Trừng tặng, Diệp Chu vốn không ngờ sếp Giang sẽ đến, dù sao gần đây sếp Giang vốn bận rộn, có vẻ như đang mua bán cổ phần gì đó, lại càng bận rộn hơn nữa. Nhưng cậu không ngờ tuy cậu không hỏi nhưng vào một ngày đẹp trời khi sếp Giang đi làm về, nhìn 2 tấm vé trên bàn, nói luôn với cậu là gần đây hắn rảnh.

Nếu không nhìn thấy quầng mắt thâm xì xì của hắn chắc Diệp Chu sẽ tin.

Nhắc đến chuyện này, Diệp Chu không khỏi oán hận, mấy người giám đốc bá đạo trong phim ảnh tiểu thuyết ngày nào cũng loanh quanh gần nữ chính, chíu chíu cái là có thể kiếm tiền nhanh gọn, đúng là rất vô lý! Chỉ đến khi biết sếp Giang, cậu mới nhận thức được công việc mỗi ngày của một ông chủ lớn nhiều đến thế nào, lúc bận rộn thì chỉ hận một ngày không có 48 tiếng, cơm 3 bữa không ăn, chứ không có chuyện lúc nào nhàn nhã dạo đông dạo tây với các em gái.

Đều! Là! Fake! Hết!

Diệp Chu sợ sức khỏe của hắn không chịu được, vốn định để hắn nghỉ ngơi ở nhà, đi một mình, nhưng cậu lại nghĩ, làm việc nhiều có lẽ sẽ gây áp lực tinh thần, đi chơi thả lỏng cũng tốt. Lúc này cậu mới quyết định đưa sếp Giang đi xem thi đấu với mình để thả lỏng.

Trước khi đến đây, Diệp Chu còn tự thao túng bản thân trước gương, dù trận này thắng hay thua thì cậu cũng cần phải bình tĩnh đón nhận kết quả. Nếu thua thì không được tỏ ra vui quá, thắng không được tỏ ra buồn bã, phải như sếp Giang, hững hờ bình tĩnh, không gợn sóng không sợ hãi!

Nhưng ở nhà là một chuyện, đến nhà thi đấu rồi thì là chuyện khác.

Diệp Chu phát hiện dù việc chiến thắng nghĩa là khả năng dự án này kiếm ra tiền cao hơn một chút, nhưng khi nhìn mấy tuyển thủ nhà mình phấn chấn mạnh mẽ bước lên sân đấu, tự tin vẫy tay với cậu . . . . . Diệp Chu lập tức tự làm phản, sửa lại lập trường, thua ư? Không có chuyện đó đâu!

Diệp Chu bị khơi dậy ham muốn cạnh tranh quét mắt nhìn đối thủ, khinh thường cười nhạt. Không phải cậu thiên vị, mà do chưa tính đến thực lực, chỉ so vẻ ngoài và khí thế, đội Trầm Chu nhà họ hơn đội đối thủ chục cây số. Huống chi đội viên nhà cậu đều là cao thủ, rất lợi hại.

Thắng, phải thắng!

"Có uống nước không?"

Ngay khi Diệp Du đang đắm chìm trong tưởng tượng, cậu bỗng nghe thấy giọng nói lành lạnh của sếp Giang, sau đó thì đến tay cũng lạnh luôn. Cậu lập tức tỉnh táo lại, thấy chai nước trong tay, lại nhìn sếp Giang, uống mấy ngụm.

Trong khi cậu uống, đèn ở nhà thi đấu tắt phụt, sau vài giây tối om, khán đài và màn hình led dần sáng lên. Trên màn hình chiếu một vài đoạn ngắn kinh điển trong các trận đấu trước đây kết hợp cùng nhạc có tiết tấu nhanh, hình ảnh và âm thanh khiến người ta sôi trào nhiệt huyết, cũng khiến không khí trong hội trường ở nên sôi động.

Sau đoạn video dài khoảng 3 phút, màn hình lại tối đi, một hàng chữ hiện lên giữa màn hình.

Vòng lọai của cuộc thi [ Nuốt chửng ] lần thứ 36, năm 2029, chính thức bắt đầu.

Vòng 1: Đội Trầm Chu VS đội Huyền Tâm.

