Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 61: Uy hiếp.

Chương 61: Uy hiếp.

Edit + beta: Herbicides.

Cảnh Bác Xuyên không hề biết về sự thay đổi phân cảnh này, cậu ta nghe xong thì lập tức tìm ra đoạn nội dung này trong đầu.

Cậu ta nhắm mắt, tiếp tục thôi miên bản thân, cậu ta là Trình Dã, không phải ngôi sao, mà là một tên côn đồ sống bằng đánh đấm.

Trình Dã có một người em trai, em trai khác với kẻ sống tạm bợ bên lề xã hội như gã, ước mơ của cậu bé là làm cảnh sát, cậu bé học rất giỏi, lúc nào cũng nằm trong top 3 của trường.

Đời này của gã cứ như thế, nếu may mắn sau này có thể sẽ trở thành một tên côn đồ sống kha khá, nếu đen đủi thì một ngày nào đó sẽ im ỉm chết trong một cuộc đánh nhau. Thế chẳng sao, Trình Dã có thể bình tĩnh chấp nhận kết cục của mình, không cảm xúc.

Nhưng Trình Lăng thì khác, đứa bé ấy sẽ có một tương lai bằng phẳng tươi sáng, sẽ đỗ đại học lớn với thành tích cực tốt.

Nhưng gã lại nhận được điện thoại của chủ nhiệm lớp Trình Lăng, bên kia nói đã một tuần rồi Trình Lăng chưa đi học.

Cảnh Bác Xuyên tắt điện thoại, đứng đó như mất hồn, hai tay bất giác nắm chặt, như thể tiếp theo sẽ bùng nổ.

Diệp Chu nhìn chằm chằm biểu cảm trên mặt Cảnh Bác Xuyên, chú ý đến từng chuyển động mắt, từng thay đổi nhỏ trên biểu cảm.

Sau vài giây, Diệp Chu nhận ra Cảnh Bác Xuyên đã gần đến đoạn bùng nổ mà không có có bước chuyển để nâng tầm cảm xúc, không khỏi hơi thất vọng, chỉ có thể làm đến vậy ư, nếu như vậy . . . . . thì còn kém lắm.

Ngay khi Diệp Chu vừa định thu lại tầm mắt thì bỗng nhiên Cảnh Bác Xuyên có động tác, cậu ta đang kiềm chế tức giận, ánh mắt vốn hơi đỏ lên vì tức lại hơi ươn ướt.

Đó là một ánh mắt cực kỳ phức tạp.

Phẫn nộ dần bị thay thế bởi sự bất lực, bàn tay nắm chặt chậm rãi buông lỏng, chỉ trong vài lần hít vào thở ra, biểu cảm trên mặt cậu ta từ tức giận chuyển thành tự trách, rồi thành bất lực đến tái nhợt.

Đúng vậy, đây chính là cảm xúc Trình Dã nên có, tuy kỹ thuật chuyển đổi cảm xúc có hơi ngây ngô nhưng đã vượt mong đợi của Diệp Chu.

Điều này chứng minh, Cảnh Bác Xuyên đã thực sự chú tâm nghiền ngẫm vai diễn Trình Dã.

Lúc biết người em trai giỏi giang trốn học, phản ứng đầu tiên của Trình Dã giống với đa số phụ huynh, là tức giận. Nhưng khi cơn tức qua đi, Trình Dã tỉnh táo lại mà nghĩ đến biểu hiện của Trình Lăng gần đây cũng như nguyên nhân cậu bé trốn học.

Từ nhỏ đến giờ Trình Lăng luôn nghe lời, số lần 2 người cãi nhau chỉ đếm được trên đầu ngón tay, ngoan ngoãn đến mức đáng thương, một Trình Lăng như thế, kết hợp với một số hành động khác thường gần đây của cậu bé, nguyên nhân trốn học của cậu chỉ có một.

Em trai thương gã, lúc nhìn Trình Dã vất vả mình đầy thương tích về nhà, Trình Lăng thay đổi suy nghĩ, cậu bé không muốn đi học, cũng không muốn học đại học, cậu chỉ muốn nhanh chóng kiếm tiền để giảm áp lực cho anh trai mình.

Trình Dã nhận ra tất cả, nhận ra với khả năng và điệu kiện của bản thân hiện tại, gã chẳng thể nào thuyết phục em trai đừng lo lắng mà đi học, lần đầu tiên trong đời Trình Dã cảm thấy bản thân vô dụng.

"Tốt lắm, được rồi, rất tốt!"

Đến khi Cảnh Bác Xuyên diễn xong, phòng thử vai rơi vào sự im lặng ngắn ngủi, Diệp Chu là người đầu tiên hồi hồn, lập tức vỗ tay, không che giấu sự hài lòng của mình.

Giọng nói của cậu đánh thức mọi người đang chìm trong màn biểu diễn vừa rồi, cũng dần dần vỗ tay theo cậu.

Hiển hiên biểu hiện của Cảnh Bác Xuyên đã được mọi người chấp nhận, đến cả nhà sản xuất ban đầu có hơi thành kiến vì các tin xấu của cậu ta cũng tỏ rõ sự tán thành.

Chỉ có biểu cảm của phó đạo diễn vẫn còn khó coi như trước, từ lúc Cảnh Bác Xuyên bước vào thì sắc mặt ông ta đã không dễ nhìn, sau khi xem màn diễn của cậu ta thì lại càng đen mặt.

Ông ta và Cảnh Bác Xuyên có thù hằn, lúc trước khi cùng ở trong một đoàn phim, phó đạo diễn từng bị cậu ta mỉa mai mấy lần, vì hai người không hợp tính nên mâu thuẫn nặng, cuối cùng khiến ông ta bị sa thải. Dù đoàn phim đó có bồi thường rất nhiều tiền nhưng phó đạo diễn vẫn thấy vô cùng nhục nhã, từ lúc đó ông ta hoàn toàn ghim Cảnh Bác Xuyên.

Lần này khi Tống Khải Phàm đề cử Cảnh Bác Xuyên, ông ta là người đầu tiên phản đối, chỉ tiếc là Diệp Chu vẫn cứ sắp xếp cho cậu ta đến đây thử bài, Diệp Chu là đạo diễn, ông ta không thể không nể mặt.

Khi nghĩ đến kỹ thuật diễn quá tệ nạn và tính tình cực kỳ khó chịu của Cảnh Bác Xuyên, phó đạo diễn còn lạc quan mà nghĩ, chỉ cần Diệp Chu gặp Cảnh Bác Xuyên, nhất định cậu sẽ không còn ý định muốn nhận nữa.

Có thể nói hôm nay phó đạo diễn ở đây một phần vì công việc, phần còn lại mà muốn xem Cảnh Bác Xuyên phải chịu nhục.

Vốn ông ta đã định chờ cậu ta diễn xong thì sẽ đổ thêm dầu vào lửa một phen, hoàn toàn bôi đen hình tượng của Cảnh Bác Xuyên, cắt đứt cơ hội hợp tác của đôi bên.

Nhưng không ngờ hôm nay Cảnh Bác Xuyên như lên đồng, dù ông ta kén cá chọn cạnh thì cũng không thể chê đoạn biểu diễn kia.

Từ lúc cậu ta thể hiện ánh mắt phức tạp đó, phó đạo diễn đã thấy sự tình không ổn, đến khi màn diễn thử kết thúc, nhìn phản ứng của Diệp Chu và mọi người, tâm trạng ông ta hoàn toàn chìm xuống.