Lần đầu tiên Diệp Chu trực tiếp xem thi đấu Esports như vậy, sau khi phụ đề biến mất, cậu cầm chai nước thì thầm với sếp Giang: "Bắt đầu rồi bắt đầu rồi."

Dù giọng nói của cậu nhỏ nhưng rất dễ dàng nghe ra sự hưng phấn vui vẻ trong đó.

Trong bóng đêm, đôi môi mỏng của Giang Đình Viễn hơi cong lên, hắn không nhịn được mà giơ tay xoa đầu cậu, 100% là đang trấn an.

Diệp Chu không hiểu luật chơi trò chơi này, vậy nên sau khi được mời, cậu dành 3 ngày để học bù kiến thức, cũng hiểu sơ sơ đại khái quy tắc trò chơi, xem trận đấu này cũng hơi quá sức. Diệp Chu không phân biệt nổi hiệu ứng này của kỹ năng nào kỹ năng nào, về phần kỹ xảo chiến thuật các thứ, thì xin lỗi, dù có cho cậu thêm 3 năm nữa chưa chắc cậu đã hiểu hết.

Đúng vậy, dù trong lĩnh vực phim ảnh, Diệp Chu có thể coi là giỏi giang, thì trong vụ trò chơi thế này thì . . . . . thật xấu hổ, cậu chính là kiểu tay tàn đáy xã hội.

Cậu không hề nói quá, Diệp Chu thật sự là bậc thầy chiến bại trong các trò chơi, lấy ví dụ, trong điện thoại cậu có một trò xếp gạch để khi nào rảnh chơi cho vui. Cậu chơi trò đó rất nhiều năm, trong lúc quay xong được mấy bộ phim thì chỉ vượt qua 32/150 màn của trò chơi.

Vậy nên, lúc mới quen Hứa Trừng, Diệp Chu bảo mình có giấc mơ Esports gì gì đó đó, tất cả đều là xà lơ, nói thẳng, nếu để cậu đi đánh Esports thì đến cả hướng Đông Tây Nam Bắc trên minimap chưa chắc cậu đã phân biệt được.

Dù xem không hiểu nhưng bên cạnh còn có sếp Giang, sợ hắn cũng không hiểu, Diệp Chu vắt óc dùng chút tri thức ít ỏi của mình thì thầm tóm tắt cho hắn.

Diệp Chu không hổ là đạo diễn, tâm lý rất vững, dù cậu xem không hiểu hết nhưng cậu bịa được! Bằng chút tri thức hữu hạn, cộng trí tưởng tượng phong phú, thành ra những lời cậu nói cũng khá ra gì. Có đôi khi không bịa được thì Diệp Chu có thể dừng lại nghe người ta bình luận trên khán đài, sau đó suy ngẫm, rồi lại tiếp tục nhỏ giọng líu lo giải thích bên tai sếp Giang.

Nếu là người khác, chắc chắn sẽ cảm thấy Diệp Chu phiền toái đến mức muốn đánh cho một phát, nhưng Giang Đình Viễn thì không, hắn luôn rất kiên nhẫn, không những không chê cậu phiền, mà còn thi thoảng gật đầu để cổ vũ cậu, tỏ vẻ mình đang nghe, làm Diệp Chu càng nói càng hăng say.

Nhưng, điều Diệp Chu không biết chính là, một công ty con của sếp Giang có góp cổ phần trong trò chơi [ Nuốt chửng ] này, làm cổ đông, tuy sếp Giang không biết chơi nhưng hiểu rõ các quy tắc của trò này hơn Diệp Chu nửa mùa nhiều. Tuy vậy hắn không nói gì, mắt chỉ nhìn Diệp Chu, nếu nói Diệp Chu đang xem trận đầu, thì sếp Giang . . . . . chính là đang xem Diệp Chu.

Từng giây từng phút trôi qua, trận đấu dần đi đến giai đoạn kết thúc, Diệp Chu uống 2 ngụm nước. Tuy cậu không hiểu kỹ về trận đấu này nhưng cũng nhận ra đội nhà mình vẫn luôn chiếm ưu thế.

Đến khi tuyển thủ cuối cùng của đội xanh bị Hứa Trừng truy đuổi, máu tụt liên tục, cuối cùng bị nuốt chửng, trận đấu đã có kết quả.

"Thắng!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top