Phó đạo diễn vẫn chưa bỏ cuộc, nhỏ giọng thì thầm với Diệp Chu: "Có thể thấy cậu ta có cố gắng, nhưng vẫn có tỳ vết, lúc chuyển đổi cảm xúc còn rất đơ, vậy nên không . . . . . "

"Đó chỉ là mấy tiểu tiết nhỏ." Diệp Chu chưa đợi ông ta nói xong đã ngắt lời, cậu tươi cười nhìn phó đạo diễn, nghiêm túc nói: "Cái nền của cậu nhóc này rất tốt, cũng cố gắng nghiên cứu, độ phù hợp với nhân vật lại cao, đã vượt mong đợi của tôi rồi. Nếu tôi nhớ không nhầm thì cậu ấy chưa từng diễn vai nào nổi bật ở phim điện ảnh, dù có chút tỳ vết nhưng không che được ưu điểm, nếu cái gì cậu ấy cũng biết thì đạo diễn ở đây làm gì, phó đạo diễn Hoàng thấy có đúng không?"

Giọng nói của Diệp Chu rất thoải mái, có mang ý trêu chọc, nhưng ý tứ cậu biểu hiện rất rõ ràng, rằng cậu rất hài lòng với những gì Cảnh Bác Xuyên thể hiện hôm này, chấp nhận cho cậu ta một cơ hội để trưởng thành hơn.

Ai có thể tồn tại trong giới giải trí đều không phải là người ngu, Diệp Chu đã nói rõ đến vậy, đương nhiên phó đạo diễn Hoàng hiểu ngụ ý của cậu. Theo bình thường thì lúc này ông ta nên ngậm miệng, bóp mũi chấp nhận chuyện này.

Thế nhưng thù hằn của 2 người quá sâu, phó đạo diễn nghĩ một lúc, hình ảnh về mâu thuẫn lúc trước của 2 người không ngừng hiện lên trước mắt, cảm xúc nhục nhã lại lần nữa chiếm lấy ông ta.

Chỉ cần nghĩ đến tiếp theo làm việc phải làm cùng cậu ta, phó đạo diễn Hoàng lại cảm thấy như ngồi trên gai nhọn. Ông ta cắn rằng, cuối cùng vẫn cứng đầu mà mở miệng: "Đạo diễn Diệp."

Diệp Chu vừa chuẩn bị ra nói chuyện cùng Cảnh Bác Xuyên thì bị phó đạo diễn Hoàng gọi lại, cậu bèn quay đầu, lại nghe ông ta nói tiếp với giọng điệu hơi tức giận.

"Xin lỗi đạo diễn Diệp, tuy nói không nên để cảm xúc cá nhân ảnh hưởng đến công việc, nhưng là phó đạo diễn của bộ phim, tôi không thể chấp nhận việc hợp tác với một diễn viên tồi tệ như vậy. Nếu cậu nhất định chọn cậu ta làm diễn viên chính, thì ngại quá, chỉ có thể xin ngài mời người khác, tôi không nhận chức phó đạo diễn này nữa."

Từng lời của phó đạo diễn Hoàng như đang nghiến rằng nghiến lợi mà nói, nghe qua có hơi hung dữ, có vẻ rất kiên quyết.

Ý uy hiếp trong lời nói của ông ta rất rõ ràng, xem ra muốn ép Diệp Chu chỉ được chọn 1 trong 2, nếu muốn ông ta tiếp tục làm thì không được dùng Cảnh Bác Xuyên, nếu có thì ông ta sẽ từ chức ngay.

Không ai ngờ quan hệ của 2 người này lại tệ đến mức như nước với lửa thế này, sau mấy câu của phó đạo diễn thì không khí trong phòng thử vai như đông lại, im lặng đến mức nghe được tiếng kim rơi.

Nhà sản xuất là người khéo đối nhân xử thế, thấy tình hình trước mắt bèn hắng giọng, định mở miệng để tạm cho qua chuyện này, thế mà lại có người nhanh miệng hơn anh ta.

"Hì."

Một tiếng cười nhạo vang rõ trong không gian yên tĩnh, mọi người nhìn theo âm thanh, phát hiện tác giả của nó chính là Cảnh Bác Xuyên đứng đó không xa.

Phó đạo diễn Hoàng trợn mắt: "Cậu cười cái gì!"

Cảnh Bác Xuyên không hề e sợ, thắng thắn đối diện với tầm mắt của ông ta, giọng nói chứa đầy sự đùa cợt: "Tôi đâu phải người làm chuyện đáng thẹn với lòng, sao tôi không được cười."

Phó đạo diễn Hoàng nghe cậu ta nói vậy thì tức đến mức đứng lên, xắn tay áo định lao vào Cảnh Bác Xuyên.

Cảnh Bác Xuyên cũng chẳng sợ ông ta, ý trào phúng trong mắt lại càng nhiều, thấy phó đạo diễn Hoàng lao đến thì không những không hoảng sợ mà con giơ ngón ngữa lên khiêu khích.

Giữa hai người nồng nặc mùi khói thuốc súng, tình hình cực kỳ căng thẳng, như thể giây tiếp theo sẽ đánh nhau.

Đây là phòng thử vai, dù 2 người này có thù hận sâu nặng đến đâu thì mọi người cũng không thể để họ đánh nhau ở đây, phó đạo diễn Hoàng vừa định lao đến chỗ Cảnh Bác Xuyên thì đã bị những người ở xung quanh kéo lại.

Thấy ông ta bị khống chế, Cảnh Bác Xuyên cũng không tiến lên, chỉ khoanh tay nhìn chằm chằm ông ta, nhìn qua có vẻ vẫn tức giận như không làm hành động quá kích động.

Tất cả chỉ diễn ra trong 2 phút, từ khi đạo diễn Hoàng bùng nổ đến màn đối đáp của 2 người, rồi đến nỗi động tay động tay động chân, tốc độ xảy ra quá nhanh khiến nhiều người còn chưa kịp phản ứng lại.

Căn phòng lại rơi vào im lặng.

Diệp Chu vốn dễ tính, luôn ôn hòa với mọi người bỗng nhiên lạnh lùng nói: "Các người đủ chưa? Biết đây là đâu không? Còn nhớ các người đến đây làm gì không? Một người là phó đạo diễn, một người là diễn viên đến thử vai, hai người đúng là giỏi nhỉ, muốn mai lên báo sao?"

Mặt Diệp Chu lạnh đến mức sắp đóng băng, tầm mắt đảo qua hai người, cười lạnh: "Lại nói phải cảm ơn hai người, phim còn chưa bắt đầu quay đã bắt đầu tạo scandal để marketing rồi. Lại đây, thả ông ta ra, không phải rất kích động sao, không phải muốn đánh nhau sao, được, hôm nay tôi đứng đây xem 2 người đánh, đánh không phân được thắng bại thì không cho dừng, đích thân đạo diễn tôi đây sẽ chỉ đạo quay cảnh này cho các người!"

Nhà sản xuất và người còn lại bên cạnh phó đạo diễn nhìn nhau, cuối cũng vẫn buông tay.

Phó đạo diễn Hoàng không còn bị ai giữ thì lại im như gà, đứng đó không dám cử động, hoàn toàn không còn tư thế một khi khắc khẩu là lao vào đánh nhau như lúc nãy.

Cả Cảnh Bác Xuyên ban nãy bình tĩnh hơn, chỉ đứng đó không đổi tư thế, nhưng lúc này bị Diệp Chu nói đến mức cúi đầu, không còn vẻ kiêu ngạo như trước, cậu ta cúi đầu không dám nói gì, như con gà chọi bị thua, trông còn hơi đáng thương.

Một lúc lâu sau, thấy 2 người này không định chiến nhau, Diệp Chu nhẹ nhàng ồ một tiếng: "Thế là không đánh chứ gì, thế thôi, tiếp theo chúng ta nói chuyện chính."

Diệp Chu nhìn phó đạo diễn Hoàng: "Tôi mặc kệ 2 người có thù hằn gì trước đó, hôm nay 2 người xuất hiện ở đây nghĩa là chấp nhận thân phận là phó đạo diễn và diễn viên đến thử vai ở đoàn phim này, vậy nên xin hai người có chút đạo đức nghề nghiệp cơ bản.

Là phó đạo diễn, đương nhiên ông có quyền được đưa ra ý kiến và quan điểm của mình để chúng ta bàn luận. Nhưng ai dạy ông dùng thân phận và chức vị đi đe dọa đạo diễn chấp nhận ý kiến của mình, nếu không thì từ chức?

Ai cho phép ông dùng bạo lực với diễn viên đến thử vai, ai cho ông quyền đó, ai cho ông gan làm vậy?"

Giọng nói của Diệp Chu không lớn nhưng từng chữ đều như đánh vào lòng phó đạo diễn, mồ hôi lạnh thấm ướt trán và lưng ông ta.

Nhìn thấy biểu cảm này của ông ta, Diệp Chu nhắm mắt, nói: "Về hành vi hôm nay của ông, tôi không muốn nói thêm nữa, hết hôm nay ông đi liên hệ với ban tài chính đi."

Diệp Chu vừa nói xong thì sắc mặt phó đạo diễn Hoàng từ trắng bệch biến thành xám ngắt, ông ta há miệng như muốn biện minh gì đó, nhưng khi đối diện với ánh mắt của Diệp Chu lại chẳng thể nói gì.

Lời nói từ chức ban nãy của ông ta thật ra chỉ vì quá khích động, bản thân ông ta không muốn làm thật, mà chỉ muốn Diệp Chu nể mặt quá trình hợp tác trong khoảng thời gian này mà không nhận Cảnh Bác Xuyên mà thôi.

Tuy bộ phim này không có đầu tư lớn, đạo diễn là Diệp Chu cũng không quá nổi tiếng, nhưng cậu lại rất hào phóng với việc ăn ở của nhân viên, đãi ngộ ở đây so ra không hề kém các đạo diễn có tiếng. Trong điều kiện hậu đãi như vậy, bộ phim trước của Diệp Chu có thành tích phòng vé rất tốt, nếu [ Đuổi theo ánh sáng ] thành công phòng vé thì tốt, mà nếu nó nổi tiếng như bộ phim trước đó thì lại có ý nghĩa khác.

Nếu một bộ phim được nhận giải, những người trong đoàn phim đó không những được tiếng thơm mà lý lịch cũng đẹp hơn nhiều, cơ hội vào các đoàn phim tốt trong tương lai sẽ rộng mở hơn.

Thời gian phó đạo diễn Hoàng lăn lộn trong giới không ngắn, trước khi nhận việc đã nghiên cứu về Diệp Chu rất kỹ, dù người ngoài khen chê lẫn lộn nhưng ông ta lại nhìn ra cậu là một đạo diễn có bản lĩnh thật chứ không vô dụng như lời đồn. Trong khoảng thời gian hợp tác, phó đạo diễn Hoàng lại càng chắc chắn điều này.

Kết hợp với chủ đề và kịch bản của bộ phim, chỉ cần không có gì bất ngờ xảy ra, việc bộ phim lấy được giải thưởng là rất có khả năng.

Không phải ai cũng có thể gặp được cơ hội như vậy, mà phó đạo diễn Hoàng gặp được nhưng lại bị vuột mất chỉ vì nhất thời xúc động.

Sau khi nghe Diệp Chu xử trí mình, phó đạo diễn Hoàng vốn đang tức đến váng đầu tỉnh táo lại đôi chút, đến khi ý thức được hành động ban nãy của mình sai đến nỗi nào thì đã muộn, hối hận cũng chẳng kịp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top